Hùng Bá Thiên Hạ

chương 507: mỗi lần vấp ngã là một lần khổ luyện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Bích Tú đại nhân hai ngày nữa sẽ đến." Neberro nói.

Trâu Lượng cười, "Mặc dù đại nhân Bích Tú có chút nóng tính, nhưng dù sao cũng là mẹ của Olivia, ta sẽ chiêu đãi tử tế, đa tạ đại kỵ sĩ trưởng đã nhắc nhở."

Neberro thấy Trâu Lượng đã có vẻ tính trước cả rồi thì có điểm ngoài ý muốn, nếu nói là trước kia, Arthur quả là không biết lượng sức mình, loại thân phận này của hắn căn bản chưa lọt nổi vào mắt Gabriel, nhưng Arthur cũng không phải là tên nhóc con nông thôn trước kia nữa rồi, lần này Bích Tú tự mình đến, sao mà lại không hiểu đó là một loại ám chỉ, nếu không nàng đã trực tiếp phái cao thủ trong tộc đem Olivia đi rồi, ai mà dám tham dự vào chuyện nhà Gabriel chứ.

"Thật ra, ngươi biết không, trong số những người trẻ tuổi tại Mông Gia, ngươi là người duy nhất mà ta tán thưởng." Neberro khoanh tay nói.

Trâu thần côn nhìn mặt trăng khuyết, "Nói thật, trong số những người trẻ tuổi tại Mông Gia, ngươi cũng là người duy nhất mà ta tán thưởng".

Hoàn toàn là nói giống hệ giọng của Neberro, kỵ sĩ mặt trời suýt nữa nghẹn, gã này đang châm chọc hắn rồi.

Trâu Lượng không nhìn thấy chút nổi giận gì từ Neberro, cho dù trong lòng thế nào thì gương mặt kỵ sĩ vẫn như mây mờ gió nhẹ.

"Trên thế giới này có rất nhiều việc ngươi không hiểu, bước đi cần phải từng bước một, đi mau thì dễ ngã."

"Quả thật mỗi lần vấp ngã là một lần khổ luyện."

Trâu Lượng không hiểu Neberro chờ hắn chỉ để nói chuyện nhảm nhí là có ý gì, chỉ có điều tên Neberro này quả thật làm cho hắn cảm thấy không thoải mái, hắn có sức mạnh, còn nhẫn nhịn thì con mẹ nó như rùa đen, nếu đổi lại mình chắc cũng không nhẫn nhịn nổi, hắn ngược lại coi như không có chuyện gì.

Địa vị của mình tại Giáo đình dần dần ảnh hưởng đến hắn, nhưng hắn chẳng có chút phản ứng nào cả?

Vì sao nhỉ? Hay hắn có quân bài sát thủ nào đó? Text được lấy tại Truyện FULL

Trâu Lượng không tin Neberro lại bị các tín đồ thành kính của Thân thú tác động, có thể vì vinh quang của Giáo đình mà hy sinh lợi ích của bản thân.

Hơn nữa Trâu Lượng có thể xác định, Neberro càng có thể chịu đựng việc mất đi lợi ích thì mưu đồ của hắn lại càng lớn, đến cùng thì đó là chuyện gì?

Trâu Lượng trầm tư suy nghĩ một hồi mà cũng không nghĩ ra.

Dưới ánh trăng, Neberro lộ ra vẻ tươi cười lơ đãng, ai cười đến tận lúc cuối cùng mới thực sự là người chiến thắng…

Trờ lại phòng mình, Trâu Lượng quả thực là thờ phào nhẹ nhõm, mặc dù Emma trong thời gian ngắn không xảy ra chuyện gì, nhưng có kiêng vẫn có lành.

Hơn nữa có Emma thì thị trấn Sói Tuyết cũng tương đối an toàn, có năm Lang Vương chăm sóc, không ngờ rằng cũng chẳng có vấn đề gì, cho dù có gì bất trắc thì lui lại đó cũng thuận tiện.

Thần tế nhỏ hiển nhiên so với thần tế lớn cần phải náo nhiệt hơn, việc này đối với thành Doran cũng có thể coi như một cơ hội trỗi dậy. Nói thật, bao gồm cả Giảo hoàng bên trong, đối với việc kiếm tiền chẳng có thủ đoạn gì, kiếm tiền không nhất thiết phải dựa vào cướp đoạt, xây dựng thành phố không nhất thiết phải bỏ tiền túi. Phát triển là dựa vào sự trao đổi lưu thông hàng hóa, đây mới là vương đạo, hiện nay Trâu thần côn đứng từ góc độ kiếp trước mà suy ra đối với việc trong ngoài Mông Gia thì đương nhiên rõ ràng hơn đó là vì gã đứng ở trên mà nhìn xuống thấy mọi việc dễ dàng.

So với cái việc chờ đợi cấp phát gì đó từ Giáo đình, Trâu Lượng lại thích cái thể loại phương hướng tạo thế như thế này hơn. Đương nhiên xét theo tính keo kiệt của Giáo hoàng thì sẽ không có nhiều tiền để cho, điểm này cũng là điểm áy náy của Giáo hoàng, cho dù hắn không nói ra ngoài miệng. Do đó lần này Giáo Hoàng tự thân xuất mã cũng là cho Trâu Lượng một chỗ dựa, nếu không phải như vậy thì phái tùy tiện một ai đó cũng đã đủ rồi.

Nhưng hắn không biết trước được, Trâu Lượng có thể mượn thế của Giáo đình để sinh ra khoản lợi nhuận khổng lồ vượt xa hơn nữa. Cho cá không bằng cho cái lưới, chỉ cần lần này xong chuyện thì khu vực xung quanh sẽ hình thành một vùng ảnh hưởng tuyệt đối. Lấy ảnh hưởng của chính trị hình thành một vòng tròn thương mại, chỉ cần vòng tròn thương mại này hình thành đã có thể duy trì một thời gian, rồi từ đó tiếp tục phát triển giao dịch với các đế quốc khác.

Bất kể là đen hay trắng, dù là cái gì thì Trâu Lượng cũng không quan tâm, hắn chỉ biết bế quan tỏa cảng chính là chết, mà thoạt nhìn thì có vẻ Giáo hoàng không mấy để ý đến cái vòng tròn thương mại này, hắn còn tưởng ít nhất sẽ phê bình hắn một chút.

Ý đồ thực sự của Giáo hoàng là gì, sức mạnh của Giáo đình dường như không hề suy yếu. Ít nhất là không suy thoái đến mức mà các thế lực khác đã đánh giá, đã có sức mạnh như vậy rồi mà sao Giáo hoàng vẫn sẵn lòng nén giận nhỉ?

Trừ khi có một lý do cực kỳ lớn nào đó.

Trong đầu Trâu Lượng đột nhiên bắn ra một ý nghĩ, có phải là vì bốn yêu vương chăng?

Nghĩ tới nghĩ lui, có thể làm cho Giáo đình thận trọng như thế cũng chỉ có bốn yêu vương thôi, thế hệ Benedict tám đã để lại thiệt hại nặng cho Giáo đình. Nhưng vẫn còn chưa tới tình cảnh nhanh chóng suy sụp, từ sử sách mà xem lại, Giáo đình dường như đang cố sức co lại, nhiều lúc cũng là chủ động nhượng bộ tránh phân tranh.

Cộng thêm sự kiện của Tuyết nữ, trong lòng Trâu Lượng mông lung một ý nghĩ, nhưng còn chưa rõ ràng.

Gạt sạch ý nghĩ, hắn cũng biết chính mình thật sự chẳng thể lo được chuyện quá cao xa đó, trước hết phải đem giải quyết chuyện của chính mình tốt đi đã, hắn bây giờ chỉ là một Đại tế ti, không phải Giáo hoàng, rất nhiều chuyện chưa đến lượt hắn quan tâm.

Chuyện làm ăn ba mẫu hai sào của hắn lần này cũng đủ đau đầu rồi.

Tiến vào Thông thiên cảnh, tại thời gian Giáo hoàng ở đây hắn không thể đối luyện cùng Tuyết nữ, thời gian cũng không thể để lãng phí vô ích, đến Thông thiên cảnh thử thời vận cũng tốt.

Rõ ràng thấy số cao thủ tại Thông thiên cảnh đột nhiên tăng vọt, đại khái là gấp ba lúc bình thường trở lên, rất hiển nhiên là không phải tất cả các cao thủ cấp vàng sáng trở lên đều có mặt tại thông thiên cảnh, hoặc nói cách khác họ vì cẩn thận mà không xuất hiện.

Cấp vàng sáng trở lên đều có tư cách tiến vào, nhưng nếu vận may không tốt, thú linh mà bị giữ lại ở thông thiên cảnh, cũng coi như mất đi tư cách tiến vào Thông thiên cảnh lần nữa.

Còn một số ít những chiến sĩ cấp vàng sáng chiến đấu tại Thông thiên cảnh được một thời gian cũng đã phát hiện, kỳ thực được và mất cũng sẽ tỉ lệ thuận. Mặc dù thắng lợi sẽ đạt được một chút trang bị, nhưng nếu vận may hơi kém một chút thì có thể bị tước đi thiên phú, được không bằng mất, dù sao tu vi thì không dễ có, nên cũng có những người thích huấn luyện từng bước hơn. Thậm chí đi du ngoạn thế giới ngầm, dù sao quan điểm về giá trị của mỗi người đều bất đồng.

Nhưng không thể phủ nhận rằng ai cũng biết Thông thiên cảnh là một nơi thần kỳ, chỉ là xem có đủ can đảm cùng vận may hay không mà thôi.

Trâu thần côn thì luôn luôn cho rằng gan lớn tìm chết vẫn hơn là gan nhỏ chết đói.

Điểm này không thể nghi ngờ, mà nhân phẩm hắn cũng không thành vấn đề, nguy hiểm vân vân… đã không cần phải lo nghĩ rồi.

Mà cũng giống như Bóng Ma vậy, mặc dù không đến đỉnh cấp, nhưng cũng có thể coi là tầng lớp có sức mạnh đại biểu ở mức trung gian, có đội ngũ, có kinh nghiệm, phối hợp nhau lại tốt nữa mới dám lăn lộn ở Thông thiên cảnh lâu dài vậy. So ra vận may của Trâu Lượng quả là không tồi, mới lên thuyền đã cảm thấy rõ ràng tình hình, kỳ thực đổi lại một chiến sĩ vàng sáng bình thường khác, sợ rằng đã không nghĩ được như vậy rồi. Thất bại một lần là trừ đi một chút thiên phú, sợ rằng cả đời cũng không thể quên được.

Chẳng qua là sau khi truyền ra tin tức Hổ Tà đang tổ chức sự kiện Thông thiên chi lộ nên tất cả các cao thủ cấp vàng sáng cũng đều không thể chịu nổi sự tĩnh mịch rồi.

Một mặt có thể quan sát một chút tình hình phân phối các cao thủ trong Đại lục Thần thú mà đánh giá vị trí của chính mình trong đó, mặt khác cũng muốn thử thời vận, dù sao loại chiến đấu này cho dù thất bại cũng sẽ không bị mất cái gì.

Càng là cao thủ thì sẽ càng tính toán, vì bọn họ càng sợ bị mất hơn.

Một thời gian trước Trâu thần côn cũng gây ra chút tiếng tăm tại Thông thiên cảnh, có điều những cao thủ cấp vàng sáng xung quanh đều không đem một tên nhóc cấp bạc trắng đặt trong mắt.

Trâu Lượng che đi bộ áo giáp tính mạng của mình, nếu không thì trang bị đó ở chỗ này quả thật là quá đáng chú ý, để đoạt được trang bị này thì sẽ có không ít cao thủ cấp thực sự ở cấp vàng sáng ra tay cướp lấy. Bọn họ cũng không nhận ra cấp độ của nó, nhưng khẳng định không phải là do điêu khắc. Cho dù họ không cần cũng muốn cướp lấy một bộ cho người thân quen, có điều đã có thể đến nơi này thì không thiếu được bối cảnh gia đình, chỉ cần có đầu óc một chút sợ rằng cũng sẽ phải nghĩ lại mà không động thủ nữa.

Trâu Lượng liên lạc với Hổ Tà, lão Tà không có mặt, xem ra gần đây hắn có vẻ bận rộn rồi, bọn Bóng Ma đang ở thực luyện đường, hắn lưu lại một chút tin tức rồi lên đường. Trâu Lượng đi một mình cũng không có nguy hiểm gì nữa rồi, chờ bọn họ đi ra sẽ tính sau.

Shana cũng không có mặt, đến Thông thiên cảnh mà không thấy Shana thì quả thật là kỳ lạ, một mình Trâu Lượng, không có bất cứ ai trong số Bóng Ma. Thật sự là làm mọi người không mấy để ý, xung quanh đều là các cao thủ vàng sáng cao cao tại thượng, cứ mười người lại có một người cấp vàng tối, mỗi người đều tương đối cao ngạo, trong ánh mắt đều lấp lánh có thần, xem ra cho dù những người mạnh trong thế giới thật muốn giả vờ thì đến đây đều chẳng kiêng kỵ gì mà tỏa sáng.

Giả bộ là đối với người yếu, mà nơi này không có người yếu, cũng không cần thiết phải ra vẻ nữa rồi.

Trâu thần côn cực kỳ rõ ràng vị trí của mình, thành thật tìm một góc yên tĩnh mà ngồi chờ, hắn nhìn những quái vật trong ánh vàng rực rỡ thì trong lòng cũng có chút điểm hâm mộ. Chờ hắn đến cấp vàng chắc cũng hoành tráng a, đúng là chờ mong, hơn nữa hắn cũng muốn biết sau khi thú linh thăng cấp thì chiến ca mà hắn phóng thích có uy lực bao nhiêu.

Đã nắm vững những tinh túy của chiến ca, nhất là ảnh hưởng đối với yêu thú, Trâu Lượng ngày càng cảm thấy tâm đắc. Sức tấn công của chiến ca đối với thú tộc tương đối có giới hạn, hoàn toàn chính là kỹ xảo đối kháng dùng thú linh, nhưng lúc sát thương yêu thú, Trâu Lượng quả thật có thể cảm thấy một cảm giác không giống vậy. Chiến ca đã đốt cháy Thilo chính là lĩnh ngộ cực hạn của hắn, đây cũng là nguyên nhân đã đánh vỡ đầu yêu thú lãnh chúa tại sân đấu lần trước. Đó cũng chính là một lần đột phá, mà Trâu thần côn lại tích cực nghiên cứu, kết quả chính là sự tổng kết của hiểu biết hoàn toàn và nghiên cứu triệt để.

Nếu nói yêu lực là băng, thú lực là lửa, thì chiến ca là gió, bình thường thì băng và lửa tương khắc, về cơ bản thì chỉ cần so ai mạnh hơn, nhưng gió hỗ trợ lửa làm cho tình thế hoàn toàn khác, mà cùng với kỹ xảo chiến ca tăng lên, sự thấu hiểu đối với yêu lực cũng đã khác đi rồi, uy lực chắc chắn không phải bàn.

Kỹ xảo chiến ca chính là kỹ xảo "gió", chiến ca càng mạnh, gió càng đủ, hỏa lực càng mãnh liệt, đương nhiên lấy thú linh làm căn bản. Nếu lấy sức của chiến sĩ cấp vàng sáng mà qua hỗ trợ của chiến ca, thì quả thật Trâu thần côn có thể càn quét ngang dọc quái vật ở Thông thiên cảnh rồi, hiện nay vẫn kém một chút.

Chỉ cần thăng cấp vàng sáng, Trâu Lượng có thể tự mình xông vào thực luyện đường cấp B, dưới sức mạnh của chiến ca sợ rằng không có yêu thú nào có thể ngăn cản. Đương nhiên với điều kiện là hắn phải có đủ thú lực, lấy tình hình hiện nay của Trâu Lượng, một lần hoàn thành thực luyện đường quả là không thành vấn đề.

Mà nếu như không có chiến ca, sợ rằng ít nhất cần một vàng sáng thêm một vàng tối phối hợp mới được.

Nghĩ đi nghĩ lại, Trâu thần côn càng khát vọng nâng cao sức mạnh, nhìn cấp vàng sáng đi đầy đường ở Thông thiên cảnh, Trâu Lượng với tấm lòng hiếu học đi tới cũng có chút áp lực.

"Tiểu huynh đệ, bộ đồ trang bị trên người ngươi có bán hay không?" Một sát thủ Snake cấp vàng sáng đi tới cười tủm tỉm nhìn Trâu Lượng.

Trâu Lượng lắc đầu, nói đùa à, hắn có mỗi một cái che gió che mưa, bán đi rồi thì lấy gì dùng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio