Không ngờ kỹ nghệ nấu nướng của Phó Bồi Uyên khá lắm, Việt Từ rất nể tình ăn hết toàn bộ, sau đó nhìn đối phương bưng chén đĩa không vào bếp rửa, trông động tác thành thạo cùng cách thức cẩn thận thì có vẻ không phải người học nghề, điều này khiến anh tò mò hỏi: "Bình thường anh ở nhà cũng tự nấu cơm à?"
Người đàn ông rửa sạch bát đĩa một cách gọn lẹ, cọ hết lần này đến lần khác, chứng nghiện sạch được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn trong thói quen sinh hoạt hàng ngày, nghe Việt Từ hỏi, hắn thản nhiên đáp: "Trong nhà có đầu bếp riêng, lúc đi công tác không quen ăn cơm ngoài nên thỉnh thoảng tự làm."
Nhớ đặc trợ Đoạn cũng từng uyển chuyển nhắc: "Tam gia không ăn cơm ngoài, dù là tình huống đặc biệt cũng sẽ tự mang bát đũa", lại nghe lời hắn vừa bảo, không thể không nói chứng nghiện sạch của người đàn ông này đã nghiêm trọng đến trình độ nhất định.
Có điều đó là thói quen cá nhân, không có gì đáng chỉ trích, anh chỉ chợt lóe trong đầu rồi không nghĩ nữa, nhún vai, đang định nói gì thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, là Tư Minh Tu, nhấc máy nghe câu đầu tiên chính là: "Cậu nói với bên Nguyên Tiếu thế nào đấy?"
Việt Từ lười biếng dựa ghế, hỏi lại: "Sao anh biết tôi có liên hệ anh ta?"
"Phương Tiếu, Nguyên Tiếu, tôi có ngốc thì cũng liên tưởng được hai người này với nhau, không nói ra chỉ để tránh xấu hổ." Tư Minh Tu cười nhạt trước nghi ngờ của anh, nói rằng: "Cậu cảm thấy Nguyên Tiếu thế nào, có thể lọt mắt hay không, nếu có thì bàn tiếp."
Trước mặt người đại diện Tư cẩn trọng cuồng công việc, đến Việt Từ cũng khó mà không phục, anh lên tiếng nói: "Có thể, anh muốn bàn gì, nói đi."
"Không Trung Sát Trận công bố chiêu mộ diễn viên, vừa rồi trợ lý của Liêu Thành Sổ gọi điện báo mời cậu đến thử vai nam chính, tôi tìm hiểu một chút, ngoài cậu ra có mấy vị minh tinh thành danh khác cũng được mời, nhưng vai nữ chính thì lại không nhắc tới, xem ra Nguyên Tiếu mở đường rồi."
"Thời gian, địa điểm thử vai?"
Tư Minh Tu báo một chuỗi địa chỉ, nói: "Thời gian vào sáng mai, đến lúc đó tôi tới đón cậu cùng đi, cậu còn một ngày, xem kịch bản chuẩn bị cho tốt, đối thủ cạnh tranh rất mạnh, đừng khinh địch."
"Biết rồi."
Việt Từ cúp điện thoại, nhìn giờ, lại nhìn Phó Bồi Uyên dọn xong chiến trường vẫn chưa định đi làm, hứng thú nhướn mày: "Sao thế, hôm nay anh nghỉ à?"
Phó Bồi Uyên nhìn thoáng qua di động của anh, hơi câu môi, nói khẳng định: "Hôm nay cậu cũng thế."
Hành trình sớm đã nằm trong tay đối phương, Việt Từ không ngạc nhiên với điều này, anh khẽ gật đầu, đáp: "Đúng vậy, đã rảnh rỗi thế không bằng giúp tôi làm chút việc có ý nghĩa?" Nói xong quay về phòng rồi lại nhanh chóng cầm quyển vở đi ra, đặt lên bàn: "Cùng phân tích kịch bản Không Trung Sát Trận với tôi, rảnh rỗi không bằng cùng tôi xem."
