Sehun vẫn bước đều đều trên con đường vắng. Ai cũng đều phải công nhận thể lực của anh thật tốt vì quãng đường đã trải qua vốn rất dài. Trong khi đó Luhan vì ngồi trên lưng Sehun mà rảnh rỗi nghịch tóc anh. Thế mà ai kia chẳng hề bực mình, mà trong lòng lại có chút vui vẻ
_Em chỉ cần biết tôi yêu em là được rồi
Câu nói của Sehun có chút ngọt ngào, có chút yêu thương nhưng qua tai Luhan thì lại là một câu nói bình thường vô cùng. Chớ sao không bình thường cho được trong khi cậu nghe câu nói này rất nhiều lần rồi. Luhan vốn là chàng trai xinh đẹp được nhiều người mến mộ mà
_Ờ kệ anh - Luhan đáp trả hờ hững
_Cái gì???
Đối với thái độ của cậu, Sehun không thể thích ứng kịp. Bây giờ muốn tìm một chàng trai kì lạ đến khó ưa như thế thì cũng hiếm lắm nha. Giống như là... Luhan sinh ra để làm khắc tinh của Sehun vậy. Lời nói của cậu thốt ra làm đứt hết dây thần kinh lãng mạn của anh vậy
_Thích hay không là chuyện của anh. Tôi cấm thì anh sẽ nghe sao. Cho nên kệ anh
Lời nói trên chính là chân lí đúc kết qua quá trình bị cưa cẩm của Luhan. Trước đây từng có nhiều thằng vừa điên vừa lì nói yêu cậu, cho dù cậu mắng chửi thế nào cũng không chịu nghe nên Luhan đành lơ hết tụi nó. Cho nên đối với câu nói của Sehun, cậu cũng không có thèm bận tâm
_Em đúng là cậu bé đáng ghét