Hùng Bá Thiên Hạ

chương 164: thuộc tính trị hết của người đẹp lộ dao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sắc mặt trắng xanh của Lộ Dao lập tức trở nên đỏ bừng, bộ ngực kinh người đó cũng không nhịn được run rẩy, một điểm đỏ tươi chạm vào cánh tay Trâu Lượng. Trâu bạn học như bị điện giật, hắn chợt nhận ra hành động này của mình bất lịch sự đến mức nào nên vội vàng nhảy ra, "Xin lỗi, xin lỗi học tỷ, em không cố ý. Cảm ơn chị, ai da, cái kia, cái này, kỳ thực, thật sự, tóm lại đại ân không lời nào nói hết được".

Chẳng mấy khi Trâu bạn học cũng nói năng lộn xộn, trong lòng cũng thầm mắng mất mặt.

Mặc dù Lộ Dao là học tỷ nhưng tộc Cat vốn nhát gan. Khi gặp chuyện này tay cũng không biết để đâu cho phải, mặt cúi xuống gần như chạm vào bộ ngực. Đôi tay trắng muốt muốn che ngực lại nhưng do ngực nàng quá lớn, đôi tay nhỏ bé mịn màng đó hoàn toàn chỉ làm cho hiệu ứng thị giác càng thêm ấn tượng.

Trâu Lượng cảm giác phía dưới của mình có cảm giác muốn nổ tung, đây không phải khảo nghiệm ý chí của hắn sao?

Kỳ thực ngay cả Trâu Lượng cũng không biết làm sao mình có thể xoay người đi, hắn cảm thấy Liễu Hạ Huệ không phải truyền thuyết. Nói thật, Trâu bạn học vẫn rất bội phục định lực của mình.

"Tôi mặc áo rồi", một âm thanh như muỗi kêu phía sau lúng túng vang lên, trong đầu Lộ Dao hoàn toàn trống rỗng, chân tay luống cuống.

Trâu Lượng xoay người lại, trong lòng có chút mất mát, cảnh sắc vừa rồi sợ rằng cả đời cũng đừng nghĩ xóa khỏi trí nhớ của hắn, "Học tỷ, đúng là cảm ơn chị nhiều, vừa rồi nếu không có chị thì có thể em đã đi đời nhà ma rồi".

Nhắc tới chuyện này Lộ Dao đã bớt ngượng ngùng hơn, "Bạn làm sao mà thú linh lại hỗn loạn như thế. Nguy hiểm thật! Tôi cũng không nghĩ tới có thể vượt qua, khi đó chỉ cảm thấy hai chúng ta phải cùng nhau đi gặp Thần thú rồi".

Trâu Lượng mỉm cười, dù sao cũng là người trải qua xuyên việt, gan hắn hiển nhiên không hề nhỏ. Không chết chính là sống, dù nguy hiểm cũng đã không sao rồi, mấu chốt nhất là hắn cảm thấy mình đã nhờ họa được phúc.

"Học tỷ, đại khái là khảo nghiệm của Thần thú ấy mà, thú linh của chị rất kỳ lạ, rất hiếm thấy. Tuy vậy nó lại có thuộc tính chữa trị, em xác định chị có thể trở thành một tế ti ưu tú. Làm tế ti chiến ca thì em không rõ nhưng chắc chắn sẽ là một tế ti chữa trị hiếm thấy".

Trâu Lượng nói, điều này quá quan trọng, thuộc tính tấn công và phòng ngự của tộc mèo rất kém, tốc độ bình thường, chỉ có linh hoạt tạm được. Nhưng làm chiến sĩ chắc chắn không ăn thua, chỉ có thú linh không có thuộc tính cũng vô dụng. Ai nghĩ trong cơ thể Lộ Dao lại có thuộc tính chữa trị, hơn nữa còn có hiệu quả như vậy.

"Thuộc tính chữa trị?" Vẻ mặt Lộ Dao nghi hoặc, nàng không phải điêu khắc sư linh hồn nên không hề biết mình có thuộc tính gì. Nhưng thuộc tính chữa trị lại là rất hiếm thấy, muốn trở thành một dược sư đỉnh cấp thì phải có thuộc tính chữa trị, mà đây tuyệt đối là vạn người có một.

"Không sai, học tỷ yên tâm, nhất định em sẽ giúp chị điêu khắc ra toàn bộ", Trâu Lượng vỗ ngực bồm bộp, trước mắt chính là ân nhân cứu mạng của mình mà.

"Cảm ơn bạn", đây tuyệt đối là tin vui cực lớn, chính Lộ Dao cũng không nghĩ tới.

"Học tỷ, em phải cảm ơn chị mới đúng".

Hai người đang khách sáo đột nhiên ngừng lại, ánh mắt chạm nhau, đồng thời lộ ra nụ cười.

Không trò chuyện nữa, Lộ Dao chuẩn bị phải rời khỏi, Trâu bạn học cũng không tiện giữ lại, thấy đã sắp sửa phải đi, Lộ Dao như là cố lấy hết dũng khí, "Arthur, chuyện hôm nay..."

"Học tỷ yên tâm, cái gì em cũng không thấy".

Có điều ánh mắt hắn lại rơi vào bộ ngực Lộ Dao, Lộ Dao đỏ mặt như mèo con bị giật mình, hoảng hốt chạy trốn.

Trâu Lượng lập tức ngã xuống giường, mặc dù không có vết thương nhưng sau tình huống vừa rồi thể trạng của hắn cũng không chịu nổi.

Hắn lặng lẽ xem xét thú linh. Bà nội Bear, 31 điểm, lãi to rồi, đủ để hắn làm đại sự. Hơn nữa Trâu Lượng có thể cảm thấy thân thể đã có thay đổi nào đó, có điều quá mệt mỏi nên hắn cũng không có sức lực tìm hiểu vội.

Cũng lười chẳng muốn tắm rửa, khóe miệng còn mang vẻ đắc ý, lần này Trâu Lượng đã ngủ thật sự, tiếng ngáy rung trời có thể so với Ernest.

Chuyện xảy ra lần này những người khác cũng không biết, một phần cũng vì tính tình Thú tộc đã số đều rất hào phóng, không ai để ý đến thời gian Lộ Dao chăm sóc Trâu Lượng này.

Giấc ngủ này hết sức an lành, Trâu Lượng cũng thật sự mệt mỏi.

Trong khi đó Thần miếu Jerusamer cũng từ từ bình tĩnh lại, hôm sau Lộ Dao vẫn đến. Học tỷ đến để học tập chiến ca, đối với ân nhân cứu mạng, hơn nữa còn là một vị đại mỹ nữ, đương nhiên Trâu Lượng phải dạy bảo cẩn thận.

Hắn truyền thụ kỹ xảo sử dụng thuộc tính cho Lộ Dao, có điều tính cách của học tỷ Lộ Dao căn bản chính là hướng nội, để nàng hát những bài chiến ca phóng khoáng thật sự là làm khó nàng.

"Học tỷ, chị hát chiến ca như vậy mọi người đâu còn sức chiến đấu, dịu dàng quá. Chiến ca phải phóng khoáng, ngẩng đầu, ưỡn ngực, cong mông, hát bằng linh hồn". Bạn học Randy nhìn thấy người đẹp đã có chút vồn vã, nhân lúc nghỉ ngơi hắn mò đến hóng hớt. Sau lần đụng phải thép tấm Gina, Randy quyết định phải trải rộng lưới.

Lộ Dao hơi xấu hổ, "Arthur, có phải tôi ngốc lắm không, hay là tôi không học nữa?"

Trâu Lượng biết không phải Lộ Dao không muốn học mà là sợ làm phiền hắn, chiến ca cần phóng khoáng, cần xuyên thấu, nhưng... Âm thanh của Lộ Dao không có loại tính chất này.

Nhìn thấy sắc mặt Arthur ngưng trọng Lộ Dao chỉ biết cúi đầu, đầu mũi gần chạm vào ngực.

"Randy, tránh ra chỗ khác, sao lại bắt nạt học tỷ Lộ Dao, ai nói chiến ca nhất định phải phóng khoáng, ta thích nghe chiến ca dịu dàng không được à?"

Gina vung chân đá về phía Randy, bạn học Randy thì lập tức chạy ra ngoài, "Tớ cũng chỉ có ý tốt thôi mà, được rồi, coi như tớ chưa nói là được".

Randy đã bị Gina điều trị đến mức hơi sợ hãi, Gina đứng đến trước mặt Trâu Lượng, "Nam tử hán đại trượng phu, nói phải giữ lời, việc nhỏ này sao làm khó được tế ti Arthur của chúng ta, đừng làm cho ta xem thường ngài".

"Đại ca, anh nghĩ cách giúp học tỷ đi", Avril cũng đã mở miệng, nếu như Lộ Dao có thể học được chiến ca thì sẽ có tư cách trở thành tế ti. Đối với một dược sư mà nói trở thành tế ti thân phận sẽ được đề cao nhất định. Lộ Dao xuất thân bình dân, điều này thậm chí có thể mang đến tư cách công dân cho người nhà. Suy cho cùng Học viện chiến tranh vẫn rất có tác dụng bảo vệ học sinh. Còn sau khi ra trường một dược sư cơ bản luôn phải phụ thuộc một gia tộc lớn nào đó, mà với dung mạo của Lộ Dao thì rất khó nói chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng nếu có một thân phận tế ti thì mọi chuyện sẽ khác.

"Gina, bạn có thể đừng lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt tớ hay không? Đây không phải tớ đang suy nghĩ sao, còn nữa, bạn có thể mặc quần dài hơn một chút hay không?"

Trâu bạn học cảm thấy hoa mắt, Avril luôn hiểu ý người khác còn Gina thì lại rất thích gây sự, đã biết là chân đẹp rồi nhưng cũng không cần khoe khoang như thế chứ.

"Bạn biết cái gì, tớ là sát thủ, cần linh hoạt. Ai da, thảo nào tớ thấy lạnh chân thế, thì ra là bạn vẫn nhìn chằm chằm chân tớ nãy giờ".

Gina kinh ngạc che miệng.

Đúng là bùn vàng rơi vào đũng quần, mình nào có trêu chọc gì cô ta đâu. Trâu Lượng biết biện pháp đối phó Gina tốt nhất chính là phớt lờ nàng. Chuyện của Lộ Dao nhất định phải giải quyết, không cần nói nàng là ân nhân cứu mạng của mình mà coi như là bạn hắn cũng nhất định phải giúp, chiến ca... Nếu như nói Lộ Dao có thiên phú gì thì rõ ràng chính là chữa trị, chữa trị...

Trâu Lượng đột nhiên nhảy dựng lên, "Chiến ca chữa trị, bà nội Bear, sao mình lại không nghĩ ra nhỉ?"

Những người khác cũng bị Trâu Lượng làm giật nảy, Lộ Dao thì ôm ngực, nhìn Trâu Lượng với vẻ đáng thương hết sức.

"Maru, Maru, Maru ~ ~ ~"

Trâu Lượng gân cổ gọi, chẳng bao lâu chủ tế Maru đã chạy vội tới, "Tế ti Arthur, tôi đây, có chuyện gì vậy?"

"Nhanh, lập tức chuẩn bị đồ đạc, tôi cần điêu khắc, ha ha, lần này phải chơi lớn".

"Vâng, xong ngay đây".

Chủ tế Maru lập tức chạy đi chuẩn bị.

"Học tỷ, chị biết không? Chị sắp khai sáng một chi mới cho tế ti chiến ca của đế quốc. Thần thú tại thượng, làm sao bố có thể thông minh như vậy chứ!"

Trâu bạn học lắc mông đắc ý, mọi người lập tức quây lại.

"Lão Đại, chẳng lẽ có chỗ tốt gì à, có phần cho em không?" Randy cười tủm tỉm liếm liếm môi.

"Cái thằng này, đây là điêu khắc riêng cho học tỷ Lộ Dao, một lát nữa các em sẽ biết, lợi ích à? Đương nhiên có!"

Trâu Lượng úp mở, những người khác càng thêm tò mò, có thể làm cho Trâu bạn học hưng phấn như thế chắc chắn là một chuyện kinh người.

Maru nhanh chóng chuẩn bị xong, một tế ti kiến tập có tùy tùng là chủ tế, toàn đế quốc cũng chỉ có Trâu Lượng.

Trâu Lượng kéo Lộ Dao còn đang tỉnh tỉnh mê mê đi vào phòng điêu khắc.

"Arthur, có được không?" Lộ Dao rất thiếu tự tin, trừ năng lực đối với phương diện dược phẩm nàng cảm thấy mình không có tài năng gì.

"Học tỷ nói gì vậy, chẳng những được mà là rất được. Trước hết em điêu khắc cho chị một quyền trượng của tế ti chiến ca. Sau đó sẽ dạy chị một bài chiến ca, tuyệt phối vô địch".

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Arthur Lộ Dao nhẹ nhàng vỗ ngực, gương mặt ửng hồng, "Cảm ơn bạn, tôi sẽ cố gắng".

Lúc này Trâu bạn học dị thường hưng phấn đâu chú ý đến những chi tiết nhỏ này, trong đầu tất cả đều là bản vẽ lần lượt hiện lên, kết cấu quyền trượng được định hình.

"Lại đây, để cho thú linh của chúng ta cộng hưởng, lát nữa em sẽ bắt đầu điêu khắc".

"Ờ".

Bên trong đang bận rộn, bên ngoài cũng không nhàn rỗi, lòng hiếu kỳ giết chết mèo. Trừ Ernest rất bình tĩnh còn những người khác đều rất chờ mong, năng lực của Arthur có thể coi là biến sắt thành vàng, kỳ tích gì cũng có thể xảy ra ở chỗ hắn.

Nhưng quả thật mọi người không nghĩ ra được với tình hình của học tỷ Lộ Dao thì có thể có kỳ tích gì, không có bột sao gột nên hồ. Nói một cách công bằng thì tiềm năng của tộc Cat quả thật rất kém. Điêu khắc sư linh hồn mạnh đến mấy cũng chỉ có thể làm cho sức mạnh của người được điêu khắc thể hiện ra chứ không phải tự nhiên mà có.

Có thể từ không sinh ra có thì chính là thần.

"Nhàn rỗi thật, Randy, chúng ta thi ném tiêu đi", hiển nhiên tính cách của Gina không chịu nổi cô quạnh, cứ rảnh rỗi là phải tìm người nào đó bắt nạt.

"Không chơi, tuyệt đối không chơi, đánh chết cũng không chơi", Randy lắc đầu. Hắn biết rõ sẽ không có chuyện tốt gì, quan trọng nhất là trình độ ném tiêu hoa mai của hắn kém Gina một cấp. Cho dù buổi tối hôm nào Randy cũng lén luyện thêm nhưng trong lúc chưa nắm chắc mười phần hắn sẽ không lộ ra.

"Bạn có phải đàn ông không? Chút dũng khí này cũng không có, nếu như bạn thắng tớ, tớ sẽ xem xét trường hợp của bạn", Gina lộ ra nụ cười quyến rũ, đối với loại xử nam như Randy thì quả thật có lực sát thương kinh người.

Bạn học Randy hơi yên lặng, những người khác bên cạnh cười trộm, Randy đáng thương lại bị bắt nạt rồi.

"Nếu thua thì sao?"

"Thua cũng rất đơn giản, bạn nợ tớ một việc, sau này khi tớ bảo bạn làm bạn không được từ chối".

Đầu Randy lắc như trống lắc, từ chối rất sảng khoái, bất kể Gina dụ dỗ thế nào bạn học Randy cũng nhất định không đáp ứng.

"Bạn có phải đàn ông không?" Gina vẫn dùng bài khích tướng, dù sao bị một đại mỹ nữ như nàng hỏi câu này người đàn ông nào cũng không chịu được. Nguồn tại ện FULL

Chỉ có điều bạn học Randy khoát khoát tay phi thường vui sướng, "Không phải"

Mọi người sửng sốt rồi lập tức, không nghĩ tới Randy cũng biết thông minh rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio