Lucas ngồi ở hàng ghế dưới phía cuối trong khi Rebecca đang ở cùng với ca đoàn ở phía trên nhà thờ. Sau vụ tai nạn ở nhà máy tại Chicago đã làm cho thân thể anh bị thương trầm trọng, anh cứ ngỡ rằng đó là việc tệ hại nhất trên đời có thể xảy ra với anh. Anh từng cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ mình đã hết số xui.
Anh đơn thuần là một người đàn ông chính trực, và ý nghĩ những người đàn ông khác chiêm ngưỡng thân thể của Rebecca cứ như nanh vuốt của thú hoang xé nát tâm hồn anh. Nó tựa như thể cô ấy đã bán đi một phần thân thể của mình.
Giờ đây, Lucas đã học được bài học nhớ đời rằng tâm hồn - cũng như xương thịt - có thể bị tổn thương. Và nỗi đau mới toanh này, cái cảm giác như bị phản bội cứ sôi sục một cách hoang dại trong lòng anh.
Cha xứ đứng dậy, bắt đầu lời nguyện cầu, và sau đó nói một cách hăng hái về ý nghĩa của đêm Giáng Sinh. Những lời giảng dạy đó đi sâu vào tâm trí Lucas, như thầm bảo rằng anh chẳng có gì hơn ngoại trừ ảo vọng. Và chưa một lần anh rời mắt khỏi Rebecca.
Cô ấy thật xinh đẹp, mặc dù không phải đẹp một cách ẻo lả như một số phụ nữ khác. Không, Becky là một người đẹp có đầu óc, cứng rắn và khỏe mạnh, năng động và đầy nghị lực.
Và đầy dãy những lời gian dối nữa, Lucas tự nhắc nhở mình.
Đến lượt mình lên hát và cô bước lên, đứng phía trước ca đoàn, hai bàn tay cô run lên nhè nhẹ bên dưới cuốn thánh ca đang cầm. Có chút ửng đỏ trên đôi gò má cao của cô, và câu đầu tiên của bài hát quen thuộc có phần run rẩy. Nhưng sau đó Rebecca đã ngăn được nguồn cảm xúc của cô và buông ra lời ca tự đáy lòng mình.
Giọng cô y như một thiên thần.
Hình ảnh cô, chụp dưới máy ảnh của Jones cứ hiện ra trong đầu Lucas, và anh chỉ muốn khóc cho vơi đi sự đau buồn này. Cô tuyệt vời đến không chịu được. Và mẹ kiếp, cô là của anh kia mà. Ý nghĩ những người đàn ông khác chiêm ngưỡng vẻ đẹp đáng được tôn vinh của cô quả là một sự đau khổ đối với anh.
Bằng cách nào đó, Lucas cũng qua khỏi thời gian còn lại của buổi tối đó. Khi lễ vừa xong, anh trò chuyện cùng với những thành viên khác trong cộng đoàn, và còn có nhã hứng nếm thử một vài món bánh nướng mà những người phụ nữ trong thị trấn đã mang tới.
Bầu trời trong lành, và ngôi sao Bắc Đẩu chiếu sáng muôn nơi khi đến lúc phải lên xe ngựa để lái về nhà. Mệt lử vì sự nhộn nhịp cả ngày trời, Annabelle và Susan ngủ gật phía sau, trên đóng cỏ rơm, đắp kín bởi những tấm chăn bông đã được đem theo từ nhà. Rebecca ngồi bất động bên cạnh Lucas. Hai bàn tay cô xếp lại trên đùi, và cô cứ dán mắt xuống con đường dẫn về nông trại, dưới ánh sáng của sao trời.
Khi về đến nơi, Lucas đánh thức cặp song sinh, và anh cùng Rebecca giúp chúng vào trong. Có rất nhiều chuyện anh muốn nói với Becky, nhưng trong tình thế này, anh chẳng thể nào buộc mình nhìn cô được. Anh sợ mình sẽ không kiềm chế được sự nóng giận của mình dù chỉ trong giây lát.
Thế nhưng anh cũng không yên được, và khi anh trở ra chuồng ngựa, định dẫn ngựa vào chuồng và xe ngựa cất đi thì có một niềm xúc cảm dâng lên, sâu lắng từ tận trái tim anh. Anh nhìn về phía ngôi nhà một lúc thật lâu, liên tưởng đến một cuộc sống cùng với Rebecca, nghĩ đến những mùa thu hoạch lúa mì, một bầy con nhỏ, và cả những mùa Giáng Sinh sau này nữa.
Lucas tháo ngựa ra khỏi xe chỉ đủ để cho chúng ăn và uống nước. Không nói một lời nào với Rebecca, ngoại trừ một lời nhắn nhủ với lòng mình, anh lấy hết số tiền dành dụm còn lại của mình từ một chỗ giấu kín, nơi anh làm việc và trèo lên lại xe ngựa.
Một khoảng thời gian rất lâu anh chỉ ngồi đó, dây cương buông lơi trong đôi tay được mang găng tay của anh, nhìn lên ngôi sao bạc đang rực rỡ như chiếu sáng cả bầu trời. Sau đó, với một tia hy vọng mỏng manh lóe lên trong tim, anh bắt đầu lên đường.
Rebecca lau cửa sổ nhà bếp cho khỏi mờ để nhìn theo chiếc xe ngựa của Lucas biến mất trong màn đêm. Cô muốn chạy theo anh trên con đường ngập đầy tuyết trắng, van xin anh hãy hiểu và tha thứ cho cô. Nhưng cô đã không làm thế. Bởi vì dù cho anh có xiêu lòng với những lời năn nỉ của cô và ở lại thì mọi việc cũng sẽ không bao giờ giống như ngày xưa nữa.
Quá đớn đau để khóc, Rebecca quay khỏi cửa sổ, nhóm thêm củi vào lò sưởi, lấy theo một cây đèn chông đang cháy ở trong phòng và tìm đường đi đến bậc thang. Ngủ trên cái giường mà cô đã nằm chung Lucas sẽ là một sự cực hình trong lúc này. Nên thay vào đó, cô đã đi vào phòng của hai đứa nhỏ.
Mặc dù cô đang buồn thấu xương, cái cảm giác mà trước giờ cô chưa từng có, Rebecca vẫn mỉm cười trước cảnh tượng của hai cô em gái. Annabelle ngủ trong tư thế nằm dài ra một cách vô ý thức, tay chân cô bé dang ra tứ phía, trong khi Susan nằm thu gọn người, tay chân khép lại, vẫn duyên dáng mặc dù trong giấc ngủ.
Rebecca vặn đèn chông xuống cho đến khi ngọn đèn tắt lịm. Sau đó, cô mới cởi đồ ra. Khi chỉ còn mặc mỗi bộ đồ lót, cô trèo lên giường bên cạnh Susan. Cô nằm đó, nhớ lại từng kỷ niệm khó quên của ngày hôm nay. Những việc đã xảy ra trước khi cô cho Lucas xem tấm hình đó.
Cho đến cuối đời này, cô sẽ nhớ mãi nụ cười trong ánh mắt anh, khi anh ấy ngắm nhìn hai đứa trẻ chơi với ngôi nhà búp bê mà anh đã chính tay làm cho chúng. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, hoặc là bất cứ nơi nào mà cô đi đến, thì cô cũng sẽ giữ cái hộp đựng kim chỉ đó bên mình. Bất cứ lúc nào cô mở nắp hộp ra thì hình ảnh của Lucas cũng sẽ hiện ra, cùng với mùi hương của gỗ tuyết tùng.
Buổi sáng hôm sau, Rebecca thức dậy thật sớm. Căn nhà thật lạnh lẽo với cái lạnh của mùa Đông và với sự vắng mặt của Lucas. Cô để yên cho hai cô bé ngủ ngon và băng qua hành lang để đến căn phòng bên kia, ở lại đấy chỉ đủ lấy bộ đồ mới. Mặc dù cô cố không nhìn trái hay phải, cố không nhớ đến mình đã được nâng niu, yêu thương như thế nào, hoặc là điên cuồng với những đam mê chất ngất, vậy mà bốn bức tường dường như cứ ẩn hiện mọi thứ nhắc cô đến Lucas.
Cô hối hả xuống dưới nhà, nhóm lò sưởi, rồi sau đó khoác áo choàng lên và ra sân cho đàn gà ăn. Ánh sáng chiếu xuống trên lớp tuyết đã được đông cứng, làm cho cả sân lấp lánh như những hạt đá quý và không gian bao trùm bởi một cái lạnh giá buốt, tê dại cả tứ chi.
Sau bữa ăn sáng, hai cô bé rửa chén dĩa rồi cùng nhau ùa ra ngoài trời để thay phiên trượt tuyết trên cái đồi nhỏ với xe trượt tuyết mới của chúng. Không biết làm gì hơn, Rebecca đi vào phòng khách, lạnh lẽo vì không một ngọn lửa sưởi ấm và cũng không còn sự vui vẻ của ngày hôm qua, cô cẩn thận tháo những vật trang trí được làm bằng tay từ trên những nhánh cây dừa kiểng, và cất chúng vào một cái hộp.
Cô không muốn nghĩ đến tương lai, bởi vì nó quá ảm đạm mà cô không thể nào đối diện được. Cô cất đi những chiếc vớ dài mà hai đứa nhỏ đã máng trước lò sưởi và dời hết những dấu hiệu của ngày Giáng Sinh.
Sau bữa ăn trưa với bánh mì kẹp và súp, khi hai đứa nhỏ lại một lần nữa đã chơi chán, mệt mỏi và lăn đùng ra giường cho giấc ngủ trưa, thì Mary Daniels đến, cỡi một con ngựa cái có những đốm màu xám. Bà mặc một chiếc áo choàng có mũ và mang một cái giỏ trên tay.
Ngoài Lucas ra thì đây chính là một người trên thế gian này mà cô rất vui được gặp lúc này. Cô vội vã pha trà trong lúc Mary sưởi ấm ngay cái lò trong bếp.
- Chị đến để xem những món đồ mà Lucas đã đóng. - Người khách nói. - Hình như chung quanh đây lúc nào cũng có người mới từ nơi khác đến định cư. Và chị nghĩ là chị có thể bán bàn, ghế, và những đồ như thế tại tiệm của mình.
Rebecca lấy muỗng múc những lá trà cho vào cái ấm bằng sành, bưng đến bàn, rồi đi lấy tách, đường, và sữa.
- Anh Lucas là một người thợ mộc rất khéo tay. - Cô nói, hy vọng rằng giọng của mình không để lộ quá nhiều niềm đau mà mình đang gánh chịu. - Anh ấy đã làm một cái nhà gỗ nhỏ cho bọn trẻ chơi búp bê, và một cái xe trượt tuyết bóng mượt không thua gì những cái được bán ngoài tiệm.
Mary bước đến đứng cạnh Rebecca, nhẹ nhàng nắm tay cô:
- Thế em đã nói cho Lucas biết về việc tấm ảnh chưa?
Những giọt lệ rát bỏng nơi khóe mắt Rebecca thật đột ngột, làm lu mờ mọi thứ.
- Vâng. - Cô khàn giọng trả lời. - Và cứ y như em đã dự đoán. Chị Mary ơi, anh ấy không thèm nhìn đến mặt em nữa. Đêm qua, anh ấy lên xe ngựa và lái đi xa. Và em cũng không hề biết anh ấy đi đâu nữa...
- Thôi nào. - Người bạn của Rebecca nói dịu dàng. - Anh ấy nhất định sẽ trở lại một khi mà ảnh đã nghĩ thông suốt và hiểu được rằng những gì em làm đều là vì hoàn cảnh bắt buộc. Chứ còn gì nữa. Nếu như em ở lại Chicago thì có lẽ bây giờ hai đứa nhỏ đã phải làm việc chung với em ở cái nhà máy đó rồi.
Rebecca gật đầu một cách khổ sở.
- Em muốn cho tụi nó một cuộc sống tốt hơn. - Cô thì thào. - Nhưng bây giờ thì chắc là em sẽ cho Annabelle và Susan ở nội trú trường nào đó hoặc là cho một trại mồ côi.
- Nói bậy. - Mary xen vào. - Chị sẽ tự đem bọn trẻ về nhà nuôi trước khi chị để việc đó xảy ra. Còn nữa, bản thân em thì em định làm sao chứ?
Khụt khịt, Rebecca rời khỏi chỗ bên cạnh Mary, giở nắp hộp kim chỉ, và lấy ra một tờ báo quảng cáo phai màu mà cô đã cắt ra mấy ngày trước đó.
- Em sẽ đi lấy chồng. - Cô run rẩy quyết định. Và em sẽ không bao giờ cho phép mình mơ ước nữa.
- Lạy Chúa. - Mary thở ra sau khi đọc xong tờ quảng cáo. - Em không thể làm một chuyện như thế được, Rebecca à! Chị sẽ không để cho em làm vậy đâu! Sao chứ, em có thể gặp phải một tên đầu trâu mặt ngựa nào đó...
- Chuyện đó đã có quyết định rồi. - Rebecca nói nhanh, giật lại mảnh giấy nhỏ.
- Nhưng mà em có thể ở lại Cornucopia... có thể mở một tiệm may đồ nho nhỏ.
Rebecca lắc đầu.
- Dù cho điều đó có thể xảy ra, chưa nói đến chuyện em không có tiền để mở một cửa tiệm, thì em cũng không tài nào ở lại đây được. Em sẽ không thể nào chịu nổi cái cảnh ở gần anh Lucas, nhìn thấy anh ấy cưới một người vợ thật sự, và đem cô ấy về đây chung sống.
- Theo chị thấy là em suy nghĩ mông lung quá rồi đấy. - Mary nói với vẻ thẳng thắn. - Bất cứ một kẻ khờ nào cũng có thể thấy được là Lucas Kiley yêu em, và em yêu anh ấy. Hãy kiên nhẫn một chút đi Rebecca. Cho anh ấy một chút thời gian.
Nhớ lại ánh nhìn trong mắt Lucas sau khi anh đã xem qua tấm ảnh, Rebecca lại thở dài. Anh ấy sốc đến độ tưởng chừng như bắt quả tang cô đang ngoại tình vậy.
Suốt đời này cũng không đủ dài để vá lành lại vết thương lòng mà cô đã mang đến cho anh.
- Chuyện chị muốn nuôi mấy đứa nhỏ là thật chứ? - Cô hỏi, không dám hy vọng nhiều. - Tụi nó cũng đủ lớn để giúp việc chung quanh cửa tiệm, và em sẽ gởi tiền theo khả năng của mình phụ trả tiền ở trọ của chúng.
Mary ôm chầm lấy Rebecca.
- Ừ, chị nói thật đó. Nhưng mà chị vẫn không nghĩ là chuyện sẽ đến nước đó đâu. Em hãy suy nghĩ những gì chị nói đi. Và đừng bỏ cuộc mau như vậy.
Nói xong Mary đi vào phòng khách để chiêm ngưỡng ngôi nhà búp bê bằng gỗ. Rồi bà mặc áo choàng vào.
- Có bánh trái cây trong cái giỏ lúc nãy chị mang đến đấy. - Bà ta nói. - Kèm theo là một loại trà đặc biệt mà chị lấy về từ Viễn Đông, và có một chút quà nhỏ cho bọn trẻ.
Một lát sau, Mary đã khuất bóng.
Đêm đó Lucas đã không trở về. Và sáng hôm sau, khi hai cô bé đi học thì trên đường vẫn không có dấu hiệu xe ngựa của anh.
Nhưng đến khi xế trưa thì Rebecca đã nghe tiếng ngựa hí và tiếng cót két của dây cương. Và cô hối hả chạy ra ngõ sau để thấy Lucas chạy xe vào.
Anh nhảy xuống từ xe ngựa và chậm rãi bước về phía cô, một tay ôm cái hộp bưu kiện. Khi anh đến gần, Rebecca có thể thấy được môi dưới của anh bị tét và sưng vù, dù trong ánh mắt anh là cả một nỗi vui mừng.
- Đây nè. - Anh nói, đưa cái hộp ra phía trước.
Rebecca xé bỏ giấy gói được ràng rịt, bao bọc, và tìm thấy hai tấm kính ảnh, thay cho phim, nằm bên trong. Cô ngước mặt nhìn lên Lucas, không dám tin hay hy vọng điều gì.
- Nó làm anh tốn gần phân nửa số tiền anh dành dụm cho việc trồng trọt vào mùa Xuân. - Lucas nói với cô. - Nhưng anh đã mua về hết những tấm phim đó và tất cả những hình ảnh mà gã Jones sở hữu.
Rebecca cảm động đến nỗi gần một phút trôi qua trước khi cô có thể tìm ra lời để nói.
- Chuyện... chuyện gì đã xảy ra với gương mặt của anh thế?
Lucas nhoẻn miệng cười tươi:
- Sau khi gã Jones và anh đã giao dịch xong, anh không nhịn được, đã đá hắn ngay chỗ... làm cho hắn quỵ xuống. Hắn ta đánh lại, nhưng mà hắn đánh trúng anh có một cú, trước khi anh đánh hắn một trận biết tay và bỏ hắn nằm bẹp dưới đất trong văn phòng của hắn.
Cô nhìn xuống mấy tấm phim bằng kính, rồi nhìn lại gương mặt Lucas.
- Vậy là anh đã tha thứ cho em rồi hả?
Anh bước đến gần hơn và nâng gương mặt lạnh ngắt của cô bằng đôi tay cứng cáp của một người thợ mộc.
- Chỉ nghĩ đến việc một người nào khác nhìn thấy em trong bộ đồ lót như thế cũng suýt giết chết anh rồi đấy. - Anh nói. - Nhưng sau một hồi anh suy nghĩ lại, anh đã nhận ra được em là một người đàn bà tốt như thế nào. Lạy Chúa, nhưng mà Becky à, em có tính kiên cường hơn nhiều người đàn ông mà anh quen biết nữa. Và anh yêu em thật nhiều, đến nỗi nó như một cơn sốt cháy bỏng trong lòng anh. Hãy nói là em sẽ lấy anh một cách danh chánh ngôn thuận, và ở lại đây. Em thuộc về nơi này.
Rebecca khóc nấc lên vì quá vui mừng và thảy những tấm kính phim vào đóng gỗ, nơi mà chúng vỡ vụn cùng với những tiếng kêu leng keng. Rồi cô nhào mình vào vòng tay đang chờ đợi của Lucas và cười lớn khi anh nhấc bổng cô lên không và xoay cô vòng vòng giữa sân tuyết lấp lánh sáng.
Cuối cùng anh cũng đặt cô xuống, mặc dù vẫn ôm chặt lấy cô, và hôn cô thật mãnh liệt.
Cô ngước nhìn anh với cả trái tim hiện ra trong ánh mắt.
- Em yêu anh rất nhiều, anh Lucas ạ. - Cô thề nguyện. - Và em thề là anh sẽ không bao giờ biết đến một phút đau khổ khi phải lấy em làm vợ.
Anh choàng một cánh tay ngang eo cô, đẩy cô tới phía chiếc xe ngựa đang chờ đợi.
- Sự đau khổ nhất anh có thể gặp phải đó là mất đi em. - Anh nói với cô, nhấc bổng cô lên xe một cách dễ dàng, và trèo lên bên cạnh cô để nắm lấy dây cương. Anh hôn nhẹ lên môi cô trước khi dùng một chân nhả thắng xe ra. - Becky ơi, chúng ta hãy đến nhà của cha xứ và làm lễ hôn phối đi thôi. Đêm nay anh muốn động phòng với bà xã của mình.
Rebecca không nói gì. Cô chỉ ngồi nhích lại gần Lucas hơn, đặt một bàn tay lên đùi anh, và mỉm cười khi nghĩ đến những điều kỳ lạ đang chờ đợi phía trước.