Maru nhìn Arthur làm thí nghiệm không chớp mắt, đây là thiết kế điêu khắc mới nhất của hắn, nỏ chữ thập quá phức tạp, căn bản không học được. Hơn nữa cũng tương đối đặc biệt, thuộc tính chuẩn xác cần phải khai thác ra, tỉ lệ thất bại là trăm phần trăm, không có tính thông dụng. Nhưng kiểu lá chắn mới này thì lại là một chuyện khác, giống như lá chắn tròn cỡ nhỏ của sát thủ, sẽ có sức ảnh hưởng rất lớn.
Maru vừa nhìn vừa than thở, quá thần kỳ, lá chắn lại có thể chế tạo như vậy.
" Maru, bác đã đến Thú linh giới chưa?"
" Thỉnh thoảng cũng đến nhưng gần đây ít đi lắm", Maru cảm thấy rất ngoài ý muốn khi Arthur hỏi vấn đề này.
" Công cụ điêu khắc của chúng ta cũng phải mang theo, thật phiền phức".
" Đúng vậy, vừa mới bắt đầu thì còn có ít công cụ, sau đó thượng vàng hạ cám hơn mười thứ, quả thật rất phiền phức", Maru gật đầu, "Cho nên khi lớn tuổi cũng chẳng muốn đến đó nữa".
Trâu Lượng đã xác nhận được phỏng đoán của mình, trong Thú linh giới linh hồn của hắn mang đặc tính của Trâu Lượng, trong hiện thực linh hồn của hắn mang đặc tính của Arthur.
Sau khi sống ở đây một thời gian dài như vậy, nhất là sau những gì trải qua trong thế giới ngầm Trâu Lượng đã phát hiện lầm lẫn trước kia của mình. Đó chính là cố định các thuộc tính lại cũng không phải là việc cứng nhắc mà ngược lại càng dễ vận dụng linh hoạt. Nếu như lấy hình thái của thú linh để sử dụng sẽ cần thêm một quá trình chuyển đổi còn khi đã cố định lại thì sẽ bớt được quá trình này.
Như lúc gặp phải nơi nguy hiểm như tầng thứ hai thế giới ngầm thì ý thức phòng ngự của con người hiển nhiên không tốt bằng trang bị có tính phòng ngự cố định có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Sau khi đi ra khỏi ngư long lĩnh vực Trâu Lượng đã suy nghĩ phải chế tạo trang bị cho chính mình. Còn trong Thú linh giới chỉ cần duy trì sáu bảy điểm thú linh là được rồi, kế hoạch cụ thể như thế nào thì hắn còn phải thí nghiệm từng bước. Đương nhiên Trâu Lượng cũng muốn khám phá thêm càng nhiều thuộc tính hơn, trang bị hắn làm cho chính mình chắc chắn phải thực sự đạt tới cực hạn.
Luyện tập một lát thì thấy Đại chủ tế triệu kiến, Trâu Lượng đặt xuống công việc trong tay rồi vội vàng đi gặp sư phụ nhặt.
"Sư phụ vạn an, ngài ra ngoài chạy một vòng quả nhiên có tác dụng, xem ra bên dưới cung phụng rất nhiều mà".
"Tên nhóc này rất thích trêu chọc ta hả, hai tin tức, một tốt một xấu, con muốn nghe cái nào trước?" Thomas cười nói.
"Nghe tin tốt trước, hết nạc vạc đến xương mà". Trâu Lượng nhún vai nói, qua ánh mắt Thomas hắn cảm nhận được tình hình không ổn lắm.
"Chuyện tốt là lão quái vật Samuel này tại Daros rất bi thảm, nghe nói bị lão cáo già Victor phê bình một trận, không cải thiện được thì cũng khỏi cần lăn lộn nữa", Thomas cười nói. Có điều nụ cười lại không mang theo quá nhiều vui vẻ. Hắn và Samuel là bạn học cũ, tranh đấu rất nhiều năm là sự thật nhưng nếu nói có nhiều thù hận thì lại hơi quá. Nguồn tại ện FULL
"Còn chuyện xấu?"
"Năm nay cung phụng của Jerusamer chúng ta đã giành vị trí thứ nhất, nhưng có người không yên phận liên hợp mấy Đại chủ tế đề nghị cần tính tổng số 5 năm gần đây mới coi là công bằng".
Thomas mơ hồ nói.
"Năm năm, con bà nó! Sao bọn lưu manh này không tính luôn từ 20 năm trước?"
"Họ cũng muốn thế mà không được, có điều chúng ta thì xong rồi, dù Shaman đại nhân giúp chúng ta hạ xuống còn 3 năm nhưng như vậy chúng ta cũng đã tụt xuống thứ tám. Còn có một tháng mà kém năm vạn đồng tiền vàng", Thomas cười tủm tỉm nhìn đồ đệ bảo bối của mình.
Trâu Lượng còn đang cân nhắc mà khi nghe thấy năm vạn đồng tiền vàng cũng giật nảy, một tháng năm vạn đồng tiền vàng thì giật luôn vị trí Giáo hoàng cũng được.
"Khụ khụ, sư phụ, ngài lão nhân gia đừng nhìn con như vậy, con không có tiền, cho dù bán mình cũng không đáng mấy đồng", Trâu Lượng vội vàng xua tay.
"Arthur này, sư phụ đối với con thế nào?" Thomas cười tủm tỉm.
"Cái này, rất tốt, phi thường tốt, nhưng..."
"Vậy là được rồi, một ngày làm thầy cả đời làm cha mà, bây giờ ở Thần miếu con cũng nói sao làm vậy, sư phụ đều ủng hộ toàn lực. Chúng ta đã cố gắng nhiều như vậy mà lại gục ngã trước vạch đích, con có cam lòng không?" Thomas xúc động nói.
Bà nội Bear, lão thần côn, đối với bố cũng dùng chiêu này.
Có điều cũng không trách được, ai bảo người ta là sư phụ chứ.
"Năm vạn đồng tiền vàng thì hơi nhiều một chút, nhưng ta tin tưởng con nhất định có biện pháp. Shaman đại nhân đã nói nếu bù đắp được khoản này thì vị trí Hồng y đại chủ tế của ta đã chắc chắn rồi. Sư tổ của con chỉ nói một câu, bất kể Cat đen hay là Cat trắng, chỉ cần bắt được Mouse thì chính là Cat tốt!"
Đối với đồ đệ thông minh này của mình Đại chủ tế cũng không cần úp mở, đã đến giây phút cuối cùng, bất kể lừa đảo hay bịp bợm thì năm vạn đồng tiền vàng này vẫn phải nộp lên trên.
Nhưng hiện nay thế lực lớn tại Jerusamer gần như đã cung phụng đến cực hạn rồi, muốn tiếp tục chèn ép nói không chừng sẽ có rắc rối, hơn nữa ai cũng không phải người dễ bắt nạt, không cẩn thận là xôi hỏng bỏng không. Có điều khi gặp vấn đề không giải quyết được thì theo thói quen Thomas sẽ nhớ tới gã đồ đệ nhặt của mình.
Dù sao thì một chút biện pháp hắn cũng không có, ngay cả các thành trấn gần Jerusamer hắn cũng đã vơ vét hết rồi.
Đầu óc Trâu Lượng cũng nhanh chóng tính toán, đáng tiếc hắn không phải con gà đẻ trứng vàng. Năm vạn đồng tiền vàng này kiếm ở đâu ra, muốn lừa đảo cũng phải có nhà giàu để lừa mới được.
Hắn đương nhiên không định bòn rút từ trên người anh em mình, dù sao số tiền này cũng phải nộp lên trên. Không thể lấy của người một nhà thì lấy trên người đối thủ vậy, đối thủ có tiền.
"Sư phụ, ngài vừa mới nói bây giờ Hội trưởng Samuel rất khó khăn đúng không?"
Thomas sửng sốt, "Làm sao lại nhớ đến hắn, con không định để hắn giúp đỡ chúng ta đấy chứ?"
"Sư phụ, ngài xem, thầy trò ta đúng là có thần giao cách cảm, tại Jerusamer trừ Hội trưởng đại nhân của Công hội điêu khắc sư thì còn có nơi nào có thể đưa ra năm vạn đồng tiền vàng không?" Trâu Lượng cười xảo quyệt nói.
"Con cho rằng Samuel già đến lẩn thẩn rồi hả? Trừ phi hắn điên rồi mới đi giúp đỡ đối thủ".
"Ha ha, sư phụ, ngài nói vậy sai rồi, chẳng những hắn không lẩn thẩn mà ngược lại rất thông minh, giữa người thông minh và người thông minh thì đàm phán rất dễ dàng".
"A?"
Thomas sốt ruột, Samuel càng sốt ruột, hắn lại không có thời gian dài như vậy, trong thời khắc sống chết thì thể diện có là cái gì. Hắn và Thomas không hề có thù hận gì, tính ra khi còn trẻ hai người còn là bạn. Chỉ có điều sau đó từng người phấn đấu theo đuổi mục tiêu của mình, bởi vì mâu thuẫn chỉnh thể giữa Thần miếu và Công hội điêu khắc sư nên hai người mới đến tình cảnh này. Nhưng đấu đi đấu lại cũng không đến nỗi cạn tàu ráo máng.
***
Lúc này thật sự Samuel không có biện pháp, nếu như Thomas không giúp đỡ thì hắn chỉ có thể từ chức Hội trưởng Công hội điêu khắc sư Jerusamer. Một khi mất đi thân phận Hội trưởng này mặc dù cuộc sống có khó chịu, tài sản cũng thiệt hại một chút nhưng tính mạng vẫn còn, người nhà cũng vẫn ổn, chết đàng hoàng không bằng sống dặt dẹo.
Tuy nhiên, đó là bước đường cùng!
Có việc cầu người khác giúp đỡ nên Samuel dự định phái quản gia đi mời thầy trò Thomas. Nếu như người ta từ chối thì hắn sẽ tự mình đi mời, mặc kệ thế nào cũng phải thử xem, đằng nào cũng không có cách nào khác.
Nhưng làm cho Samuel ngoài ý muốn là thầy trò Thomas lại chịu đáp ứng chứ không hề giậu đổ bìm leo. Điều này làm cho Samuel cũng có chút vui mừng, bạn cũ còn không quên tình cảm năm đó, ôi, thời khắc hoạn nạn mới thấy chân tình.
Trang viên của Samuel đèn đuốc sáng choang, Hội trưởng đại nhân tự mình ra cửa nghênh đón thầy trò Đại chủ tế Thomas.
"Ông bạn già, hồi lâu không gặp rồi".
"Ha ha, Đại chủ tế mặt mày rạng rỡ còn ta thì không ổn chút nào, già rồi".
"Nói gì vậy, chúng ta tuổi tác như nhau, có điều so với những người trẻ tuổi như Arthur thì đúng là già rồi", Thomas cười nói.
"Ha ha, đúng vậy, có điều ngài có đệ tử như vậy còn có gì tiếc nuối, mời vào, mời vào", Samuel cười khổ nói. Ai nghĩ đến người tuổi trẻ này có thể ép hắn đến tuyệt cảnh không một tiếng động, quả nhiên là hậu sinh khả uý.
"Hội trưởng đại nhân, chào ngài".
"Không dám không dám, Arthur tế ti, mời vào", lúc này Samuel đâu dám kênh kiệu, người ta khách sáo là nể mặt mình, không khách sáo thì mình cũng phải chịu.
Sắc mặt Arthur tỏ ra kính cẩn, không hề kiêu ngạo như khi ở bên ngoài.
Trong tiệc rượu không ai đề cập đến chuyện khác, hai người đều nhớ lại những năm tháng thanh xuân khi đó, hết sức thổn thức. Dưới sự cố gắng của hai bên bữa cơm này cũng rất hòa thuận, cơm no rượu say, bọn người hầu cũng đều lui ra, trong phòng chỉ còn lại có ba người.