Phó Bồi Uyên: "..."
Người đàn ông nhìn anh sâu sắc, thấy cáo con nhà mình hoàn toàn nghiêm túc không giả bộ tí nào, càng không có bất cứ ý gì trêu cợt, rốt cục xác định anh đang bị chứng cuồng công việc nhập, cả trái tim đều nhào vào đóng phim, chẳng nghe ra ý mình ám chỉ.
Có phần không còn gì để nói, nhưng cũng có chút buồn cười.
Phó Bồi Uyên bất đắc dĩ đỡ trán, nhưng trông bộ dạng Việt Từ nghiêm túc vẽ vẽ vạch vạch với kịch bản dày cộp, không khỏi nhu hòa đi, kỳ thật không nhất thiết phải làm gì, cáo con chỉ cần ngoan ngoãn canh giữ bên cạnh hắn, bộ dạng này cũng rất tốt đẹp.
Việt Từ ngẩng đầu khỏi mặt bàn đầy giấy, không kiên nhẫn vẫy tay với hắn: "Còn thất thần làm gì, mau tới đây, nào, cho anh cơ hội đảm nhận vai nữ chính, giúp tôi đối diễn."
Phó Bồi Uyên cười cười chiều chuộng, sải chân đi về phía anh, thấy mặt trên những tờ giấy trải đầy bàn đều là chữ viết của anh, mỗi đoạn văn trong kịch bản đều có phần ghi chú trọng điểm, mấy chỗ trống bên cạnh tràn ngập phân tích đối với nội dung kịch bản, lý giải tính cách nhân vật.
Đoạn Việt Từ đang xem là một cảnh sinh ly tử biệt, không quân đang tiến hành chiến dịch trên không với phần tử khủng bố, máy bay chiến đấu do nhân vật chính điều khiển bị tập kích rơi xuống, giờ khắc nguy nan, nam chính bắt nữ chính trang bị sẵn dù để có thể nhảy bất cứ lúc nào, bản thân anh lại kiên trì ở lại phi cơ chiến đấu tiếp.
Anh khoanh tròn phần đối thoại đơn giản mà có lực ảnh hưởng trong đó, kết hợp với nội dung trên dưới, phân tích: "Lúc này anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng để hy sinh, nhưng lại không mong muốn người con gái mình thích cũng chết ở chỗ này."
Phó Bồi Uyên nhìn xong rồi nói: "Loại tâm tình này không khó lý giải, anh ta là một quân nhân đặt quốc gia lên trên tính mạng bản thân, tuy tình yêu không quan trọng bằng quốc gia, nhưng cũng là điều quan trọng thứ hai trong sinh mệnh anh ta. Anh ta có thể hy sinh vì điều thứ nhất, nhưng không tình nguyện để điều thứ hai cũng hy sinh cùng, anh ta mong người yêu có thể sống sót, như vậy là đã thành toàn hai điều quan trọng nhất trong cuộc đời anh ta."
"Đúng vậy, quân nhân." Việt Từ thở dài một tiếng, trong đầu hiện lên gương mặt kiên định của cha mình.
Cha ruột anh chính là một quân nhân như thế. Tuy quan hệ giữa họ không phải hòa thuận, thậm chí khi còn sống rất dễ khắc khẩu, khắc khẩu không ngừng, nhưng không thể phủ nhận đối phương đích thực là một quân nhân không có chỗ nào để chỉ trích, ông luôn luôn xông pha ở tuyến đầu, có thể vì quốc gia hy sinh bất cứ lúc nào mà vẫn vui vẻ chịu đựng.
Anh kháng cự thái độ cuồng nhiệt đó của đối phương, bởi ông bà chú thím anh đều hy sinh vì nước, thuở nhỏ thứ anh chứng kiến nhiều nhất chính là tử biệt, bóng ma này khiến anh khó có lòng chờ mong đối với gia đình, bởi anh biết sớm muộn cũng có ngày cha mẹ rời mình đi như thế.
Sau này trưởng thành rồi, người dần chín chắn hơn, cũng lý giải được lòng trung thành nhiệt huyết của cha đối với Tổ quốc, anh bắt đầu hiểu hành vi thường ngày trên cương vị quân nhân của ông, nhưng vẫn không có cách nào tiếp thu con đường mà đối phương đặt sẵn cho mình. Anh không muốn nhập ngũ, không muốn đi con đường ông đi, cũng không muốn kết hôn sinh con, bởi không muốn đời con mình cũng lặp lại đường cũ, trơ mắt nhìn người thân lần lượt đi xa.
Anh tận tình hưởng lạc cuộc sống hiện thời, muốn gì thì nhất định phải đạt được, đó mới là nhân sinh anh muốn. Mặc dù cuộc đời Kỳ Dịch Niên rất ngắn ngủi, nhưng đến giây phút trước khi nhắm mắt anh cũng chưa bao giờ hối hận, tiếc nuối thì có, tiếc chưa chơi đến bảy tám mươi tuổi đã phải chấm dứt cuộc sống mỹ mãn.
"Làm sao thế?" Phó Bồi Uyên thấy anh ngẩn người, dịu dàng phất tay qua đầu anh, hỏi: "Nhớ đến cái gì?"
Việt Từ giật mình tỉnh lại, không nhúc nhích, mặc cho bàn tay người đàn ông tùy ý vuốt ve đầu mình, để lại nhiệt độ ấm áp, anh trầm mặc thật lâu, đột nhiên cười cười, hỏi như không có việc gì: "Anh cảm thấy tâm tính nam chính thế nào?"
Phó Bồi Uyên biết anh chỉ cái gì, ngừng động tác tay, thản nhiên nói: "Mỗi người đều có thái độ riêng đối với cuộc sống, đó là anh ta tự chọn, không có chỗ nào để phán xét, cũng không cần người ngoài ca tụng."
"Đúng vậy." Việt Từ thở dài, bỗng nhiên tò mò hỏi: "Anh thì sao, nếu anh gặp phải tình huống này, trên phi cơ chỉ có anh và tôi, anh sẽ lựa chọn như thế nào?"
Chọn như thế nào?
Phó Bồi Uyên không lộ biểu cảm nhìn anh, thản nhiên hỏi: "Cậu chắc chắn muốn nghe?"
"Anh còn có thể dọa tôi sao?" Việt Từ hỏi lại.
Phó Bồi Uyên nhìn thần sắc thanh niên không có chỗ nào cố kỵ, trong cổ họng tràn ra tiếng cười khe khẽ, hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ: "Tôi sẽ bảo vệ em hết sức, để cả hai đều sống sót, bởi chúng ta còn tương lai phía trước, tôi không muốn cứ thế đột nhiên ngừng lại. Mà nếu phương án đó không được, giữa em và tôi chỉ một người được sống, tôi đây chắc chắn sẽ không để em sống sót, dù có chết em cũng phải chết theo tôi, không bao giờ có lựa chọn cho một người sống sót, bất kể người sống là ai.
Việt Từ, tôi sẽ không để bản thân chết đi, sau đó lưu lại một mình em trên thế giới này."
Việt Từ không chỉ không bị dọa, còn bật cười, nói: "Quả nhiên là Phó Tam gia, suy nghĩ không giống những người khác, anh không sợ nói ra làm tôi sợ, sau này trốn xa anh, tránh cho ngày nào đó bị anh kéo đi tuẫn táng?"
"Em không trốn thoát khỏi tôi, cả đời cũng đừng nghĩ có ngày nào như thế." Phó Bồi Uyên cười như không cười nhìn anh, nói: "Không chỉ suy nghĩ của tôi không giống người khác, mà em cũng không giống người khác. Nếu tôi chết một mình thật, có lẽ em sẽ khổ sở nhất thời, nhưng nhìn chung rồi sẽ thoát khỏi khoảng thời gian đó, đến lúc ấy, không biết bên người lại có ai, có lẽ lại là mỹ nhân trái ôm phải ấp khoái hoạt cực kỳ. Em trông tôi giống nhà từ thiện thích hy sinh thân mình để thành toàn kẻ khác lắm à?"
Nói xong câu cuối, đã chất chứa khí lạnh.
"Được được được, nếu thật sự có ngày đó, đại bảo bối anh nhớ phải kéo tôi theo, ngàn vạn lần đừng để tôi có cơ hội tìm mùa xuân thứ hai."
Việt Từ kéo người vào ngực thơm một hơi trấn an, cũng không sửa lại khái niệm "cả đời" sai lầm trong câu hắn nói. Thời khắc hơi thở người đàn ông và anh quyện cùng một chỗ, anh thậm chí còn có ý tưởng cứ dây dưa với đối phương như thế cả đời cũng được lắm.
Ít nhất, theo lời Phó Bồi Uyên, nếu có ngày tử vong thật, anh sẽ không phải tận mắt chứng kiến tử biệt, không phải cô đơn đối mặt ngôi nhà trống rỗng lạnh băng, cũng không cần phải lấy thân phận người nhà để làm lễ tang, trông quan tài, hóa vàng mã, nghe một đám người đến khóc sướt mướt.
....
Suốt ngày hôm ấy, Việt Từ cứ thế lôi tình nhân nhỏ nhà mình cùng xem kịch bản, do bên cạnh có người đối diễn, hơn nữa đối phương thường có thể đóng góp cảm tưởng đúng lúc, loại cảm giác như được thần phù trợ này rất mới mẻ, tận hôm sau tỉnh lại anh vẫn còn thấy hơi bồi hồi, nghĩ lần sau có thời gian nhất định phải lôi Phó Bồi Uyên cùng xem kịch bản tiếp.
Địa điểm thử vai ở trường quay đoàn phim, đề tài thử vai chính là màn tử biệt hôm qua Việt Từ xem, yêu cầu mỗi diễn viên thử vai nam chính đều phải đứng đối diện mô hình người nữ một lần để tỏ rõ tình thâm, sau đó bắt người yêu nhảy dù, biểu hiện ra sự quyết tuyệt và ý định chết chung với kẻ thù.
Màn đối mặt này có chút buồn cười, nhưng diễn viên nào cũng nhập tâm, nhìn thân mô hình trơn bóng với ánh mắt thâm tình ẩn nhẫn. Nếu cảnh tượng này bị chụp đăng lên mạng thì người không biết chuyện chắc chắn sẽ coi nam diễn viên là tên bệnh thần kinh, nhưng diễn viên chính là một dạng người điên, cho nên trong trường quay, những người chuyên nghiệp liên quan đều xem rất nghiêm túc cẩn thận, không hề có cảm giác buồn cười.
Có lẽ lời Phó Bồi Uyên nói hôm qua đã giúp Việt Từ cởi bỏ khúc mắc, khiến anh chính thức buông xuống những điều canh cánh trong lòng, nên khi đối mặt nhân vật kia đã hoàn toàn nắm bắt được trăm phần trăm, không chỉ diễn tả được màn tử biệt này một cách siêu phàm, mà còn khiến toàn trường rung động.
Trình độ diễn xuất mà Việt Từ biểu hiện ra so với minh tinh khác căn bản không cùng đẳng cấp, dù đạo diễn nói mọi người trở về chờ thông báo, nhưng phàm nhà nào có hoa rơi rụng thì đều bén tin ngay, không có gì phải hồi hộp.
Sau khi hàn huyên với đạo diễn, Tư Minh Tu và Việt từ rời trường quay chuẩn bị lên xe, nhưng không ngờ ở thời điểm mở cửa xe lại xuất hiện tình huống mới!
Một người đội mũ lưỡi trai có màu đi vội về hướng này, trực giác Việt Từ cảm nhận được mùi không ổn, anh nhìn thoáng qua khoảng cách ngày càng gần đối phương, quyết đoán kéo cửa xe ngồi vào ghế phó lái.
Nhưng cự li quá gần, đến khi anh định đóng cửa xe thì đối phương đã đứng ngay trước mặt, tại góc nhìn người ngoài không thấy được, gã đàn ông đội mũ lưỡi trai chắn một tay ở cửa xe, một tay khác đặt khẩu súng bên hông Việt Từ, ra lệnh lạnh lẽo: "Xuống xe, đi theo tao, đừng giở trò vặt."
"Việt Từ, làm sao vậy... Anh là ai?" Tư Minh Tu ngồi ở ghế lái, nhìn chằm chằm gã đàn ông ngăn chặn Việt Từ với sắc mặt không tốt, thấy gã với Việt Từ cầm cự nhau tức khắc nhận thấy vấn đề, định mở cửa xuống xe.
"Không việc gì, đừng xuống xe, tôi có việc ra ngoài trò chuyện với anh bạn này trước, sẽ xong ngay thôi."
Anh chưa kịp mở cửa xe đã bị Việt Từ lên tiếng ngăn lại, Tư Minh Tu khẽ ngừng, hợp tác với nhau thời gian dài khiến anh ăn ý thu tay về, đợi bước tiếp theo của Việt Từ.
Việt Từ nói xong liền động thân ra vẻ chuẩn bị xuống xe, trong khoảnh khắc gã mũ lưỡi trai thả lỏng cảnh giác lại đột ngột gây khó dễ, tốc độ anh cực nhanh, dồn hết lực xuống dưới chân, đá một phát văng người ra ba thước, đồng thời duỗi tay đóng cửa xe, hạ giọng hô: "Lái xe!"
Tư Minh Tu đã sớm chuẩn bị sẵn, đạp ga phóng vèo ra ngoài, cùng lúc, đồng bọn mũ lưỡi trai cách đó không xa cũng mau chóng lái xe đuổi theo.
"Chết tiệt, đây là có chuyện gì, vừa rồi gã kia có súng?"
Tư Minh Tu vừa lái vừa nhìn chiếc xe đeo bám không bỏ đằng sau qua gương chiếu hậu, mấy gã trên xe thậm chí chẳng màng gì mà ló đầu ra cửa chĩa súng bắn phía trước, định bắn thủng lốp bọn họ.
"M... Chỗ này tuy không phải chốn phồn hoa nhưng cũng không ít người, bọn chúng dám móc thẳng súng ra, rốt cuộc là hạng người gì vậy?"
Tư Minh Tu lái xe né đạn, không nhịn được chửi tục.
Việt Từ vừa báo cảnh sát vừa bình tĩnh phân tích: "Lúc đầu gã kia định lặng lẽ đưa tôi đi, nhưng chúng ta lại chạy, bọn chúng hẳn là sợ sau này không còn cơ hội xuống tay nữa nên mới làm luôn một ván sống còn, trông chúng rõ là đám tay sai trí mạng, hoặc là được thuê tới, hoặc là vì bị bức đến tuyệt cảnh nên mới liều mình.
Khả năng đầu tiên không cao, bởi nếu chỉ được thuê thì không cần thiết phải mạo hiểm như vậy, cho nên chắc hẳn là đã đến đường cùng rồi. Tuy không biết chúng có quan hệ gì với tôi, nhưng rõ ràng đối với bọn chúng, chỉ bắt được tôi mới có một con đường sống."
Thấy chiếc xe phía sau đã tới gần, Tư Minh Tu không thể không nhấn ga tới mức lớn nhất, nhưng dù thế cũng không cách nào dứt bỏ đối phương. Đúng lúc đó, trên ngã tư đường bỗng có một chiếc xe tải quành về hướng này, thấy sắp tông vào, anh không thể không liều xoay vô lăng tránh né, đồng thời phải phanh kít giữa hai xe áp sát.
Đám tay sai trí mạng nhanh chóng xuống xe vây quanh, gã lưỡi trai bị Việt Từ đá xa ba thước cũng nhảy khỏi xe vận tải, mặt mũi âm trầm đến bên cạnh, gã cầm súng gõ mạnh vào mui xe, quát lớn: "Ra, nếu không tao nổ súng!"
Xong, lần này xong thật!
Sắc mặt Tư Minh Tu khó coi: "Bọn này rốt cục là bọn nào?"
Vẻ mặt Việt Từ cũng trầm trọng, tuy không biết đám này là thế nào, mục đích gì, nhưng rõ ràng nếu rơi vào tay chúng, chắc chắn sẽ không có quả ngon ăn, có thể sống hay không cũng chưa biết.
Vào lúc anh nhìn lướt bốn phía, chuẩn bị bảo Tư Minh Tu lái xe xô mở một đường máu, phía sau lại có một chiếc xe đuổi tới, chiếc xe đó uy thế rào rạt không dừng, tông thẳng vào xe đám tay sai trí mạng, chỉ nghe "Uỳnh" một tiếng, gã đàn ông đứng cách xa Việt Từ đã bị đánh bay ra ngoài.
"Kẻ nào! Chúng mày là ai!"
Nhóm tay sai mới nãy còn kiêu căng vây quanh xe, giờ khắc này thấy đồng bọn bị đánh văng không rõ sống chết, nhất thời kích động không thôi, chúng cầm súng nhắm ngay chiếc xe mới thình lình xuất hiện, tay nắm súng căng chặt, thần tình cảnh giác.
Chiếc xe tông người đó dừng lại, cửa kính xe hạ xuống, nhưng người không ra, mà bắt đầu nhắm bắn bọn kia, mỗi phát một tên, kỹ thuật chuẩn chỉnh dứt khoát.
Tư Minh Tu ngơ ngẩn, dần dần phản ứng kịp: "Đây là đến cứu chúng ta?"
Việt Từ nhìn rõ hơn, chiếc xe kia chỉ có ba người, nên họ không xuống xe đối cứng với đám kia, mà lợi dụng ô tô làm lá chắn, nổ súng bắn đối phương, không bao lâu trên đất đã đổ ngang đổ ngửa, bọn tay sai trí mạng chỉ còn gần nửa nhân số.
Ngay khi phía Việt Từ thở phào một hơi, cách đó không xa lại có thêm một chiếc xe chạy nhanh về hướng này, xe vừa dừng, một đám người đàn ông mang súng đi xuống bao vây tất cả.
Việt Từ sắc mắt, tức khắc nhận ra chỗ khác biệt.
Nhóm thứ nhất là bọn tay sai trí mạng, năng lực bản thân không cao nhưng điên cuồng liều lĩnh, nhóm thứ hai tuy ít người nhưng thiện xạ, hơn nữa biết vận dụng chiến thuật, rõ ràng là nhân sĩ chuyên nghiệp, mà nhóm thứ ba lại khác hoàn toàn hai nhóm trước, không chỉ nhiều người, tư thế mỗi người cầm súng cũng cực đúng quy chuẩn, ánh mắt tàn nhẫn phiếm máu, đó là ánh mắt mà chỉ kẻ từng gặp chém gϊếŧ mới có.
"Ba đợt sóng liền..." Tư Minh Tu hoảng đến chết lặng, thở dài: "Đợt sóng này thuộc phe ai? Đến cứu hay là bắt chúng ta?"
Link truyện: ướng-dẫn-cách-vạn-nhân-mê-lật-kèo
Chú thích:
Tuẫn táng: tục lệ chôn người sống để táng theo người chết xuất hiện ở Trung Quốc cổ đại.
Trí mạng: dùng tính mạng vào việc gì đó, liều chết làm gì đó