Hùng Thiên Đại Lục

chương 223: 223: băng lôi ưng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giao Châu ơi giả biệt lần này

Biết đến năm nào về nơi đây.

Không biết có còn người đứng đợi

Hay là trơ trội với trời mây?

...

Phi hành bảo khí từ từ lao khỏi Giao Châu.

Bắt đầu tiến sâu vào Triều Thiên Hải.

"Tốc độ dần tăng lên lần âm thanh, phi hành bảo khí hàng thật giá thật nha." - Lạc Tinh cũng tấm tắc khen.

Bảo khí phi hành này nhỏ gọn.

Chỉ có thể cho hơn người.

May mà có phân hai phòng.

Đương nhiên Lạc Tinh và Lạc Dương ở phòng nhỏ.

cũng là phòng điều khiển, có thấy nhìn quang cảnh bốn bên để ra chỉ lệnh.

Là bảo khí phi hành nên nó tự động điều khiển theo lộ tuyến chỉ định sẵn.

Sáu người thì ở phòng khác.

Là người tu luyện.

Chỉ cần có chỗ ngồi.

Sẽ đi vào thức hải khi tu luyện linh hồn nên không sao hết.

Lạc Tinh và Lạc Dương Thực lực mạnh hơn.

nên thay phiên nhau cảnh giới Phi Hành Khí.

Tuy hấp thụ trí nhớ Lưu Cứ.

Nhưng hắn ta là thái tử cao quý, đi đâu thì có người chở, đâu có rành đường bay.

Nên Lạc Tinh hoàn toàn mù tịch nơi nào có yêu thú hùng mạnh để né tránh.

Thành ra cứ một đường hay đến.

Dồn hi vọng cho thần vận may.

Chỉ khi nào có vấn đề gì mới cho đổi hướng.

sau đó lại quay về hướng cũ mà phi hành.

Hành trình trên biển đã được hơn năm tháng.

Cứ vài ngày lại gặp một cơn phong bạo.

Đủ sức xé tan cả Linh khí Thượng phẩm.

Tiếp đó thêm ba lần chạm trán thủy quái.

Toàn là Hung thú to lớn.

Cái gọi là hung thú tức nó thuần tu thân thể nên thân hình to, sức mạnh vượt trội, mau tấn cấp.

Hầu như chỉ cần đủ thức ăn thì đám Hung Thú không hề khó khăn đạt Luyện Hư cảnh.

Tuy nhiên trí tuệ chúng kém.

Chỉ thuần túy ham ăn, vì ăn mà sống.

Khác xa Yêu thú khác, chỉ cần đạt tới Luyện Hư cảnh là hoàn toàn hóa thành nhân hình được.

Có thể đi lại giao tiếp nói chuyện như con người.

Lúc đó còn có tên là Linh thú.

Có lần, đám Lạc Tinh gặp con Hải Xà dài dặm.

Nó phun một Thủy tiễn oanh trúng phi hành bảo khí.

Cũng may là ở khoảng cách quá xa.

Nên mới chỉ làm Phi Hành khí xoay tròn, mất phương hướng hơn năm dặm.

Tiếp đó là phi hành khí xuyên qua phạm vi trận chiến một con Chương Ngư và Huyết Hải Ma Sa đều vượt khỏi Hợp Thể Kỳ, hai bá chủ biển khơi.

Khiến cho vô số cơn sóng nước cao dặm lan ra khắp nơi.

Bảo Khí phi hành trở thành tàu ngầm bất đắc dĩ.

Bị tông thẳng vào biển nước.

Bay ở dưới thì hay vướng Hải Yêu.

Bay cao quá thì bị Cuồng phong, sấm sét thăm viếng.

Bay vừa vừa cũng chưa chắc đã yên.

Khi vừa qua tháng thứ sáu.

Lúc vừa mới thoát khỏi một khu vực Phong Bạo.

Thì bỗng bị một con Băng Lôi Ưng thuộc dạng hiếm thấy, đạt Luyện Hư đại viên mãn dài hơn năm dặm đuổi theo.

Nó xem phi hành khí như con mồi bắt đầu công kích.

"Grào...!Ầm." - Cả phi hành khí bị một vuốt đánh gần bay xuống Triều Thiên Hải.

"Cẩn Thận, để Ta điều khiển." - Lạc Tinh tiếp nhận quyền điều khiển từ Lạc Dương, phi hành khí bay xéo lên.

Xé nước bay đi.

Phía sau lưng Băng Lôi Ưng vẫn đuổi theo sát.

Phi hành khí bay liên tục một canh giờ, nó vẫn không buôn tha.

Chỉ cần Băng Lôi Ưng bay lại gần phạm vi tấn công, là dùng mỏ há ra một luồng Băng Lôi tràn tới oanh trúng, khiến Phi hành khí muốn oanh nát.

Luồng Băng Lôi bị phi Hành Khí cản bên ngoài, nhưng lại muốn đóng băng mọi người bên trong.

Đây là đã cách một tầng bảo khí bảo vệ và nó cũng sợ ra đòn mạnh quá, con mồi bị băng hóa hoàn toàn, nên đã ra đòn nhẹ lại.

"Tính sao đây.

Nó bắn vài phát nữa, dám phi hành khí vỡ ra mất." - Lạc Dương lo lắng hỏi.

"Để ta ra cản nó." - Lạc Tinh nói.

"Không được, chàng ra đó khác nào tự sát" - Lạc Dương kéo lại- "Có ra, Để ta ra."

"Nàng điên à? Ta ra còn cản được.

Nàng mà ra, nó xử lý trong một nốt nhạc.

Chết vô ích." - Lạc Tinh nói tới đây thì phi hành Khí lại bị oanh một lần nữa.

Văng xa hơn dặm.

Lần này con Hung Cầm, đã mất bình tĩnh ra đòn mạnh hơn.

Hầu như người khác hôn mê bất tỉnh.

Chỉ còn Lạc Dương và Lạc Tinh còn trụ được.

Tình thế cấp bách.

Lạc Tinh nói xong Truyền linh lực qua, định trụ Lạc Dương lại rồi nói:

"Phu nhân ngoan đi.

Ta có hùng thiên giới và năm ngũ hành phân thân, không chết được.

Ta nhất định sẽ tìm nàng." -Lạc Tinh tháo nhẫn trữ vật của mình bỏ lại.

Lạc Dương không thể nhúc nhích nữa, cặp mắt đỏ hoe run lên, nhưng không thể làm gì.

"Ta nhất định tìm nàng.

Đợi ta!"- Lặp lại lần nữa, Lạc Tinh hôn lên má nàng rồi nhảy ra ngoài.

Vừa lúc này, Con Băng Lôi Ưng đang lao đến.

Thấy phi hành khí dừng lại, nó mừng rỡ há to miệng lao tới, muốn nuốt luôn tất cả.

Lúc này đứng trên phi hành khí.

Một Thân hình ba đầu sáu tay biến lớn.

Tay cầm bảy mũi tên.

nhanh chóng đâm vào thực thể mình.

Tiếp đó phía trên đầu một hư ảnh hoa văn trong đồng đông sơn hiện ra.

Quang Hoa màu vàn bao phủ.

Lạc Tinh lại biến lớn cả dặm.

Thực lực lúc này đạt Luyện Hư Trung Kỳ.

"Vạn Mộc Phùng Xuân Thuật, Tế huyết Chi Thuật" - Từ thân thể Nguyên Thần Lạc Tinh lao ra vạn cây Trắc Diệp Mộc.

sau đó hình thành một tấm lưới cực lớn hơn ba dặm.

"Đi" - Phi hành khí được Lạc Tinh truyền ý nghĩ.

Nó lao nhanh đi.

Phía sau một màn ngăn linh mộc cực lớn như che trời phủ đất đã tạo xong.

Con Băng Lôi Ưng nhất thời không dừng lại kịp.

đâm đầu vào tấm lưới.

Trắc Mộc Diệp cuốn lại.

Quấn chặc đầu Băng Lôi Ưng.

"Ầm" - Cả hai rớt thẳng xuống biển.

"Kreéet..

Kreéet " - Quá bất ngờ, Đầu Băng Lôi Ưng bị tóm chặt.

Nó vùng vẩy, Muốn xé tan lớp Trắc Mộc Diệp đang bao quây đầu mình lại.

Tuy nhiên không có tay thì muốn xé tấm lưới chùm đầu đâu có dễ, nhất là lại liên tục tràn ra đám cành lá Trắc Mộc Diệp khác, cứ quấn chặt không buông.

Lạc Tinh toàn thân đau nhức.

Biết rằng mình lơi lỏng một cái nó há miệng cho một quả băng lôi là tan tành xác pháo.

Nên tất cả sức lực điều tập trung vào việc điều khiển và tái tạo Màng lưới của mình.

Dù vậy, tình hình không quá tốt, con Hung Cầm thoát ra là chuyện sớm muộn.

Nguyên thần trạng Thái Lạc Tinh ngày càng thu nhỏ.

Thực lực nhanh chóng giảm xuống.

Lạc Tinh hung ác, dập nồi dìm thuyền, lấy ra cây cung.

"Trắc Diệp Cung giúp ta."

"Vạn Mộc Tế Thân thuật."

"Ầm..

Rắc." - Cây Cung theo Lạc Tinh mấy chục năm chinh chiến, giờ vỡ nát như bụi phấn.

Linh lực tràn ra truyền tới.

Vạn cây trắc mộc diệp như mạnh mẽ hơn thập bội.

Bao quây chặc đầu con Băng Lôi Ưng vừa mới hơi hé mở được.

"Phập..." - Đúng lúc này, từ đáy biển một con Đại Kình Ngạc lợi dụng thời cơ.

Táp một phát vào đuôi Hung Cầm.

Con Băng Lôi Ưng trong phút chốc từ kẻ đi săn, trở thành kẻ bị săn.

Nó vùng quẩy kiểu nào cũng nhất thời không kéo ra được hàm răng bén nhọn của Đại Kình Ngạc.

Nó vừa tức giận vừa sợ do môi trường nước thì nó không cách nào chống lại kẻ thù.

Một Hải Yêu Luyện Hư Trung kỳ bình thường nào phải đối thủ của nó nhưng cái đó là lúc bình thường thôi.

Giờ đối phương lại dám cháy nhà ra hôi của, vô cùng tức giận, Băng Lôi Ưng dùng hai chân kẹp chặt con đại Kình Ngạc, rồi đập cánh bay lên cao.

Tuy bản thể đại Kình Ngạc to lớn.

Nhưng đôi cánh nó quá khỏe.

Huy động liên tục tốc độ nhanh, càng bay càng cao.

dặm, dặm.

"Ặc." - Lạc Tinh hoảng hốt.

Nhưng cũng không thoát ra được.

Bản Thân vốn dùng tế huyết chi thuật làm vật dẫn, nên gắn chặt với vạn cây trắc diệp Mộc.

Mà số cây đó lại quấn đầu con Băng Lôi Ưng.

Nó cũng thật xui xẻo.

Phần đuôi bị con đại Kình Ngạc ngoạm.

Mà Con Đại Kình Ngạc cũng là kẻ không may.

Bị kẹp cứng không thoát được.

Cả dính chùm nhau.

Vô tình, tất cả cùng lao ngay vào một cơn phong bạo to lớn.

Cả ba nhanh chóng bị cuống lên thiên không.

Ngay trung tâm Phong Bạo.

Lôi Điện giăng đầy trời.

"Ầm! ầm!" - con Băng Lôi Ưng bị hơn ngàn tia lôi điện bổ lên.

Lạc Tinh cũng không tránh khỏi bị vạ lây.

Lúc này Trắc Diệp Mộc đã gần cháy hết.

Lạc Tinh đứng giữa ranh giới sống chết.

Thấy con Băng Lôi Ưng đang há miệng gào thét vì đau đớn.

"Liều mạng vậy." - Thu nhỏ về bản thể, Lạc Tinh lao nhanh vào miệng Băng Lôi Ưng tránh nạn.

Tiếp đó lấy luồng linh lực cuối cùng truyền cho Thiên Lôi Tử trúc.

Tử trúc bùng lên, Hình thành một Quả cầu lôi trúc quay quanh thân thể, rồi chìm vào hôn mê vì mất nhiều máu huyết tế.

Bên ngoài Con Băng Lôi Ưng là Luyện Hư Đại viên mãn nhưng trước cơn phong bạo quá lớn cũng mất khả năng hành động.

Bị xoay như chong chóng.

Lôi Điện thì dày đặc liên tục bắn lên người nó.

Sau mười phút nó cũng bất tỉnh, Không còn biết gì.

Còn Đại Kình Ngạc còn lại, khả năng kháng lôi yếu hơn Băng Lôi Ưng trăm lần.

Đã thành cá khét từ lâu.

Một canh giờ sau.

Lạc Dương sau khi lấy lại hành động, thì phi Hành khí đã lao đi hơn dặm.

"Phu quân nếu chàng thất hứa.

Dù địa ngục thiếp cũng lôi chàng ra." - Lạc Dương cắn môi nói..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio