Hung Thần

quyển 1 chương 42: hiện tại (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ còn vài ngày nữa là sang năm mới, thành phố U chẳng mấy khi lại đổ tuyết.

Lý Huỳnh Lam quấn chăn lên người, ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài đường, xe cộ và dòng người tới tới lui lui, những hạt tuyết trắng xoá nhỏ bé phất phơ trong không trung, nhưng thời tiết vẫn chưa đủ lạnh để chúng đông lại, để lại một tầng ẩm ướt dưới mặt đất.

Phía sau truyền tới tiếng bước chân, Lý Huỳnh Lam quay đầu lại, chỉ thấy Cao Khôn đã ăn mặc chỉnh tè đứng ở bên cửa, nói với cậu “Tôi mua bữa sáng rồi, để trên bàn.”

“Ừm” Lý Huỳnh Lam đáp.

“Trời lạnh dễ mất nhiệt, nhớ hâm nóng lại trước.” Cao Khôn lại nói.

Lý Huỳnh Lam gật đầu, nhìn Cao Khôn ở đằng kia còn đang vắt óc nghĩ xem có thể chăm sóc mình được gì nữa không.

Cao Khôn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt cười như không cười của Lý Huỳnh Lam, tầm mắt anh chuyển tới lớp áo ngủ mỏng manh của cậu, ngại ngùng hỏi “Thời tiết trở rét, buổi tối lạnh lắm, cậu có muốn… đi mua thêm chăn đệm không?”

Lý Huỳnh Lam nheo mắt cười “Anh lạnh à?”

Cao Khôn lắc đầu.

Lý Huỳnh Lam đáp “Em cũng không lạnh.”

Từ cái hôm Lý Huỳnh Lam bị bệnh đến giờ, hai người vẫn luôn đồng giường cộng chẩm, lý do vô cùng hiển nhiên: Ấm. Hai gian phòng mà chỉ có một cái điều hoà, công suất thấp, dù chỉnh cao nhiệt độ vẫn chẳng ấm lên mấy, buổi tối chân tay Lý Huỳnh Lam trong chăn lạnh hệt như vừa ngủ trong quan tài ra, vậy nên tác dụng của Cao Khôn vô cùng hiển nhiên, thường xuyên ngủ cùng nhau cũng dần trở thành thói quen, cho dù Cao Khôn đã nhiều lần thầm định trở về phòng mình ngủ.

Cao Khôn “À” một tiếng, rồi bảo “Vậy tôi đi làm.”

Thế nhưng vừa mới đi hai bước đã quay đầu lại “Tôi… Vài ngày nữa sẽ khá là bận, năm mới…” Mỗi lần tới dịp lễ tết là công việc lại đặc biệt bận rộn, khách khứa cũng cực kỳ đông, Cao Khôn hiển nhiên cũng phải tăng ca.

Lý Huỳnh Lam dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài “Biết.”

“Nhưng mà… Tôi nói với ông chủ Mã, làm thêm trước một ngày, cho nên hôm nay có thể tan tầm sớm.”

“Vậy thì?” Lý Huỳnh Lam quay đầu.

Cao Khôn gãi đầu “Có thể ăn cơm với nhau.”

Lý Huỳnh Lam buồn cười “Mỗi ngày chúng ta vẫn ăn cùng nhau, vì sao còn phải cố ý chọn ngày ăn?”

Cao Khôn thầm nghĩ, hôm trước Lý Huỳnh Lam rõ ràng từng hỏi mình hôm nào rảnh hai người đi ăn với nhau, hiện giờ chuyện phức tạp như thế này sao lại đặt trên người anh nhỉ, Cao Khôn nhất thời chẳng biết nên trả lời thế nào cho hợp lý, nghĩ mãi mới nghẹn ra được một câu “Ừm… cùng nhau chúc mừng năm mới…”

Lý Huỳnh Lam nhướn mày.

Cao Khôn vội bảo “Nếu không được…”

“Đi, sao lại không được” Lý Huỳnh Lam cong mắt “Năm mới, anh có định lì xì cho em không?”

Cao Khôn ngẩn ra, chẳng hiểu sao câu chuyện lại đi tới đây, nhưng anh vẫn phối hợp nói “Được…”

“Bên ngoài trời lạnh lắm, không muốn đi ra ngoài, ở nhà ăn đi…” Lý Huỳnh Lam liếc mắt xem thường anh, sau đó cuộn tròn người nằm xuống giường.

Cao Khôn gật gật đầu, thấy cậu vậy thì rón rén đóng cửa lại, mở cừa đi làm.

Chờ khi tiếng bước chân đã đi xa, Lý Huỳnh Lam nằm một lát, sau đó mới thò tay xuống gối lấy chiếc di động vẫn báo đèn tín hiệu mãi, vừa mở ra đã thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ, chưa kể tới tin nhắn, đa phần đều là của Vương Nghi Hoan và Chu Chí Thành. Vương đại tiểu thư gọi đến rất nhiều, mà Chu Chí Thành chỉ có vài cuộc, nhưng mỗi lần báo tới rất lâu, để tín hiệu tự cắt thì mới thu về, phần còn lại, một cuộc là của Lý Nguyên Châu, một cuộc là của Lý Tiểu Quân.

Lý Huỳnh Lam im lặng kéo xuống, tìm phím cài đặt, sau đó xoá toàn bộ nhật ký điện thoại đi, tiếp theo mới đứng dậy mặc quần áo rửa mặt chải đầu, ăn phần bữa sáng Cao Khôn để lại, xong xuôi mới cầm lấy túi ra ngoài.

“Đoàn Lâm, Tiểu Hàn đều bị từ chối, Hách Định Xuyên định tìm cái gì chứ?” Phan Minh Câu trong thang máy hung hăng cúp điện thoại, một bên cáo trạng với Trác Diệu.

Hách Định Xuyên được ví như là Chopin của ngành điện ảnh hiện đại, nhưng tiêu chuẩn của vị đại gia này rất cao, lần nào cũng có dự án cũng phải chọn Đông tuyển Tây một hồi, vậy mà vẫn chẳng có ai vừa mắt y. Phan Minh Câu phải vắt óc suy nghĩ xem ai mới phù hợp với vai diễn này, thật ra thì Hạ Tuấn Đồng là một ứng cử viên sáng giá, nhưng tình xem xét tình trạng của Trác Diệu và gã hiện giờ, cơ bản là không thể được.

“Thật ra ý tôi không nhất định phải chọn ngoại hình, chỉ cần diễn xuất tốt là có thể nhận vai.” Thế nhưng, tân binh trong ngành diễn xuất vốn không nhiều lắm, lại còn là bộ phim điện ảnh lớn như vậy, vô cùng phức tạp, hơn nữa Hách Định Xuyên yêu cầu cao như vậy, thật khó để công ty tìm được diễn viên vừa ý y.

Trác Diệu nghiên mặt liếc nhìn Phan Minh Câu.

Phan Minh Câu cười cười “A Diệu, chúng ta coi diễn xuất của Lý Huỳnh Lam không ít lần, tôi rất tin tưởng với diễn xuất của cậu ấy, cậu xem thế nào… hay để cậu ấy nhận thử vai này cũng không rụng miếng thịt nào đâu.”

Trác Diệu không nói gì, Phan Minh Câu biết ý của y là phản đối, không khỏi mở điện thoại chuẩn bị gọi điện.

Nhưng Trác Diệu lại bảo “Hỏi cậu ấy đã.”

Phan Minh Câu buồn cười “Này…” Tuy nói rằng trưởng bối phải khống chế việc của con cháu, nhưng chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến cháu trai bảo bối trước sao, chỉ cần Lý Huỳnh Lam không đồng ý, Trác Diệu chưa bao giờ bắt ép cậu.

Thang máy lên tới tầng năm thì “Đinh” một tiếng, cửa dần mở ra, Phan Minh Câu vừa định ra ngoài, bước chân bỗng ngừng lại, Trác Diệu ở phía sau, theo tầm mắt của y nhìn lại, chỉ thấy hai người cực kỳ lo lắng đứng trước bàn thư ký cách đó không xa, đó là Chu Chí Thành và Vương Nghi Hoan?

Hai người họ làm bạn với Lý Huỳnh Lam đã lâu, thường xuyên ra vào ở đây, nên thỉnh thoảng ngẫu nhiên y sẽ gặp họ, đặc biệt là Vương Nghi Hoan, bên tập đoàn Không Thái và Ánh Sáng bàn chuyện làm ăn hợp tác thường xuyên.

“Tìm Huỳnh Lam à?” Phan Minh Câu đi qua thuận miệng hỏi.

Vương Nghi Hoan mím môi không nói gì, mà Chu Chí Thành nhìn thấy người phía sau phan Minh Câu, vẻ muốn nói lại thôi.

“Huỳnh Lam đâu?” Phan Minh Câu cảm thấy bộ dạng lúc này của hai người họ có chút kỳ quái, vì vậy hỏi thư ký bên cạnh.

Thư ký đáp “Hôm nay Lý tiên sinh chưa tới công ty.”

“Tôi, chúng tôi đến nhà tìm, cậu ấy không ở nhà…”

Chu Chí Thành không nhịn được nói, nhưng lại bị Trác Diệu liếc một cái, vội vàng ngậm miệng lại.

“Tìm cậu ấy có việc gì? Đã gọi điện chưa?” Phan Minh Câu lại hỏi.

“Đã gọi, nhưng cậu ấy không nhận…” Vương Nghi Hoan cũng không nhịn được.

“Lịch hôm nay của cậu ấy thế nào?” Phan Minh Câu hỏi.

Thư ký tra sổ “Không có lịch, anh Vạn hôm nay đi cùng Tiểu Mễ.” Lại nói, Vạn Hà cũng đang chăm sóc một tân binh khác.

Vương Nghi Hoan đang do dự tiếp theo nên làm gì, kết quả lại nghe Chu Chí Thàn nói “Huỳnh Lam nhất định ở cùng một chỗ với Cao Khôn! Chuyện này quá nguy hiểm…”

Giọng nói của hắn không lớn, tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ, người ngoài có lẽ không cảm thấy gì, nhưng sắc mặt của Trác Diệu và Phan Minh Câu bỗng thay đổi, đặc biệt là Trác Diệu, bộ mặt y lập tức trở nên sắc bén.

Y nhìn Chu Chí Thành, lạnh nhạt bảo “Cậu theo tôi vào trong.”

Đã như vậy, Vương Nghi Hoan và Chu Chí Thành chỉ có thể đành theo Trác Diệu vào văn phòng, Phan Minh Câu đằng sau dặn thư ký trì hoãn cuộc họp sau đó một lúc, tiếp theo đóng cửa phòng lại.

“Hai người có ý gì?” Trác Diệu dựa người vào bàn làm việc.

Vương Nghi Hoan không nói lời nào, thật ra cô chỉ muốn tới công ty xem, cảm thấy nhất thiết phải nói chuyện với Lý Huỳnh Lam, không ngờ hôm nay lại chạm mặt với Trác Diệu và Phan Minh Câu, tuy rằng Trác Diệu không giống với Lý Tiểu Quân và Lý Nguyên Châu, nhưng Vương Nghi Hoan vẫn không biết nên nói với y thế nào, vạn nhất Huỳnh Lam biết, nhất định sẽ nghĩ bọn họ xen vào chuyện của người khác, chỉ là sau khi nhìn tệp văn kiện hôm qua, Vương Nghi Hoan lại không khỏi giật mình.

Vương Nghi Hoan không nói gì, Trác Diệu nhìn về phía Chu Chí Thành.

Chu Chí Thành cho tới giờ vẫn biết Trác Diệu không ưa hắn, mà khí thế của người trước mắt cũng thường xuyên khiến hắn sợ hãi, nhưng chuyện này liên quan đến an toàn của Huỳnh Lam, Chu Chí Thành cảm thấy hắn có thể hoàn toàn thẳng thắn, nói ra sự thật.

“Huỳnh Lam gần đây… gần đây đang quen với một kẻ, quan hệ rất thân thiết, nhưng người nọ lai lịch không rõ ràng, đã từng giả mạo làm trợ lý của Ánh Sáng, từng bị tôi và anh Vạn Hà vạch trần, chúng tôi vốn không để ý chuyện này, kết quả… Nghi Hoan điều tra ra được, người này từng có tiền án cực kỳ nghiêm trọng!”

Trác Diệu nhíu mày, Phan Minh Câu bên cạnh vội vàng nhìn y.

“Án gì?” Trác Diệu hỏi.

“Gã là kẻ sát nhân!” Chu Chí Thành trầm giọng nói.

“Sao cậu biết?” Trác Diệu nhìn thẳng vào Chu Chí Thành.

Chu Chí Thành ngừng lại, hắn nhìn về phía Vương Nghi Hoan.

Vẻ mặt Vương Nghi Hoan cứng ngắc, dưới ánh mắt chờ đợi của Trác Diệu, cô chỉ có thể đáp “Tôi nhờ anh họ điều tra, tôi thật sự rất lo lắng, anh họ sau đó gửi cho tôi một văn kiện…”

Trác Diệu biết anh họ của cô họ Vương làm nghề gì, y dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

“Đưa tôi xem.”

Vương Nghi Hoan đành mở máy tính trong văn phòng, lần thứ hai mở ra e-mail gửi đến ngày hôm qua, tệp văn kiện vừa mở ra sắc mặt của Đại tiểu thư đại biến, cô vội vội vàng vàng chuyển màn hình ra trước mặt Trác Diệu.

Trác Diệu nhất chuột máy tính, chỉ thấy trên màn hình hiện ra một phần văn kiện và những hình ảnh hiện trường vô cùng đáng sợ.

Sở công tố Y tỉnh F Viện kiểm sát nhân dân.

Bị cáo: Cao Khôn. Nam. Sinh ngày tháng năm XX. Nơi sinh tỉnh Y, huyện F, trấn G, thôn Mạc Lang. Nam sinh trung học. Trú tại phòng X tầng tập thể XX, đường Bỉ Dực, thành phố U. Nguyên nhân phạm tội: Sát hại công dân Trần Văn Hải. Ngày tháng năm XX bị bắt giữ. Tạm giam vào ngày tháng . Hiện bị giam tại nhà giam thị trấn G…

Tiếp đó là một số tin tức về vụ án, có lẽ tin tức về vụ án được viết khá vội vàng, nên rất vụn vặt, đại khái người đưa tin khi đó chỉ đợ giản đưa ra vài thông tin đại khái.

Ngày tháng năm XX, nam sinh trường trung học số Cao Khôn tại thị trấn G đã sát hại công dân Trần Văn Hải. Tổng cộng có vết thương, đa số ở ngực, bụng, dưới sườn, lưng, nạn nhân chết do mất máu quá nhiều, sau đó còn bị phanh thây, cảnh sát ngày đó đã bắt được hung thủ tại hiện trường.

Trần Văn Hải. Nam. tuổi. Chủ doanh nghiệp tư. Có tiền án dâm loạn phụ nữ, lừa bán trẻ con. Từng bị truy nã, thuộc loại tội phạm cố ý vi phạm nhiều lần. Cao Khôn cũng chính bởi vì những lý do này mà xuống tay với đối phương.

Theo điều tra, Cao Khôn năm nay gần tuổi, học tại trường trung học danh tiếp, thành tích ưu dị, tiền đố của cậu bé vốn rất sáng lạn, nhưng vì việc giết Trần Hải Vân mà đã bị bôi nhọ. Trước khi phát sinh hung án, Trần Hải Vân đang dụ dỗ em gái họ của Cao Khôn, rồi bị Cao Khôn đi ngang quan bắt được, hai người giằng co rồi phát sinh ra thảm kịch. Chính là vì hăng hái làm việc nghĩa thành ra quá đà, sau khi giết người tàn nhẫn phanh thây tử thi, nhưng việc phán án theo một điểm nào đó có chút bất công, nhưng khó thể tránh khỏi sự trừng phạt của pháp luật, toà án vẫn còn đang thảo luận về phán quyết cụ thể.

Tin tức viết rất sơ xài, nhưng nghe qua khá là bất công, Cao Khôn vì cứu người mà chiếm được cảm tình dư luận, nếu như vụ án xảy ra trong thời kỳ công nghệ phát triển như hiện giờ, không chừng sẽ lại được một nhóm người ủng hộ, dựa vào một loạt hình ảnh hiện trường và tin tức được đưa, người ta chỉ có thể khái quá bằng hai chữ “bất công” mà thôi.

Trong hình ảnh đính kèm là một mớ hỗn độn, dưới đấy đầy vết máu, còn bị làm mờ rất nhiều chỗ, trong phòng mỗi góc chỗ nào cũng có phần mờ, muốn làm mờ vì nguyên nhân gì, không cần nói cũng biết.

Đằng sau ghi chép có ghi, nhân viên điều tra đã thu thập được rất nhiều hình ảnh, mà kinh khủng nhất là những tấm ảnh cuối, không chỉ trong căn phòng trong bức ảnh đầu, mà thậm chí trong chuồng lợn, ngoài vườn, người ta đều có thể tìm thấy một phần thi thể, nhưng hoàn toàn không thể phân biệt nổi đó là phân nào cơ thể nữa.

Tầm mắt Trác Diệu dừng ở những ảnh chụp máu thịt mơ hồ rất lâu, lâu đến mức Phan Minh Câu phải ho khan nhắc nhở mới đánh tỉnh được y, Trác Diệu lúc này mới nâng mày lên, thần sắc không có gì biến hoá, nhưng con ngươi âm trầm đen tối dày đặc tới mức như muốn nuốt chửng Chu Chí Thành.

“Cậu đưa những thứ này cho Huỳnh Lam xem chưa?” Trác Diệu hỏi từng chữ.

Chu Chí Thành vội lắc đầu.

Vương Nghi Hoan cũng nói “Không… Nhưng cái này khác hoàn toàn những gì Huỳnh Lam từng nói cho tôi.”

“Huỳnh Lam nói gì?” Trác Diệu đóng rập máy tính lại, hỏi đối phương.

Vương Nghi Hoan nhớ tới những lời Lý Huỳnh Lam từng nói với mình trong quán cà phê, trên mặt cậu lúc đó còn đầy vẻ tươi cười, nhưng giờ phút này khiến cô cảm thấy lạnh lẽo khó hiểu.

“Cậu ấy nói, Cao Khôn vì cứu cậu ấy, nhưng trong tin tức đó người ta lại nói là một cô bé. Bên cạnh còn có ảnh chụp cô bé đó, không có khả năng là giả, “Trừ phi…”

Nhìn Vương Nghi Hoan muốn nói lại thôi, vẻ mặt Trác Diệu lại càng lạnh lẽo hơn, y rốt cuộc cũng nói “Đối với Huỳnh Lam mà nói, mọi chuyện đều đã qua.”

Hai người Chu, Vương đều ngẩn ra, sau đó lại trở nên khẩn trương, quả nhiên Trác Diệu đã biết chuyện này, hơn nữa, y đã sớm biết Cao Khôn.

“Ngày đó Huỳnh Lam tới thị trấn G du lịch, sau đó vô tình bị hại, được cứu đúng lúc, may mắn không thương tổn gì.” Đối với thái độ của hai người, Trác Diệu đành nhắc nhở một chút tránh cho đối phương phải suy nghĩ nhiều.

… Được cứu đúng lúc? Người cứu không phải là Cao Khôn sao? Quả nhiên Huỳnh Lam có liên luỵ trong việc này.

“Vậy… Cao Khôn thật sự đã cứu Huỳnh Lam?” Vương Nghi Hoan kin ngạc, càng khó hiểu với nhiều chi tiết trong câu chuyện này, tuy rằng cô cảm giác được Trác Diệu không định nói ra.

“… Sao có thể gọi là ân nhân được, lúc đó gã vì cứu người, nhưng người bình thường ai lại có thể làm… làm ra cái chuyện khủng khiếp như vậy!” Chu Chí Thành bỗng hét lên “Cho dù Huỳnh Lam định cảm ơn gã, thì vẫn còn rất nhiều cách, sao lại tiến triển tới quan hệ bây giờ, chuyện này không bình thường! Nếu đổi là ngài, sống chung với một người độc ác như vậy, ngài có sợ hãi không?”

Chu Chí Thành nói vô cùng kích động, thành công kéo những suy nghĩ của Vương Nghi Hoan về.

“Chỉ là, Huỳnh Lam đã đảm bảo với tôi, anh ta sẽ không phảm lại sai lầm…”

“Đây là điều mà tôi lo lắng! Huỳnh Lam hiện giờ hồ đồ như vậy! Câu nghĩ lại đi, không tính tới chuyện của Cao Khôn, nhưng người này đã vị việc đó huỷ hoại tiền đồ cả đời, người tốt bỏ qua chuyện đã sớm biến mất rồi, hiện giờ tình cảm của gã với Huỳnh Lam là như thế nào? Gã có thể bình thường được sao? Ai có thể vĩ đại như vậy? Nếu chẳng may gã định đòi lại cái gì, tại sao gã lại xuất hiện trước mặt Lý Huỳnh Lam! Tôi nghĩ gã chính là muốn lấy được sự áy náy của Huỳnh Lam để đạt được mục đích của gã.”

Chu Chí Thành nhìn Vương Nghi Hoan đang sợ hãi, lại nhìn về phía Trác Diệu vẫn trầm mặc nãy giờ và Phan Minh Câu.

“Đây không phải là lấy oán trả ơn sao, đây là tâm lý của người bình thường, các người so với tôi còn quan tâm tới Huỳnh Lam hơn, tại sao có thể trơ mắt để cậu ấy như vậy? Tại sao không làm gì, một khi chiếm được thứ gã muốn, Cao Khôn sẽ lại bỏ đi! Hơn nữa, gã đã lăn lộn xã hội nhiều như vậy, chẳng lẽ gã không tính tới chuyện khác sao…”

Bên trong Mã ký, Cao Khôn ra tay rất nhanh nhẹn, đã sớm rửa sạch sẽ nguyên liệu cho buổi tối, trước khi về còn cầm theo một túi hải sản và rau củ ông chủ Mã đưa cho.

Cao Khôn vốn định rẽ qua chợ xem một chút, buổi tối chỉ làm vài món đơn giản, nếu được sẽ mang vài món xào trở về.

Chỉ là đi được vài bước lại nghe thấy như có người gọi mình, Cao Khôn quay đầu về phía có âm thanh, chỉ thấy một gã đàn ông khoẻ mạnh đang vẫy tay với mình.

Người nọ vội vàng chạy tới trong chốc lát.

“Anh Khôn, anh Khôn… Tốt quá, gặp anh ở đây!” Đây là A Thành, thường đi theo bên người Diêu Chính Quý.

“Ừ, có việc?” Cao Khôn hỏi.

A Thành hít vào một hơi cho đỡ mệt, sau đó mắng một câu thô tục.

“Mẹ nó, tìm cái thằng chết tiệt này đã hai ngày, nó rõ ràng vừa chạy vào ngõ đảo mắt lại đã chẳng thấy đồ, thằng hồ ly này, hôm nay mà không bắt được thì gay to!”

Cao Khôn nhìn hắn “Chính Quý đâu?”

“Vừa khéo thật, anh Quý mang mấy anh em đến Lâm Thị làm việc, để mình em với cục diện rối rắm này, trong công ty vẫn còn chuyện, nên ở lại chẳng có mấy người.” A Thành tỏ vẻ nhọ ơi là nhọ.

Cao Khôn “ừ” một tiếng “Tôi đi mua thức ăn.”

A Thành vừa xoay người lại, chưa tới hai bước đã bị gọi lại, hắn cười hắc hắc, nhưng lúc quay đầu lại biểu tình lại trở thành vô cùng khổ sở.

“Anh Khôn sao thế?”

Cao Khôn bảo “Có cần tôi hỗ trợ không?”

“Không phải anh đang vội à?”

Cao Khôn đáp “Nhanh một lúc là được.”

“À… Thế okay!” A Thành thoải mái vỗ anh một cái, rốt cuộc vẫn không giấu được vẻ đắc ý “Anh Quý từng bảo có việc quan trọng mới tìm anh! Nếu vớ vẩn về em sẽ bị mắng chết!”

Cao Khôn chẳng có thời gian nghe hắn lảm nhảm, chỉ hỏi “Ở đâu?”

A Thành vội chỉ vào cái ngõ nhỏ đầu kia phố “Bên trong, bọn em cố chặn rồi, chỉ sợ nó trốn mãi chẳng ra.”

Cao Khôn gật gật đầu, đưa đồ ăn trong tay giao cho A Thành “Đợi lát rồi tôi về.”

“Có cần… cần bọn em cùng xông lên không?”

Cao Khôn lắc đầu “Không cần, phải nhanh lên.” Anh lặp lại một lần.

A Thàn cầm lấy gốc rau cần, nghĩ nghĩ, vẫn kéo Cao Khôn lại “Anh Khôn, kẻ này… Em nghe nói nó có dụng cụ, phòng tránh vạn nhất, anh đề phòng nhé!” Nói xong, lặng lẽ dúi vào tay Cao Khôn một vật, lạnh như băng, cứng rắn.

Cao Khôn nhìn nhìn, đẩy lại “Tôi không cần.”

A Thành kiên trì “Anh cầm đi, không cần trả lại.”

Cao Khôn cúi đầu nhìn thanh mã tấu trong tay, không biết là nghĩ cái gì, cuối cùng vẫn nhận lấy nhét vào túi áo, chậm rãi đi vào con ngõ nhỏ kia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio