Hùng Bá Thiên Hạ

chương 89: lại thấy thủy triều

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giấc ngủ này Trâu bạn học ngủ rất ngon giấc, mặt trời lên cao mới tỉnh lại, vừa ngồi dậy hắn đã cảm thấy đầu óc ong ong. Không đúng, không phải đầu óc ong ong mà là bên ngoài ong ong.

Vừa mở cửa hắn liền giật mình, không có một ai, đúng là kì lạ, mọi người chạy đi đâu rồi.

"Này, đây là địa bàn của thần thú, người nào ở bên ngoài lớn tiếng ồn ào?" Trâu bạn học cáo mượn oai hùm quát, hơi khát nước một chút, đi tìm chút nước uống đã.

"Tế ti Arthur, tế ti Arthur, Đại chủ tế dặn ngài ngàn vạn lần đừng ra ngoài!" Tế ti Maru dùng tốc độ nhanh nhất của mình xông lại, Trâu Lượng rất lo cho thân thể của lão.

"Sao rồi? Có chuyện gì? Cãi nhau à, nơi này là thần miếu!"

Maru cười khổ, đây còn không phải do thằng nhóc này gây ra sao, "Tế ti Arthur, chuyện hôm qua ngài chế tạo lá chắn 2-6 cả tỉnh Thần Diệu không ai không biết rồi. Mọi người ồn ào, hội trưởng Công hội sát thủ cũng đã đến, những người bên ngoài tất cả đều là đến thần miếu chúng ta để chế tạo lá chắn".

"Vậy sao, chuyện tốt, ha ha", Trâu bạn học đắc ý cười to, xem ra tên nhóc Randy này làm rất tốt.

"Nhưng, nhưng thần miếu không đủ người, hơn nữa chúng ta cũng làm không được, bây giờ Đại chủ tế cũng đau đầu".

"Ha ha, cứ nói với sư phụ, tôi lập tức sẽ tới".

"Tốt, tốt quá!" Maru quá bội phục Arthur, tựa hồ đối với hắn trên thế giới không có việc khó gì.

Trâu bạn học thay trang phục, sửa sang ngoại hình một chút rồi đi tới phòng tiếp khách của Đại chủ tế, nhân số bên trong cũng không nhiều nhưng lại đều là nhân vật có máu mặt ở Jerusamer.

"Sư phụ, ngài tìm con ạ!"

Trước mặt người ở bên ngoài Trâu Lượng muốn cho Thomas đủ thể diện, hắn rất cung kính, một đồ đệ ngoan ngoãn thành kính.

Nhìn thấy Arthur Thomas cũng mỉm cười, Đại chủ tế cũng là cáo già. Mặc dù chưa học Thái Cực nhưng đẩy tay cũng không tồi, hắn biết tên nhóc Arthur này chắc chắn có biện pháp xử lý.

"Tế ti Arthur đúng không, quả nhiên là tuấn tú lịch sự!"

"Đúng là tuổi trẻ tài cao!"

"Đúng vậy, quả thực chính là tương lai của thành Jerusamer chúng ta!"

Chiêu vỗ mông ngựa lập tức đưa tới như nước thủy triều dâng, làm Trâu bạn học đang chuẩn bị nói mà tí nữa bị vỗ ngất, chiêu này thật tàn nhẫn.

"Arthur, lại đây, ôi, để nghiên cứu bộ phương pháp thiết kế mới này quả thật ta và tiểu đồ đã dốc hết tâm huyết. Thú linh của ta có chút mất khống chế, trong thời gian tới không thể động dao được, tình hình của tiểu đồ tốt hơn một chút".

Thomas phi thường thông minh tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu.

"Sư phụ, ngài phải tử tế bảo trọng thân thể, ngài đại biểu cho thần miếu, là lương đống của tỉnh Thần Diệu chúng ta", Trâu Lượng biểu đạt sự quan tâm đúng mực.

"Tế ti Arthur, nghe nói lá chắn của nhóc con nhà Randy là do ngài chế tạo phải không?"

"Tế ti Arthur, thằng bé nhà tôi cũng là sát thủ, có thể phiền phức ngài..."

"Thôi đi, thằng con nhà ông không nên người, đừng lãng phí nữa, ông không nghe Đại chủ tế nói việc này rất tốn tâm huyết sao?"

Ở đây đều là những nhân vật có máu mặt của thành Jerusamer, vậy mà suýt nữa đánh nhau. Biết làm sao, khi biết được loại phương thức làm lá chắn này có gánh nặng rất lớn đối với điêu khắc sư linh hồn thì phải bất chấp thể diện để tranh đoạt lượt điêu khắc này.

"Khụ khụ, các vị, xin hãy yên lặng, tôi biết mục đích mọi người đến đây, sư phụ có việc, đệ tử phải chịu khó làm thay. Bản thân còn cố gắng được, vì thần miếu đệ tử sẵn sàng cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!"

Trâu Lượng phi thường nghiêm túc, chủ động xin phép Thomas, giấu mọi người lén nháy mắt với sư phụ nhặt.

Lập tức lại một đợt sóng vỗ mông ngựa quét tới, tế ti linh hồn thành kính như vậy thật sự là hiếm thấy.

"Arthur, sư phụ hiểu tấm lòng con, nhưng ta cũng không thể không bận tâm đến thân thể con. Lần thiết kế này con có cống hiến to lớn, ta không muốn thấy con có tổn thương gì nữa", Thomas lắc đầu làm cho trái tim tất cả mọi người lạnh đi một nửa.

"Sư phụ, ở đây cũng đều là lương đống của thành Jerusamer chúng ta, ưu tú của đế quốc, đệ tử cần cố gắng hết sức. Chỉ có điều hiện nay để bảo đảm tỷ lệ thành công một tháng cũng chỉ có thể làm cho một người".

Một tháng một người...

Lập tức đã có người đứng dậy, "Đại chủ tế Thomas, năm nay thương hội Rosemi chúng ta sẽ cống hiến gấp đôi!"

"Thôi đi, các ngươi gấp đôi cũng được bao nhiêu, nhà ta năm nay nộp lên trên năm nghìn đồng tiền vàng!"

...

Arthur duy trì vẻ thành kính của mình, trong lòng thầm mắng, bà nội gấu, đều giàu chảy mỡ mà chỉ cung phụng được có chút ít như vậy. Lần này không ép một chút cho tử tế thì vừa có lỗi với thần thú lại vừa có lỗi với bản thân, từ lâu Arthur đã không quá hài lòng đối với tình hình của thần miếu, rất nhiều nơi cần tu sửa, mặc dù sạch sẽ nhưng cuộc sống hàng ngày không khác gì tu khổ hạnh. Cứ như thế này thì không được, Trâu bạn học thích hưởng thụ, thích xa xỉ, con người một đời cây cỏ một thu, cần không phụ lòng chính mình mới được.

"Các vị, các vị, như vậy đi, loại thiết kế này muốn thực hiện thành công quả thật cần thời gian dài tu dưỡng và chuẩn bị, nhưng thân là một tế ti thì phải quên mình vì người, phục vụ mọi người mới là quan trọng nhất. Có điều danh ngạch có hạn, chúng ta sẽ căn cứ cống hiến đối với thần thú để tính, vừa lúc kì cung phụng năm nay cũng đã đến, người đứng đầu có thể chỉ định một người tiếp nhận điêu khắc linh hồn, Arthur này, con nắm chắc bao nhiêu?"

Đại chủ tế Thomas cũng là người từng trải, biết lợi ích phải đủ lớn cá mới mắc câu.

"Sư phụ, chỉ cần chuẩn bị sung túc, đệ tử nắm chắc trăm phần trăm, tuyệt sẽ không làm ngài mất mặt!"

Gương mặt tế ti tộc Bear vừa thành khẩn vừa ngoan ngoãn, ai cũng sẽ không hoài nghi sự thành thật của tộc gấu, huống hồ người ta thật sự đã làm được rồi.

"Các vị, thật sự xấu hổ, hiện nay chỉ có ta và tiểu đồ có thể làm được trình độ cao nhất. Có điều các tế ti khác của thần miếu chúng ta cũng sắp tiến hành loại thiết kế kiểu mới này, hiệu quả ít nhất cũng có bảy tám phần. Mọi người tương giao nhiều năm nhưng bởi vì nhân thủ có hạn, chờ ngày chính thức mở cửa đó ta sẽ thông báo trước cho mọi người một ngày".

Thomas nói, vo tròn bóp bẹp đều hoàn hảo, Trâu bạn học len lén giơ ngón tay cái lên.

Người cung phụng nhiều nhất chắc chắn sẽ có cơ hội tốt nhất, không được xem thường tế ti khác, với nhân thủ của Thomas tại thần miếu hiện nay, lại nghĩ tới số người đang vây quanh bên ngoài có thể thấy được hẹn trước một ngày đã là ân huệ cực lớn. Hơn nữa hôm nay còn chủ yếu là người Jerusamer, qua một hai ngày những người từ thành phố khác trong tỉnh Thần Diệu lại tới, sợ rằng...

Có thể lăn lộn đến địa vị này không có ai ngu ngốc, sau khi khách sáo liền lập tức rời đi, lúc này nói nhiều cũng vô dụng, người ta cần thực tế, cống hiến đối với thần thú là cái gì, tự nhiên là nộp thuế, nộp càng nhiều cống hiến tự nhiên cũng lại càng lớn.

Cuối cùng còn lại một người, chính là hội trưởng Công hội sát thủ Jerusamer, "Ông bạn già Thomas, ngài chơi được đấy, chuyện này mà không nói trước với ta một tiếng, hại ta bị tổng hội trưởng mắng một trận".

"Ông bạn già Renault, chính ta cũng không nắm chắc lắm, có điều đột nhiên có ý nghĩ như vậy, ngài cũng biết mấy năm nay Công hội điêu khắc sư quá kiêu ngạo rồi", Thomas lạnh nhạt nói, "Tựa hồ bọn họ đã quên thế giới này đều phải nằm dưới sự chúc phúc của thần thú mới có thể tồn tại".

"Đúng vậy, tổng hội trưởng của chúng ta đã đi đón Shaman Subaru rồi, tín ngưỡng của Công hội sát thủ chúng ta đối với thần thú đến nay đều luôn kiên định".

"Ông bạn già Renault, ta cũng biết ý nghĩ của ngài, Công hội sát thủ các ngài không ít ưu tú. Như vậy đi, ta suy nghĩ xem có thể mở riêng một kênh cho Công hội sát thủ hay không? Có điều chuyện này ta không làm chủ được, chỉ sợ cũng phải xin ý kiến đại nhân Shaman". Truyện được copy tại Truyện FULL

"Ha ha, ông bạn già, ngài có ý nghĩ này là được, ta sẽ chuyển đạt lời của ngài tới Tổng hội trưởng".

Trước khi đi Renault còn tán dương Trâu bạn học một chút, đối với người không quá thích được khen ngợi như Trâu Lượng thì hôm nay quả thật đã nghiền.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio