Trường sinh mơ ước bấy lâu
Sống cùng thiên địa, chẳng sầu chia ly
Lần này đã đúng hướng đi
Trăm đau ngàn khổ cũng vì thành công.
...
Ba ngày sau.
Qủa trứng đó hình thành một con Yêu Thú mới.
Hình dạng y chang con yêu thú lúc trước.
Lạc Tinh bắt đầu tiến hành sưu hồn nó.
"Ái chà.
Quả thật có ý thức của mấy ngàn năm tu luyện trước đó." Tâm trạng hết sức hưng phấn sao mấy ngàn năm nghiêm cứu.
" Ha ha...!Xem như thành công rực rỡ."
Cách này, nhìn không khác tạo phân thân.
Nhưng thường bản thể chết đi.
Phân thân cũng chết theo.
Cái này bản thể có chết, thì phân thân mới sống lại.
Tuy cơ thể mới tạo thành, thực lực vô cùng yếu ớt.
Muốn trở về sức mạnh vốn có.
thì phải tu luyện lại từ đầu.
Nhưng nó cũng đã là thành công lớn.
"Ài, Cái này không phải là Phục Sinh.
Giống như nhân bản vô tính.
Nhưng có trí nhớ thôi." - Lạc Tinh tuy là hưng phấn nhưng vẫn biết, cái này chỉ là Ngụy Phục Sinh.
Linh hồn là thứ hư vô.
Lạc Tinh thông qua máu huyết, tái tạo linh hồn.
Xem như là đột phá cực lớn.
Còn Linh Hồn mới có phải Linh Hồn cũ không, thì chắc chắn không phải.
Nhưng có sao, chỉ cần có trí nhớ cũ.
Thì Linh hồn mới hay linh hồn cũ có quan trọng sao? Giống nội dung trong cái thẻ nhớ này.
chép qua thẻ nhớ khác.
Thì ai quan tâm cái thẻ nhớ nào.
Chỉ quan tâm tới nội dung trong thẻ nhớ đó lưu trữ thôi.
Hơn nữa, vì là linh hồn mới, nên hoàn toàn xem như tân sinh, không có ràng buộc tuổi thọ, nếu như vẫn có thể lập đi lập lại thao tác đó.
Khác gì trường sinh bất tử?
Lại thêm ngàn năm sửa chửa, tinh chế, kiểm tra tất cả phương pháp khả thi nữa.
Lạc Tinh nghĩ mình đã thành công một bước dài trong quá trình tìm kiếm vĩnh sinh.
Tuy nhiên, vẫn là như cũ, khi không giết chủ thể, thì huyết Châu không thể nào phát triển thành con vật đó được.
Có lẽ, bất cứ sinh mệnh nào trên cõi đời này là duy nhất.
Không cách nào tạo ra một cái thứ hai được.
Còn khi chế tạo phân thân thì hai linh hồn đó cũng không phải hoàn toàn giống nhau, vẫn có sự chênh lệch về cấp bậc sinh mệnh, nên có thể tồn tại cùng lúc.
Còn một khuyết điểm nữa là : Lạc Tinh phải dùng linh lực mình kích hoạt huyết Châu.
Thì chúng nó mới bắt đầu phân bào.
Vậy khác nào nếu không có Lạc Tinh, thì dù có huyết châu thì cũng không ai phục sinh được.
Quan trọng nhất là, nếu Lạc Tinh tạo ra huyết châu của mình cũng vô dụng.
Vì khi mình chết thì cũng ko ai kích hoạt lại huyết châu nên xem như Lạc Tinh vô pháp phục sinh.
"Có lẽ, đây là khả năng cao nhất ta tạo rồi.
Phải đợi thực lực cao hơn mới nghiêm cứu tiếp."
"Kim Quy." - Lạc Tinh hô lớn.
Thần Kim Quy xuất hiện.
"Này, Ngài kêu ta làm gì.
Ta còn phải ngủ nữa."
"Ngươi còn một giấc ngủ ngàn thu, ngủ gì ngủ lắm." - Lạc Tinh khoát tay nói.
"Ài, do có giấc ngủ ngàn thu, ta mới phải ngủ.
Không thì tiêu tốn nhiều năng lượng, rất mau sẽ thật sự vào giấc ngủ ngàn thu." - Kim Quy không cho là đúng nói.
"Được rồi.
ta tìm ra cách phục sinh.
Ngươi làm theo ta." - Lạc Tinh bắt đầu giảng giải.
Tốn một ngày khuyên nhủ lẫn ép buộc.
Lạc Tinh bắt đầu chế tạo một phần Huyết Châu của Thần Kim Quy.
Tốn khoảng thời gian ba tháng để hoàn thiện nó.
Lạc Tinh cất Viên Huyết Châu đầu tiên vào trong bức tượng của mình.
"Ha ha.
Xong rồi." - Ngươi cứ an tâm chết.
"Bậy, ta còn sống ít nhất một vạn năm nữa." - Trong lòng Kim Quy thực tế là không tin tưởng Lạc Tinh cho lắm.
Nên nó vẫn như cũ, cố gắng kéo dài sinh mạng mình lâu nhất có thể.
Lạc Tinh mỉm cười.
Đi một vòng quanh Hùng Thiên Giới xem Thử Đại Trận của lạc Thần Khiên tạo ra.
Nó gồm gần Mỏ Linh Thạch Trung Phẩm.
Trong đó có ba đầu lớn nhất.
Trước khi đi, Lạc Thần Khiên nhắn Lạc Tinh gom vài Chiến Hạm cho nó.
"Ài...!Lại phải làm cu li cho ngươi."
Lạc Tinh về Tiên giới dẫn người từ tiên giới theo mình.
Tất cả đều chỉ thực lực Kết Đan Kỳ.
Khi họ ra ngoài, Lạc Tinh đã cho một loạt công pháp Tu luyện lấy trong Bảo Khố của Phong Vân lão Tổ.
Ai cảm ứng cái nào thì học cái đó.
Tuy nhiên, do trong vòng vây của Thiên Lôi Tử Trúc chưa ra ngoài, nên tiến bộ của họ có hạn.
Lạc Tinh chuẩn bị đi xa, đầu tiên về lại Nguyệt Linh Môn.
Lúc này mọi việc qua năm mươi năm, tiên giới vẫn ổn định.
Tam vị Phong Chủ Thấy Lạc Tinh không xen vào việc của Tông môn thì còn mừng rỡ là khác.
Dù sau ba thế lực đan xen nhau, mỗi phương có một phạm vi ảnh hưởng nhất định.
Ai cũng không muốn có kẻ thứ tư nhảy vào chia chén canh.
Đều này sẽ mất cân bằng cán cân quyền lực của cả gia tộc họ.
"Các vị, Ta cần ra ngoài vài chục năm để tìm cơ duyên, tấn thăng canh giới.
Mọi việc đành nhờ ba vị Phong Chủ giúp đỡ."
"Tông chủ an tâm.
Mọi việc chúng ta sẽ lo lắng chu toàn."
"Cung chúc Tông Chủ thuận lợi tấn cấp."
Lạc Tinh không quan tâm mọi người nghĩ gì, lập tức lên Bảo khí phi hành.
Cùng mười hai người lập tức bay đi về phía Tây, rồi ngoặc lại qua hướng nam.
Thấy không ai theo dõi.
Lạc Tinh mới bay tới Lạc Hoàng Môn.
Lúc này, Lạc Dương đã chờ sẵn.
"Ha ha...!chúc mừng Phu Nhân đạt nữa bước Hợp Thể Kỳ."
"Hì, ta vốn thiên tài mà.
Không như ai kia, tuổi chỉ Hóa Thần." - Lạc Dương nhí nhảnh đáp.
"Bái Kiến Chủ Mẫu." - Mười hai người hành lễ.
Tuy chưa gặp Lạc Dương, nhưng tượng thờ và sự tích Lạc Dương thì không ai không biết.
"Uhm...! chuyện các ngươi ta đã biết.
Nhớ là dù khi xưa hùng bá một phương, giờ đây cũng chỉ là một kẻ nhỏ yếu.
Muốn có lại uy nghiêm thì cố gắng tu luyện." - Lạc Dương nói xong, cho người sắp xếp.
Nàng thường xiêng liên hệ Lạc Tinh, nên đã hiểu rõ tình hình.
Cũng đã kiến tạo một khu vực cho dân bản địa Hùng Thiên giới ở.
Nơi này, nàng cho Lạc Thủy phụ trách quản lý mọi việc.
Những thiên kiêu của Hùng Thiên Giới tuy điểm xuất phát thấp.
Nhưng mọi việc sẽ thay đổi.
Đây toàn là những mầm mống tốt.
Có thể tạo ra một chi quân đội hùng mạnh.
"Phu Quân dự định ở đây luôn à." - Lạc Dương tranh thủ rảnh rổi, hai người phu thê ân ái một thoáng.
"Không! Ta thăm nàng một thời gian sẽ đi."
"Hừ Tìm kiếm vợ lẽ nữa à."
"Ha ha ...!Ta mà cần tìm ư.
ta nói một tiếng...!Ngàn người tìm đến xếp hàng.
Không cần đi."
"Thử hô đi, Thiếp bài sẵn yến tiệc chiêu đãi họ."
"Ha ha, Ta không rảnh vậy.
Lâu rồi phu thê không gặp.
Đừng nói chuyện khác." - Lạc Tinh ôm Lạc Dương vào lòng.
Cả hai không ai nói chuyện.
Con đường tu tiên vốn dĩ chông gai.
Ai cũng có lý tưởng, hoài bảo.
Nên tương lai rất hiếm khi hai người sẽ gần nhau.
Một đêm êm đềm trôi qua.
Lạc Tinh bắt đầu giúp Lạc Dương hấp thụ mấy vạn năm Tín Ngưỡng chi Lực của Hùng Thiên Giới.
Ba năm sau.
Lạc Dương dùng hết Tín Ngưỡng chi lực đã tích lũy.
Chính thức tấn thăng Hợp Thể Sơ Kỳ.
"Chúc mừng phu nhân."
"Chúc mừng chủ mẫu." - Đám người Sơn Tinh, Thủy Tinh nói.
Thuận theo thực lực chủ mẫu mình.
Tin chắc rất nhanh Lạc Hoàng Môn sẽ đổi tên.
Môn phái có một người đạt Hợp Thể Kỳ, thì đã có thể xưng là Tông rồi.
Lần trước, Lạc Tinh đưa mười viên Dưỡng Hư Đan.
Lạc Dương đưa Sơn Tinh, Thủy Tinh, Thánh Gióng, Lạc Na, mỗi người hai viên.
Còn hai viên một viên đưa Lạc Thủy, một viên đưa Triệu Tiểu Vy.
Sau đó cho hai nàng bảo Khí phòng ngự thượng phẩm cho đồng đều.
Kết quả năm mươi năm.
Bốn người đã thăng lên Luyện Hư Hậu Kỳ.
Hai người còn lại thì vẫn còn Trung Kỳ.
Dau khi yến tiệc mừng công qua đi.
Lạc Tinh mới nhắc nhở:
"Nàng đã có thực lực bảo vệ mình rồi, thì ta dẫn nàng đi gặp hai người Phong Thiên, Phong Địa."
"Được rồi, ha ha."
Cả hai bắt đầu lên đường.
Một tuần sau, nhận lệnh triệu tập.
Phong Thiên, Phong Địa đã bí mật tới một đỉnh núi gần Lạc Hoàng Môn.
"Bái kiến Các Chủ."
"Chào hai vị.
Đây ta giới thiệu Phu nhân nhà ta cho hai người biết.
"Ohm.
Thì ra, Môn Chủ Lạc Hoàng Môn là phu nhân Các Chủ." - Hai người ngạc nhiên, sau đó vội hành lễ.
"Tham Kiến Phu Nhân."
"Hai vị bình thân.
Đa tạ trong thời gian qua hai vị chiếu cố Lạc Hoàng Tông ta." - Lạc Dương cười nói.
Cả người tỏa ra khí tức Hợp Thể Sơ Kỳ đỉnh phong.
Nếu không biết, ai cũng sẽ tưởng nàng đạt cảnh giới Hợp thể Kỳ từ rất lâu.
"Không ngờ! Phu Nhân tiến bộ nhanh thế." - Cả hai hết sức ngạc nhiên.
Phải biết cách đây trăm năm, Lạc Dương mới là Luyện Hư đỉnh phong.
Trăm năm vượt qua một đại cảnh giới thật là hiếm thấy.
Hoàn toàn có khả năng tấn thân lên cảnh giới cao hơn trong tương lại..