Khi Lý Nguyên Châu đến bệnh viện huyện F đã gặp ngay Lý Tiểu Quân đang ngồi cứng đờ hệt khúc gỗ ngoài phòng bệnh.
Lý Tiểu Quân nhác thấy cha mình cũng kìm lòng không đặng, khóe mắt đỏ hoe.
Suốt ngần hai tháng qua, Lý Nguyên Châu lo việc kinh doanh bên nước A, Lý Tiểu Quân chưa hề báo hết sự tình cho ông. Đến tận lúc này, chị chống đỡ không nổi nữa mới nói thật với Lý Nguyên Châu.
“Bây giờ thế nào rồi?” Giọng ông bình thản, song vẻ lo âu trong đáy mắt vẫn khó che giấu.
Lý Tiểu Quân gạt nước mắt: “Con khuyên mấy hôm rồi, mà nó vẫn không chịu về U thị với con.”
“Vì sức khỏe của nó, không muốn cũng phải muốn.” Hiển nhiên Lý Nguyên Châu luôn cứng rắn hơn Lý Tiểu Quân.
“Nhưng ngày nào vụ án chưa có phán quyết, thì Huỳnh Lam…”
“Vụ án đã định rồi.” Ngay khi Lý Tiểu Quân còn đang ngơ ngác, Lý Nguyên Châu cắt ngang, “Ta mới gặp A Diệu, nó bảo… Cao Khôn nhận tội rồi.”
Lý Tiểu Quân kinh ngạc: “Sao lại thế… Chẳng lẽ nó đúng là cố ý?”
“Nếu đã vậy, vụ án này coi như kết thúc tại đây, cái quan trọng nhất bây giờ là tình hình của Lý Huỳnh Lam.” Lý Nguyên Châu nói.
Lý Tiểu Quân hoàn hồn, vội hỏi: “Nhưng bác sĩ từng khuyên không nên kích động nó nữa, lỡ tin này mà bị Huỳnh Lam biết….”
Lý Nguyên Châu cau mày: “Vậy tạm thời không cần nói cho nó, cứ để tâm trạng nó ổn định rồi hẵng tính.” Tiện đà đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Lý Huỳnh Lam đang nằm trên giường, cậu đã tỉnh, đôi mắt mở to nhìn trần nhà, không hề động đậy.
Lý Nguyên Châu đi đến trước mặt Lý Huỳnh Lam, nhìn cháu trai gầy yếu, chỉ biết thở dài.
Sau khi nhấn chuông, chốc lát đã có hai hộ lý đi vào.
Lý Nguyên Châu bảo họ: “Thay quần áo cho nó, cẩn thận chút.”
Hộ lý này do bỏ tiền ra thuê, khá có kinh nghiệm khi đối đãi với bệnh nhân, chẳng qua mới vừa đụng tới Lý Huỳnh Lam vẫn khiến cậu chống cự kịch liệt, dường như cậu cũng biết những người này tới đây để làm gì, vừa giãy dụa vừa la lên.
“Không… Tôi không về… Tôi không cần! Tôi phải ở lại… Tôi phải cứu Cao Khôn…”
Lý Tiểu Quân đau lòng muốn tới an ủi, Lý Nguyên Châu cản chị, lạnh giọng nói với Lý Huỳnh Lam: “Con ở lại thì có ích gì? Con cảm thấy mình làm được cái gì giờ này?”
Lý Huỳnh Lam ngẩn ra, dù vậy miệng vẫn lẩm bẩm “Buông…” nhưng hơi sức trên chân tay đã yếu dần.
Lý Nguyên Châu lại nói: “Con ngay cả mình còn lo chưa xong, thì còn giúp được ai?”
“Con không có bệnh… Con rất khỏe…” Lý Huỳnh Lam đau đớn phản bác.
Lý Nguyên Châu ra hiệu bảo hai người kia tiếp tục: “Thực ra chính con cũng hiểu, con luôn rất thông minh, phải biết lúc này nên làm gì mới đúng, con cần điều trị Huỳnh Lam à, chờ con tỉnh táo lại, sự tình tự nhiên sẽ tốt hơn.”
“Nhưng mà… Con đi rồi Cao Khôn làm sao bây giờ?”
“Nếu con lo cho nó thì nên mau khỏe lên đi.”
Lý Nguyên Châu nói lời này lập tức trấn an được Lý Huỳnh Lam, cậu phối hợp theo bọn họ rời đi, thế nhưng vừa đến sân bay, vẫn vừa khéo bị cậu biết được chân tướng.
“Hung thủ giết người phân thây là một thiếu niên mười sáu tuổi”, mức độ vụ án nghiêm trọng như vậy vẫn gây chấn động dư luận ở một vùng quê hẻo lánh. Dù Phương Minh Câu cố gắng phong tỏa tin tức cách mấy, cũng chỉ chặn được một chi tiết là Lý Huỳnh Lam theo yêu cầu của Trác Diệu, nào địch nổi hàng trăm cái miệng thiên hạ truyền tai nhau. Hiện giờ vụ án đã có kết quả, dĩ nhiên đài truyền hình địa phương phải làm rùm beng một phen, chẳng qua giữa vô vàn lời đồn đại, họ chỉ tung ra một tin xem như đúng sự thật, dòng chữ “Tòa phúc thẩm, nghi can đã nhận tội, đang chờ ngày tuyên án”, chỉ cần một câu này thôi cũng đủ khiến Lý Huỳnh Lam trúng một cú sấm sét giữa trời quang.
Sắc mặt cậu trắng bệch, lập ức quay người chạy về, lại bị hai người trợ lý mà Lý Nguyên Châu mang theo mạnh mẽ khống chế.
“Cao Khôn không thể ngồi tù!!! Anh ấy còn muốn lên đại học… Còn muốn lên đại học…”
Lý Huỳnh Lam đấm đá loạn xạ chống trả người hai bên, khi thấy Lý Nguyên Châu với Lý Tiểu Quân đứng trước mặt mình, đây hẳn là lần đầu tiên trong đời Lý Huỳnh Lam để lộ vẻ mặt khổ sở cầu khẩn họ.
“Ông ngoại, con xin ông, ông cứu anh ấy đi, con biết ông có thể cứu anh ấy mà, ông nhất định có thể, Cao Khôn vô tội, anh ấy vô tội…”
“Toà án sẽ cho nó một phán quyết công bằng, không phải việc chúng ta định đoạt.” Lý Nguyên Châu nói, “Hết thảy đều do nó tự gây ra thì phải tự trả giá thôi.”
“Anh ấy đã cứu con,” Lý Huỳnh Lam kích động đến hai mắt đỏ lên, vậy mà sắc mặt Lý Nguyên Châu và Lý Tiểu Quân vẫn thờ ơ như cũ, “Anh ấy không phải cố ý, không phải…”
“Huỳnh Lam…” Lý Tiểu Quân thấy con trai mình sắp mất kiểm soát đến nơi, không kiềm được nữa nói, “Con bị nó lừa rồi, căn bản là nó chỉ lợi dụng con thôi, một đứa trẻ mới mười lăm mười sáu tuổi, lại thủ đoạn ác độc như thế, có mấy người như nó chứ?!”
Lý Huỳnh Lam bỗng thôi khóc, mở to đôi mắt đỏ ngầu trừng Lý Tiểu Quân: “Tại sao các người cứ vu khống anh ấy như vậy, anh ấy đã cứu tôi! Nói bậy, đều là nói bậy… Tôi hận mẹ!”
Nghe thấy Lý Huỳnh Lam dùng ngữ khí ngoan lệ buốt giá nói ra ba từ cuối cùng ấy, Lý Tiểu Quân không khỏi ngạc nhiên, nét mặt càng dâng lên nồng đậm bi thương.
Lý Nguyên Châu kế bên thì cực kỳ bất mãn, quả quyết nói: “Làm nó yên tĩnh lại đi, rồi mang nó lên máy bay.”
Trước đó Lý Nguyên Châu đã mời bác sĩ đi theo, tiêm một mũi thuốc an thần, dù Lý Huỳnh Lam có kịch liệt không muốn, cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn bị bắt về thành phố U.
Thế nhưng, tính cách người nhà họ Lý xưa nay luôn quật cường, Lý Nguyên Châu cứ ngỡ mình có thể dùng bạo lực để khống chế cháu trai. Mà đâu ngờ rằng, một khi Lý Huỳnh Lam đã định chuyện gì rồi, dẫu có dùng một trăm con ngựa cũng không kéo về nổi.
Bất luận bác sĩ áp dụng phương pháp nào, bệnh tình của cậu chẳng những không khá hơn, ngược lại còn càng ngày càng trầm trọng, thần trí rối loạn, mất trí nhớ, mất từ ngữ giao tiếp, đêm không ngủ được. Về sau trở nặng đến mức nếu không dùng thuốc an thần, tuyệt đối không thể ăn uống và đi vào giấc ngủ bình thường như bao người, tấm thân nhỏ gầy ấy chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể thấy, thể trọng và sức khỏe đang không ngừng tụt dốc không phanh.
Mấy hôm rồi, Trác Diệu chưa ghé qua xem tình trạng của Lý Huỳnh Lam, từ tỉnh Y quay về lại phải bận bịu giải quyết mớ công việc chồng chất bấy lâu, đến khi thăm được cháu ngoại, là đã gần nửa tháng sau.
Y từng có lần gọi điện về, Lý Tiểu Quân nói Lý Huỳnh Lam vẫn đang điều trị, nhưng khi tận mắt thấy được người thật, Trác Diệu chỉ cảm thấy đứa bé trước mắt mình đang dần hấp hối.
Tuy nhiên tinh thần của Lý Huỳnh Lam vẫn cố chống đỡ, trái lại còn rất cao hứng?
“Yên tâm, con sẽ ổn,” Lý Huỳnh Lam còn an ủi Trác Diệu, “Chỉ một năm rưỡi thôi mà, chờ con khỏe lại rồi, Cao Khôn cũng đã trở về.”
Trác Diệu nổi lửa trong lòng, vẫn cố dằn lại, nghe thấy Lý Huỳnh Lam nói lời này chẳng biết có tư vị gì: “Con nói sao? Cái gì một năm rưỡi?”
“Ngày Cao Khôn trở về đó, hôm qua luật sư Phạm nói con biết, mất hai năm trong trại cải tạo, chỉ cần dùng chút biện pháp, Cao Khôn vẫn có thể quay về trường học. Có lẽ đơn tuyển thẳng sẽ mất hiệu lực, nhưng chỉ cần quay về trung học được, chắc chắn Cao Khôn vẫn có thể thi lên đại học.” Lý Huỳnh Lam gạt tóc mình qua, vịn tủ đầu giường ngồi dậy, trên mặt còn nguyên vẻ tươi cười, “Tuy lãng phí hơn sáu trăm ngày trong đời, nhưng dù sao cũng không quan trọng, mọi chuyện sẽ ổn, sẽ ổn, cháu cũng sẽ ổn…”
Suốt ngần ấy thời gian, Lý Huỳnh Lam luôn chìm trong trạng thái mơ hồ, giờ này bỗng được người báo tin vui, mắt cậu sáng ngời như ánh trăng, nói chuyện cũng tình tự lưu loát, đến cả Trác Diệu nhìn mà chẳng nỡ nào đập tan giấc mộng đẹp.
Trở về gọi điện cho Phạm Doanh, người đầu dây bên kia cũng vô cùng bất đắc dĩ.
“Đúng vậy, là ý của vị cậu với em gái bảo bối kia của chú nên tôi mới nói vậy. Mà chắc chú cũng thấy tình trạng của Huỳnh Lam rồi đấy, hiện tại cũng chỉ còn cách này thôi. Chẳng lẽ chú muốn nói cậu nhỏ đó biết Cao Khôn bị phán tám năm tù sao? Chí ít nói như vậy mới có ích cho việc điều trị, ài, chỉ mong sao lúc đó bọn họ có thể thu được tàn cuộc.”
Trác Diệu trầm mặc.
Phạm Doanh lại nói: “Với lại, tôi đả thông quan hệ rồi, y nguyên ý chú, về sau hồ sơ vụ án này sẽ không có tên Lý Huỳnh Lam.” Dù sao Lý Huỳnh Lam chỉ là một trong số các nạn nhân, rút hoàn toàn ra khỏi lịch sử, kỳ thật cũng không ảnh hưởng đến tính khách quan của hồ sơ. Việc này đối với Phạm Doanh không phải vấn đề khó, thế nên dù có bị công khai, thì tất cả đều đã bị xóa sạch. Những cơn ác mộng kinh hoàng mà Huỳnh Lam từng trải ở nơi đó, những ký ức đau đớn ấy, sẽ dần chìm vào quên lãng như chưa hề tồn tại.
…
Bất kể là quá khứ trước kia hay tương lai sau này, bất kể Lý Nguyên Châu phải nói dối sao cho tròn, nhưng chí ít Lý Huỳnh Lam thật sự đã hồi sinh lần nữa.
Có lẽ Cao Khôn tựa như một công tắc trong cuộc sống người này vậy, bật lên, thế giới có thể còn có ánh sáng, mà tắt đi, con đường phía trước liền chỉ còn bóng tối bao trùm. Người này vẫn luôn ngoan cường như thế, chỉ cần có lòng tin, cuối cùng vẫn tìm được lý do để tiếp tục tồn tại.
Không ai biết rằng Lý Huỳnh Lam đã sống sót qua những ngày tháng đó như thế nào, cậu chưa từng nhắc tới, cũng chưa từng nói cho bất kỳ ai, ngay cả Trác Diệu cũng không. Có điều cậu bắt đầu tập viết thư cho Cao Khôn, trong thư sẽ kể lại sinh hoạt mỗi ngày của mình, bình dị, không có thay đổi gì quá lớn. Chỉ là Lý Huỳnh Lam còn nhớ biểu hiện của mình trên tòa ngày đó đã bị Cao Khôn nhìn thấy, cho nên sợ đối phương lo lắng, cậu chỉ nhắc tới việc gần đây mình đang điều trị tâm lý một lần duy nhất, do tác dụng phụ nên thỉnh thoảng sẽ mất ngủ, chẳng qua đã hồi phục nhanh như chớp, hết thảy đều không có gì khác, gần như là Lý Huỳnh Lam của trước kia, chưa hề thay đổi.
Cậu thành công đỗ lên trung học, đây là trường chuyên cấp ba đứng đầu ở thành phố U. Trước kia, Lý Huỳnh Lam thường không thích ở nhà, nên càng thích trường học hơn, dù nơi đây cũng chẳng có gì thú vị, vậy mà từ lúc Cao Khôn xuất hiện trong mạch sống của cậu, Lý Huỳnh Lam lại cảm thấy ở nhà cũng không tệ lắm. Có lẽ bởi hằng ngày sau giờ học, còn có Cao Khôn đến dạy thêm cho cậu vẫn tốt hơn nhiều so với tự học trên lớp.
Song hiện giờ, cậu rất vui khi đi học lại, bởi vì người kia đã từng học ở nơi này, hơn nữa khi ở trường thời gian sẽ trôi qua nhanh một chút, nhanh hơn một chút. Lý Huỳnh Lam còn dùng bút đánh dấu trên lịch, một ngày trôi qua, một tuần trôi qua, một tháng, một năm, chỉ trong chớp mắt liền trôi qua, chẳng hề chậm tí nào, không cần trông mong chờ đợi, không cần mong ngóng mòn mỏi, chỉ cần chờ thôi, và một ngày nào đó Cao Khôn sẽ trở về, trở về để tiếp tục cuộc sống trước kia của họ.
Hai năm… Lý Huỳnh Lam tính toán, sau hai năm, là mình lớp , nếu cậu cố gắng hơn, có lẽ sẽ được lên đại học sớm, mà khi đó Cao Khôn cũng vào đại học U…
Lý Huỳnh Lam ngẫm nghĩ, không khỏi nở nụ cười, ở mặt sau bức thư cậu bỏ thêm một câu: biết đâu đến lúc đó em sẽ cho anh một tin vui.
Chẳng qua vì bức thư chưa được gửi này mà vài ngày sau cậu đã hối hận.
Hôm đó tan học, Lý Huỳnh Lam lặng lẽ đi bộ một mình, men theo đường Bỉ Dực về nhà. Hiện tại cậu có thể ngồi xe, quen đường xá, trên đường còn có thể tự mua ít đồ ăn vặt, thế nhưng mới ngoặt qua ngã rẽ đã gặp phải một người kỳ lạ.
Người này đưa cho cậu một tấm danh thiếp, hỏi cậu có muốn làm ngôi sao không, tất nhiên là Lý Huỳnh Lam không có hứng thú, nhưng ngay lúc cậu lách người muốn bỏ đi, người nọ chợt níu lại giải thích, đoạn người nọ nói đến “Chúng tôi hoàn toàn có đủ điều kiện cho cậu học tập, hơn nữa thành sao có thể kiếm được nhiều tiền, sẽ rất nhiều người thích cậu, còn có thể khiến cậu nổi ở mọi nơi cậu muốn,” Lý Huỳnh Lam đột ngột dừng bước.
Cậu nghĩ đến cậu mình, ở bất cứ thành phố lớn hay nông thôn nhỏ nào, cũng đều thấy poster hay ảnh chụp của cậu ấy, trong TV, trong sách, trong tạp chí, nơi đâu cũng có, nơi đâu cũng có thể nhìn thấy, tất cả mọi người đều biết.
“Học thành ngôi sao?”
“Đúng đúng, bên chúng tôi là công ty chuyên đào tạo ngôi sao, so với học viện điện ảnh U còn được debut nhanh hơn nữa cơ.”
“Học viện điện ảnh U?”
Lúc sau người nọ còn dông dài gì đó nhưng Lý Huỳnh Lam cũng không nghe hết, suốt đường về cậu mãi nghĩ đến vấn đề này, thấm thoát đã về tới nhà. Thế nhưng vừa vào đã không thấy bức thư mình mới viết được phân nửa ấy đâu mất, dù cậu có lục tung khắp phòng vẫn chẳng có tung tích.
Lý Huỳnh Lam biến sắc, vội vã lao ra ngoài, hỏi Lý Tiểu Quân đang ngồi ngẩn người trong phòng khách.
Chẳng biết bao lâu rồi cậu chưa nói chuyện với Lý Tiểu Quân, mà phải nói rằng, kể từ lúc trở về Lý Huỳnh Lam đã cực kỳ kiệm lời, bất luận người đó là ai.
Lý Tiểu Quân nghe thấy tiếng động của cậu lại hoảng sợ, nhưng khi nhìn Lý Huỳnh Lam sắc mặt chợt sầm xuống.
Lý Huỳnh Lam hỏi: “Thư của con đâu?”
Lý Tiểu Quân làm như không hiểu: “Thư gì cơ?”
Lý Huỳnh Lam lạnh giọng: “Mẹ lấy thư của con đi đâu rồi?”
“Mẹ không thấy thư của con, con viết thư cho ai?”
Lý Huỳnh Lam cắn răng, xoay người bước đi.
Lý Tiểu Quân lại nhịn không được nói với theo: “Huỳnh Lam, con viết thư cho Cao Khôn à? Hai đứa vẫn liên lạc với nhau sao?”
Lý Huỳnh Lam không trả lời.
Lý Tiểu Quân cũng không bỏ qua: “Con gửi đến trại giam? Con bắt đầu từ khi nào, ngày nào cũng viết? Vậy nó thì sao? Nó có từng hồi đáp cho con không?”
Câu cuối cùng như đâm trúng vết thương cũ của Lý Huỳnh Lam, nét mặt cậu hiện lên một tia vặn vẹo, chẳng qua rất nhanh đã lạnh nhạt trở lại: “Nơi đó quản rất nghiêm, do anh ấy không có thời gian thôi.”
“Con không cần… không cần phí sức làm gì, nên nghỉ ngơi cho tốt mới phải, chỗ đó hẻo lánh như vậy, một năm nửa tháng cũng chưa chắc nhận được đâu.”
“Cho nên con không sốt ruột! Con tuyệt đối không sốt ruột!” Lý Huỳnh Lam bỗng nhiên lớn tiếng, lại hít sâu một hơi, “Hơn nữa con tìm được cách liên lạc với anh ấy… Việc đó không liên quan đến mẹ!”
Dứt lời không đợi Lý Tiểu Quân trả lời, trực tiếp dùng sức đóng sập cửa lại.
…
Nếu theo tin tức được biết trước kia, bắt đầu tính từ ngày Cao Khôn bị bắt, thì khi Lý Huỳnh Lam học được nửa học kỳ lớp anh sẽ ra tù. Nhưng đợi mãi đến thời điểm học kỳ kết thúc, thư mà Lý Huỳnh Lam gửi cho Cao Khôn đã ngần mấy trăm bức, vậy mà một bức hồi âm cậu cũng không nhận được, cho dù sức kiên nhẫn của Lý Huỳnh Lam tốt cách mấy cũng không tài nào tiếp tục nữa.
Thừa dịp nghỉ hè, Lý Huỳnh Lam gạt mọi người, lén mua một vé máy bay, đi đến nơi đã khiến mình gặp vô số cơn ác mộng hằng đêm – thị xã G.