Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Huỳnh Lam thoạt nhìn hơi uể oải, song ẩn sâu trong đáy mắt hướng về phía Lý Tiểu Quân, lại bùng lên một đốm lửa nhỏ, rực sáng như sao.
Lý Tiểu Quân nhấn phím ngắt máy, làm như chưa nghe thấy lời cậu vừa nói, đứng dậy hỏi: “Sao con lại về rồi?”
Dĩ nhiên chị biết Lý Huỳnh Lam phải đến huyện Lâm quay phim, nếu không chị cũng sẽ không chọn nhúng tay vào thời điểm này, thậm chí sáng hôm trước thông qua Vạn Hà, chị mới xác nhận được ngày Huỳnh Lam trở về, hơn nữa còn không quên căn dặn đối phương đừng lắm lời để cậu biết, nào ngờ đương sự lại xuất hiện ngay tại hoa viên Lục Nham.
Không có hứng đánh Thái Cực quyền với chị, Lý Huỳnh Lam chầm chậm bước vào phòng, quét mắt nhìn xung quanh một vòng, không thấy Lý Nguyên Châu ở đây, chỉ mỗi dì Tạ đang bận bịu trong nhà bếp.
Cậu quay sang nhìn Lý Tiểu Quân: “Bởi vì mẹ không muốn nói chuyện với Cao Khôn, nên chỉ đành đến phiên tôi vậy.”
“Huỳnh Lam…” Lý Tiểu Quân cau mày, sắc mặt lộ vẻ khổ sở, “Mẹ…”
“Thực ra tôi cũng không có hứng nghe mẹ kể lể hay nói mấy lời chính đáng này nọ,” Lý Huỳnh Lam mỉa mai, “Mẹ muốn nói gì, dùng lý do gì tôi đều biết, có điều, những cái đó đối với tôi cũng vô dụng. Tôi với Cao Khôn, có lẽ thật sự không phải người cùng một thế giới, nhưng còn tôi với mẹ, chung đường từ bao giờ?”
Nếu những lời nói kia của Lý Tiểu Quân như búa tạ nện vào lòng Cao Khôn, khiến anh nửa ngày thở không ra hơi, vậy thì lời nói hiện giờ của Lý Huỳnh Lam chẳng khác nào một đạo sấm sét bổ ngay đầu chị, làm chị chấn động ngay tại chỗ.
“Con không thể… Con không thể nói vậy được,” Giọng Lý Tiểu Quân không nén được sự run rẩy, “Mẹ là mẹ của con, mẹ thương con mà….”
“Tôi cũng từng nghĩ như vậy,” Lý Huỳnh Lam nở nụ cười, còn nghiêm túc gật gật đầu, “Tôi không gạt mẹ đâu, thật sự tôi đã nghĩ như vậy, tôi với mẹ cùng chung huyết thống, nên tôi cho rằng, ít nhất mẹ cũng sẽ quan tâm tới tôi. Yêu cầu của tôi không nhiều lắm, những gì tôi được nhận từ nhỏ đến lớn, tôi cảm thấy vậy là đủ rồi, tôi không muốn đòi hỏi gì thêm, cũng không cần. Thế nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi mới nhận ra quả thực là chưa đủ….”
Cậu đến gần Lý Tiểu Quân: “Trong suốt bảy ngày tôi bị nhốt ở nhà kho, tôi từng cầu khẩn không biết bao nhiêu lần, tôi mong sao cậu có thể đến cứu tôi, nhưng cậu ấy quá bận, tôi mong sao ông ngoại có thể đến cứu tôi, nhưng ông ấy cách tôi quá xa, tôi cũng mong sao mẹ tôi… chính là mẹ, mẹ có thể đến cứu tôi, à phải, tôi gọi mẹ rất nhiều lần, vậy mà mẹ cũng không nghe thấy. Thế nhưng có một người, người ấy lại nghe thấy, ngay tại lúc tôi tuyệt vọng nhất, người ấy đã cứu tôi, mang tôi rời khỏi đó, tôi chỉ biết nếu không có người ấy, e rằng cả cơ hội được đứng ở đây nói những lời vô nghĩa này với mẹ, tôi cũng không có.”
“Rồi sau này tôi mới biết, thứ huyết thống hay tình cảm các người cho tôi đều không đủ để đổi lấy vài tiếng hy vọng, có lẽ do tôi đã đòi hỏi quá nhiều thôi.”
Lý Huỳnh Lam thở dài: “Tựa như hôm nay vậy, tôi cũng rất muốn vui vẻ ngồi xuống nói chuyện tình cảm với mẹ, mẹ con ta có một lần giải bày, tâm sự nỗi lòng của tôi, nhưng tôi từ bỏ rồi. Chính vì phương diện ‘tình cảm’, ở cả mẹ và tôi thực sự quá ít, nó ít đến mức tôi không có lập trường nào để đòi hỏi mẹ đừng làm cái gì, tương tự như vậy, mẹ cũng không có lập trường nào để yêu cầu tôi nên làm thế nào. Bởi lẽ cách mà chúng ta ở chung tốt nhất, chính là không can thiệp vào chuyện của nhau.”
Giọng Lý Huỳnh Lam bình tĩnh, như thể trò chuyện với bạn bè, nhưng thật ra càng giống với người xa lạ hơn, thế nên lãnh ý trỗi lên trong mắt cậu vừa rồi đã phai nhạt dần, lại trở về vẻ lạnh lùng thường thấy.
Tương phản với điều đó, là đôi mắt đỏ hoe của Lý Tiểu Quân.
“Mẹ cho rằng tôi trách mẹ, hận mẹ?”
Lý Huỳnh Lam vừa hỏi vừa rút tờ khăn giấy trên bàn đưa qua.
Tay Lý Tiểu Quân run rẩy nhận lấy mới chợt phát hiện, đây là lần đầu tiên trong suốt ngần ấy năm Lý Huỳnh Lam chủ động vì chị làm một việc, khi không có Cao Khôn xuất hiện, bọn họ đều rất ít khi nói chuyện, nói chi đến việc làm gì đó cho nhau.
“Có thể vài năm trước đã từng, ngay sau khi Cao Khôn biến mất, tôi luôn muốn tìm một lý do để phát tiết, nhưng hiện tại không còn nữa rồi.” Lý Huỳnh Lam lại nở nụ cười, “Nói ra có thể mẹ không tin, nhưng tôi lại biết ơn cái gọi là số phận ấy đã không thật sự ruồng bỏ tôi, tôi không hẳn là một kẻ xui tận mạng, ít ra thì cuộc sống của tôi còn có hy vọng, mặt khác… Thật sự không có gì ghê gớm, thế nên tôi không hận mẹ, cũng không trách mẹ, tôi còn phải cảm ơn mẹ, đã sinh ra tôi, nuôi tôi lớn.”
Lý Tiểu Quân không bởi vì vậy mà tâm trạng khá hơn, thậm chí sắc mặt còn trắng bệch.
Người đời có câu, yêu càng nhiều hận càng sâu, tình yêu càng mãnh liệt, thế nhưng cốt lõi trong lời của Lý Huỳnh Lam lại không mang hàm ý khuyên giải, mà là cậu không cần, bất kể là ý Lý Tiểu Quân hay Lý Nguyên Châu, Lý Huỳnh Lam cũng không để tâm, hiển nhiên cũng sẽ không tiếp tục nhớ tới, bất luận là yêu hay là hận.
Đúng như cậu nói, ngay cả chút vốn tình cảm để bọn họ ngồi xuống nói chuyện với nhau cũng không đủ.
“Tôi cũng không muốn nhắc đến những chuyện mất vui này, ấy nhưng chuyện khiến tôi vui lại chỉ có một, nếu cả anh ấy các người cũng muốn xóa bỏ, vậy sống mấy năm qua tôi còn lại cái gì?” Lý Huỳnh Lam chân thành hỏi.
Lý Tiểu Quân không biết trả lời thế nào, đối mặt với lời giải bày thẳng thắn này của Lý Huỳnh Lam, câu “Con còn lại chúng ta” chị nói không nên lời.
Nói đoạn Lý Huỳnh Lam quay đầu, nhìn người chẳng biết đã về từ bao giờ, lúc này đang đứng cạnh cửa với nét mặt cứng đờ – Lý Nguyên Châu.
“Nếu giữa chúng ta đã không thể nói chuyện tình cảm, vậy chỉ còn cách nói điều kiện, tiền bạc thôi,” Dứt lời cậu vậy mà lại lấy từ trong ví tiền ra một tờ chi phiếu, “Tôi rời khỏi Lý gia từ tết Trung thu, bắt đầu tính từ ngày tôi sinh ra với thời gian ở đây tổng cộng hai mươi mốt năm lẻ năm tháng, có thể có chút sai số không chuẩn xác, vậy coi như đúng hai mươi hai năm đi, tôi không biết nuôi một đứa trẻ cần bao nhiêu tiền, nhưng mười triệu hẳn là đủ, nếu vẫn chưa đủ… Vậy chờ tôi kiếm thêm tiền sẽ trả lại cho các người sau.”
Nếu cho rằng lời lên án trước đó là một hình phạt, thì tấm chi phiếu này chính là một con dao sắc lẻm đâm thẳng vào lòng Lý Nguyên Châu với Lý Tiểu Quân, một nhát chí mạng.
“Lý Huỳnh Lam, mày….”
“Vô lương tâm? Súc sinh? Không phải người?” Lý Huỳnh Lam ngắt lời, “Phải, xem như tôi là người như vậy đi, nuôi không tôi hai mươi hai năm rồi.”
“Huỳnh Lam!” Lý Tiểu Quân rốt cuộc bật khóc, “Chẳng lẽ vì một người như thế, mà cả mẹ, con cũng không cần sao?”
Lý Huỳnh Lam rũ mắt nhìn sàn nhà: “Xin lỗi, chỉ vì tôi rất sợ, giống như mẹ sợ Cao Khôn sẽ tổn hại tôi vậy. Cho dù anh ấy cam đoan thế nào mẹ cũng không tin, tôi cũng vậy. Có lẽ như mẹ đã nói, cả hai đều không cùng một thế giới, nên từ đầu mẹ đã luôn khinh thường anh ấy, tôi không ép buộc, và cũng chưa từng có ý định đó. Kể cả khi có một ngày, ông ngoại và mẹ chấp nhận anh ấy, tôi cũng không ôm hy vọng gì, hơn nữa căn bản là tôi không tin, tôi không muốn mạo hiểm mất anh ấy lần nào nữa.”
Đặt chi phiếu lên bàn xong, Lý Huỳnh Lam xoay người kéo vali đến bên cửa: “Tôi muốn cho mình một cơ hội, tôi không muốn đáng thương như vậy, nếu các người còn có lòng nhớ tới chút quan hệ giữa chúng ta, tôi cũng chỉ có một yêu cầu,” nhẹ giọng lặp lại, “Cả đời đến khi nhắm mắt buông tay, yêu cùng hận đều không tồn tại mãi được, tôi không muốn giống các người, như vậy quá đáng thương…”
Lúc lướt qua Lý Nguyên Châu, ông tựa hồ thoáng chao đảo, Lý Huỳnh Lam đưa tay đỡ lấy ông, không nhìn sắc mặt đối phương.
“Ông ngoại giữ gìn sức khỏe, nếu ông cho phép, tôi cũng có thể thường xuyên ghé thăm…”
Nói một nửa đã bị Lý Nguyên Châu dùng sức hất mạnh tay ra.
“Khỏi cần! Nếu mày đã muốn đoạn tuyệt quan hệ, thế thì từ nay về sau, nhà họ Lý này sẽ không còn cái thứ bội bạc như mày nữa. Tụi tao coi như sinh phải một thằng ăn cháo đá bát!”
Lý Huỳnh Lam cắn chặt răng, từ từ ổn định thân thể.
“Phải, vốn đã chẳng có gì to tát, các người sẽ quên nhanh thôi, nhớ không được bao lâu.” Nhà họ Lý không có cậu, cuộc sống của họ vẫn thế, không có thay đổi gì quá lớn, chưa được mấy ngày sẽ bình thường như chưa có gì xảy ra.
Dứt lời, Lý Huỳnh Lam giẫm lên tiếng khóc nức nở của Lý Tiểu Quân, thong thả bước khỏi cửa nhà họ Lý.
Rõ ràng dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ không có mưa, vậy mà cơn mưa ngoài kia bỗng chốc đã tưới ướt đẫm toàn thân Lý Huỳnh Lam, hạt mưa dường như còn lẫn cả đá, táp vào mặt từng đợt đau rát, cậu lại không bung dù, cũng không gọi xe, cứ thế lặng lẽ cuốc bộ dọc theo ven đường.
…
Cao Khôn trong nháy mắt nghe ra giọng nói qua ống nghe là của Lý Huỳnh Lam, nhưng không đợi anh kinh ngạc, Lý Tiểu Quân bên kia đã cúp máy.
Ngay lập tức, Cao Khôn bỏ lại cho Hỉ Nhạc một câu “Có chút việc”, đoạn vội vàng chạy ra khỏi Mã Ký, giờ này đang cao điểm, đường xá ùn tắc nên khó đón được xe, anh lao nhanh tới bãi đỗ xe bên Ánh Sáng, nơi này luôn đèn đóm sáng trưng, Cao Khôn dắt con mô tô của mình ra, phi như bay rời khỏi.
Chưa bao lâu đã tới hoa viên Lục Nham, ngôi biệt thự bề thế vậy mà trông từ xa lại tối đen chẳng thấy nổi một ánh đèn.
Cao Khôn gọi vào máy của Lý Huỳnh Lam suốt đường đi nhưng đối phương đều không tiếp. Giờ phút này, anh cũng bất chấp tất cả, dứt khoát đi tới nhấn chuông, nhấn hồi lâu mới thấy mỗi bóng dáng dì Tạ ra mở cửa.
Dì Tạ bảo trong nhà không có ai, lão gia với tiểu thư đều ra ngoài cả rồi.
Ngay lúc Cao Khôn tính hỏi thêm, dì Tạ mới tiết lộ, vừa nãy Lý Huỳnh Lam có về đây, nhưng chưa được một tiếng đã đi mất, nói xong bà đóng sập cửa lại, mặc kệ Cao Khôn gõ thế nào cũng không mở nữa.
Cao Khôn chỉ còn cách gọi lại cho Lý Huỳnh Lam, rốt cuộc vẫn không ai bắt, ngược lại nhận được cuộc gọi của Lưu Hỉ Nhạc bên kia.
Lưu Hỉ Nhạc gọi mấy lần, nhưng giờ lòng Cao Khôn chỉ lo nghĩ đến Lý Huỳnh Lam, nào còn tâm tư quay về, tới lần này anh mới bắt máy, Lưu Hỉ Nhạc tức tốc nói: “Anh, chừng nào anh mới về thế?”
Cao Khôn còn hơi lơ đãng: “Giờ anh đang có việc, có gì cậu cứ nói với anh Mã…”
Lưu Hỉ Nhạc sốt ruột cắt ngang: “Đại minh tinh đang ở chỗ tụi mình nè, cậu ấy nói phải đợi anh, nếu anh không đến được thì em đưa về nhé? Khổ cái cậu ấy uống say rồi, không muốn đi…”
Chưa kịp dứt câu, Cao Khôn bên kia đã cúp cái rụp, chẳng qua Lưu Hỉ Nhạc chưa ngơ ngác được bao lâu, liền thấy bóng dáng anh quay lại.
Lúc tới cửa, quần áo anh đã ướt sũng, trên mặt đâu cũng đọng vệt nước, vậy mà Cao Khôn chỉ tùy ý lau một cái liền xông vào trong, giữa đường gặp Lưu Hỉ Nhạc, Cao Khôn trực tiếp đáp: “Được rồi, cứ để anh.”
Lưu Hỉ Nhạc vội vàng bổ sung: “Anh Mã để cậu ấy ở buồng nghỉ đằng sau đó.”
Căn phòng nhỏ này ước chừng vài thước, cùng lắm chỉ để được một cái giường, lúc thường phải là nhân viên trong quán tăng ca lao lực quá mới được vào đánh một giấc, Cao Khôn đẩy cửa ra liền thấy Lý Huỳnh Lam đang ngồi bên giường, khẽ nghiêng đầu tựa lên cạnh tủ gỗ, nửa tỉnh nửa mê.
Nghe tiếng động, cậu mở mắt ra, khi vừa trông thấy người tới bỗng chốc nở nụ cười.
“Sao anh lề mề vậy, em chờ lâu lắm rồi đấy.”
Cao Khôn tới gần, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, anh có thể ngửi thấy mùi rượu gay mũi tỏa ra từ người Lý Huỳnh Lam, so với lần gặp nhau ở ngoài Cố Nhân Phường còn nồng đậm hơn nhiều, mà quần áo cũng bị ẩm ướt, tóc mái tán loạn trên trán, cánh môi hồng nhuận nay lại tái nhợt.
Cao Khôn sờ mặt cậu, lạnh lẽo đến đâm tay, anh đau lòng nói: “Chúng ta về thôi.”
Lý Huỳnh Lam không động đậy, chỉ cười ha ha, ánh đèn nhàn nhạt trong phòng phản chiếu lên gương mặt ửng đỏ bởi men say.
“A Khôn, em phải diễn một tên tướng quân, hắn rất lợi hại… tài trí hơn người, văn võ song toàn… Hắn vì quốc gia mà bỏ vợ mình lẻ loi ở nhà… Mới thành thân được ba hôm đã xông ra chiến trường đánh giặc, rất lợi hại… Thắng trận rồi, về nhà thì… ha ha ha, vợ chết mất tiêu rồi… Anh nói xem hắn có nhọ không chứ, thế mà hắn vẫn đánh giặc tiếp… Đánh tới đánh lui… Chẳng ai biết ơn hắn, hoàng đế ngại hắn công cao lấn chủ… Muốn diệt trừ hắn, trong triều ngại hắn thâu tóm binh quyền… Muốn hại chết hắn, dân chúng… dân chúng cũng chẳng ai nhớ hắn là ai… Ai biểu hắn đi lâu quá vậy làm chi, trong lòng dân hắn cứ như mấy người trong sử sách vậy, sinh ra chỉ để người khác lừa… Sau đó hắn hoàn toàn bị cô lập… Rồi cũng chết trong cô độc… ha ha ha ha, anh thấy hắn có ngu không… “
Lý Huỳnh Lam cười đến nỗi hô hấp khó khăn.
“Ngày nào em cũng diễn một tên đần độn như vậy, em rất mệt… em mệt mỏi lắm, vì em không phải thằng ngốc, em là tên toan tính, không chịu tí thua thiệt nào… Em chỉ trả giá cho việc có lợi cho mình thôi, em không phải thằng ngốc, em là một thằng bội bạc, máu lạnh tàn nhẫn, lương tâm chó gặm, ăn cháo đá bát… Với anh cũng vậy, với người khác cũng vậy… Em không phải thằng ngốc… Không phải….”
Lý Huỳnh Lam càng nói càng kích động, hưng phấn đến mức bàn tay đang đặt trên giường cũng đánh loạn, làm chiếc đệm mỏng manh bật lên tiếng vang bịch bịch bịch, nụ cười vẫn tươi rói trên môi song khóe mắt đã ngân ngấn nước, rồi đến khi Cao Khôn không nhịn được nữa ôm chặt lấy cậu.
Cao Khôn nghiến chặt khớp hàm, gân xanh trên trán hằn lên rõ rệt, thế nhưng lực trên tay cùng đôi môi lại dịu dàng khôn xiết, anh khẽ đặt lên vầng trán của Huỳnh Lam một nụ hôn, rồi xuôi theo một đường xuống chóp mũi đến môi, dẫu chỉ là cái hôn nhẹ lướt qua, vậy mà vẫn thành công làm cho cậu ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cậu thuận thế vùi vào lồng ngực anh, suy yếu nói: “Em muốn về nhà…”
Cao Khôn lại hôn hôn lên môi cậu, giọng anh tràn ngập yêu thương đáp: “Được.”
Anh xoay người để Lý Huỳnh Lam nằm lên lưng mình, cứ thế cõng cậu ra khỏi gian phòng.
Ông chủ Mã đang đứng ở cửa hút thuốc, bên cạnh còn có Lưu Hỉ Nhạc, hai người thấy Cao Khôn như vậy không khỏi sửng sốt.
Không đợi Cao Khôn mở lời, ông chủ Mã nói: “Không sao đâu, đưa cậu ấy về đi, trước khi ngủ nhớ cho cậu ấy uống chút sữa, vậy sẽ dễ chịu hơn đấy.”
Cao Khôn gật đầu, không quên mang theo ô, cho dù bộ đồ trên người Lý Huỳnh Lam hầu như ướt gần hết, nhưng một tay anh vẫn nâng khủy chân cậu, tay còn lại thì cầm một chiếc ô đôi, cẩn thận bảo hộ người trong đó, cùng nhau bước vào làn mưa tầm tã.
Cũng không biết Lý Huỳnh Lam đã ngủ hay chưa, mà cậu chỉ lẳng lặng kề sát Cao Khôn, rõ là băng qua bao con phố hàng quán xôm tụ ồn ã, ấy mà cả thế giới rộng lớn này tưởng chừng như đã thu nhỏ lại chỉ còn hai người họ dưới tán ô.
『Hết chương 』
Ô đôi Khôn ca cầm