Đó là một cuộc chơi trải nghiệm cực kỳ thỏa mãn.
Cuộc chơi kết thúc, Việt Từ chưa rút khỏi mùi vị trong đó, anh uể oải ngồi trên ghế sa lông, nhìn Phó Bồi Uyên không chớp mắt, nói chính xác thì là nhìn "kem sữa" trên khóe môi hắn.
Đó đúng là chiến tích huy hoàng vừa rồi của anh, tốc độ anh đánh lén quá nhanh khiến Phó Bồi Uyên tránh không kịp, mặt cứ thế bị anh trét kem lên. Xong việc xem lại, Việt Từ ho nhẹ một tiếng cảm thấy mình có phần quá đà, nhưng anh chưa kịp lấy công chuộc tôi, Phó Bồi Uyên đã rút khăn giấy trên bàn với vẻ bình tĩnh, lau sạch kem sữa dính ở môi, thái độ điềm nhiên như không hề cảm thấy Việt Từ quá đà chút nào.
Việt Từ nháy nháy mắt, có hiểu biết mới về lối nhận thức khác thường của người đàn ông này, anh cười xấu xa lại gần, dùng ngón cái lau chỗ kem sữa còn sót dưới cằm đối phương, có chút kiêu ngạo đối với sức mạnh chiến đấu của bản thân khi trét toàn bộ "bánh ngọt" lên mặt hắn, anh nghĩ, tỉ mỉ nhìn từng đường nét trên khuôn mặt đẹp trai sáng sủa của Phó Bồi Uyên, đột nhiên nhếch môi hỏi: "Tôi không biết anh còn chơi được mấy trò tình ái này đấy, hay phải nói sau lưng anh có người bày cho?"
Trong đầu anh hiện lên vài cái tên, nhưng đều bị phủ quyết, đặc trợ Đoạn sẽ không dám đề xuất loại tình ái kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, Phó Nhị gia không ở trong nước, bên cạnh Phó Bồi Uyên cũng chỉ có hai người đấy là hỏi được, không phải họ thì ai đây?
Nhưng không thể phủ nhận, chơi một trận suиɠ sướиɠ mê li như thế, phần tích tụ trong lòng anh cũng phát tiết hết ra ngoài, ngược lại, còn do hành vi quá phận đã làm trong lúc chơi mà sinh lòng yêu thương.
Phó Bồi Uyên khẽ động con ngươi đen, thản nhiên đáp: "Tôi tự tra cẩm nang hướng dẫn bản xuất bản chính thức."
Việt Từ lộ vẻ mặt quái đản: "Chơi trò này mà còn chạy đi xem cẩm nang chính thức, chưa nói đến tất cả trong đó đều miêu tả hoạt động nam nữ, chỉ nói đến phần giới thiệu vừa khô khan vừa nhạt nhẽo, tôi đã hiểu vì sao anh lại làm trúc trắc như vậy."
Phó Bồi Uyên chẳng cảm thấy có gì sai cả: "Nam nữ đều có điểm chung."
Việt Từ nhíu mày: "Có bản điện tử không, lấy ra đây cho tôi xem nào."
Anh nhận điện thoại Phó Bồi Uyên đưa cho, hứng thú mở sách điện tử trên đó, ba giây sau đã tỏ vẻ rã rời chán ngán đóng sách lại, thật đúng là nam nữ đều có điểm chung, bởi vì từ đầu đến cuối quyển sách này đều là những câu dẫn giải bằng các từ ngữ nghiêm túc khô cằn, hơn nữa phần cần tường tận thì lại sơ lược, chỗ nên sơ lược thì lại lan man không ngớt, cũng mệt cho Phó Bồi Uyên xem hiểu được hết, đổi lại anh chỉ có xem thành liệt dương.
Việt Từ lắc đầu, nhìn bộ mặt đứng đắn của Phó Bồi Uyên, buồn cười: "Thứ đồ này chẳng có giá trị tham khảo nào đâu, lần sau muốn học thì tìm thầy Việt dạy cho, vẫn không được nữa thì anh cũng có thể tải phim heo gay về mà xem."
Nói đến đó, anh xích lại gần, cười xấu xa ghẹo: "Hay có phải không tìm thấy nguồn phim, không sao đừng e lệ, tôi có con đường mua phim chính quy, có thể chia sẻ cho anh."
Phó Bồi Uyên nghe vậy khẽ nhíu mày, phun một câu ngắn gọn: "Cái loại đó rất tởm lợm."
Tởm lợm? Xem phim mà cũng cảm thấy tởm lợm?
Việt Từ đột nhiên hiểu vì sao hắn độc thân nhiều năm như vậy, đến phim cũng thấy ghê tởm, đấy quả thực là đã nghiện sạch đến nỗi thành bệnh rồi, có điều... anh híp mắt, cười hư hỏng: "Lúc anh ăn tiểu ca ca, không thấy ghê tởm à?"
"Tiểu ca ca" là cái gì, tất nhiên là một cách nói thô tục, lúc trước khi hai người nô đùa, anh cảm thấy mình cộng cả hai đời vào thì phải hơn tuổi Phó Bồi Uyên, thế nên liền gọi "tiểu Việt Từ" là tiểu ca ca, thương thay cho cái từ này vốn được dùng để gọi con trai, kết quả lại bị anh biến thành bại hoại như vậy.
Cứ tưởng trêu ghẹo như thế, Phó Bồi Uyên sẽ bị ghẹo đến xấu hổ phát tức, kết quả mặt người đàn ông này lại không ngừng dày thêm, hắn nghe vậy thì nhàn nhạt nhìn Việt Từ một cái: "Em ngọt."
Trong nhất thời, Việt Từ kinh ngạc không thôi, không ngờ hắn thế mà tán tỉnh ngược lại mình. Trước nét mặt bất ngờ của anh, Phó Bồi Uyên vui vẻ nở một nụ cười nhẹ.
Từ đó, vách ngăn lúc trước giữa hai người đều bị phá vỡ, không chỉ khôi phục sự ăn ý trước kia, mà do ôm tâm tình vi diệu nên Việt Từ còn càng dung túng cho đối phương được nước lấn tới, quan hệ giữa hai người ngày càng thân mật hơn trước.
Sau đó không lâu, Hắc Vụ Phong Sơn được chuẩn bị nhiều năm rốt cục có động tĩnh mới, Lạc Dương định ngày ra mắt.
Lễ ra mắt là một nghi thức được cử hành trước ngày công chiếu phim, không chỉ ở trong nước, tác phẩm điện ảnh lớn này sẽ được cử hành lễ ra mắt tại nhiều quốc gia, nhằm chúc mừng, tuyên truyền phim sắp chiếu, công bố thời gian chiếu, mời người tham dự quan sát trọn vẹn bộ phim, có cả giới truyền thông tới phỏng vấn các diễn viên và thực hiện tường thuật tóm tắt nội dung phim.
Nói tóm lại, chính là tuyên truyền cho bộ phim sắp tới một cách oanh động.
Lễ ra mắt trong nước được chú trọng, phần diễn của Việt Từ tuy không nhiều nhưng được đạo diễn coi trọng, thậm chí Lạc Dương còn cộp cho anh cái mác đỏ khách mời đặc biệt, đương nhiên cần tham dự lễ ra mắt.
Việt Từ hiểu rõ quy trình trong đó nên không ngạc nhiên mấy, vả lại trong Hắc Vụ Phong Sơn có một phần tâm huyết của anh, đương nhiên anh phải có trách nhiệm làm tới mức tốt nhất, tuyên truyền ngày lễ ra mắt chỉ là việc thuận tay, nếu không nhận lời thì thật không giống tính cách anh.
Vào ngày lễ ra mắt, Việt Từ cố ý thay một bộ Tây trang chỉnh tề, trắng hồng phối hợp khiến anh trông càng tràn trề sức sống. Khi anh vừa đến địa điểm, lễ ra mắt còn chưa bắt đầu, Lạc Dương đã chen ra khỏi đoàn người bận rộn, anh ta tuy là trai thẳng nhưng xét về thẩm mỹ thì chính là nhân sĩ đỉnh cao, anh ta đánh giá Việt Từ một phen từ trên xuống dưới, gật gật đầu nói: "Không sẹo tật gì, mấy ngày nữa đi dự lễ ra mắt ở nước M cứ tiếp tục giữ vững phong thái khổng tước xòe đuôi vênh váo của cậu là được."
Việt Từ nhướn mày, giọng điệu Lạc Dương không khách khí thì anh đây cũng sẽ không khách khí, lập tức đáp ngay: "Lễ ra mắt trong nước thì tôi tham gia, nhưng những nước khác thì thôi, tiểu Khê ở nước M đấy còn gì, anh hoàn toàn có thể giao công việc cho cậu ấy."
Lạc Dương không kiên nhẫn khoát tay, nói ngắn gọn thô thiển phản ngược lại: "Cậu tham dự, cậu ta đương nhiên cũng sẽ tham dự, có thể chuyên nghiệp tí hay không hả, tuyên truyền là việc lớn như thế mà cũng muốn chuồn mất, hình tượng chuyên nghiệp vất cho chó ăn rồi à?"
Việt Từ vẫn một bộ bình tĩnh: "Chính bởi vì chuyên nghiệp nên mới chả rảnh, Không Trung Sát Trận sắp khởi động máy, đang chụp ảnh tạo hình, chẳng bao lâu nữa sẽ bắt đầu công bố, tôi nào có lắm thời gian theo anh đi khắp thế giới tổ chức lễ ra mắt."
"Nhanh vậy á?" Lạc Dương kinh ngạc: "Không phải lần trước còn bảo anh ta chưa đả động được Nguyên Tiếu sao, đây là thuyết phục được rồi hay là đổi nữ chính?"
Riêng chuyện Việt Từ lấy được vai nam chính Không Trung Sát Trận thì anh lại không hề ngạc nhiên, thật sự không có gì để ngạc nhiên, nếu Việt Từ không lấy được thì mới thật dọa anh nhảy dựng.
....
Cùng lúc đó, tại điểm vui chơi lớn nhất thủ đô.
Ánh đèn mờ tối là thứ điều tiết bầu không khí tốt nhất, các loại hương mù mịt trong không khí trộn lẫn vào nhau thành một thứ mùi đặc biệt, mấy cậu ấm tụ tập lại làm nổi lên những tiếng hi hi ha ha đùa giỡn đan cài cùng những tiếng cười khúc khích của đám con gái, điều như thế ở nơi ngợp trong vàng son như thế này cũng là thường gặp.
"Lão Tần, lão Tần cậu có vào chơi một ván không?" Trong đám đó có người thua bạc quá nhiều lần đến xấu hổ chơi không nổi nữa, liền muốn gọi cứu binh, ngày xưa bọn họ gọi "Tần thiếu", bây giờ tất cả đều đã hơn ba mươi tuổi nên bắt đầu chuyển sang xưng hô "chín chắn" hơn.
Tất nhiên, đó chỉ là lời tự dối vụng về, đối với đám cậu ấm con ông cháu cha chẳng cần phấn đấu để hưởng lạc mà nói, chín chắn, chỉ là nói chơi.
Trong đám người ấy, riêng Tần Thuật lại khác, núi dựa trong nhà Tần Thuật cao hơn nhiều, năng lực bản thân gã cũng không phải là thứ mà bầy người lười chảy thây chỉ lo hưởng lạc không mang chí lớn như bọn họ có thể so sánh. Chó điên đúng là điên, đó là bởi gã hành sự phá vỡ giới hạn bất kể hậu quả chỉ để cho mình vui sướng, điểm này cộng với năng lực của gã là đã đủ khiến người thường nghe sợ mất mật.
Nhưng Tần Thuật như thế, lại chẳng hề ghét bỏ đám lười biếng bọn họ tí nào, hoặc nên nói gã thích lăn lộn trong bầu không khí đó, nơi chơi bời ngợp vàng son, đầy ngập mùi giao dịch tiền tài tanh tưởi, gã cho rằng chỗ dơ bẩn này vô cùng ăn khớp với con người dơ bẩn của gã, nhưng lại chẳng tự ti vì bản thân dơ bẩn, mà còn mang theo thứ kiêu ngạo khiến người ngoài không cách nào hiểu được.
Tần Thuật đang bưng ly rượu nhìn xuống tầng dưới một cách nhàm chán, nghe tiếng gọi thì miễn cưỡng quay đầu lại, không động đậy gì, cũng không đáp, đám người kia phẫn nộ bỏ cuộc, tiếp tục chơi ván bài của mình, nhưng cô bạn gái bên cạnh Tần Thuật thấy thế thì làm bộ nũng nịu bu đến gần, nịnh nọt: "Tần thiếu cảm thấy chán à, ở chỗ em có trò chơi hay lắm, anh có muốn thử một chút không?"
Nói xong, thân thể càng dính sát lại, đôi bầu ngực như sắp tuột ra ngoài lập tức chạm vào cánh tay gã, nhưng ngay sau đó, gã đàn ông đang mất hứng thú đột ngột thay đổi sắc mặt, cặp mắt gã lạnh đến tàn độc, đôi tay như vuốt chim ưng bóp chặt cổ ả con gái, khi cô ả giãy giụa kêu gào còn từ từ tăng thêm lực, tiếng kêu thảm thiết phá vỡ bầu không khí vui vẻ, mọi người nhất thời im như thóc.
Không ai dám nói giúp cô ả nọ, không ai dám tiến lên ngăn động tác kẻ điên kia, tất cả mọi người mở trừng mắt nhìn từ lúc cô nàng cố sức giãy giụa tới lúc dần dần mất ý thức, mắt trợn trắng như chuẩn bị tắt thở tới nơi, Tần Thuật mới dùng một tay ném người "bịch" một tiếng xuống đất, vẻ mặt gã đàn ông âm ngoan hung ác khiến lòng người run lên, gã tùy tiện lấy cái khăn ướt xoa xoa cánh tay vừa bị ả đàn bà đụng vào, giọng lạnh lẽo đầy sự ghê tởm:
"Ai dắt ả đến thế, nửa điểm quy củ cũng không có, cút."
Ả con gái hổn hển thở từng hơi, lộ vẻ mặt thoát chết sau tai nạn, nghe được Tần Thuật nói chữ "cút" ác liệt đó thì lập tức chạy té ra ngoài, không dám hoãn nửa phút, sợ trễ một giây là bỏ mạng ở đấy.
Vài cô gái theo cạnh mấy cậu ấm liếc mắt nhìn nhau, cũng không thấy có phần đồng cảm nào với ả kia, ngược lại còn mang ý trào phúng lờ mờ, loại gái mẫu hoang dã như các cô đều là vì bám lên cậu ấm có tiền có thế mới hao hết thủ đoạn kiếm được một tấm vé vào cửa, nhưng bất luận ai vào đều sẽ được cảnh cáo đừng đi tiếp cận Tần thiếu, bằng không sống chết tự lo.
Mấy cậu ấm thấy người cút rồi, bắt đầu chuẩn bị ra hòa giải, có điều còn chưa kịp nói gì thì chợt nghe một tiếng chửi thân thuộc, sau đó Ninh Văn Tranh nãy giờ luôn cúi đầu uống rượu giải sầu bên cạnh Tần Thuật bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt khó coi banh chặt.
Vẻ âm lãnh trên mặt Tần Thuật biến mất, gã quay đầu xem bộ mặt khó coi của bạn thân, không khỏi lộ ra vài phần hứng thú, tò mò hỏi: "Sao thế, mặt cậu đang tái mét đi đấy."
Ninh Văn Tranh tỏ vẻ như bị táo bón, nghiến răng ken két, oán hận nói: "M, con bé Sở Du Lâm chết tiệt kia kéo tôi vào sổ đen không nói, lại còn chạy theo Lận Tình đi xem lễ ra mắt Hắc Vụ Phong Sơn, thật đúng coi ông đây là rùa rụt đầu à!"
Mắt Tần Thuật lóe sáng ánh xanh, không nổi giận, thấy bạn thân xui xẻo thì hết sức vui mừng huýt sáo: "Cắm sừng này lên đầu thì cậu sẽ thành rùa rụt đầu thật."
Ninh Văn Tranh làm sao đỡ được một kích ấy, lập tức lấy di động đi ra ngoài, hùng hùng hổ hổ nói: "Tôi bắt được con bé chết tiệt kia không đánh chết không thôi."
Tần Thuật đổ thêm dầu vào lửa thành công, tâm tình chán chường đều rơi rụng hết, lúc này vỗ vỗ tay đuổi theo, còn đường hoàng bảo: "Chờ tôi chút nào, người anh em tôi đi với cậu, cho cậu chỗ dựa!"
Chú thích:
gái mẫu hoang dại: chỉ những người mẫu không chính thức, không có công ty, không phụ thuộc cơ quan nào, thu nhập đều tự dựa vào hoạt động bản thân. Những người mẫu này thực ra không hề có hoạt động quảng cáo nào, không đi sàn catwalk, không được chụp bìa tạp chí hay cho thương hiệu nào, đa phần họ tự truyền thông bằng các hình ảnh gợi cảm trên trang cá nhân, dùng danh hiệu người mẫu để hot, thu hút ngành công nghiệp xáƈ ŧɦịŧ (ví dụ như chụp nội y...), được coi là một vùng rìa của ngành người mẫu, nhiều khi có biến tướng.
Link truyện: wattpad.com/user/buirambut và buirambut.wordpress.com
Ngày //, mình xin chúc tất cả mọi người khởi đầu một năm thật thuận lợi, hãy cùng làm việc, học tập chăm chỉ để cố hết sức đạt được những điều mong mỏi trong một năm này nhé các bạn! Yêu nhiều! (=^_^=)