Vạn quân chiến đấu cả ngày,
Thương vong ai chịu họa này ai ngăn.
Tam Tài trận pháp khó khăn,
Trên không khó phá, dưới chân ta đào.
...
Đánh nhau năm phút, thì tiếp viện cũng đến, đó là Đại Lộc.
Đây là tên Lạc Tinh đặt tên con Hỏa Vĩ Lộc của mình.
Qua mấy ngày phục dùng Hỏa Long Quả, nó đã tấn cấp ngũ giai.
Đoàn thú triều này là do Lạc Tinh dùng mấy ngày đi tìm những con tứ giai Hỏa Vĩ Lộc, lúc trước gặp ở chỗ hái Hỏa Long Quả.
Nào ngờ lần này, gặp cả tộc đàn của nó.
Vốn là đàn thú triều trong Tây Lĩnh ra.
Sau đó nhờ con Đại Lộc này, chỉ huy luôn cả đàn thú.
Dù sao đây vốn là thuộc hạ của nó, nên sự việc nhanh chóng thành công.
Kết quả, nguyên một quân đoàn thú được Lạc Tinh dẫn đến nơi này.
Lạc Tinh hội hợp cùng hai Yêu Thú đạt Ngũ giai, lập tức tìm đến hai người Dũng Tuyền Kỳ đối phương.
Chiến cuộc đã xoay chuyển tình thế.
Tuy nhiên, do cả ba chỉ vừa bước vào Dũng Tuyền Kì, nên cũng không áp đảo nhiều tới hai tên kia cho lắm.
Được cái yêu thú luôn mạnh hơn nhân loại một chút.
Sức mạnh cao, lại kèm dẻo dai.
Đánh nhau gần nữa canh giờ.
Tên cầm Đại Phủ thấy tình hình không ổn.
Nên bắt đầu phát động Thần Kỹ.
...
"Thiên Phủ Phá Sơn" - Chiếc Đại Phủ như biến lớn gấp lần, vận tốc cực nhanh xoẹt đến Lạc Tinh.
Hắn ta nghĩ chỉ cần Lạc Tinh chết sẽ hóa giải được tình huống khó khăn.
Hơi bất ngờ, Lạc Tinh đành biến ra Lạc Thần Khiên đỡ lấy.
"Rầm!!!" - Bị đánh văng ra xa.
"Không ngờ Thần kĩ hắn mạnh mẽ thế." - Tuy Lạc Thần khiên kháng lại phần lớn sức lực nhưng vẫn bị oanh xa gần trăm mét.
Lúc này con Đại Lộc, cũng kịp dùng ba cái đuôi như ba con rắn tấn công tới.
Một cái đuôi quấn chặt cây búa lớn kéo đi, hai cái còn lại quất mạnh vào tên này.
Hắn ta cũng không vừa.
Cả người vàng rực biến lớn ra, cao gần ba mét, hai tay đỡ hai bên.
"Phịch! Xoẹt! Xoẹt!"
"Vậy mà hắn ta lại đỡ được, đúng là phá bỏ các qui tắt vật lý mà." - Dù sao chót đuôi con Đại Lộc vốn lớn hình chiếc chổi cứ giống như một cây thiên tuế có cành lá xum xuê, tỏa ra ngọn lửa đỏ rực, nhưng lại bị hai cánh tay nhỏ hơn nhiều lần đỡ lấy, lại hoàn toàn không bị phỏng.
Dũng Tuyền Kì đỉnh Phong không phải chuyện đùa, phòng thủ quá đáng sợ.
Lạc Tinh cố gắng cho mình tỉnh táo lại.
Dồn hết lực, giương cung bắn tới một mũi Xuyên tâm tiễn.
Không dừng lại, tiễn vừa xuất ra là Lạc Tinh lập tức thi triển Lạc Lôi Bộ nhảy đến.
Tên này hai tay đang bận ngăn cản chiếc đuôi lớn, đành vất vả dùng Linh Khí toàn thân tập trung trước bộ giáp Tam Tinh trước ngực, ngạnh đỡ được mũi tên xoắn như lốc xoáy tới.
"Rắc!" - Bộ giáp bị nứt ra như mạng nhện nhưng cũng cản lại mũi tên thành công.
Chưa kịp vui mừng, thì đã thấy Lạc Tinh tới bên cạnh.
Hắn muốn lấy Đại Phủ về tấn công.
Nhưng Đại Lộc dùng một đuôi quấn chặt lấy, hắn ta không di chuyển nổi.
"Kiếm Tảo Hoành Thân.
Phong Kiếm Áp Đỉnh."
- Tám đường Lưỡng nghi Thập Tự Kiếm kì ảo được vẽ ra, như tạo một hình chữ thập lên ngực tên này.
Không còn bộ giáp ngăn cản, cả người hắn lập tức tách ra làm tư.
Còn tên Dũng Tuyền Kỳ còn lại, vốn từ đầu không phải là đối thủ của Đại Hoàng.
Chỉ biết né tránh, trốn trong đám quân lính, lấy người khác làm Khiên Đỡ đạn cho mình.
Nên vẫn còn sinh long hoạt hổ.
"Tuyệt đối không thể cho hắn ta trốn thoát.
Nếu không cái gọi thế lực bí ẩn kia có thể sẽ gây nguy hiểm cho mình." - Lạc Tinh ra tính hiệu cho đội Thần Cung đoàn, Lạc Dương dẫn con Tứ tinh Yêu Cầm xuất hiện.
Một bên tên bắn tên kiềm chế hướng đi của tên kia.
Một bên Đại Hoàng tấn công.
Phía còn lại là Đại Lộc tới hỗ trợ.
Sau một thời gian phát động hết thần kỹ.
Tên này bị Đại Lộc dùng chân dẫm lên kẹp cứng.
Lạc Tinh quay qua, thấy tình hình chiến trận đang rất loạn!
"Không được, bắt giặt phải bắt vua trước."
"Đại Lộc ngươi canh giữ tên này.
Phế hai chân nó đi.
"Con Hỏa Vĩ Lộc lập tức dùng chót đuôi phun ra một đóm lửa lên chân của hắn ta.
Kết quả hai chân hắn ta bị cháy đen, phần gân chân có lẽ đã bị phế.
Lạc Tinh nhảy lên Đại Hoàng, bay lại gần tên Thương Trụ.
"Thương Vương! Ngươi đầu hàng đi, đừng để người khác chết thêm nữa."
Thương Vương biết tình thế không ổn, nhưng sao dám đầu hàng.
Hắn ta bám víu vào Tam Tài Trận.
Hiện tại hắn đã dùng trận kỳ lẫn tập hợp lại ba Quan Nguyên kì cùng với Linh Đài Kỳ thi truyển Tam Tài trận.
Có thể chịu đựng được cả ngày không sợ yêu Thú Ngũ Giai tấn công, nên cũng không lo lắng lắm.
"Thần Cung Đoàn nghe lệnh bắn tên." - Lạc Dương vừa ra lệnh, từng loạt mưa tên bắn từ trên không xuống Tam Tài trận.
Tuy là mũi tên bị bị lớp màn sáng đánh bật ra từng loạt, từng loạt.
Nhưng tin chắc là trận pháp có vững chắc cũng không chịu nỗi tiêu hao.
"Thương Vương, ngươi không cầm cự được bao lâu đâu, đầu hàng đi."
"Hừ! Thắng làm vua thua làm giặc.
Có giỏi xuống đây đánh với ta."- Lạc Tinh nhìn Tam Tài Trận, trong lòng suy nghĩ, giỏi lắm trận pháp kéo dài một ngày là cùng.
Nhưng bản thân mình không cho phép chết nhiều người như vậy.
Ở đây có ba vạn người mình cùng với gần vạn quân địch nhìn ở đâu cũng là người, chiến tranh mà kéo dài thêm một ngày, thì chết biết bao nhiêu?
"Tam Tài Trận phá cách nào đây!" - Lạc Tinh nát óc nghĩ.
"Đúng rồi.
Trên không và xung quanh không được, thì ta thử dưới chân."
"Đại Lộc!" - Sau khi truyền tin tức, thì Hỏa Vĩ Lộc ngũ giai lập tức ra lệnh cho thuộc hạ nó.
Mươi phút sau, Thương Vương đang lo lắng, vừa thi triển trận pháp, vừa tìm cách lui vào Thương Thành.
"Trong đó có một toà trận pháp vận hành bằng Linh Ngọc mình có thể chờ đợi chi viện.
Chỉ cần thông báo cho vị đại nhân kia thì Việt Quốc diệt vong là cái chắc." - Hắn ta thầm nghĩ.
Tuy nhiên lúc hắn ta tưởng sắp thoát được, thì bỗng nhiên đất xung quanh rung rinh muốn sập.
Cả khu vực hai trăm trượng bị sụp đổ xuống.
Thì ra Đại Lộc nhận lệnh cho mấy con yêu thú giỏi đào đất, tiến hành đào một khoảng chín mươi mét dưới chân của trận pháp.
Sau khi khoét tất cả đất đi rồi đào ngược lên, dẫn đến đất xung quanh bên dưới trận pháp toàn bộ mất đi.
Chỉ còn một lớp mỏng, sau đó sức nặng của trận pháp trì xuống.
Toàn bộ như rơi tự do xuống sáu mươi mét.
Tam Tài trận lộ ra sơ hỡ.
"Cơ Hội."
"Bắn Tên" - Lạc Dương hiểu ý ra lệnh tổng lực.
Hơn Mũi tên bắn ra.
Cả Lạc Dương và Lạc Tinh cũng cùng bắn tên.
"Tứ Tinh Liên Châu Tiễn, Bách Phát Tiễn."
Lạc Tinh vừa bắn xong, thì phi thân xuống tay cầm Lạc Hoàng Kiếm.
"Phi Yến Thập Tự Kiếm" - Lạc Tinh Dốc hết tám phần sức lực ra chiêu.
"Keng!!!" - Vòng sáng trận pháp rung rinh, sau đó vỡ nát trước hợp lực của tất cả mọi người.
Kết quả một tên Quan Nguyên kì bị Lạc Dương giết một tên, Lạc Tinh lại giết thêm môt tên, thêm Linh Đài kỳ gần đó cũng chịu cảnh tương tự.
Những kẻ khác cũng chật vật chống đỡ những đường kiếm nhanh như chớp của Lạc Tinh, Ở trên thì hàng loạt mũi tên bay xuống liên tục, không có thời gian mở lại trận pháp.
Kết quả Tam Tài trận bị ngắt quảng do chỉ còn trận kỳ lưu chuyển, vòng sáng trận pháp không được tạo lại nữa.
Lại tiếp tục một trận mưa tên lao đến, lần này không còn trận pháp ngăn cản lại có thêm mấy mươi người chết.
Trận pháp chính thức bị phá tan.
"Đại Hoàng, bắt lấy hắn ta!"
Đại Hoàng lúc đó lập tức bay nhanh tới.
Hai cánh cùng vỗ, Tốc độ mạnh mẽ như cơn lốc xoáy.
Thương Trụ chỉ là một Quan Nguyên kì đỉnh phong nên hầu như chỉ như một con gà con.
Không còn sức chống cự và bị Đại Hoàng quấy lấy bay lên trời.
"Mọi Người ngừng đánh, Thương Vương đã bị ta bắt."
"Nhanh chóng ngừng chiến, sẽ được Toàn mạng." - Âm Thanh Lạc Tinh lập tức vang vọng.
...
Thương Vương định tự tử, nhưng Mà Lạc Tinh phát hiện, nên cho Đại Hoàng dùng chân quơ tốc độ nhanh, khiến hắn choáng váng, sau đó đập cho ngất xỉu.
Về phần quân lính Thương Quốc, vừa bị yêu thú tấn công.
Vừa bị Lạc Hồng phản kích nên đã không còn sức chiến đấu.
thấy Thương Vương bị bắt.
Lại nghe Lạc Tinh chiêu hàng tâm lý hoàn toàn bị cộng phá.
Chống cự một người vừa mạnh vừa có mấy vạn yêu Thú làm thuộc hạ.
Lại thêm một chi quân đoàn hùng mạnh thì không phải là ý kiến hay
"Đại Lộc cho yêu thú lui xuống đi."
Lạc Tinh vận lực lượng Dũng Tuyền kì lên chiêu hàng tiếp:
"Ai đầu hàng thì buông vũ khí đưa tay lên, đi về bên trái sẽ không bị giết"
"Ta thề với Tổ Thần Lạc Hoàng, sẽ đối xử mọi người bình thường, nếu hoàn toàn quy phục, sẽ không trị tội sau khi kết thúc chiến tranh.
Nhanh, ta chỉ cho một canh giờ."
"Các ngươi ai phản kháng, ta sẽ khiến kẻ đó chết không toàn thấy.
Các Ngươi nên biết Thương Vương cũng đang trong tay ta."
Một số nhóm người lập tức đầu hàng, có nhóm người đầu tiên sẽ có nhóm người khác đi theo.
Chỉ chưa đầy một canh giờ, đã đầu hàng hết.
Không đầu hàng sao được, trên trời thì có cả đội yêu thú bay đầy trời, đây là yêu thú do Đại Hoàng ra lệnh theo thú triều tấn công.
Dưới đất thì là yêu thú của Đại lộc dẫn đến.
Xưa ngay loài người chống lại yêu thú thì phải đông hơn yêu thú, và có tường thành giúp ngăn trở.
Còn ngoài đồng không mông quạnh thế này, trừ khi lực lượng cực mạnh thì mới có cửa thắng.
Nhưng lực lượng của Thương quân thì vốn không mạnh mẽ lắm.
Lại thêm bên kia chuyến tuyến thì hơn hai vạn quân tinh anh của Việt Quốc đang đợi sẵn, cả Quân Đoàn đánh nhau nữa ngày mà hầu như chưa có dấu hiệu xuống sức, cũng như thiệt hại nặng gì.
Nhìn đâu đâu cũng là một tương lai thảm hại.
Đầu hàng là cách tốt nhất, bớt đau khổ.
Lần này hai vạn quân do Lạc Hồng hầu như chiến thắng tuyệt đối về tâm lý cũng như sức mạnh.
Đương nhiên chiến tích này do vị trí địa lý.
Từ đình núi tràn xuống lúc nào cũng dễ đánh.
Quan trọng, không phải Lạc Hồng muốn đánh thắng, mà là tấn công từng bước tạo áp lực, một bên lại dùng cung tên và thần nỏ bắn lén rối loạn địa hình địch.
Khiến cho đối phương hầu như không chạm được tới chủ lực bênh mình.
Lại luân phiên từng đợt đánh.
Khi đội này mệt lập tức lui về, đội khác tiến lên.
Xoay vòng chiến đấu dẫn đến không có ai mỏi mệt vì chiến đấu quá lâu.
Thiên thời địa lợi điều về phần mình nên sĩ khí tăng cao.
Việt Quân càng đánh càng hăng.
"Mờ Cổng Thành!" - Lạc Tinh lớn tiếng.
Bên trong Vương Thành hơi chần chừ.
Lạc Tinh nâng Thương Trụ lên nói:
"Các ngươi không muốn Vương các ngươi chết thì mau chóng mở cổng Thành.
Đồng thời buôn vũ khí xuống.
Ta hứa không có ai phải chết, chỉ cần không phản kháng.
Hùng Vương ta chỉ cho các ngươi một canh giờ để tước vũ khí và đầu hàng."
Mọi người bên ngoài thì đã buông vũ khi đầu hàng rồi.
Lạc Tinh cho hai vạn quân mình bao quây xung quanh, bên trên thì đàn chim bay cảnh giới.
đội Thần cung sẵn sàng, vòng ngoài thì mấy vạn yêu thú, nên không ai dám có ý đồ gì.
Một canh giờ trôi qua.
Cổng thành mở ra.
Lạc Tinh bên ngoài đã sắp xếp xong hết, nên lập tức cho con tứ giai yêu thú chở Thần Cung Doanh, Ngải Vi và Lạc Dương vào thành.
Lạc Hồng và thống lĩnh thành ở ngoài phụ trách cảnh giới.
Thêm Đại Hoàng và Đại Lộc trấn giữ, tin là mấyvạn quân đã bị tước vũ khí không dám có ý đồ gì.
Đoàn người lần lượt vào thành.
Trong này một canh giờ qua hình như có biến.
Những người ủng hộ Thương Vương, hoặc không chịu đầu hàng đã bị những người chủ ý đầu hàng tiêu diệt sạch.
Quá trình chuyển giao quyền lực diễn ra nhanh chóng.
Lạc Tinh tuyên thệ sẽ không ảnh hưởng quyền lợi của các thành phần quản lý thành Thương Quốc.
Chỉ yêu cầu họ hai việc là tuyên thệ trung thành Việt Quốc và dời thành về gần Việt Quốc cho dễ quản lý.
Cũng như giao ra kẻ chủ mưu bắt giữ Hồ Ngải Vi.
Kết quả khá bắt ngờ.
Ý định bắt Ngải Vi là nhóm người lạ mặt đã bị tiêu diệt.
Người biết nguồn gốc của chúng, chỉ có Thương Vương là biết.
Lạc Tinh thử tra hỏi Thương Vương, nhưng không hề có tác dụng.
Hắn Ta chỉ một lòng muốn chết.
Còn tên Dũng Tuyền kì bị bắt giữ kia, Lạc Tinh muốn biết thế lực nào đối phó mình, không ngờ cũng đã tự sát.
nên coi như đứt đoạn manh mối.
Có thể là chung đám người trộm Ngọc lần trước đây.
Nghỉ ngơi ba ngày chỉnh đốn quân ngũ.
Lạc Tinh cho hai vạn quân của mình áp giải tám vạn quân của Thương quốc cùng lượng lương thực, tài nguyên khổng lồ Về Việt Quốc.
Còn lại gần một vạn Quân, thì kết hợp đàn thú sẽ dẫn hơn vạn người Thương Quốc về sau.
Dù sao thời kì này là du canh du cư, chưa ở một chỗ nhiều, nên cũng không quá khó, nhà cửa thô sơ bỏ đi tới nơi mới xây lại thôi.
Quan trọng là gia súc, lương thực.
Riêng Mỏ Ngọc Thì không di dời được, nên dành để một nhóm người ở lại khai thác.
Thương Quốc có tất cả hai mỏ ngọc lớn, cũng may vị trí khá bí ẩn nên không lo lắng bị thế lực khác dòm ngó.
Lạc Tinh, và các thủ lĩnh của bộ ngành thành chủ tạm thời về trước.
Lạc Dương ở lại cùng với đàn Yêu cầm và Thần Cung Doanh của mình phụ trách cảnh giới, Tiêu diệt bất cứ phản kháng nào..