Tối, lúc bà chủ nhà gọi điện đến, Lý Huỳnh Lam đang nằm chợp mắt trên giường, Cao Khôn trong bếp nghe tiếng chuông reo thì vội chạy vào, vừa thấy số hiển thị, nhìn sang Lý Huỳnh Lam không hề có ý muốn tiếp, anh thoáng do dự một lát rồi tiếp máy thay cậu.
Nói được vài câu đã cúp, đoạn quay qua lại thấy người nào đó đang nhìn mình với ánh mắt bình thản.
Cao Khôn nói: “Bà ấy bảo… Lần trước bị nhầm, nên phòng này chúng ta có thể tiếp tục ký hợp đồng.”
Lý Huỳnh Lam chỉ ừ một tiếng rồi muốn khép mi mắt, chợt thấy Cao Khôn ngồi xổm xuống bên cạnh.
“Gì thế? Đồ ăn khét bây giờ.” Lý Huỳnh Lam hừ khẽ nhắc nhở.
“Anh tắt bếp rồi,” Cao Khôn không nhích chân, anh cẩn thận nắm lấy bàn tay bị buông rũ bên ngoài của Lý Huỳnh Lam, ngón tay lạnh ngắt, Cao Khôn dùng lòng bàn tay mình ủ ấm cho cậu, nghiêm túc hỏi, “Em… Em nghe được lời Hỉ Nhạc nói phải không?”
Lý Huỳnh Lam cũng không vòng vo: “Giọng anh ta to như cái loa phát thanh vậy mà.”
Bởi vì nghe thấy, nên chỉ cần suy luận thêm một chút có thể đoán được ai là người đang gây khó dễ sau lưng họ, đó cũng là lý do vì sao Lý Huỳnh Lam lẽ ra còn vài ngày quay lại bất ngờ trở về, hơn nữa còn đến thẳng biệt thự nhà họ Lý.
Từ hôm qua đến giờ, Cao Khôn đều chưa hỏi câu nào, thế nhưng dựa theo các biểu hiện của Lý Huỳnh Lam, anh cũng loáng thoáng hiểu được rốt cuộc đối phương đã làm gì.
Lúc này thấy thần sắc anh trở nên nặng nề, khóe miệng Lý Huỳnh Lam khẽ nhếch lên, nói bằng giọng lạnh nhạt lẫn chút châm chọc.
“Anh chưa từng nghe câu này à, có một số người từ khi sinh ra đã định thuộc tuýp người tự tư tự lợi, chỉ chọn làm những gì mình được lợi nhiều nhất, bọn họ cân nhắc tất thảy lợi và hại, bỏ nhỏ lấy lớn, trông thì có vẻ hy sinh nhiều lắm, nhưng thật ra với bọn họ mà nói, đó đều là những thứ có cũng được mà không có cũng chả sao. Đến cả ăn xin ngoài đường dù có mong nhận được sự thương cảm của ai đi nữa, cũng chẳng phải ở bọn họ, bởi vì không cần.”
Giọng điệu cậu xa cách, nhưng bàn tay lại trở ngược nắm lại tay Cao Khôn, thậm chí càng nắm càng chặt.
“Kết quả đã chứng minh, lựa chọn của em là đáng giá, đúng không?”
Ánh mắt Cao Khôn càng sâu thẳm, anh nâng tay Lý Huỳnh Lam, đặt lên môi hôn một cái, lại khom người hôn trán cậu, đáp: “Đúng vậy…”
Lý Huỳnh Lam bấy giờ mới nở nụ cười.
“Em nằm một lát nữa đi… Cơm tối sắp làm xong rồi.” Cao Khôn đặt tay đối phương vào ổ chăn, xoay người bước ra ngoài.
Lý Huỳnh Lam nhìn theo bóng lưng anh, một lần nữa nhắm mắt lại, tổ hợp của sự mỏi mệt và biếng nhác khiến khóe miệng tươi cười dần buông xuống, nhìn từ xa, lại phảng phất như một nét bi thương…
…
Có việc trở về đột xuất, đúng ra phải tranh thủ quay lại đoàn phim, nhưng dựa theo tình hình của Lý Huỳnh Lam hiện giờ thì tạm thời chưa đủ sức khỏe để quay, do vậy cậu xin phép Vạn Hà nghỉ vài ngày, cũng không biết phải chăng đối phương đã biết được tin tức liên quan đến sự biến đổi lớn về quan hệ giữa cậu với nhà họ Lý, mà chưa được mấy câu liền đáp ứng, còn dặn Lý Huỳnh Lam nhớ nghỉ ngơi cho tốt.
Mà đầu sỏ gây tội Cao Khôn hiển nhiên là tận tâm tận lực chăm sóc người chu đáo từng li từng tí, không cho mệt không cho động, linh hoạt đổi thực đơn, chăm chút từng bữa ăn cho Lý Huỳnh Lam, ngoại trừ toàn là cháo thì quả thật không soi ra lỗi nào, sắp bỏ xa phụ nữ ở cữ luôn không chừng.
Tuy ngoài mặt không vui, song vẫn thấy lạ lùng ở chỗ món nào cũng rất ngon, Lý Huỳnh Lam hơi bất ngờ vì chẳng biết từ khi nào mà tay nghề của Cao Khôn lại tiến bộ tột bậc thế này?
Liếc mắt nhìn chén cháo lươn tía tô trên bàn, Lý Huỳnh Lam lại mím môi nhìn sang Cao Khôn bên cạnh, hạt gạo được nấu ra mềm mịn trắng muốt, thêm mùi thịt lươn thơm lừng và hương tía tô đặc trưng, đâu thua kém gì các nhà hàng cao cấp.
“Anh giấu nghề có phải không?”
Đối mặt với lời khen của Lý Huỳnh Lam, Cao Khôn cười hơi ngượng ngùng: “Anh học từ đầu bếp trong quán, nhưng thời gian không nhiều nên chỉ học được vài phương thức, về sau sẽ thử cái khác.”
Lý Huỳnh Lam khuấy cháo trong chén, hiểu được ngụ ý của anh, cậu chỉ ừ một tiếng.
Cao Khôn quan sát sắc mặt cậu: “Em thấy… Không tốt sao?”
Đôi mắt Lý Huỳnh Lam chợt lóe, ngẩng đầu hỏi: “Anh thấy tốt chứ?”
Cao Khôn trầm ngâm mới gật đầu: “Rất tốt, mặt tiền quán nằm trong chợ đêm như Mã Ký tuy diện tích không lớn mấy nhưng buôn bán rất được, tiền công một tháng của phụ bếp cũng rất khả quan, với lại còn bao ăn ba bữa…”
Cao Khôn chậm rãi giải thích tình hình công việc hiện tại, Lý Huỳnh Lam nghiêm túc lắng nghe, nói cho đơn giản thì công việc này cũng coi như vừa làm vừa học, lại kiếm tiền rất nhanh, ít ra cuộc sống sẽ không quá trắc trở. Nếu làm tốt, không chừng sau này còn có thể gầy dựng cơ nghiệp cho mình, tự đứng ra làm chủ.
Chẳng qua nói xong rồi vẫn không thấy Lý Huỳnh Lam trả lời, tiếng của Cao Khôn nhỏ dần.
“Chỉ là mới đầu tiền kiếm không được nhiều lắm…” Cao Khôn nói ra điều khó khăn nhất với Lý Huỳnh Lam, so với khoản đối phương kiếm được hiện giờ thì kém xa.
Lý Huỳnh Lam giương mắt nhìn anh, đoạn chợt gắp thịt trong chén bỏ qua bên anh.
“Đây là anh muốn so đo với em?” Lý Huỳnh Lam như thể nhìn thấu trong lòng Cao Khôn đang nghĩ gì, “Cũng phải! Một thanh niên có chí chỉ dựa vào hai bàn tay trắng cần cù lao động với một thiếu gia chỉ biết dựa vào quan hệ với hậu phương uy quyền, quả là một đôi cừu địch không đội trời chung, một kết hợp tuyệt hảo, anh chọn đúng người rồi!”
Cao Khôn vừa nghe vậy hiển nhiên sốt ruột: “Không có, em không phải…”
“Sao em lại không phải?” Lý Huỳnh Lam từ tốn húp cháo, tư thái tao nhã, “Anh thử đi hỏi người bên ngoài xem, có bao nhiêu người biết em là ‘Lý Huỳnh Lam’ và có bao nhiêu người biết em là ‘Tiểu thiếu gia nhà họ Lý’ với ‘Cháu ngoại bảo bối của Trác Diệu’? Nếu theo cách tính của anh, vậy chắc tiền em kiếm được phải chia hết chín phần cho bọn họ nhỉ, ngẫm kỹ lại, em sống thật vô dụng…”
“Huỳnh Lam! Không phải!” Cao Khôn trầm giọng, “Đó đều là những thứ em nên được, nếu em không nỗ lực, mọi người cũng sẽ không xem trọng em như bây giờ…”
Lý Huỳnh Lam bỏ muỗng xuống, kinh ngạc nhìn người xưa nay vốn hiền lành, chẳng mấy khi bị kích động bộc lộ nét nghiêm khắc, kế đến cậu nở nụ cười.
“Không đâu, rõ là anh cũng hiểu đạo lý mà… Tuy rằng đến giờ em chỉ mới đi được nửa cuộc đời nhưng vì chữ tiền ấy mà chịu khổ đủ rồi, thứ đó trong mắt em chẳng là cái thá gì, cơ mà không có nó, chúng ta lại chẳng là cái thá gì,” Lý Huỳnh Lam hiếm khi lạnh giọng nhấn mạnh, “Thế nên đừng so thứ này với em, nếu có thể kiếm được nhiều tiền thì cứ coi như không phải lo miếng ăn giấc ngủ, còn nếu không thể…” Cậu gõ gõ cái chén trước mặt, “Ví dụ như cái này đi? Anh có tin dì Tạ từng theo một khóa đào tạo bên nước A không, tiền học phí đó cũng đủ ăn ở Mã Ký cả năm, nhưng thứ bà ấy làm được cũng chỉ hơn cám heo một chút.”
Nói đoạn, Lý Huỳnh Lam lại húp cháo tiếp.
Cao Khôn thấy dáng vẻ kia của đối phương, nhẹ giọng cam đoan: “Về sau… Anh sẽ làm cho em.”
“Đương nhiên,” Lý Huỳnh Lam không ngẩng đầu lên, “Anh muốn để em ăn lại mấy thứ đó? Cũng phải hỏi xem em có chịu không đã.”
Cao Khôn cười cười, gắp thịt lươn trong bát mình trả về cho Lý Huỳnh Lam.
Ngoài cửa sổ, gió Bắc thổi se sắt từng hồi, hơi ấm từ chén cháo tỏa khói nghi ngút khắp cả một căn phòng nhỏ…
…
Trước một ngày Lý Huỳnh Lam trở lại đoàn phim, cũng là ngày cuối cùng đắm chìm trong thế giới hai người, giữa trưa Cao Khôn với Lý Huỳnh Lam cùng nhau ra ngoài mua đồ ăn.
Mùa đông tiết trời se lạnh, Lý Huỳnh Lam xưa nay luôn ghét rườm rà lại bị Cao Khôn bọc hết lớp này đến lớp nọ chẳng khác gì chú gấu, nào là áo lông dày cộm, nào là mũ len rồi khăn quàng cổ, thế nhưng bao tay chỉ đeo một bên, còn tay bên kia đang được ủ ấm trong túi người nào đó, dẫu sao trên mặt có khẩu trang, ra cửa thì biết ai với ai, hiển nhiên hành động cũng đỡ phải kiêng dè hơn mùa hè.
Mới đầu, Lý Huỳnh Lam có kêu Cao Khôn lấy xe đi cho mau, nhưng anh thấy gió lớn quá, nên chỉ kéo người từ từ đi bộ tới siêu thị.
Hiện giờ hai người đã quen nếp sống chung hơn trước, lúc chọn rau củ quả còn có thể thảo luận giá cả với nhau một phen, chẳng qua vẫn có nhiều loại Lý Huỳnh Lam chưa biết, khi ấy Cao Khôn sẽ đứng ra lo liệu.
Mua sắm xong về tới nhà, Lý Huỳnh Lam vội vàng cởi hết thứ đồ bao trên người, quả thực lúc dạo trong siêu thị cậu đã thấy nóng không chịu nổi, nhưng nghĩ tới việc mình phải mặc áo cao cổ là vì có chút bí mật nhỏ không thích hợp phơi bày trước mặt người khác nên lại thôi.
Hai người đều là thanh niên trai tráng, lại đang trong độ tuổi sinh lực dồi dào, không lý nào hằng đêm còn như hai que đũa mỗi người chiếm một bên. Cho dù trong đó là một đầu gỗ đi nữa thì sau ngày ngày tưới nước trồi non cũng phải nảy mầm, nào còn trạng thái giả chết như xưa. Thế là đợi đến khi thân thể Lý Huỳnh Lam gần bình phục rồi, cứ vậy mà thuận theo tự nhiên tiến tới lần hai.
Tuy nhiên Cao Khôn vẫn khá kiêng dè, nhất là có lần đầu làm gương, thêm phần lo cho công tác sau đó của Lý Huỳnh Lam nên không dám buông thả, Lý Huỳnh Lam thấy thế là đủ biết cái ông ngốc này lại có ý kiềm chế, nếu không nhờ cậu bất chấp kiên trì quấn lấy anh một lúc, có khi giải quyết cho cậu xong, bản thân phải nhẫn nhịn một mình.
Rồi cứ như vậy, dù được bảo dưỡng mấy ngày nay nhưng Lý Huỳnh Lam vẫn chịu ít thương tích, song vì muốn chứng minh mình khỏe mạnh khí phách, chút chuyện nhỏ này đâu làm khó được mình, thế là cậu kiên quyết theo Cao Khôn đi dạo một vòng lớn, kết quả về đến nhà tinh thần rõ ràng không được ổn, dưới sự nửa dỗ nửa ép của Cao Khôn bèn vào phòng đi ngủ.
Vừa tắt bếp, Cao Khôn còn đang sắn tay áo, lúc này lại nhận được cuộc gọi của Lưu Hỉ Nhạc, Cao Khôn vừa nghe vừa nhíu mày, chưa kịp nói gì, chuông cửa đã vang lên.
Cao Khôn nhìn lướt qua hướng phòng ngủ, cửa vẫn đóng chặt, vì vậy anh mới ra mở cửa, bên ngoài Diêu Chính Quý dẫn theo mấy tên đàn em đứng chờ sẵn.
Vừa thấy Cao Khôn, Diêu Chính Quý lại gần vỗ bồm bộp lên vai anh, sãi bước thẳng vào nhà.
“Ôi đệch! Cậu làm anh tìm mãi đấy!”
Không đợi Cao Khôn lên tiếng, Diêu Chính Quý quay lại thuận tay tát vào gáy A Thành.
“Thằng nhãi này ẩu thật, dám giấu anh mày chuyện chú bị thương, bị anh mạnh tay giáo huấn một trận rồi.”
“Anh Khôn… Em sai rồi, anh, anh đừng chấp em, lần trước chỉ tại em không suy xét chu đáo, hại anh bị thương, anh đừng trách em nha…” A Thành khẩn khoản xin Cao Khôn thứ lỗi.
Cao Khôn lắc đầu: “Không liên can tới cậu, do tôi bất cẩn thôi, với lại chỉ là vết thương nhỏ cũng sắp lành rồi.”
“Ừ thì coi như chú không tính toán với anh em, mà nếu chẳng phải người khác miệng rộng, chắc chuyện chú bị thương cũng không định nói anh biết đúng chứ! Anh loanh quanh nhiều nơi mà không tài nào tìm được chú, may mà có Hỉ Nhạc lanh mồm,” Nói đoạn Diêu Chính Quý nện Cao Khôn một quyền, thấy nét mặt anh bình thản, thể trạng cường tráng như xưa bấy giờ mới nhẹ lòng.
Cao Khôn để đám người Diêu Chính Quý ngồi ở sofa, liếc thấy bao lớn bao nhỏ trong tay A Thành với mấy người khác, hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Chưa đâu… Đấy là chút mồi nhắm thôi,” Diêu Chính Quý cũng không biết ngại, phất tay ra hiệu cho bọn A Thành mang đồ vào bếp, còn sợ Cao Khôn từ chối mới nói thêm: “Chỉ có cá thịt rồi rau này kia thôi ấy mà, chú đưa anh, anh cũng chả làm, chỉ có nước đem đi giục.”
Cao Khôn suy nghĩ một chút cũng nhận: “Giờ làm những món đó chắc không kịp nữa, ăn đỡ đồ nấu sẵn trước đi, cơm hẳn là đủ.”
“Quá tốt.” Cả đám người không ai chê đồng ý ngay tắp lự.
A Thành hệt như con lợn chết sãi lai trên sofa, Diêu Chính Quý lúc này mới chú ý tới nơi ở của Cao Khôn, chợt phát hiện mấy bàn chân to tướng của bọn họ ịn lên sàn nhà sạch bong nguyên một hàng dấu chân đen thùi, thấy áy náy không thôi, nhưng cái gì cần cởi bọn họ cũng cởi cả rồi, cả một phòng cứ chân trần thế này cũng thật là, chỉ bèn cười xòa.
Cao Khôn lại chẳng hề để tâm, rót cho họ mỗi người một tách trà rồi ngồi xuống tiếp chuyện.
Diêu Chính Quý đánh giá xung quanh: “Không ngờ chú lại thuê chỗ này nhỉ, cứ thấy nhỏ nhỏ sao ấy.” Nhưng trông rất sáng sủa sạch sẽ, so với căn biệt thự lớn bên họ thì thoải mái hơn nhiều.
Cao Khôn đáp: “Hơi nhỏ nhưng khá tiện, như thế là đủ rồi.”
“Anh nói chú nghe, dù gì cũng phải đối tốt với mình chút!” Diêu Chính Quý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mỗi lần gặp lại nhau toàn không nhịn được càm ràm mấy câu cũ rích, chẳng qua vừa thấy vẻ mặt của Cao Khôn là tức thì như quả bóng bị xì hơi tóp teo về hình thái ban đầu.
“Không thì khỏi ăn ở đây, anh em mình ra ngoài chơi đi, phía đông quảng trường có hai khách sạn mới mở, nhà anh mới đút cổ phần trong đấy, muốn thử tí không?”
“Anh Quý, là cái chỗ hoành tráng lần trước anh bảo muốn dẫn anh Khôn tới đó hả, trừ đồ ăn, cái gì cũng được lắm nha…” A Thành nói xong chìa ra ngón út bị đứt đoạn ngụ ý nhắc nhở Diêu Chính Quý.
“Đúng đúng, chỗ đó lợi hại, người trong đó cũng lợi hại nốt,” Diêu Chính Quý bật cười ha hả, tới khoác vai Cao Khôn, “Mới đầu sợ chú chưa khỏe còn muốn để chú nghỉ ngơi vài hôm, giờ nom chú sinh long hoạt hổ thế này rồi anh em cũng yên tâm, lại biết chú ngại bẩn nên anh thấy chỗ đó được đấy, chú cứ cô đơn gối chiếc vầy không sợ nhịn thành bệnh luôn hả?”
“Anh Khôn, con gái chỗ đó anh thích là cái chắc, bọn họ còn quảng cáo là trong ngoài như một đảm bảo thuần khiết.” A Thành xen mồm, “Phải ha, còn có mấy bé trai nữa…”
Diêu Chính Quý nói tiếp: “Chưa kể chú đâu nhất thiết phải làm gì, thích thỏa mãn hay nhìn cho đã mắt cái nào chẳng được, có khi còn có thể khơi dậy hứng thú nữa, nếu chê trong đấy thì ra cửa biết đâu thấy vừa mắt ai trên đường mà ăn rơ với nhau lại càng tốt! Quan trọng là chú có muốn không thôi, chứ thế giới này lớn thế, sợ gì không tìm được cực phẩm xứng tầm, tới lúc yên bề gia thất còn khiến mấy anh em ai cũng hâm mộ không…”
Chữ “Chừng” chưa kịp thốt ra, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng CẠCH thật lớn, mọi người ngơ ngác, nhao nhao quay đầu lại, chỉ thấy cửa phòng ngủ bị giật mạnh ra và một cậu thiếu niên mặc đồ ngủ mỏng manh đang đứng ngay đó.
Tóc cậu thiếu niên hơi rối, trên mặt còn nguyên hai vết ngấn khi ngủ, ngược lại càng tôn lên gương mặt đẹp không tì vết, ngũ quan hoàn mỹ đến mức không có điểm gì để chê, đặc biệt là đôi mắt, vừa sắc sảo vừa ẩn chứa một vẻ thiếu kiên nhẫn vì bị đánh thức, cả băng xã hội đen cứ thế bị ánh mắt lạnh lùng ấy nhìn đến sững cả người.
『Hết chương 』