Một bên, Thái Tử một phương
Một bên nức tiếng, Hùng Vương oai hùng
Lần này, chiến trận tương phùng
Không hề sợ hãi, anh hùng so chiêu.
...
Thấy tình trạng con gái mình Lạc Dương lo lắng nói:
"Thật ư? Vậy con phải báo cho phu quân."
"Khoan, Tiểu Tinh đang tích lũy linh lực đánh với Luyện Hư kia.
Chuyện này không cần lo." - Trần Thị cản Lại Lạc Dương.
Sau đó điều khiển linh lực vào cơ thể Trần Thu Thảo một chút rồi thở dài:
"Độc tố ta đã gom lại một chỗ rồi.
Tuy không bá đạo như lời tên kia nhưng quả thật vô cùng rắc rối."
Tiếp đó người lấy linh hồn tên hán quân ra sưu hồn một lúc rồi nói:
"Con ở đây hộ pháp cho Tiểu Thảo.
Ta đi một chuyến."
Nói xong nàng biến mất.
Lúc này qua một cạnh giờ.
Thái Tử Lưu Cứ đã phá tan được cây Hoa đào là chủ trận.
"Theo tình hình, có lẽ Hai ngày nữa ta mới phá được trận pháp." - Hắn ta than thở.
"Xoẹt." - Lúc này, bảy mũi tên lao ra sau lưng Lưu Cứ.
"Ầm." - Một bức tường vô hình mở ra.
Bảy mũi tên rơi xuống đất.
"Chịu ra rồi sao tên chuột nhắc." - Thái tử Lưu Cứ quay lưng lại cười nói.
"Xin chào.
Nơi này là nhà ta, ai cho ngươi dám xâm phạm."
"Hừ nhà ai không quan trọng.
Nơi nào ta đến, nơi đó sẽ là vương thổ của bổn thái tử ta.
Ngươi là ai xưng tên đi.
Thái tử ta không giết kẻ vô danh." - Hắn ta chấp tay cười nói.
Đây là người đầu tiên hắn gặp của phiến đại lục này, nên khá hứng thú muốn nói vài câu.
"Ngại quá, Ta là Hùng Vương của xứ này, không ai không biết.
Đối với ta, ngươi mới là kẻ vô danh." - Lạc Tinh cười nói.
"Cuồng ngạo! Đúng là ếch ngồi đáy giếng, không biết khoảng trời bên ngoài rộng lớn thế nào." - Lưu Cứ cũng cười gằn.
Hắn ta nghĩ có thể Lạc Tinh là người chủ trận pháp.
Chỉ cần bắt Lạc Tinh là xem như phá trận được.
Lúc đó vạn quân của hắn sẽ thoát khốn.
"Thế để con Ếch này cho ngươi biết, xâm phạm lãnh địa của ta, thì là hổ cũng phải quì xuống, là rồng cũng phải cụp đuôi."
Lạc Tinh biết linh lực đối phương tinh thuần và nhiều hơn mình mấy lần, nên muốn đánh nhanh thắng nhanh.
Nếu người khác nghe Lạc Tinh nói vậy chắc mắng Lạc Tinh điên.
Hóa Thần Hậu Kỳ đối Chiến Luyện Hư Sơ Kỳ mà đòi đánh nhanh thắng nhanh.
Lạc Tinh mở nguyên thần ra trạng thái chiến đấu, lập tức ra chiêu:
"Bá Vương Toàn Quang Trảm."
Hiện tại Lôi Long Thương sao khi hấp thụ rất nhiều vũ khí của kẻ địch, nhất là cây Chiến Phủ của Thiên thống lĩnh, nên đã lột xác thành bảo khí hạ phẩm.
Lưu Cứ chỉ khẻ cười, thân hình đột nhiên biến mất.
Sau đó xuất hiện sau lưng Lạc Tinh.
"Lưu Tinh Phá Thiên Kích" - Một lưỡi thương sắt bén chém nhanh tới.
Hắn ta muốn cắt hai chân kẻ đối diện mình ra.
Lạc Tinh vội cong người, Quy Hoàng Khiên biến lớn.
"Rầm" - Sau khi bay ra khỏi mét Lạc Tinh biến mất trong linh thức của Lưu Cứ.
Đây Là tác dụng của trận pháp.
Cho dù là đối phương Luyện Hư Kỳ thì cũng không thể thấy được.
Lạc Tinh nhanh chóng bay qua hướng khác.
Tiếp đó lao nhanh tới phục kích.
"U Linh Độc Long Toản" - Một luồng xoắn ốc cực lớn do linh lực cuồn bạo, hướng thẳng đầu Lưu Cứ đâm tới.
"Lưu Tinh Phá Long Trảm." - Chiêu thức bá đạo xen lẫn Kim, Thổ, Thủy chi lực, đánh thẳng đến phá tan công kích, sau đó thế đánh vẫn không đổi xông thẳng vào Lạc Tinh.
Một lần nữa, Lạc Tinh bị đánh bật ra xa.
Lần này chỉ văng ra mét nên Lạc Tinh cũng không biến mất.
"Hừ nếu chỉ mấy đòn đánh yếu như con chàng hiêu nhảy đó, thì ta nghĩ ngươi nên an tâm chết đi." - Lưu Cứ khinh miệt.
Lạc Tinh cố gắng điều động linh lực cơ thể.
Lưu Cứ thoáng nhìn hiểu ý đồ Lạc Tinh lập tức lao nhanh tới: "Lưu Tinh Trảm Nguyệt."
Lạc Tinh chuẫn bị sẵn Quy Hoàng giáp đón đỡ.
Lần này công kích đối phương quá mạnh, bị bức lui một vèo hai dặm, mới dừng lại nổi.
"Ta nếu đánh bình thường đúng là chênh lệch với hắn ta." - Lạc Tinh cười khổ, Sau đó thu lấy vũ khí, sáu viên Lôi Châu màu vàng xuất hiện trên lòng sáu bàn tay.
Tiếp đó cẩn thần từng ly từng tí, Lạc Tinh nhập hay tay lại.
Hai quả Lôi Châu màu vàng từ từ dung hợp với nhau.
"Xoẹt! Xoẹt." - Ban đầu Lôi linh lực trong lôi châu vàng cuồng bạo nhưng vẫn có thể êm đềm sống chung.
Hiện tại nó nhập lại thành một Lôi Châu màu đỏ lớn hơn đôi chút, không những cuồng bạo mà còn không theo quy lực nào.
Nếu không phải Lạc Tinh luôn truyền Linh lực điều hòa xung đột đó, thì nó đã nổ tung.
Một phút sau, ba viên Lôi Châu màu đỏ hình thành.
"Toát cả mồ hôi hột nha." - Lạc Tinh mỉm cười nhìn thành quả của mình -"Xong khâu chuẩn bị.
Tới lúc nấu ăn rồi."
Lúc này, tên Thái tử đang đi tới đi lui, đợi Lạc Tinh tấn công nữa thì không thấy đâu.
"Hay ta mạnh mẽ quá nên hắn sợ." - Lưu Cứ chặc lưỡi -"Lần tới ta phải vờ yếu thế.
Dụ hắn lại gần mới xuất kì bất ý được."
Đang suy nghĩ thì hắn chợt nghe sau lưng có động tĩnh, vừa quay lại thấy một thân ảnh ba đầu sáu tay lao tới.
"Lôi Long Tề Xuất." - Lạc Tinh tâm linh điều khiển thanh Thiên Lôi Tử Trúc lớn ra, tổng lực tấn công, hình thành một con lôi long nhe răng múa vuốt tràn tới.
"Ha ha, Ta tưởng ngươi trốn rồi." - Lưu Cứ mừng rỡ.
Dùng Lưu Tinh Phá Thiên kích cản lại con Lôi Long.
"Xoẹt!" - Lần này Lưu Cứ nghĩ sẽ dễ đánh chặn giống các lần trước.
Ngờ đâu toàn thân bị lôi điện giựt tê tê, tuy không ảnh hưởng quá nặng do cảnh giới chênh lệch nhưng trong nhất thời linh lực ngưng trệ.
Và Lạc Tinh chỉ cần một sát na đó.
Sau khi ném ra Thiên Lôi Tử Trúc xong.
Lạc Tinh đã lùi lại.
Tiếp đó ba cánh tay ném ra ba viên Lôi châu màu đỏ rực.
"Bạo Tinh Tam Châu Tiễn."
"Xoẹt! Xoẹt.
Xoẹt." - nhìn ba viên Lôi châu xoắn tròn, linh lực cuồng bạo vô cùng.
Sức sát thương đã đạt cấp độ Luyện Hư Kỳ.
Lưu Cứ sau sát na tê liệt lập tức nhảy lên định né thoát.
Nào ngờ bảy mũi tên Trắc Diệp Mộc được bắn ra ban đầu từ lúc nào đã xông lên tạo một tấm lưới che lại các hướng lui của Lưu Cứ.
Nếu bình thường hắn chỉ tốn một thương là khai mở được, nhưng hiện tại thì không thể.
"Ôi.
Không." - Hắn ta lần đầu tiên hoảng hốt.
"ẦM!!!" - Ba viên Lôi châu cùng lúc kích nổ.
Cả phạm vi hai dặm linh lực cuồng bạo.
Xoắn nát mọi thứ.
Hậu quả tất cả cây đào xung quanh vỡ nát.
Tuy sao đó nó sinh trưởng lại, nhưng có hơn cây vĩnh viễn không mọc lại được.
Lạc Tinh sao khi ném lôi châu, đã như con rùa uốn người lại dùng Quy Hoàng Giáp bao quanh thân mình.
Tiếp theo bị oanh ra xa dặm.
"Hi vọng hắn ta treo" - Lạc Tinh đi lại trung tâm vụ nổ.
Lúc này, ở dưới hô sâu năm dặm đột nhiên có một luồng linh lực cực mạnh bay lên.
"A A A.
Tức chết ta mà.
Tiểu tử, bổn thái tử ta phải bầm thây ngươi ra ngàn mảnh." - Lúc này Lưu Cứ toàn thân thương tích, Một tay hắn đã gãy nát.
Chiến giáp trên người vỡ tan.
Nếu không phải có chiến giáp Bảo Khí hạ phẩm này.
Hắn ta đã là người thiên cổ.
"Ài.
Ta tưởng đòn thế đó đủ giết ngươi chứ." - Lạc Tinh có chút thất vọng.
"Tiểu tử.
Do ta khinh địch, giờ là tử kỳ của ngươi" - Lưu Cứ lạnh giọng nói.
Sau đó sau lưng hắn hiện lên một hư ảnh Thủy Xà cực lớn, có lẽ đạt mét.
Luyện Hư Kỳ, nguyên thần hình thái chiến đấu đã dần dung hợp vào hư không.
Sẽ không lo bị công kích vật lý.
Đương nhiên cái đó là Luyện Hư Kỳ đỉnh phong.
Chứ hiện tại chỉ có thể giảm bất cứ đòn tấn công nào khoảng %.
Lúc này hư ảnh Thủy xà bắt đầu uống lượn.
Xung quanh Lạc Tinh có một bức tường nước phạm vi .
Bao quây cả Lạc Tinh và Lưu Cứ lại.
Sau đó lại hơn một trăm người đá hiện lên trợ trận.
"Ta xem lần này ngươi trốn đi đâu" - Lần này đúng là Lưu Cứ bỏ công bỏ sức.
Vì sợ Lạc Tinh trốn khỏi phạm vi có thể quan sát nên tốn nhiều Linh lúc tạo ra thiên la địa võng.
"Ta đây mà phải trốn ư?" - Lạc Tinh cười nói: -"Cho ngươi biết thành quả tu luyện ngàn năm của ta."
.....
( Chắc mọi người khó hiểu tên chiêu thức mình xin diễn giải một chút:
U Linh Tề Xuất là bản gốc của thương pháp U Linh Bá Vương Thương sau đó kết hợp với chiêu Ngọa Long Hóa Vũ của Tinh Hoa Lưỡng Nghi Kiếm Pháp.
Ra một chiêu thức mới.
Chiêu này dùng Lôi Long Thương thi triển thì hình thành nên chiêu U Long Tề Xuất.
Nhưng nếu dùng Thiên Lôi Tử trúc, vốn có lôi linh lực cực kì nồng đậm, dẫn đến khi xuất thương thì sẽ hình thành một con Lôi Long thực thụ.
Vô cùng mạnh mẽ nên gọi là Lôi Long Tề xuất.
Vốn dung hợp từ ba thuộc tính, kỹ năng khác nhau, nên xem như là Một chiêu thức mạnh mẽ nhất mà hiện tại Lạc Tinh xuất ra được.).