Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm đó, sau khi nói xong chuyện này, Cao Khôn và Lý Huỳnh Lam cũng không nói với nhau thêm câu nào. Cao Khôn chỉ ngồi bên giường, mà Lý Huỳnh Lam thì tựa vào lòng anh, giống như đã ngủ, nhưng hai người đều biết đối phương đã thức trắng đêm nay.
Rạng sáng hôm sau, Cao Khôn đi làm điểm tâm, Lý Huỳnh Lam lại nằm thêm một lát mới rời giường. Cậu ngồi bên bàn, nhìn bình thủy tinh lớn thay cho bể cá đặt trên ngăn tủ, mấy chú cá đang vẫy đuôi bơi lượn bên trong. Có lẽ vì bị dọa sợ nên trông chúng không tràn ngập sức sống như đêm qua, nhưng ít ra vẫn còn sống.
Còn sống là tốt rồi…
Lý Huỳnh Lam cầm đũa lên, dõi theo Cao Khôn cầm một bịch bánh quy đến cho chúng ăn.
Bữa cơm này trôi qua trong im lặng, ăn xong mỗi người đều bận việc riêng, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Vài ngày sau cũng như vậy, mà khóa học Cao Khôn đăng ký đã khai giảng. Sáng sớm anh vẫn chuẩn bị bữa sáng cho Lý Huỳnh Lam như thường lệ. Nếu trưa hôm nào cậu có ở nhà, anh sẽ làm dư thêm một phần cơm, cậu chỉ cần hâm nóng lên là dùng được. Hết giờ học anh lại gấp rút từ trường trở về làm cơm tối, đến chiều chiều thì đến Mã Ký làm việc đến sáng.
Mọi việc đều được sắp xếp đâu ra đấy, nhưng dạo gần đây thời gian mà Lý Huỳnh Lam ở nhà trước kia đã thiếu nay lại càng ít ỏi. Quả thực cậu bận hơn trước rất nhiều, lịch làm việc một ngày hầu như kín mít, hôm nào về nhà cũng mệt đến mức nằm xuống rồi thì không gượng dậy nổi.
Có hai lần Cao Khôn quay về thấy cậu nằm lặng im trên giường, sợ mình lúc nằm xuống sẽ đánh thức đối phương, nên tạm thời qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Dù sao thì nhiệt độ ngoài trời cũng đang dần ấm lên, mà quan trọng hơn cả là anh phát hiện… lúc có mình bên cạnh Lý Huỳnh Lam không thể nào đi vào giấc. Kể cả khi đối phương đã cố khắc chế làm bản thân trông rất yên tĩnh, thì nhịp thở đều đều ban đầu đến lúc Cao Khôn tới gần thoáng chốc vẫn sẽ hỗn loạn. Từ biểu hiện tứ chi cứng ngắc đến trống ngực dồn dập đều nói lên tâm trạng bất an và đấu tranh của Lý Huỳnh Lam, đó còn chưa kể đến đôi mắt mệt mỏi không lừa ai được vào sáng hôm sau.
Cao Khôn không suy nghĩ sâu xa xem ý nghĩa hành vi của Lý Huỳnh Lam ám chỉ điều gì, sau này họ sẽ chung sống với nhau ra sao. Chí ít thì hiện tại anh chỉ hy vọng Lý Huỳnh Lam có một giấc ngủ ngon, nghỉ ngơi thật tốt là đủ rồi.
Chỉ là Cao Khôn mới tách riêng được ba lần, thì cả ba lần đó đều kết thúc trong thất bại.
Rõ ràng đã tắt hết đèn đóm, rồi rón ra rón rén sang phòng bên nằm xuống, vậy mà lần nào cũng ngủ chưa đến năm phút, bên tai sẽ nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng và chầm chậm vang lên từ cách vách, sau đó từ từ đến gần mình, giường trũng xuống, bỗng chốc một thân thể mang theo khí lạnh đồng thời dán lên.
Giường trong phòng khách không lớn, người có thân hình to lớn như Cao Khôn nằm một mình đã suýt sát. Vì sợ Lý Huỳnh Lam ngã xuống, Cao Khôn buộc lòng phải nghiêng người ôm chặt lấy cậu. Cả hai vậy mà so với khi ngủ bên phòng lớn lại càng kề sát nhau hơn, từ đó mà anh cũng có thể cảm giác được thân thể căng cứng cùng nhịp thở dồn dập của Lý Huỳnh Lam.
Nhưng dẫu có như thế, ai cũng không buông tay…
o O o
Thành phố U vào tháng tư mưa nhiều và ẩm thấp, lúc Lý Huỳnh Lam ra cửa cơn mưa tầm tã cả đêm rốt cuộc rồi cũng tạnh.
Một tháng vừa qua, cân nặng của Lý Huỳnh Lam bị sụt giảm không ít, khuôn mặt vốn đã nhỏ nay lại càng gầy gò. Lý Huỳnh Lam chỉ qua loa nói rằng gần đây mình thường xuyên ăn ngoài, đồ ăn quá dầu mỡ ngược lại không hấp thu, vì vậy mà ngày nào Cao Khôn cũng gắng dậy thật sớm để làm điểm tâm cho cậu mang theo ăn trên đường.
Lý Huỳnh Lam nhận hộp điểm tâm sáng nay, không nói với anh là chừng nào trở về, chỉ lẳng lặng xoay người đi xuống lầu. Cậu biết Cao Khôn vẫn đang đứng trên lan can dõi theo đến khi mình lên xe, nhưng Lý Huỳnh Lam cũng không ngoảnh lại lần nào.
Vạn Hà bung dù mở cửa cho cậu, chờ Lý Huỳnh Lam ngồi vào mới bảo tài xế lái đi. Sau khi xe ra khỏi khu Đông Hủy, Lý Huỳnh Lam lúc này mới lấy ra bữa sáng trong hộp, bắt đầu ăn một cách từ tốn.
Thường thì cậu ăn không hết, còn lại sẽ để trong tủ lạnh của công ty, đến trưa hâm nóng lại ăn lần nữa. Nếu trưa vẫn ăn chưa hết, vậy buổi tối tiếp tục ăn, không một ngày nào để lãng phí.
Hiện tại cũng vậy, Vạn Hà nhận hộp thức ăn còn dư phân nửa rồi cẩn thận cất đi. Anh ta có phần không rõ về chuyện Lý Huỳnh Lam và Cao Khôn rốt cuộc có hòa thuận hay không. Nếu không, chẳng phải mỗi ngày Lý Huỳnh Lam đều xem chiếc di động như bảo bối luôn kè kè bên mình, rồi đúng giờ gọi một cuộc đấy sao. Nhưng mà nếu có, với sắc mặt ấy thì không thể nào gọi là ổn được.
Vạn Hà đang lâm vào trầm tư, đột nhiên nghe thấy đối phương hỏi: “Sao vậy?”
Vạn Hà thoáng giật mình, ngẩng đầu thì thấy Lý Huỳnh Lam đang nhíu mày nhìn mình.
“Có gì anh cứ nói.” Lý Huỳnh Lam bóp trán.
Vạn Hà do dự, anh ta không biết mình có nên nhiều lời hay không, nhưng anh ta cảm thấy nếu không nói, ngộ nhỡ muộn rồi… e là sẽ hối hận không kịp.
“Tôi mới nghe nói, sáng sớm nay Lý lão gia ngài ấy…”
o O o
Lý Huỳnh Lam tạm hoãn tất cả công việc sáng nay để đến bệnh viện. Ngoài cửa bệnh viện không có động tĩnh gì, nhưng lại có hai người dáng vẻ lén la lén lút nom như phóng viên đến nằm vùng. Lý Huỳnh Lam vòng qua đối phương đến thẳng lối lên phòng bệnh đặc biệt, kết quả lại bị chặn ở lối vào.
Ngăn cản cậu là mấy người đàn ông cao to, mà Lý Huỳnh Lam chỉ dẫn theo mỗi Vạn Hà bên mình.
Vạn Hà đôi co với bọn họ một hồi cũng bị đẩy ra ngoài không chút lưu tình, nhưng bọn họ ngược lại không dám động đến Lý Huỳnh Lam. Có lẽ nghe thấy tiếng ồn ào nên chỉ chốc lát sau đã có hai người từ trong đi ra, thì ra là Lý Càn bác cả của Lý Huỳnh Lam và đứa con gái bảo bối của gã.
“Ô, khách quý đến thăm đây mà, thật chẳng dễ dầu gì.” Lý Diệp Diệp nhìn Lý Huỳnh Lam cười cười.
Lý Càn thì tỏ vẻ bực dọc: “Ầm ĩ cái gì, không biết bên trong còn đang phẫu thuật hả.” Mắng là mắng thuộc hạ, nhưng mắt lại trợn trừng với Lý Huỳnh Lam.
Lý Huỳnh Lam nhíu mày hỏi: “Ông ngoại thế nào rồi?”
Lý Càn lại nhìn Lý Huỳnh Lam bằng ánh mắt như nhìn một bệnh nhân tâm thần: “Mày hỏi câu này mà không thấy ngượng à, hiện giờ mày lấy thân phận gì để đứng đây? Chuyện trong nhà Lý gia còn cần mày quản chắc?”
Lý Huỳnh Lam lạnh mặt, câu trả lời là trực tiếp đi vào trong, song lúc này trước mặt lại xuất hiện một bàn tay, mảnh khảnh nhỏ nhắn thuộc về Lý Diệp Diệp.
Thái độ của Lý Diệp Diệp có vẻ khá hơn ba cô ta, lời nói còn mang hàm ý sâu xa.
“Huỳnh Lam, không phải chúng tôi không cho cậu vào, mà ông nội thấy cậu sẽ không được vui cho lắm. Vốn là thể trạng ông bao năm nay vẫn khỏe mạnh bệnh cũ không tái phát, vậy mà từ hồi gặp chuyện của cậu thì tim lại bắt đầu có vấn đề. Hiện giờ vẫn đang phẫu thuật chưa qua khỏi cơn nguy kịch, cậu nói xem, nếu lần này lại bị cậu kích động thì sẽ thế nào đây?”
Không rõ chuyện này đã truyền ra ngoài thế nào, dù sao cái nên biết hay không nên biết thì ai cũng đã biết. Nói tới đây, Lý Càn còn ra vẻ dạy đời.
“Cái tốt thì không học lại đi học cái tính phóng đãng của mẹ mày. Chẳng qua mày còn lợi hại hơn ả, còn cùng đàn ông…” Lý Càn coi bộ muốn giữ mặt mũi, thấy xung quanh còn nhiều người ngoài như vậy, gã đè thấp giọng: “Được một đẳng cấp trên còn đỡ đi, đằng này lại cố tình tìm ba cái thứ đấy, đã thế còn vì vậy mà cả gia đình cũng chẳng cần. Nếu việc này mà truyền ra ngoài, mày nói nhà này còn mặt mũi nào để gặp người khác đây! Gặp phải mẹ con mày, Lý gia đúng là xui xẻo…”
Lúc gã nói đến bốn từ “Ba cái thứ đấy”, Lý Huỳnh Lam bất chợt nâng mắt lên, trong ánh mắt bình tĩnh như ẩn giấu hai con dao sắc lẻm, vốn sắc mặt cậu đã tái nhợt bởi không ngủ đủ giấc, mà khi nhìn Lý Càn lại càng toát lên luồng khí lạnh của chết chóc, hung hiểm đến độ Lý Càn phải chấn động, giọng gã dần lí nhí, rồi chẳng dám hó hé chi nữa.
Đợi đến lúc gã ngậm miệng, Lý Huỳnh Lam xoay người đi ra ngoài.
Vạn Hà lấy làm lạ toan hỏi thì đã nghe Lý Huỳnh Lam nói: “Chúng ta ở đây chờ.”
Lần này Lý Nguyên Châu phải mất gần một ngày trong phòng giải phẫu, Lý Huỳnh Lam cũng đã ở ngã rẽ ngoài hành lang đứng cả một ngày. Tới tối muộn cậu gửi một tin nhắn cho Cao Khôn, không nói gì mà chỉ bảo chưa xong việc, hôm nay sẽ ngủ luôn ở công ty.
Rốt cuộc cũng nhận được một lời hỏi thăm của Cao Khôn, nội dung chẳng mấy khi phong phú hơn hẳn trước đây, nhưng Lý Huỳnh Lam chỉ trả lời vỏn vẹn ba từ.
— Không có gì.
Cuộc phẫu thuật của Lý Nguyên Châu diễn ra suôn sẻ, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, bác sĩ nói ông chưa hẳn qua khỏi cơn nguy kịch, đợi sau khi bệnh nhân tỉnh lại cần phải theo dõi thêm.
Vạn Hà muốn Lý Huỳnh Lam về trước, nhưng cậu không đồng ý, cứ thế qua một đêm đến khi Lý Nguyên Châu hoàn toàn thoát khỏi tình thế nguy hiểm.
Không một ai nói cho Lý Nguyên Châu và Lý Tiểu Quân biết cậu vẫn chờ ở bên ngoài, Lý Càn lại càng không. Đến tận lúc Lý Linh vừa xuống máy bay chạy đến, mới đưa Lý Huỳnh Lam cùng vào.
Lý Càn dĩ nhiên bất mãn, tuy gã là anh cả trong nhà nhưng lại là kẻ không có tiếng nói nhất. Nhìn Lý Linh trước mặt bận rộn chèo chống công ty giữa hai nước mà gã chỉ hận không thể lóc da rút xương, rồi cũng không thể không tránh qua một bên để đứa em dẫn theo cháu trai vì một người đàn ông mà tự nguyện rời nhà đi vào.
Có điều vừa đến trước cửa phòng bệnh, Lý Huỳnh Lam lại dừng bước nói: “Cháu đến xem chút thôi, nếu ông ngoại đã không sao, cháu cũng có thể yên tâm rồi.”
Lý Linh không nói gì, hai người chỉ cùng nhìn qua lớp kính vào phòng ICU.
Dường như Lý Nguyên Châu đã tỉnh, mí mắt đang cố sức hé mở, không biết ông có thấy được Lý Linh và Lý Huỳnh Lam đang đứng ngoài hay không, khóe mắt ông chợt lóe, rồi lại dần buông xuống.
Lý Huỳnh Lam chăm chú nhìn ông lão trong chốc lát, bấy giờ mới gật đầu với Lý Linh rồi đi ra ngoài.
Ngay khi còn chưa kịp xuống lầu, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân và ai đó đang gọi tên cậu.
Lý Huỳnh Lam ngẩn ra, chậm rãi quay đầu lại.
Cách đó không xa là Lý Tiểu Quân với gương mặt trông có phần tiều tụy.
“Huỳnh Lam…” Lý Tiểu Quân nhẹ giọng gọi một tiếng.
Lý Huỳnh Lam nhìn đối phương giây lát mới nói: “Mẹ cũng nên giữ gìn sức khỏe đi, bằng không ông ngoại sẽ lo lắng.”
Lý Tiểu Quân thoáng chốc đỏ hoe vành mắt: “Vậy còn con? Hiện giờ…” Dường như chị muốn hỏi hiện giờ cậu có ổn không, nhưng nhìn lại mới thấy đứa con trai của mình mới ngày nào còn gầy gò hơn xưa, cảm xúc trong đáy mắt chị càng cuộn trào dữ dội.
Lý Huỳnh Lam nghiêng đầu nhìn Vạn Hà, anh ta hiểu ý vào thang máy đi xuống trước. Hành lang rộng là thế lại trống vắng tĩnh mịch, chỉ còn hai mẹ con đang đối diện nhìn nhau.
Lý Huỳnh Lam nói: “Tôi rất khỏe.”
Lý Huỳnh Lam không vì vậy mà vơi bớt nỗi khổ sở: “Thật vậy sao?”
Lý Huỳnh Lam lặng im.
Ngay lúc Lý Tiểu Quân toan hỏi thêm, cậu lại chợt lên tiếng: “Tôi với Cao Khôn… xem như tranh cãi một trận.”
Lời nay ngược lại càng khiến Lý Tiểu Quân ngỡ ngàng, bởi đứa con trai này từ nhỏ tới lớn cả việc tán gẫu vài câu với chị cũng chưa từng, nói chi đến bộc bạch tâm sự, nhất thời trong mắt chị lóe lên cảm xúc phức tạp, vừa như vui sướng lại vừa như lo lắng, biến hóa khôn lường, cuối cùng chỉ đọng lại một tiếng thở dài.
“Đại khái là anh ấy đã làm sai một chuyện,” Lý Huỳnh Lam tiếp lời, thay vì nói là đang dốc bầu tâm sự cùng Lý Tiểu Quân, chi bằng nói cậu đang độc thoại một mình, âm điệu khe khẽ, nghiêm túc mà từ tốn, “Anh ấy nghĩ rằng tôi đang giận, đang trách anh ấy, nhưng lại không biết điều tôi nghĩ đến đầu tiên lại là, tôi phải làm sao để quên đi khúc mắc đó, phải làm gì để nó không tiếp tục ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng tôi, và lỡ như khúc mắc vẫn chưa được gỡ bỏ, tôi lại phải tự chữa như thế nào để anh ấy đừng bỏ tôi lại.”
“Mẹ à…” Trước đôi mắt kinh ngạc của Lý Tiểu Quân, Lý Huỳnh Lam khẽ gọi một tiếng, nỗi bi thương ẩn chứa nơi đáy mắt, lẫn vào ấy còn có sự kiên định: “Có lẽ cả đời này tôi cũng không thể rời xa anh ấy, chỉ cần tôi còn sống ngày nào, là ngày đó tôi còn không cam lòng.”
Lý Huỳnh Lam nói xong, không nhìn lại Lý Tiểu Quân thêm lần nào, xoay người bước xuống lầu.
Phòng bệnh của Lý Nguyên Châu nằm trên tầng mười sáu, song Lý Huỳnh Lam dường như đã quên có một thứ gọi là thang máy mà chỉ bước chân một cách máy móc xuống mười sáu tầng lầu. Mãi đến lúc ra khỏi bệnh viện thì lại không thấy chiếc xe vốn dĩ nên đậu chờ sẵn của Vạn Hà.
Ngoài trời vẫn mưa lâm râm, bên bồn hoa gần đó lại có một người đàn ông đang lẳng lặng đứng. Bản thân Lý Huỳnh Lam cũng biết sắc mặt mình trông rất dọa người bởi thiếu ngủ hai hôm, nhưng cái người trước mặt ấy vậy mà cũng chẳng khá hơn là bao. Quần áo anh hơi lộn xộn, nửa khô nửa ướt, vì mới gặp trời mưa nên trông chúng lại càng ẩm thấp dính chặt vào người, nhiều chỗ còn nhăn nhúm lại, dưới ống quần thì dính đầy lá rụng, chắc hẳn đã bất động một chỗ như thế nên đã bị chúng bay tới. Trên tay lại xách theo một hộp giữ nhiệt, chẳng biết là đã đợi bao lâu.
Lý Huỳnh Lam nhắm mắt lại, chậm rãi bước đến.
Cao Khôn trông thấy người lại gần, luống cuống nói: “Anh, anh thấy trên tin tức, cho nên mới đến đây…”
Anh không hỏi Lý Huỳnh Lam vì sao không nói cho mình biết, cũng không trách cậu đã gạt anh, chỉ sốt ruột mà đưa hộp giữ nhiệt lên nói: “Em đã ăn gì chưa? Không biết canh còn nóng nữa không, anh…”
Đang nói giữa chừng, lại thấy người trước mắt bất ngờ ngã vào lòng mình làm cho hoảng hốt, Cao Khôn phản xạ tức thì đưa tay ôm lấy Lý Huỳnh Lam.
Sau đó, bên tai chợt nghe thấy tiếng thì thầm của đối phương: “A Khôn, em mệt quá, mình về nhà đi.”
Trong lòng Cao Khôn như có từng dòng nước ấm chảy qua, anh gật đầu không hề do dự.
“Được, về nhà…”
『Hết chương 』
. Phòng ICU (Intensive care unit): hồi sức tích cực/ săn sóc đặc biệt