Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỳ thật không chỉ Tư Minh Tu coi thường Nguyên Tiếu, đến cả Nguyên Tiếu cũng không tự tin vào chính mình. Hôm sau, hai người nối đuôi nhau đi tới trường quay. Liêu Thành Sổ còn bận một chốc mới tới, trường quay sau khi dọn sạch chỉ còn lại hai người bọn họ, khuôn mặt băng giá của Nguyên Tiếu toát ra vẻ lo lắng muốn nói lại thôi, anh nhấp môi bảo: "Đạo diễn Liêu nhìn nhầm rồi, cậu chẳng có vấn đề gì cả, vấn đề ở tôi, đối diễn thế này tôi chỉ làm cản trở cậu, thậm chí khiến cậu không thể phát huy bình thường."
Vốn dĩ anh đã dần khôi phục tự tin, lòng can đảm cũng đang lò dò tăng lên, nhưng Liêu Thành Sổ đột ngột làm thế khiến Nguyên Tiếu bỗng cảm thấy lung lay trong lòng, anh không sợ bản thân diễn kém bị người cười chê, anh sợ làm liên lụy đến Việt Từ.
"Đừng tự xem thường mình." Lúc Nguyên Tiếu bị người ngoài khinh thường, Việt Từ cảm thấy khó chịu, đến khi chính anh ta coi thường bản thân, anh cảm thấy thật không có cách nào, sự tự ti của Nguyên Tiếu đã ăn sâu bén rễ, lúc này muốn giúp anh ta vui lên cũng chỉ có thể cho một liều thuốc mạnh, nghĩ đến đó anh híp mắt, giọng ngang tàng: "Anh là đồ đệ do tôi dạy dỗ, không tự tin như thế là nghi ngờ năng lực làm thầy của tôi sao?"
Nguyên Tiếu thốt lên: "Không phải!"
"Không phải cái gì?"
Liêu Thành Sổ vừa vào thì nghe câu đấy, giọng "nữ chính" của anh ta nghe rất gấp gáp, khiến anh ta vô cùng kinh ngạc: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Không phải tên nhóc Việt Từ này vì yêu cầu của anh mà giận lây Nguyên Tiếu đấy chứ!
Nguyên Tiếu há miệng tựa hồ muốn giải thích, nhưng ánh mắt cổ vũ ôn hòa của Việt Từ lại làm anh từ từ hiểu được, anh im lặng không nói gì, trong lòng dần dần kiên định.
Đối diện với nghi vấn của Liêu Thành Sổ, vẻ mặt gấp gáp lúc nãy nhanh chóng biến mất, nháy mắt khôi phục lại sự lạnh lùng bình thường, cũng không thèm liếc mắt nhìn Liêu Thành Sổ mà chỉ nói: "Không có gì, tôi đi thay quần áo đây."
Thái độ này so với khi đối mặt Việt Từ cứ như hai người, hành vi lãnh đạm đó làm Liêu Thành Sổ vừa tủi thân vừa mờ mịt, hoàn toàn không hiểu vì sao mình chọc tới nữ thần, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Việt Từ ho nhẹ một tiếng, có chút muốn cười, lúc Liêu Thành Sổ nhìn sang thì không giải thích, hơi gật đầu với đối phương rồi nhân tiện nói: "Tôi cũng đi thay quần áo đây."
Trường quay to lớn chỉ còn một mình Liêu Thành Sổ đứng hỗn độn trong gió, hoàn toàn chẳng hiểu ra sao.
....
Liêu Thành Sổ chỉ định một cảnh tử biệt, để đạt tới hiệu quả còn tốt hơn anh ta muốn, nhân viên hóa trang hao hết sức lực tô vẽ cho nam nữ chính trông cực kỳ thê thảm, hai người lúc bước vào phòng hóa trang thì ngăn nắp, lúc bước ra quần áo tả tơi, vết thương đầy mặt, máu tươi đầm đìa, chật vật như thể bị người ta xúm vào tẩn một trận, nhân viên hóa trang còn theo ra cùng, đợi họ chọn vị trí xong thì giúp hai người trói chặt chân tay lại.
Toàn bộ hành động gọn ghẽ nhanh chóng như mây trôi nước chảy, không lãng phí một giây nào, thậm chí thời gian hở ra để rào đón với đạo diễn Liêu cũng không có, Liêu Thành Sổ mở trừng mắt nhìn hai người nọ bơ mình từ đầu tới cuối, cứ tự thảo luận nội dung kịch bản theo ý mình, thảo luận xong thì gật đầu, Việt Từ nói: "Ok, bắt đầu đi."
Nguyên Tiếu không hề dị nghị: "Bắt đầu."
Liêu Thành Sổ: "... Này, tôi mới là đạo diễn chứ phải không?"
Hai người chẳng ai phản ứng anh ta, ánh mắt Nguyên Tiếu vẫn luôn nhìn vào Việt Từ, trái lại, Việt Từ còn bớt thì giờ quét mắt nhìn anh ta một cái rồi cũng chẳng để ý tiếp, thái độ hai người này giống như đang nói: anh bảo thử vai, thử thì thử, ngoan ngoãn đứng đấy mà nhìn, bớt há mồm, phiền nhiễu.
Liêu phiền nhiễu: ...
Liêu phiền nhiễu thấy bọn họ hoàn toàn coi mình là kẻ cố tình gây sự mà đối phó lại, chẳng thèm cảm nhận sự khổ tâm suy nghĩ của anh ta, điệu bộ trông rất tự tin vào diễn xuất bản thân, anh ta thì bị bọn họ làm cho tức đến bật cười, thầm nghĩ lát nữa không diễn được thì đừng trách anh ta không nể tình.
"Bắt đầu đi."
Cảnh này mô tả nam nữ chính với xuất thân từ không quân bị phần tử khủng bố bắt được đưa lên phi cơ, bọn người kia ngoan độc tàn nhẫn đến nỗi làm người giận sôi, chúng biết nam nữ chính là cộng sự, không vội gϊếŧ bọn họ, mà để thăm dò lòng dạ như mèo vờn chuột.
Bọn chúng nói với nam nữ chính, chúng muốn giữ lại một người sống để cung cấp tư liệu không quân cho chúng, nhưng ai là người được sống sẽ phải do họ tự giành lấy, phương thức tranh giành là chơi trò cờ phi hành phiên bản cải tiến, thay phiên đổ xúc sắc, đổ được số mấy thì bước về phía trước bằng đấy bước, có khả năng sẽ kích phát kỹ năng tiến hành công kích kẻ địch, cũng có khả năng sẽ kích phát kỹ năng tự trị liệu vết thương cho mình, cứ thế đến khi một trong hai bên tử vong, người còn lại mới được sống sót.
Như vậy, vì mạng sống bản thân, bọn họ nhất định sẽ tàn sát người cộng sự từng ăn ý thân thiết nhất với mình ngày xưa, đó chính là cách chơi độc ác mà bọn khủng bố vô nhân tính kia nghĩ ra.
Thân thể Nguyên Tiếu bị trói như cái bánh chưng, sau tiếng hô "Bắt đầu", bộ óc anh tức khắc trống rỗng, bao nhiêu năm không đóng phim chợt khiến anh cảm thấy sân khấu này thật lạ lẫm, thậm chí không nhớ nổi những bài huấn luyện thường ngày, nhất thời hoảng hốt không biết nên phản ứng ra sao. Nhận thức được điều này, sắc mặt anh tức thì trắng như tờ giấy, thôi xong rồi, anh đúng là đáng thất vọng, làm kéo chân Việt Từ, căn bản chẳng phải chất liệu tạo nên bộ phim này!
Anh nghĩ, trong mắt đã nhuốm màu tuyệt vọng, ngay khi anh định lấy hết can đảm nói lời xin lỗi, bên tai lại vang lên một giọng nói khàn khàn khô khốc: "... Thanh Thụy."
Tiếng người đó rất nhỏ, nghe như thể còn không thở được, nhưng lại chứa sự thân thiết và đau lòng khó thể xem nhẹ, Nguyên Tiếu nghe mà chấn động cả người, phản xạ ngước nhìn Việt Từ, liền va phải một đôi mắt ẩn nhẫn sáng ngời, trong đó phảng phất như có tình yêu mãnh liệt, nóng đến nỗi trái tim anh bỏng lên, nhưng giây tiếp theo ánh mắt ấy đã bị nén mạnh xuống, tập trung nhìn lại thì không còn thấy cảm xúc dư thừa nào.
Nguyên Tiếu biết, Việt Từ đã nhập vai, người trước mắt anh lúc này không phải Việt Từ, mà là Thiệu Phong - người cộng sự tâm giao lại không thể để lộ nửa phần. Bị đôi mắt đó thu hút, trái tim anh cũng run rẩy theo, bất giác nhớ tới thân phận mình, tình cảnh mình lúc này, cùng tâm tình hiện tại của bản thân.
Dần dần, anh nhập vai theo sự chỉ dẫn của Việt Từ mà không tự biết, ách giọng gọi: "Thiệu Phong." Giọng nói vừa run vừa nghẹn ngào, so với Thiệu Phong thâm tàng bất lộ, cô còn chưa đủ kiềm giữ, nhưng sự kinh hoàng và đau khổ trong đó lại chẳng ít hơn đối phương bao nhiêu, cô nói: "Vết thương của anh chảy máu à... Anh cố nhịn một chút, tôi sẽ cứu anh ra ngoài nhanh thôi!"
Thiệu Phong lắc đầu, bộ dạng anh lúc này cực kỳ chật vật, quân trang bị kéo lộn tung lên, còn dính cả mảng máu lớn, vai anh có vết thương bị dao đâm, khuôn mặt tuấn lãng ngày xưa bây giờ sưng vù, ở trán còn bị đánh sứt một lỗ, trông đáng sợ vô cùng.
Dù thế, anh vẫn kiên trì chống đỡ, nghe Hộc Thanh Thụy nói, anh cử động thân thể một cách khó khăn, quét đôi mắt sói một vòng khắp nơi, xác định không ai nghe lén mới cấp tốc dặn dò:
"Nghe, Thanh Thụy, đừng vờ ngớ ngẩn, lát nữa cứ dựa theo phương án của tôi, hiện giờ chúng đang đi ăn cơm, chốc nữa chắc chắn còn phải đánh một trận, chúng không tra tấn chúng ta chết thì sẽ không bỏ qua đâu."
Hộc Thanh Thụy gật đầu liên tục, nói nhanh: "Tôi biết, thế nên tôi cố gắng làm bộ trở mặt thành thù với anh, công kích lẫn nhau, như thế sẽ làm đối phương thả lỏng cảnh giác, hơn nữa các vết thương đều ở trên người tôi, chỉ cần anh tích đủ sức lực thì sẽ có cơ hội chạy đi!"
Thiệu Phong cười khổ, đúng là vết thương đều ở trên người Hộc Thanh Thụy, nhưng không phải do anh công kích đối phương, mà do cô gái ngu ngốc này đã tự nhảy ra chặn đao sau khi suy ngẫm quy luật trò cờ phi hành, so với mấy vết đao trẻ con trên người anh, Hộc Thanh Thụy mới là người máu me đầm đìa có thể chết bất cứ lúc nào.
Cổ họng anh nghẹn lại, kiên quyết lắc đầu: "Không được, Thanh Thụy cô nghĩ đơn giản quá, cô mà chắn đao nữa sẽ chết, nhưng cô chết rồi không cứu lại được, còn bọn chúng cũng sẽ không bỏ qua tôi, cuối cùng chỉ có kết quả hai ta cùng xuống suối vàng, vậy nên cô phải sống... Cô nhất định phải sống, cô nghe tôi, kế hoạch của tôi là..."
Phân cảnh này trong kịch bản được sắp xếp khá nổi bật, để nam nữ chính thể hiện ra phẩm cách quân nhân dưới tình huống nguy hiểm bị thử thách nhân tính; một mặt bộc lộ rằng làm quân nhân, họ đã sớm không để ý sống chết, không sợ hãi sự tra tấn đau đớn của kẻ địch; mặt khác bày tỏ tình người, họ không sợ chết, nhưng cũng có người mình yêu, cả hai người họ đều hy vọng đối phương có thể sống sót, điều đó còn quan trọng hơn cả tính mạng của họ.
Nghe Thiệu Phong dùng tốc độ cực nhanh mô tả kế hoạch, sắc mặt Hộc Thanh Thụy càng tỏ ra tuyệt vọng tái nhợt, cô nghe hiểu, tất cả kế hoạch của Thiệu Phong đều là để giúp cô sống sót, vì thế trong kế hoạch đó, anh sớm đã đặt bản thân mình ở vị trí kẻ chết đi, ngay từ đầu, người đàn ông này đã không định sống sót thoát khỏi đây.
Cô từng rối rắm vô số lần chuyện Thiệu Phong rốt cục có thích mình hay không, giờ phút này xác định được tình yêu của đối phương thế mà lại không vui mừng nổi, cô cắn môi lắc đầu liên tục, nước mắt rất đột ngột và cũng rất tự nhiên cứ thế rơi xuống dưới.
Giọt nước mắt này, không có trong kịch bản, nhưng Nguyên Tiếu lại đắm mình vào vai diễn mà khóc ra, giọt lệ đó đã thoát khỏi kịch bản, cũng biểu lộ chân tình tự nhiên của nhân vật Hộc Thanh Thụy, Nguyên Tiếu đã nhập được vai, được Việt Từ kéo nhập vai diễn một cách hoàn mỹ.
Liêu Thành Sổ gần như không thể tin nổi vào hai mắt mình, diễn xuất của Việt Từ không có gì để soi mói, cảnh tình cảm tự nhiên tinh tế khiến anh ta yên lòng, nhưng điều khiến anh khiếp sợ chính là Việt Từ lại có thể dẫn dắt Nguyên Tiếu nhập vai, không cần thích ứng trước, không có lượt quay hỏng, ngay lần đầu đã kéo người nhập vai hoàn hảo, trong quá trình đối diễn, thực sự có thể gọi hai người họ là màn hợp tác hoàn mỹ!
Đương nhiên, điều anh ta không biết là, Việt Từ có thể làm được việc đó không chỉ vì anh có khả năng kiểm soát sân khấu mạnh mẽ cùng khả năng diễn xuất thâm hậu, mà còn bởi Nguyên Tiếu có tình cảm đặc biệt với anh.
Khi Việt Từ dùng ánh mắt đầy tình yêu và ẩn nhẫn nhìn mình, khi Việt Từ khàn giọng thân thiết nói với anh, khi Việt Từ từng câu từng chữ đều suy xét cho anh, chỉ mong anh sống sót, dưới tình huống ấy, người Nguyên Tiếu nhìn thấy không phải Việt Từ cũng không phải Thiệu Phong, mà là người anh yêu, ái nhân khiến người ta vui mừng lại đau lòng như cắt.
....
Trước đó không lâu, tại Tổng bộ Tập đoàn Phó thị phía bên kia.
Vào lúc Việt Từ đến đoàn phim, Phó Bồi Uyên đang xử lý công vụ ở công ty, hơn nữa còn là công vụ hơi khó giải quyết.
Phó Bồi Uyên lật báo cáo công việc trong tay, trên đó nói rõ cho hắn biết, khoảng thời gian qua mấy công ty con dưới trướng tập đoàn Phó thị đều bị những công kích không rõ làm bị thương nặng, thủ đoạn công kích đủ loại, hoàn toàn không có quy luật để tìm ra, nhưng kết cục xử lý cuối cùng đều chung một kiểu: do nghi ngờ vấn đề xxx mà bị cơ quan chức năng niêm phong, yêu cầu điều tra rõ ràng rồi mới quyết định bước xử lý tiếp theo, trước khi có kết quả công ty đành phải ngừng kinh doanh.
Thủ đoạn ti tiện thế này, so với lần tập đoàn Phó thị gặp chuyện năm đó, cực tương tự.
Đặc trợ Đoạn cũng nhìn ra điểm ấy, nhíu mày nói: "Nhất định là Tần Thuật ở sau lưng giở trò, hành vi này thật buồn cười, mấy công ty con con mà gã mưu hại, Phó thị có nhiều như lông trâu, dù gã có lăn lộn phát mệt cũng chẳng cách nào tổn hại tới căn cơ tập đoàn một tí, việc gì phải làm vậy chứ?"
Phó Bồi Uyên đan hai tay vào nhau đặt ở trước cằm, con ngươi đen sâu hoắm, cảm xúc bình thản không lộ vui giận, hắn nói: "Hành vi đó tuy rằng nhạt nhẽo, nhưng ý muốn gợi lên ký ức trước kia, gã đang thị uy với tôi."
Đặc trợ Đoạn nghe vậy, nhỏ giọng hỏi: "Tam gia, vậy có cần động thủ hay không, để vị Tần thiếu này bận rộn không còn thời gian đến gây phiền?"
Cái gọi là "để gã bận", đương nhiên chính là ăn miếng trả miếng, gã mưu tính làm hại công ty con Phó thị, Phó thị tất nhiên cũng có biện pháp mưu tính hại gã, để gã bị tổn thất nặng nề ốc không mang nổi mình ốc, cứ thế xem như hai bên khai hỏa trận chiến tranh này, tận đến khi một bên nhận thua hoặc không đứng dậy nổi nữa.
"Không cần thiết." Phó Bồi Uyên khoát tay, trong lòng hiểu rõ chuyện này, con mắt ánh lên vẻ mỉa mai: "Cậu nghĩ vậy là đã hoàn toàn trúng kế gã, Tần Thuật có ý tưởng đơn giản như thế làm sao được, gã muốn đối phó tôi từ nhiều năm rồi, nếu chỉ công kích vớ vẩn thế thì cần gì phải chờ tới hôm nay. Gã muốn đối phó tôi, thì phải là một kích mất mạng, còn lại đều là thủ thuật che mắt, chỗ có thể làm lung lay căn cơ Phó thị mới là chỗ gã muốn xuống tay."
Đặc trợ Đoạn nghe vậy thầm sợ hãi, nhưng theo Tam gia lâu, anh cũng coi như thân kinh bách chiến, được nhắc nhở thì tức khắc nghĩ thông suốt các mắt xích trong đó, suy nghĩ cẩn thận, không khỏi thở dài: "Tần Thuật này không chỉ làm việc quái đản tùy hứng, mà còn tàn nhẫn âm hiểm, người như thế chả nhẽ không có ai quản giáo được gã sao?"
Có.
Nghe đặc trợ Đoạn càu nhàu, Phó Bồi Uyên cười nhưng không nói, trong lòng lại rất rõ ràng, người có thể quản giáo chó điên đó chỉ có một, chẳng qua hắn sẽ không để Tần Thuật biết đến người ấy, Tần Thuật có thể tiếp tục điên, tận đến lúc tự tìm đường chết cũng được, nhưng sẽ vĩnh viễn không biết thân phận Việt Từ.
Con cáo nhỏ của hắn, không cho phép bất luận kẻ nào mơ ước.
Nghĩ đến Việt Từ, Phó Bồi Uyên khẽ động con ngươi, nâng mắt hỏi: "Lịch trình gần đây của Việt Từ đã báo lên chưa?"
"Dạ đây ạ." Đặc trợ Đoạn vội vàng đưa lịch trình lên, còn tự miệng thuật: "Sáng sớm hôm nay, cậu Việt đến đoàn phim đạo diễn Liêu, nghe nói đạo diễn Liêu bất mãn xu hướng tìиɦ ɖu͙ƈ của cậu ấy, nghi ngờ không biết cậu ấy có thể kết hợp với nữ chính diễn vai tình cảm không, nên yêu cầu cậu ấy hôm nay đến thử vai với nữ chính một hồi."
Nữ chính?
Đó không phải là Nguyên Tiếu à?
Hắn cũng chẳng để tâm việc Liêu Thành Sổ làm khó, loại lý do buồn cười đó quả thực là tự đưa mặt ra cho Việt Từ bôi lên, nhưng Nguyên Tiếu kia thì...
Phó Bồi Uyên vẫn nhớ rõ thái độ Việt Từ khi nhắc tới cậu ta, cả câu thề đùa cợt kia nữa, trong mắt người đàn ông hiện lên nét trầm tư, sau đó hạ lệnh: "Chuẩn bị xe."
(Chỗ này nhắc chút sợ các thím quên, "câu thề đùa cợt" mà Phó Bồi Uyên đang nghĩ đến chính là câu mà Việt Từ nói lúc bị Phó Bồi Uyên chất vấn chuyện với Nguyên Tiếu lần trước ý: cam đoan trong lúc cả hai đang hẹn hò sẽ không đi lăng nhăng với người khác, nếu vi phạm thì "mặc anh muốn làm gì thì làm". hehehe)
Link truyện: wattpad.com/user/buirambut và buirambut.wordpress.com
Chú thích:
Cờ phi hành: trò chơi dùng bàn cờ ô là bàn cờ truyền thống (kiểu như bàn cờ chơi cờ cá ngựa của mình ấy, nhưng hai trò khác nhau), trò chơi có chủ đề mô phỏng chuyến bay của một chiếc máy bay, hai người chơi lần lượt đổ xúc xắc để cho máy bay cất cánh cho đến khi tới đích.
Bàn cờ truyền thống
Trò này được phát triển trên nền tảng chơi trực tuyến và được sáng tạo thêm nhiều hình thức khác, ví dụ như cờ phi hành với bối cảnh Tam quốc, cách chơi giống cờ phi hành truyền thống nhưng bổ sung thêm yếu tố chiến đấu trực tuyến linh hoạt.
Game cờ phi hành trực tuyến