Hung Thần

quyển 2 chương 52: về quê (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Về phòng, Cao Khôn lúc này mới chú ý tới cổ tay của Lý Huỳnh Lam bị mình nắm chặt tới mức vừa sưng vừa đỏ, anh vừa đau lòng, vừa áy náy nhẹ nhàng xoa cho cậu.

Lý Huỳnh Lam nhìn khuôn mặt Cao Khôn, nói “Giờ còn sớm.”

Cao Khôn trầm mặc.

Lý Huỳnh Lam lại nói “Hôm nay chắc vé máy bay đã hết rồi, chắc phải để sang ngày mai, hay là ở đây một đêm, giờ hãy còn sớm, mình đi đâu loanh quanh đây đi.”

Cao Khôn xoa tay cho Lý Huỳnh Lam xong, lại ngồi đờ ra rất lâu, rồi mới bảo “Vậy, ra sau núi nhé.”

Lúc ra ngoài, trời đã đổ tuyết. Cao Khôn đội mũi cho Lý Huỳnh Lam, hai người cùng nhau xuyên qua rừng cây đã héo rũ, con đường uốn lượn đi khoảng mười phút mới ra sau núi, chỉ thấy một phần mộ lấp ló xuất hiện đằng xa.

Cao Khôn không dám nắm chặt tay Lý Huỳnh Lam, đành cắn răng, chậm rãi tới gần.

Nấm mồ này dùng đất trát thành, phía trước không có bia đá gì hết, chỉ có một khối gỗ nhỏ dựng thẳng lên, qua năm tháng, tấm gỗ kia đã hơi mục rữa, hiện giờ chỉ còn mơ hồ nhìn được hai chữ ‘Hà Xảo’ trên đó, bút pháp có chút ngây ngô, mà lại rất quen thuộc với Lý Huỳnh Lam, nhưng nó đã mờ lắm rồi, trông không rõ nữa.

Cao Khôn dừng lại trước phần mộ nọ, Lý Huỳnh Lam nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh, định lùi sang một bên, nhưng Cao Khôn không buông tay.

“Không sao”, anh nói “Mẹ anh… cũng sẽ thích em.”

Bọn họ vội vàng tới đây, chẳng chuẩn bị bất luận thứ gì, không có đồ cúng, hay vàng mã, chỉ có hai tay trống trơn và trái tim run rẩy.

Cao Khôn không nói gì, anh cứ đứng như vậy, mặc cho gió gào thét chung quanh, lưng vẫn thẳng tắp, cả người tỏa ra khí tức lạnh lẽo hệt như thời tiết bên ngoài, quay đầu nhìn người bên cạnh chỉ thấy khuôn mặt của cậu lạnh tới tím tái, nhưng không hề nói một lời.

Cao Khôn thầm hoảng hốt, nhấc đôi chân đã cứng ngắt lên, cuối cùng chỉ nói một câu “Mẹ, bây giờ con đang đi học trên thành phố U, sắp lên đại học rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi, về sau… cũng sẽ ổn, mẹ yên tâm, mẹ yên tâm…”

Ba chữ cuối cùng anh lặp lại hai lần, vừa có vẻ như đang phóng đại, lại hệt một lời cam đoan, giọng nói anh rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi từ đều có trọng lượng, giống như nhưng rung động trong lồng ngực vậy.

Cho tới khi lớp tuyết dưới chân như đã dày hơn một tầng, Cao Khôn rốt cuộc mới xoay người, dẫn Lý Huỳnh Lam rời khỏi nơi này.

Trên đường về, không một ai mở lời, mãi đến khi trở về căn nhà đổ nát, sắc trời đã tối, Cao Khôn vội ra ngoài chẳng biết đào đâu ra mấy củ khoai lang, anh nhóm lửa, nướng cho Lý Huỳnh Lam ăn.

Đây là lần đầu Lý Huỳnh Lam ăn món này, tuy nóng bỏng cả miệng, nhưng mùi thơm ngọt ngào vẫn khiến cậu mê mẩn.

Sắp tới giờ đi ngủ, Cao Khôn đi chuẩn bị nước ấm, còn đốt giường sưởi, sau đó lấy ra một cái chìa khóa duy nhất còn sót lại trong phòng mở tủ gỗ, ôm một đống chăn bông ra, tới trải giường. Chiếc chăn bông này cũng không phải mới, lại còn có mùi ẩm thấp giống hệt như trong phòng, nhưng Lý Huỳnh Lam biết không có điều kiện, nên không tỏ vẻ ghét bỏ gì hết.

Dưới ánh đèn nhạt nhòa, hai người gấp áo của mình làm gối đầu, Lý Huỳnh Lam chui vào ổ chăn trước, cảm thấy cho dù dưới thân rất cứng, nhưng vẫn coi như ấm áp, mà Cao Khôn vừa cởi áo lên giường, lúc này mới thấy trên cánh tay trần của anh có một dấu răng rõ mồn một. Lý Huỳnh Lam nhớ tới chuyện ban nãy người đàn bà điên cắn Cao Khôn, rõ ràng lúc đó anh mặc áo măng tô, thế nhưng vết cắn của bà ta vẫn khiến tay anh bầm lên, mới biết đối phương dùng lực mạnh như thế nào.

Cao Khôn cũng chẳng hề phát giác, thẳng tới khi nằm vào trong chăn, cảm thấy trên cánh tay hơi ngưa ngứa, lấy đầu ngón tay gãi nhẹ lại có vẻ hơi rát, anh mới cúi đầu nhìn, thấy Lý Huỳnh Lam nắm tay mình, thì kéo tay cậu vào ngực, rồi giải thích “Cô của anh… thần kinh hơi có vấn đề, cô không thích gặp người, nhưng chưa bao giờ thấy bị kích thích như hôm nay.”

Khuôn mặt Lý Huỳnh Lam lộ vẻ nghi hoặc.

Cao Khôn nói “Hồi bé cô ấy bị bệnh, sau chữa khỏi nhưng lại hơi trì độn, giờ cũng lớn tuổi rồi, hình như càng ngày càng nghiêm trọng.”

Lý Huỳnh Lam nhớ tới người đàn nọ tuy rằng tóc tai rối bù, nhưng cũng nhìn ra được khuôn mặt tương đối thanh tú, hồi trẻ có vẻ rất đẹp.

Hình như đoán ra Lý Huỳnh Lam đang nghĩ gì, Cao Khôn mới nói “Hồi đó dượng anh đồng ý kết hôn với cô cũng là vì chuyện đó, cuộc sống trong thôn còn khó khăn nên chẳng thể kén cá chọn canh được, có thể tìm được một gia đình đồng ý chăm sóc cho đã là tốt lắm rồi, chẳng qua tính tình dượng không được tốt lắm, còn trọng nam khinh nữ, thế mới…”

Cao Khôn không nói tiếp, nhưng Lý Huỳnh Lam cũng đoán ra, vợ chồng họ bát hòa, lại liên lụy tới đứa bé gái, cuộc sống bần cùng hiện giờ liệu có thể đổ tại ai?

“Trọng nam khinh nữ…” Lý Huỳnh Lam lặp lại từ này, sau đó nói “Ông ngoại em cũng thế.”

Đột nhiên cậu lại nói tới vấn đề này, Cao Khôn có chút bất ngờ, nhưng bởi vì tình huống nhà họ Lý rõ ràng tới mức đó, nên bình thường anh không tò mò, chỉ cảm thấy Lý Nguyên Châu là một người có tư tưởng truyền thống trong một gia đình thượng lưu mà thôi.

“Là vì… bà ngoại em à?” Cao Khôn cẩn thận hỏi.

Lý Huỳnh Lam lắc đầu “Vì bản thân ông thôi.”

Cao Khôn không hiểu.

Lý Huỳnh Lam nói “Ông ấy một mình nuôi con gái, nếu không thương, thì chẳng phải là bản thân thất bại rồi sao?”

Hóa ra Lý Nguyên Châu và bà ngoại của Lý Huỳnh Lam ngày ấy chia tay, thời đó nào có khái niệm ly hôn, hai người chỉ đơn giản tách nhau ra sống mà thôi. Lý Nguyên Châu ngày ấy bận rộn làm ăn, không có thời gian chăm sóc con cái, vả lại, từ khi chúng còn nhỏ, ông đã không ưa tính tình vừa nát lại vừa kém của Lý Càn, còn Lý Linh thì luôn trầm lặng đến đáng sợ, so với hai người ấy, Lý Tiểu Quân đáng yêu hơn nhiều. Hồi ấy, Lý Nguyên Châu đã nuông chiều con gái hơn, đến lớn vẫn là như vậy. Tuy nói muốn chăm con nhưng công việc quá bận rộn, không thể quản lý nhiều chuyện sinh hoạt ở nhà được. Tuy biết Lý Tiểu Quân lúc nào cũng mang phiền toái đến cho ông, nhưng thời gian dạy dỗ còn chẳng có, vậy nên chỉ có thể thỏa mãn con gái bằng cách cho chị tiêu xài phung phí, chờ tới khi quay lại nhìn, đã không còn kịp nữa rồi.

Sau khi bà ngoại Lý Huỳnh Lam qua đời, công việc của Lý Nguyên Châu cũng ổn định hơn, cũng sẵn sàng bỏ thời gian chăm sóc người nhà. Ấy vậy mà quan hệ của ông với hai đứa con trai vẫn không tốt lắm, còn Lý Tiểu Quân tiếp tục gây thấy vọng cho ông, nhưng đối với Lý Nguyên Châu, chị vẫn là người thân cận với ông nhất. Tính cách người họ Lý trời sinh đã lạnh nhạt, ngay cả con cái cốt nhục còn lúc xa lúc gần, Lý Nguyên Châu như vậy, Lý Tiểu Quân như vậy, Lý Càn, Lý Linh cũng đều như vậy, có lẽ một ngày, Lý Huỳnh Lam cũng trở nên như vậy thôi.

Cao Khôn không ngờ Lý Huỳnh Lam tuổi nhỏ như vậy đã biết nhiều chuyện như thế, so với anh lớn như thế này rồi mà nhiều vấn đề còn chẳng rõ nữa là. Cao Khôn cảm thấy bản thân vừa là thầy giáo, vừa là anh trai, cũng vừa là bạn bè của Lý Huỳnh Lam. Sinh hoạt hằng ngày của cậu vốn dĩ thiếu hụt như vậy, tương lai tính cách nhỡ cũng thiếu hụt như vậy thì sao. Cao Khôn vừa nghĩ đã thấy khổ sở, chỉ là Lý Huỳnh Lam lại không thấy như vậy, Cao Khôn cũng chẳng biết đây là may mắn hay không nữa.

Không khí trầm mặc một lúc, chợt thấy Lý Huỳnh Lam nói “Đến anh.”

Cao Khôn sửng sốt “Cái gì?”

“Không kể à? Em ngủ đây” Lý Huỳnh Lam kéo kéo chăn.

Cao Khôn im lặng, thẳng cho tới khi mí mắt Lý Huỳnh Lam díu tịt lại rồi, mới thấy anh mở miệng.

“Mẹ của anh… rất tốt.”

Lý Huỳnh Lam mở mắt, không nói gì.

Cao Khôn lại nói “Mẹ rất khéo tay, nấu ăn rất ngon, còn may quần áo cho anh nữa. Mẹ chưa từng đi học, nhưng bà ấy biết rất nhiều thứ, còn kể cho anh rất nhiều câu chuyện. Cuộc đời bà ấy đi xa nhất là ra ngoài tỉnh, nhưng bà ấy vẫn luôn nói cho anh biết, thế giới bên ngoài rất lớn, còn bảo anh cố gắng đi ra ngoài đó mà xem, rồi dẫn bà theo với…”

Giọng nói của anh lúc này, ngoài ý muốn, lại nhẹ nhàng vô cùng, trái tim của Lý Huỳnh Lam cũng như thắp lên một ngọn lửa nhỏ, chỉ tiếc Cao Khôn từ chỗ này ra ngoài, thấy được bao nhiêu điều hay, thế nhưng đợi đến lúc anh trở về, muốn nói cho bà bên ngoài đẹp từng nào, tốt từng nào, nhưng bà ấy rốt cuộc không nghe nữa rồi.

Lý Huỳnh Lam hỏi “Là chuyện gì thế?”

“Mẹ anh tự biên, em có muốn nghe không?”

Lý Huỳnh Lam lập tức “Vâng”, bởi vì từ nhỏ tới lớn, chưa từng có người kể chuyện cho cậu nghe.

Trong đêm đông lạnh lẽo, hình ảnh rất nhiều heo con, cún con, hổ con tràn ngập trong đầu cậu, thẳng chó tới khi cậu đi vào giấc ngủ sâu.

Cậu mơ thấy một giấc mộng, trong mộng cậu trở thành em trai của Cao Khôn. Bọn họ có một người mẹ, là người phụ nữ rất xinh đẹp và dịu dàng, có tiếng cười hòa ái và giọng nói mềm mại, bà ấy sẽ đứng đợi ngoài cổng trường đón mình lúc tan học, sẽ làm một bàn đầy đồ ăn vào bữa tối, sẽ kể chuyện cho mình trước khi đi ngủ, sau đó còn dặn cậu không được đá chăn, chờ tới sáng hôm sau sẽ gọi cậu dậy để tới trường.

Chỉ là, Lý Huỳnh Lam càng ngủ càng lạnh, cậu chờ mãi nhưng không thể đợi được đôi tay ấm áp kia. Lý Huỳnh Lam run cầm cập, rốt cuộc không thể chịu nổi mà thức giấc, rời giường tìm kiếm. Kết quả, căn phòng chỉ còn một mình cậu, không có mẹ, không có Cao Khôn, chỉ có một mình cậu…

Lý Huỳnh Lam giật mình đột ngột mở mắt, cậu thở hổn hển vài cái rồi đưa tay sang bên cạnh sờ soạng. Trống rỗng. Đêm đông vắng lặng, Cao Khôn bên cạnh không thấy, trong căn nhà cỏ rách nát, chỉ còn lại một mình Lý Huỳnh Lam.

Lý Huỳnh Lam kéo chăn bông trên người, cuộn tròn cơ thể lại, kinh ngạc trừng mắt nhìn bóng đêm đen như mực phía trước. Không biết đã qua bao lâu, mới nghe thấy tiếng cửa mở, một bóng người cao lớn đi tới.

Cao Khôn rón rén bước vào, còn sợ đánh thức Lý Huỳnh Lam, ai ngờ lên giường rồi quay đầu lại đã thấy đôi mắt rất lớn, anh giật mình.

“Em, sao em lại tỉnh?”

Lý Huỳnh Lam nhìn thẳng vào Cao Khôn.

Cao Khôn nói “Củi không nhiều, anh đi đốt thêm.”

Trên người Cao Khôn đúng là có mùi khói, còn có một mùi hương cỏ cây thản nhiên, chỉ là ngày đông khắc nghiệt như vậy tìm đâu ra cây cỏ.

Lý Huỳnh Lam vỗ tay Cao Khôn “Đi đốt củi mà lạnh thành vậy sao.”

Cao Khôn mỉm cười, nắm tay của Lý Huỳnh Lam, đáp “Còn đi nhà cầu nữa.”

Lý Huỳnh Lam không nói chuyện.

Cao Khôn thấy cậu có vẻ hơi run rẩy, vội vàng đưa tay ra ôm lấy “Sao thế? Có lạnh không?”

Lý Huỳnh Lam ngập ngừng “Em gặp ác mộng…”

Cao Khôn vỗ vai cậu “Đừng sợ, có anh ở đây, yêu ma quỷ quái đều chạy hết.” Cứ như lúc kể chuyện vậy, ngữ khí của Cao Khôn còn giống như đang dỗ trẻ con.

Lý Huỳnh Lam lại nói “Em không sợ quỷ, trên đời này căn bản là không có quỷ.”

Cao Khôn cúi đầu nhìn cậu.

“Nhưng em từng đọc một cuốn tiểu thuyết, nó nói thật ra điều đáng sợ nhất là con người, trong lòng họ có quỷ, con quỷ đó lấy thứ quý giá nhất rồi uy hiếp con người, có đôi khi chúng ta biết rõ là giả, nhưng vẫn cứ sợ hãi.” Lý Huỳnh Lam nhìn anh “Anh có gặp ác mộng không?”

“Không” Cao Khôn dời mắt sang chỗ khác, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ “Trước kia có, nhưng bây giờ thì không.”

“Lúc nào cũng không à?” Lý Huỳnh Lam hoài nghi.

Câu trả lời của Cao Khôn là một cái nhếch miệng, Lý Huỳnh Lam không rõ anh có ý gì, cậu chỉ biết nương theo ánh mắt của Cao Khôn nhìn ra những bông tuyết không ngừng bay xuống bên ngoài cửa sổ…

Hôm sau, hai người dự định lên chuyến bay lúc giữa trưa. Vừa rời giường đã dọn dẹp đồ đạc rồi lên huyện bắt xe tới sân bay. Trước khi đi, Cao Khôn còn ghé qua nhà cô, người ra tiếp là em họ anh. Cô bé có vẻ hướng nội, rất ít nói, nhưng xem ra khá thân với Cao khôn. Chỉ là đang nói hai câu, bỗng đẩy Cao Khôn đi, kêu “Mẹ của em về rồi, anh đi nhanh đi.”

Cao Khôn mới lùi hai bước còn chưa kịp xoay người, quả nhiên thấy một bóng người từ xa đang chạy lại gần. Chẳng hiểu tại sao tính tình của cô anh so với trước còn điên hơn, cứ gặp Cao Khôn lại đòi đánh, thím anh đứng ngay phía sau, cùng em họ anh và Lý Huỳnh Lam ngăn cản nhưng vẫn không được.

Chỉ thấy Cao Quyên như sư tử cái, hét khàn cả giọng “Đánh chết mày! Đánh Chết mày… Thằng súc sinh… Sát tinh… Thằng súc sinh… Cao Khôn mày là thằng súc sinh… Sát tinh!”

Sức của bà ta rất lớn, Cao Khôn giống như ngày hôm qua chỉ đứng đực ra đó, vì không có người ngăn nổi, Cao Quyên mở miệng cắn lên tay anh.

Lý Huỳnh Lam nóng vội, thế lại đưa tay mình ra cản.

Còn chưa tiếp xúc, Cao Khôn rốt cục cũng đưa tay ra đẩy Cao Quyên, tốc độ vô cùng nhanh, tất cả mọi người đều không kịp nhìn, tới khi hoàn hồn thì người đàn bà kia đã ngã sấp dưới mặt đất.

Lần này, Cao Quyên như gặp mộng, thím và ông dượng béo phía sau thấy vậy đều giật mình. Lúc sau, ông dượng mới hùng hổ bước tới.

Đang định mở miệng, một chiếc xe nhỏ bỗng dừng lại trước ngôi nhà, Cao Trọng Thủy bước xuống.

Cao Trọng Thủy thấy Cao Quyên ngã sấp xuống, lại nhìn Cao Khôn bên cạnh, ánh mắt như đao.

Ông dượng béo đương định cáo trạng với y, Cao Trọng Thủy lại thấp giọng nói “Ở đây có người ngoài, đừng có dọa người ta.” Rồi quay sang Cao Khôn “Đi à?”

Cao Khôn gật đầu.

Cửa sổ chiếc xe nọ kéo xuống, một gã mặt chữ điền nhòm ra ngoài cửa sổ, cười nói “Đúng lúc ta định lên huyện, tiện đường đưa bọn mi đi.” Gã nhìn Cao Khôn, rồi đưa mắt về phía Lý Huỳnh Lam phía sau, cười tới sáng lạn.

“Không cần…”

Cao Khôn nhướng mày, đang từ chối, nhưng chú anh lại nói “Ý tốt của ông chủ Trần, đừng có mà không nhận, lên xe đi, chúng ta còn vội đi làm nữa.” Nói Xong cũng chẳng để ý tới Cao Khôn, trực tiếp ngồi lên xe chờ.

Thấy hai đứa trẻ vẫn đứng nguyên tại chỗ, thím anh vội tới đẩy người “Có xe cũng đỡ vất vả hơn, còn tới trường cơ mà, cháu không vội, nhưng người nhà cậu bé kia cũng sốt ruột chứ.”

Nghe vậy, sự kiên trì của Cao Khôn rốt cuộc cũng lay động, đang định quay đầu thì thím anh lại kéo lên xe, rồi lấy một xấp tiền mặt đưa cho Cao Khôn. Cao Khôn nào dám thu, thím anh chỉ nói anh lên đại học nhất định phải dùng, trong nhà vẫn còn dư ít tiền để dùng, về sau gửi thêm cho anh một chút nữa. Cao Khôn chết cũng không nhân, hai người dây dưa tới nửa ngày, vẫn là Cao Trọng Thủy chờ tới phát bực, thím anh lúc này mới chịu tha, còn dặn Cao Khôn nếu thiếu tiền nhất định phải nói cho bà, một mình anh sống ngoài đó chật vật quá.

Cao Khôn cứ nói với bà là không sao đâu, rồi lại cảm ơn bà, lúc này mới kéo Lý Huỳnh Lam lên xe. Nhưng còn chưa kịp chào tạm biệt người thím, chiếc xe đã phóng đi mất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio