Đám nhân loại còn sống trên lầu hai dõi theo năm thân ảnh màu đen giữa đường phố ra sức chém giết tựa vũ điệu của thần chết, ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc. Trong mắt bọn họ, không chỉ có hi vọng mà còn là sự tham lam vô hạn. Mỗi người đều tự hiểu, chỉ cần đi theo năm người bên dưới. Họ nhất định sẽ an toàn.
Do đã chuẩn bị sẵn. Vì thế, đợi khi nhóm của Kha Hùng vừa dọn dẹp hết tang thi xung quanh. Nhóm người này vội vã tông cửa chạy ra. Một nam thanh niên, giống như trưởng nhóm, nhanh chóng bước lên. Hướng Kha Hùng, đề nghị:
- Dẫn chúng tôi theo. Chúng tôi sẽ trả tiền công hậu hĩnh.
- Cút!
Kha Hùng lạnh lẽo nói. Sau đó, lướt qua mặt hắn. Hướng tới chiếc Hummer.
- Chúng tôi không cần thức ăn. Chỉ cần mọi người hộ tống một quãng đường, vào đến tiểu khu Viên Mãn là được.
Tiểu Khu Viên Mãn vốn là nơi tập trung của những người giàu có nhất của thành phố E. Nam thanh niên nói ra lời này, không gì khác hơn là hướng đám người Kha Hùng, khoe của cải và thế lực.
Đáng tiếc.
Kha Hùng lãnh đạm, đối với thân thế lẫn tiền của của hắn, không tỏ ra một chút hứng thú. Mấy người Tiểu An lấy Kha Hùng làm chủ. Đối với sự xuất hiện của nhóm người này, cảm thấy rất khó chịu. Chu Phong tàn độc mở lời.
- Chó ngoan không cản đường. Biết điều thì biến đi cho ông.
- Mày…
Người thanh niên bị Chu Phong chửi thẳng vào mặt liền nổi giận. Hắn rất muốn nhảy ra, đấm vỡ mồm Chu trợ lý. Nhưng lại nhớ tới chiến lực khủng bố mà năm người này vừa bày ra. Vì thế, bước chân chững lại, vẻ mặt méo mó như người bị táo bón nhiều năm.
Cả chục người cứ thế, trơ mắt nhìn chiếc Hummer nhả khói vượt qua. Sau đó, như sực nhớ ra, chạy tán loạn xung quanh, tìm xe đuổi theo.
Có lẽ phải khen, vận số của họ không tệ. Vì tang thi nơi này vừa bị đoàn đội của Kha ảnh đế xử lý xong. Bọn chúng dễ dàng đoạt được hai chiếc ô tô bảy chỗ, hết tốc lực đuổi theo, cầu bảo vệ.
Quan sát hai cái đuôi bám lấy qua kính chiếu hậu, Trần Tiểu An chu chu môi, bất mãn nói:
- Định xem chúng ta là người mở đường không công đó chắc.
Từ lúc mới lên xe, Kha Hùng đã nói. Đám người đó vì mạng sống và mà đẩy đồng bạn bên cạnh ra ngoài để thu hút lũ tang thi. Trần Tiểu An và ba người ngồi ở băng ghế sau đối với đám “con ông cháu cha” này không tồn tại một chút đồng cảm, chỉ có chán ghét phi thường.
Kha Hùng nhìn biểu tình khả ái của cô, hắc hắc cười.
- Cho dù đi chung, đối với chúng ta cũng không quan hệ. Đừng mang bực tức vào người làm gì?
Mặc dù nói vậy. Nhưng mà, dường như Kha Ảnh đế lại quên đi bản tính ích kỷ, a dua của con người.
Mới đầu, chỉ có hai chiếc ô tô bảy chỗ chạy theo bọn hắn. Nhưng càng lúc, số lượng xe đeo bám càng tăng.
Kha Hùng nhíu mày, đạp mạnh chân ga. Chiếc Hummer tăng hết tốc lực, chẳng mấy chốc đã bỏ rơi đám đỉa đói phía sau.
Nói giỡn. Hắn kiếp này muốn tạo phước cho chúng sinh. Nhưng “chúng sinh” và “súc sinh” là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Kha Hùng sẽ không tùy tiện làm “chúa cứu thế” cho bất cứ kẻ nào.
Chạy thêm chừng mười lăm phút. Hai người nhìn thấy một trạm xăng.
Trước cửa trạm xăng đang đậu một chiếc xe thể thao, từ kiểu dáng cho tới màu sắc đều vô cùng nổi bật. Vài con tang thi lắc lư bên cạnh. Chốc chốc, lại ghé sát vào cửa xe, hít hít. Dường như muốn tìm thức ăn.
Ngay khi Kha Hùng cho chiếc Hummer dừng lại, bọn chúng chầm chậm quay sang.
Năm người xách đao, bước xuống. Mấy chục nhịp thở trôi qua, một đám tang thi mất đầu ngã đầy mặt đất, mùi tanh hôi, mục rửa tràn ngập không gian.
Kha Hùng và Quách Vũ phụ trách đổ xăng. Chu Phong lân la lại gần chiếc xe thể thao. Từ kính xe trước ghế lái, nhìn thẳng vào trong. Trong miệng hắn trầm trồ thành tiếng.
- Nội thất quá đỉnh! Tuyệt vời a! Oa. Có đứa trẻ này.
- Thật á?
Trần Tiểu An và Quách Ngữ vừa nghe nói có tiểu oa nhi thì đôi mắt sáng rỡ, leo lên nắp xe, châu đầu nhìn vô.
Quả nhiên, ở băng ghế sau. Một đứa bé trai chưa đầy một tuổi, nằm trong nôi, mắt tròn xoe nhìn họ.
Kha Hùng dùng đang bận rộn, cũng ngước đầu lên, dùng kim nhãn nhìn xuyên vào xe.
Dàn máy vẫn mở. Hệ thống điều hòa vẫn còn hoạt động. Dưỡng khí đầy đủ nên sau nhiều giờ, thằng bé vẫn còn sống mà không bị chết ngộp. Kinh ngạc là nó phi thường ngoan ngoãn, không khóc, không nháo. Nhìn thấy bóng dáng đám người Tiểu An, còn giòn giã cất tiếng cười.
- Mầm non này không tệ. Nếu muốn, có thể mang theo.
Tiểu An vừa nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của đứa trẻ liền yêu chết. Giờ nghe Kha Hùng nói vậy. Thiếu điều muốn đập bể cửa kính xông lên.
- Tiểu An tỷ. Để cho em.
Quách Vũ ngăn cản hành vi “ngu ngốc” của hai tiểu mỹ nhân. Hắn rút ra mấy cái khóa, nhìn nhìn cửa xe rồi bắt đầu thử từng cái.
Chỉ một thoáng sau. Cửa xe bật mở. Đứa trẻ được ôm ra ngoài.
- Trong xe có đai dành cho trẻ con. Chu Phong, cậu có công phát hiện ra, nên cả đứa bé và chiếc xe này tất nhiên thuộc về cậu.
- Hùng ca…
Chu trợ lý sửng sốt. Cảm giác tự bê đá đập chân mình.
Kha Hùng nhìn hắn cười cười, bồi thêm một đòn quyết định.
- Tên của nó là Chu Nhất.
Chu Phong vừa nghe cái tên này, tự nhiên có xúc động muốn quăng luôn đứa trẻ. Trong lòng thập phần hối hận. Chỉ một phút lầm lỡ. Cuộc đời bảo mẫu vô thời hạn đã chính thức bắt đầu.
………………………………………………………………………………
Ba người Chu Phong và Chu Nhất đã có xe riêng. Kha Hùng rất an tâm vừa lái xe, vừa thả thính với vị hôn thê. Trần Tiểu An nhìn bàn tay không còn thuộc về quyền sở hữu của mình, trong lòng ảo não.
- Hùng ca. Trên mặt anh có chữ kìa?
- Chữ gì?
- Háo sắc. Xấu xa!
- Đàn ông không xấu, phụ nữ không thương.
- Có quỷ mới thương anh!
Ha ha ha… Kha Hùng ngả ngớn cười.
Mười lăm phút trôi qua. Hai chiếc xe rời khỏi quốc lộ, bắt đầu rẽ vào đường nhỏ. Vòng vèo thêm vài bận. Cuối cùng, dừng lại trước cửa một xí nghiệp. Rõ ràng là nhà máy sản xuất các loại nước khoáng đóng chai.
Bởi vì virus xuất hiện vào lúc nửa đêm. Do đó, các nhà máy, xí nghiệp không có mấy nhân viên. Kha Hùng chém nát đầu một con tang thi ở gần phòng bảo vệ, quay sang nhìn nhóm người Tiểu An cũng đang đối phó với mấy con quái vật, bộ dáng hăng hái bừng bừng.
Sau khi dọn sạch lũ Zoombie ở bên ngoài. Cả nhóm bắt đầu chiến dịch càn quét.
Chừa lại một ít cho những kẻ may mắn tới sau. Mấy ngàn chai nước khoáng loại năm trăm mililít, một lít rưỡi đến năm lít, đều bị Kha Ảnh đế tống hết vào không gian.
Quách Vũ và Quách Ngữ còn tìm được không ít bánh kẹo, trà, sữa, cà phê ở khu vực văn phòng. Chu Phong tay xách hai chiếc lap top nhãn hiệu Apple. Trần Tiểu An cũng ôm lấy một thùng giấy in, còn kéo kéo Kha Hùng, chỉ vào cái máy photo đa chức năng bên cạnh.
Thu thập ổn thỏa, đoàn người hí hửng, bao lớn bao nhỏ đi ra ngoài.
Chu Phong vuốt vuốt tóc của đứa bé trong lòng. Nhìn Kha Hùng, hào hứng hỏi:
- Mục tiêu tiếp theo là ở đâu?
- Nhà máy sữa bột.
Kha Hùng lật bản đồ ra, quan sát một lát rồi trả lời.
Nhà máy sửa bột cách vị trí hiện tại của họ chưa đầy ba mươi ki lô mét. Chạy xe hơn nửa tiếng, đã thấy mục tiêu.
Nơi này, số lượng tang thi phải gấp ba lần so với nhà máy nước bên kia. Bọn người Kha Hùng vừa bước xuống, chúng đánh hơi rồi kéo hết lại đây.
Cả năm người lập tức rút đao, ánh đao sáng ngời lóe lên. Mấy chiếc đầu lâu liền rụng xuống. Máu đen tràn ra mặt đất. Trang phục Trần Tiểu An, Chu Phong và hai anh em Quách Ngữ đều bị văng trúng. Chỉ có Kha Ảnh đế vẫn sạch sẽ, chỉn chu khiến người khác trông thấy mà buồn bực trong lòng.
Kha Hùng vào trong, gom lấy phần lớn sữa bột, bỏ vào không gian. Sau đó, mới quay trở ra, kiểm tra thu hoạch của đám người Tiểu An ở khu vực văn phòng gần cổng bảo vệ. Có điều, lúc tới đây lại bắt gặp cảnh tượng phi thường ngoài ý muốn.
- Có chuyện gì?
- Hùng Ca. Bọn họ muốn cướp chiếc Hummer của mình.
- A ra vậy.
Kha Hùng nheo mắt, nguy hiểm nhìn năm người đàn ông vừa xuất hiện. Cả năm tên này đều mặc quần jeans rách, áo thun. Tay cầm mã tấu sáng choang. Lấp ló hình xăm từ đầu vai kéo dài tới cổ tay, cực kỳ dữ tợn.
- Muốn đoạt xe, cũng phải xem có bản lĩnh không mới được.
Kha Hùng lạnh lẽo nói. Sau đó, ra hiệu một tiếng rồi chủ động, tấn công ba tên côn đồ đứng giữa. Hai tên còn lại, phân biệt giao cho hai người Chu Phong và Quách Vũ.
Trần Tiểu An ôm lấy Chu Nhất, ánh mắt lo lắng, dõi theo từng hành động của mấy người bên phe mình.
…………………………………………………………………………..