Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mới sáng sớm, Việt Từ đã bị chuỗi tiếng chuông điện thoại đánh thức.

"Cậu Việt, vô cùng xin lỗi, do chúng tôi làm việc sơ sẩy, người phụ trách bảo vệ bà Việt lúc trước bị thương ngoài ý muốn nên phải nằm viện, người thế chỗ anh ta lại chưa nắm rõ tình huống, hành sự lơi lỏng khiến cho không kịp thời ngăn cản bà Việt, khi chúng tôi nhận được tin thì bà ấy đã bị xã hội đen bắt đi rồi." Giọng nói ngọt ngào nghe cực kỳ thành khẩn.

Xốc chăn lên, Việt Từ đứng dậy vén màn cửa, nắng ban mai thi nhau chiếu vào phòng cả mảng vàng óng ánh. Anh nghĩ nghĩ rồi nói: "Người bảo vệ lúc đầu vì sao lại bị thương ngoài ý muốn?"

Tiếng Việt Từ quá mức bình tĩnh, giọng nữ đầu dây bên kia hơi sửng sốt, vội trả lời: "Do xảy ra tranh chấp với người khác trong lúc ăn cơm, đối phương là cả đám côn đồ xuống tay không biết nặng nhẹ, vừa đánh vừa dùng ghế gỗ đập gãy chân cậu ấy."

"Tôi biết rồi, tôi sẽ thanh toán tiền." Việt Từ nói xong thì cúp điện thoại, khi chuyển khoản thì gửi dư thêm một khoản tiền, ghi chú rõ là phí chữa bệnh cho bảo vệ bị thương. Đó cũng không phải anh nổi lòng từ bi, mà là suy xét đến việc đối phương bị thương hẳn là do bị mình liên lụy, bị đám người muốn hại anh nhắm vào.

Anh mở cửa phòng ngủ, đúng lúc nghe thấy tiếng đập cửa, Tư Minh Tu mới sáng sớm đã chạy sang đây, khuôn mặt lạnh lùng không giấu được đôi mắt thâm đen, xem chừng cả đêm không ngủ.

"Đã điều tra xong." Tư Minh Tu ném một tập tài liệu dày lên bàn trà, tự xuống bếp pha nhanh một cốc cà phê hòa tan, dùng vẻ mặt ghét bỏ uống hết rồi mới nói tiếp: "Việt Tân Thư chọc vào ổ xã hội đen ở Tuyên Thành, cái loại chuyên môn hợp tác với sòng bạc cho vay nặng lãi, phiền toái nhất là bọn chúng lại có cấu kết với mafia thủ đô, không xử lý được.

Người bảo vệ mà cậu tìm cho bà ta bị kẻ khác cố ý gây sự đánh gãy chân, lũ chị em cũ cũng được mua bằng tiền đến dụ dỗ bà ta vào sòng bạc. Sau khi thua sạch số tiền cậu đưa cho lúc trước, bà ta liền đỏ mắt ký giấy nợ đánh tiếp, chỉ một ngày đã tích nợ lên ba trăm vạn."

Việt Từ hơi gật đầu, nét mặt bình thản, hết thảy đều không ngoài sở liệu.

Tư Minh Tu tạm ngừng, nhìn chăm chú vào anh, ngữ khí thêm nghiêm trọng: "Bọn vay nặng lãi thấy bà ta không có tiền trả nên dọn sạch nhà bà ấy, đồng thời trói lại đe dọa rằng nếu không trả tiền, chúng sẽ chặt đứt tay chân, biến bà ấy thành người tàn tật đi ăn xin. Chưa nói đến mạng, bọn này rất ranh ma, không làm ra hành vi chỉ để hả giận mà thiệt hại lợi ích."

Bọn chúng không nói sẽ gϊếŧ nàng, chứng tỏ lời của Việt Tân Thư là do mụ tự bịa ra, mục đích cũng rất rõ ràng, muốn để cho Việt Từ mềm lòng, không nỡ nhìn mẹ chết nên ngoan ngoãn móc tiền ra bồi vào cái lỗ ấy.

Loại mưu kế này trông có vẻ ngu xuẩn, buồn cười, nhưng nếu thật sự là nguyên thân, chưa chắc đã không hiệu quả. Dù gì nguyên thân khi thoát khỏi ma trảo rồi mà vẫn còn gửi hết tiền của mình về cho đối phương tiêu xài phung phí, chứng Stockholm vốn là thứ người bình thường không thể hiểu được.

Ánh mắt Tư Minh Tu có vẻ săm soi rất kỹ, Việt Từ thấy thế cười nhạo: "Anh đang chờ xem tôi đau khổ tuyệt vọng, tâm như tro tàn đấy hở, Có cần tôi diễn một chút để thỏa mãn nguyện vọng của anh không?"

Tư Minh Tu cau mày, tiếp tục thả bom: "Theo lời người ta nói, khi bị bắt, bà ấy sợ tới mức hoang mang hoảng hốt, không ngừng la hét nói mình còn một đứa con trai đang làm minh tinh, nhất định có thể trả tiền; bà ta sợ bọn chúng ngại phiền hà sẽ trực tiếp gϊếŧ mình nên còn nói sẽ trả thêm môt khoản đủ khiến đối phương vừa lòng."

Không thấy phản ứng như trong dự đoán, Việt Từ vẫn cứ một bộ thản nhiên không có bất cứ điều gì thất thố, giống hệt như đang nghe chuyện của kẻ nào xa lạ, trong lúc nhất thời, anh cũng không phân rõ đối phương đã thật sự chết tâm đối với bà mẹ đểu giả này, hay là đang dùng diễn xuất để che dấu.

Tư Minh Tu không dò xét nữa mà hỏi thẳng vào vấn đề: "Cậu tính thế nào, tiền cát xê của Sở Minh Đế và Hắc Vụ còn chưa gửi về, tiền trong tay cậu hẳn chỉ còn hai con số, hay cậu định vay mượn bên ngoài để tạm thời vượt qua ải này?"

Việt Từ cười hỏi lại: "Anh thấy tôi giống kẻ vung tiền như rác lắm sao?"

"Không phải thì tốt." Tư Minh Tu ném cốc cà phê đã uống hết vào thùng rác, giọng phát lạnh: "Chỉ cần cậu không nhân từ nương tay, phía Việt Tân Thư căn bản không có việc gì."

Đối mặt với nghi ngờ của Tư Minh Tu, Việt Từ không tức giận chút nào, thậm chí rất thấu hiểu, dù sao tiền án tiền sự của nguyên thân vẫn sờ sờ ngay đó, người ta không thể không phòng khi bên cạnh lưu trữ một con quỷ hút máu như vậy, nghệ sĩ dù có tiền đồ đến mấy thì cuối cùng cũng sẽ rơi vào kết cục cạn máu mà phải xuống đài.

"Dặn đội truyền thông chuẩn bị sẵn sàng, một khi chuyện này lớn lên, chúng ta phải chiếm trước tiên cơ, lấy vị thế đạo đức để dẫn dắt dư luận." Việt Từ trầm ngâm một lát, nói: "Liên hệ trước với cảnh sát, chắc chắn Việt Tân Thư không đến thủ đô một mình, hiện tại anh sắp xếp chỗ ở cho bà ấy, đám xã hội đen tất nhiên sẽ không chịu từ bỏ ý đồ, chỉ cần bọn chúng đi ra làm loạn thì lập tức bắt lại, lấy đó làm cửa đột phá."

"Tôi biết rồi." Thấy anh tỏ thái độ kiên quyết, sắc mặt lạnh lùng của Tư Minh Tu hòa hoãn lại, ngước nhìn đồng hồ rồi đứng dậy: "Hôm nay cậu còn phải đến Tây Duy bắt đầu làm việc, để tôi đưa đi."

....

Tây Duy là tờ tạp chí thời thượng nổi tiếng trong nước, lượng tiêu thụ tuần san dành cho nữ giới cực cao, người nào đã được làm mẫu bìa thì không có chỗ nào không phải minh tinh hạng nhất, danh tiếng ở thời cực thịnh. Mỗi một lần phát hành kỳ tuần san mới là mỗi một thời cơ chứng tỏ minh tinh đó có lực kêu gọi tốt nhất.

Lần này, Tây Duy hợp tác với Sở Minh Đế, trong lúc dung nhập giữa phong cách thời thượng và phục cổ cung đình, họ vừa muốn giữ lại đặc điểm của hai phái vừa muốn tạo hiệu quả làm người ta chói mắt. Đó có thể coi là sự khiêu chiến không nhỏ, nhưng một khi thành công thì sẽ là chiến thắng nhân đôi, tuần san kỳ đó chắc chắn lại tăng cao sức tiêu thụ, mà Sở Minh Đế cũng sẽ tạo được thế hoàn mỹ cho cuộc tuyên truyền đóng máy sắp tới đây.

Tại studio của Tây Duy, công việc mới sáng sớm còn chưa lu bù nên mấy nhân viên công tác túm năm tụm ba bàn tán chuyện bát quái.

Người mới vào công ty lần đầu tiên gặp cảnh như vậy, không khỏi hưng phấn: "Mọi người có nghe nói, vì để chụp ảnh bìa kỳ này một cách hoàn hảo mà Tổng biên tập mời cả Ansel tới không?"

"Mời thế nào được, lần hợp tác hai năm trước, không phải hai bên đã đàm phán hoàn toàn thất bại do không đồng nhất ý kiến sao?"

"Tôi nhớ rõ lúc ấy mới vào đây làm việc đã chứng kiến một trận tinh phong huyết vũ. Lúc đó Tổng biên tập chi giá cao mời Ansel, hứa hẹn rằng người mẫu là tiểu hoa đán đang nổi Tử Vi, kết quả vào ngày chụp lại đổi thành Kiều Mộng Tuyết, người mới do bên tài trợ khăng khăng muốn nâng đỡ. Kiều Mộng Tuyết cùng lắm chỉ được coi là thanh tú, Ansel sau khi nhìn thấy lập tức tuyên bố bãi công, không bao giờ hợp tác với Tây Duy nữa"

"Anh ta thật bắt bẻ người mẫu." Có người bình luận, nhịn không được thổn thức.

Đề tài này tức khắc dẫn ra sự nghi vấn và tò mò: "Vậy lần này Tổng biên tập mời được người ta đến bằng cách nào?"

Nhân viên đạo cụ đang mải việc nghe thế thì xen mồm: "Vấn đề này chạm vào tử huyệt, có thể khiến nhiếp ảnh gia quốc tế Ansel coi là ngoại lệ đương nhiên chỉ có nàng thơ của anh ta."

"Ồ..." Cô nhân viên mới rất nể tình mà than một tiếng sợ hãi: "Hóa ra Ansel thích Tạ Lan à, cũng khó trách, cô ấy quả thực rất xinh đẹp."

"Ai bảo anh ta thích Tạ Lan?" Mấy nhân viên cũ ham buôn chuyện nhìn cô nàng bằng vẻ mặt cổ quái.

Nhân viên mới ngẩn ra: "Chẳng lẽ nữ chính Sở Minh Đế không phải Tạ Lan ư?"

"Rồi sao?" Nhân viên đạo cụ hỏi.

"Rồi... Chủ đề ảnh bìa hôm nay không phải là chụp Đế hậu tình thâm sao?" Nhân viên mới bị mọi người nhìn nên không dám chắc.

"Hì hì..."

Tiếng cười liên tiếp vang lên, ngay khi nhân viên mới bắt đầu chuyển từ ngây dại sang đỏ mặt thì chị đạo cụ mới miễn cưỡng ngừng cười, nói: "Tin của cô là tin từ năm nào, vốn cũng định chụp Đế hậu tình thâm, nhưng Tổng biên tập đi mời Ansel về bảo rằng, vị bàn tay to này chỉ đề một yêu cầu: anh ta chỉ chụp Việt Từ, chỉ Việt Từ."

Cô nàng mới vào dại ra chừng ba phút đồng hồ mới chần chờ hỏi: "... Là... là ý mà tôi đang nghĩ đến hả?"

Chị đạo cụ nháy mắt với cô mấy cái, miệng cười giống hệt con chó sói muốn bắt cô bé quàng khăn đỏ: "Đừng nóng vội, chờ chút sẽ phổ cập kiến thức khoa học cho cô."

Nói xong chợt nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, một đám đang túm tụm thì thào lập tức tản ra ngay, khi cửa studio được mở ra, mọi thứ đã khôi phục lại trạng thái lặng ngắt như tờ.

Tổng biên tập Tây Duy - Vạn Cẩm, bước vào cùng một người đàn ông đẹp trai.

"Ansel." Vạn Cẩm nhìn bộ dạng người đàn ông chuyên chú nâng niu chiếc máy ảnh, thái độ không coi ai ra gì khiến cô cảm thấy thật bất đắc dĩ, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi một câu: "Anh thật sự không suy xét để cho Tạ Lan tham gia sao, chủ đề Đế hậu tình thâm thật sự hay vô cùng."

Ansel chẳng ngẩng đầu lên, giọng mang vẻ không chút để ý, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Vạn Cẩm, năm nay cô bốn mươi à?"

Cô già như vậy ư!

Vạn Cẩm ngoài cười trong không cười: "Không, khiến anh thất vọng rồi, tôi mới có ba sáu tuổi, vẫn đang thuộc độ tuổi tốt nhất."

Ansel ngẩng đầu nhìn cô, thở dài, lời nói phá lệ độc ác: "Tôi chỉ định khuyên cô đi gặp bác sĩ, trông bộ dạng cô lải nhải rất giống với thời kỳ tiền mãn kinh, như thế không tốt cho sức khỏe."

Mặt Vạn Cẩm nhất thời càng khó coi, cô hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm một trăm linh tám lần rằng không thể đánh chết tên chết tiệt này trước khi xong việc. Ngay khi cô đang tự kiến thiết tâm lý thì Ansel đột nhiên nhìn về phía cửa, mắt sáng kinh người, ngay cả cái máy chụp ảnh mà anh ta luôn coi như tình nhân cũng bị đặt sang bên cạnh, cả người phi như bay về trước cửa.

Trên khuôn mặt đẹp trai kia không hề che giấu sự thân thiết, giọng nói mềm đi, thái độ lễ độ nho nhã so với tên Ansel cay nghiệt vừa nãy cứ như hai người khác biệt.

"Cậu lại gầy rồi." Ansel thở dài nho nhỏ, mắt không nháy nhìn người thanh niên khiến mình ăn không ngon ngủ không yên: "Đóng phim dưới tay đạo diễn Phương chắc hẳn cực kỳ vất vả đúng không."

Vạn Cẩm nheo mắt, thậm chí hoài nghi mình nghe nhầm, ngữ khí ôn nhu như thế làm sao có thể được phát ra từ miệng Ansel?

"Lịch trình tiếp theo đã sắp xếp hết chưa, cậu đến đoàn phim nào tôi sẽ đi theo đoàn phim ấy, làm nhiếp ảnh gia chuyên thuộc cho cậu."

Không chỉ mí mắt Vạn Cẩm nháy liên tục, da gà cũng nổi hết cả lên, lời buồn nôn như thế mà cũng nói được, kia đúng là vị nhiếp ảnh gia nổi tiếng Ansel đã từng cự tuyệt cô vô số lần bằng vẻ cao quý lạnh lùng đó ư?

Không phải là bản sao nào đó đấy chứ?

Cô nhân viên mới vốn còn ngu xuẩn cho rằng Ansel thích Tạ Lan giờ phút này trợn tròn mắt, nhìn Ansel rồi lại nhìn khuôn mặt thanh niên chói mắt bên cạnh, cuối cùng nhìn về phía chị gái đạo cụ, chỉ thấy nàng kia đang ngọt ngào xem cảnh tương tác trước mắt, gặp cô nhìn qua còn nháy mắt cười khẽ.

Nhân viên mới: "..." Cứ cảm giác như vừa thấy cánh cửa của thế giới mới.

Thanh niên cất tiếng cười nhỏ, như ngọn gió mát trấn an sự mơ hồ lo lắng của Ansel: "Tôi không có việc gì, Ansel, đừng nóng vội, hay là anh cảm thấy tôi là người sẽ tự làm mình bị uất ức?"

Câu cuối như mang theo trêu tức không rõ.

Ansel nhất thời tỉnh táo, ho nhẹ một tiếng: "Là tôi thất thố, xin lỗi."

Vạn Cẩm đã chết lặng, thậm chí nghĩ: quả nhiên là uống nhầm thuốc, nếu không lúc này tên Ansel kiêu ngạo ấy phải không nể mặt mắng lại mới đúng chứ, xin lỗi là cái quỷ gì!

Nghĩ thế, nàng rốt cục dời ánh mắt khỏi Ansel, chuyến sang khách mời kỳ này, Việt Từ. Khi chạm đến khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ kia thì bất ngờ bị chấn động, không kiềm được giật mình.

Kỳ thật cô vốn không để ý quá nhiều đến người mẫu kỳ này, chỉ biết đối phương là minh tinh nổi nhất dạo gần đây, do được đạo diễn Phương có chút coi trọng mà một bước lên trời, đóng vai nam chính Sở Minh Đế, còn ấn tượng nhất lại là việc Ansel chịu nhận lời mời vì cậu ta.

Cô biết Ansel theo đuổi cái đẹp, cũng có xem lướt qua ảnh chụp Việt Từ, chỉ nhớ đó là một diễn viên có tướng mạo rất xuất sắc, nhưng khi người này sống sờ sờ đứng trước mặt, vẻ đẹp không cách nào dùng ngôn từ miêu tả này trực tiếp phóng đại, đánh sâu vào mắt cô, trong khoảnh khắc làm cô đứng im như trời trồng.

Có điều làm Tổng biên tập Tây Duy, Vạn Cẩm vẫn rất nhanh giữ vững tinh thần: "Cậu Việt, hoan nghênh cậu đến đây, bên trong là phòng hóa trang, nhân viên tạo hình đã ngồi chờ ở đó."

Việt Từ cười bắt tay với cô, thái độ ôn hòa lễ phép: "Tổng biên tập Vạn trông còn đẹp hơn trong tưởng tượng của tôi."

Buông tay ra rồi, Vạn Cẩm vẫn còn cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng, nóng đến mức tim cô run lên, rõ ràng đã quen nghe quá nhiều lời khen, mà từ trong miệng người này lại làm tim người ta không tự giác đập mạnh, cô đột nhiên hiểu hành động uống nhầm thuốc của Ansel.

....

Tây Duy có yêu cầu cao đối với tác phẩm, mọi phương diện đều phải hoàn mỹ, chỉ mỗi tạo hình thiết kế cũng đã phải thảo luận cả ngày mới tương đối có kết luận, vấn đề trang phục lại càng phải hợp tác với nhãn hiệu trang phục cung đình cổ cao cấp, vừa mang ý vị cổ phong lại vừa không mất tính thời thượng.

Sau khi công việc cuối ngày kết thúc, Ansel cùng Việt Từ ra khỏi Tây Duy, thần sắc anh ta thận trọng, nhắc lại đề xuất làm nhiếp ảnh gia chuyên thuộc của Việt Từ, từ nay về sau chỉ chụp cho mình anh. Cứ đề xuất mãi thế, nếu để người ngoài biết tất sẽ sợ đến rơi con ngươi, kiêu ngạo như Ansel cũng có ngày phải chủ động dâng hiến như vậy?

Việt Từ nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh ta, cười cười, nói: "Ansel, hai ta đều giống nhau, đều thích thứ đồ đẹp, vô luận là người hay là phong cảnh tự nhiên, cái đẹp luôn làm người ta phải lưu luyến."

Ansel bật cười theo, gật đầu: "Đúng, chúng ta hợp nhau vậy đó."

"Nhưng mà." Việt Từ chợt chuyển câu: "Tôi thích mỹ nhân, nhưng không thích coi đó là trân phẩm để giấu đi, không cho ai nhìn trộm. Ngược lại, tôi thích nhìn người ấy đứng trên đỉnh lĩnh vực chuyên nghiệp của mình tỏa ánh hào quang, đấy mới là đẹp nhất."

Ansel kinh ngạc nhìn anh nở nụ cười thong dong, phóng khoáng, nét mặt hơi động.

"Đi thôi." Việt Từ đút hai tay vào túi, đi về phía trước như không có việc gì: "Không phải nói muốn đưa tôi về sao?"

Đúng lúc này, anh lơ đễnh đảo khóe mắt qua cánh cửa tòa nhà Tây Duy, bất chợt ngưng lại.

Việt Tân Thư rụt rè sợ hãi trốn trong góc, quần áo tả tơi, trong nháy mắt nhìn thấy Việt Từ thì tựa như gặp cứu tinh, xồ ra như điên rồi!

"Việt Từ! Việt Từ mày cái thằng súc sinh này cũng dám không quan tâm sống chết của mẹ mày, mày có tin ngay bây giờ tao có thể đến đài truyền hình tiết lộ bí mật, làm cho mày triệt để xong đời không!"

Mụ vồ lên, khàn cả giọng, nhưng lại bị Ansel bắt được, dùng hết sức nhảy về trước cũng không cách nào chạm đến Việt Từ, gân xanh nổi cả lên.

Việt Từ xem bộ dạng chật vật của mụ, trên cánh tay có vết máu và lỗ kim, đáy mắt hơi trầm xuống, thế này cũng không đơn giản chỉ là đánh bạc.

Chú thích:

Hội chứng Stockholm: Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc. Tuy nhiên, những cảm xúc nói trên của "nạn nhân" hoàn toàn vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua. Hệ thống quản lý dữ liệu bắt cóc của FBI ước tính ít nhất tám phần trăm nạn nhân có biểu hiện của hội chứng Stockholm.

Hội chứng Stockholm không những chỉ phát triển ở những nạn nhân bắt cóc mà còn có thể xuất hiện dưới bất cứ ai nằm trong dạng quan hệ "vô cùng thân thiết và gần gũi trong đó một người xúc phạm, đánh đập, đe dọa, hành hạ (tâm lý hoặc/và thể xác) người còn lại." Một trong những giả thiết giải thích sự tồn tại của Hội chứng Stockholm được dựa trên lý thuyết của nhà phân tâm học Anna Freud: Sự đồng cảm của nạn nhân với kẻ hành hạ là cách mà nạn nhân phản ứng với nỗi đau mà họ đang phải trải qua. Bằng cách đồng hóa bản thân với kẻ hành hạ, bản ngã của nạn nhân được bảo vệ. Khi đó, nạn nhân chia sẻ chung những suy nghĩ, thái độ và giá trị với kẻ hành hạ, "tạm quên mất" rằng mình đang bị đe dọa. (theo wikipedia)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio