Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

chương 96

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi tiễn bước Việt Từ, Clare quay lại thư phòng, rất tri kỷ mà thả hết màn cửa xuống, chiếc đèn bàn trong góc tản ra ánh sáng mỏng manh, giúp duy trì căn phòng không đến mức tối đen như mực, nhưng vẫn khó xua đi nổi áp lực âm u lạnh lẽo.

Knox ngồi yên lặng trên xe lăn, khuôn mặt hắn giấu trong bóng tối như hòa thành một thể, trên người tỏa ra hơi thở chết chóc âm trầm, khi Clare hướng ánh mắt lo lắng nhìn lại, hắn khẽ nâng ngón tay gầy dài ngoắc ngoắc, Clare ngoan ngoãn quỳ một gối, gục đầu phủ cạnh xe lăn, đợi hắn giao phó.

Hãm thân trong bóng tối thực ra lại khiến hắn thoải mái hơn một chút, hai mươi ba năm qua cũng vậy, hắn giống con rắn độc đứng trong góc phòng âm u không gặp được ánh sáng, vô cùng bài xích mọi loại ánh sáng ấm áp, hơn nữa ngâm thân dưới ánh mặt trời cũng khiến hắn cực kỳ khó chịu, ngược lại, chỉ bóng tối mới có thể giúp nội tâm hắn bình tĩnh.

Knox không nói gì, bàn tay hắn khoát lên đầu Clare như vuốt ve thú cưng, mắt lam nửa híp, trong đầu hắn như chiếu lại cảnh tượng lần đầu gặp mặt con trai, từng câu nói, từng động tác đều được hắn xem đi xem lại.

Lúc Việt Từ nhắc đến Việt Từ số một đã chết, trái tim hắn bất giác co rút lại, một nỗi đau đớn khôn cùng lặng lẽ lan tràn toàn thân, cảm giác vừa chua xót vừa cay đắng nhiều năm rồi hắn không nếm trải, cứ như thể bảo vật quý giá vừa lấy về lại bị người cướp đi lần nữa.

Việt Từ cứ luôn cố tách biệt mình với bản thân trong quá khứ, giống như đúng là hai cá thể khác nhau. Khi hắn nghe thanh niên nghiêm túc nói lời hoang đường đó, trong lòng nhận định nó bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ nên phân thành hai nhân cách, rồi lại không tự chủ được mà cảm thấy như bị mất cái gì đó thật, hai loại cảm thụ hoàn toàn khác nhau giằng xé hắn, khiến hắn bị dày vò không biết làm sao.

Hai nhân cách thực sự muốn được phân tách rõ rệt sao, nếu vậy Việt Từ số một từng chịu đủ hai ba năm tra tấn chẳng phải là... Knox nhắm mắt, có phần khó thể tiếp nhận.

Một lúc lâu sau, cửa thư phòng bị người gõ nhẹ, Đường Cổ được cho phép mở ra, đứng tại cửa cung kính nói: "Ngài Knox, Gior đến."

Quan thẩm vấn Gior được lệnh gọi tới một khắc cũng không dám chậm trễ, lập tức ngồi vào máy bay tư nhân do gia tộc Knox chuẩn bị phi đến thẳng nước Hoa.

Knox mở mắt ra, đôi mắt màu lam lóe lên ánh sáng lạnh như băng, khàn giọng nói: "Bảo hắn thẩm vấn tất cả những tên còn sống kia cho ta, có thể moi được bao nhiêu tin thì moi hết bấy nhiêu tin."

Đường Cổ rùng mình, vội đáp lời.

....

Khi Việt Từ xuống tầng thì thấy Phương Trung Quy đang ở trong phòng khách, bốn phía xung quanh là những nòng súng chói lọi nhắm thẳng anh ta, dường như chỉ gần thêm một bước là sẽ vấy máu tươi tại chỗ.

Anh ta đứng thẳng tắp, nét mặt thanh lạnh, môi nhếch, coi như không thấy mấy khẩu súng, cứ nhìn chằm chằm vào Việt Từ đang đi xuống, đến khi xác nhận trên người anh không có nửa miệng vết thương mới thoáng dịu sắc mặt, mở miệng nói: "Anh không việc gì thì tốt rồi."

Việt Từ gật gật đầu, dẫn người rời đi, lên xe Phương Trung Quy. Phương Trung Quy cầm chặt tay lái, xác định Việt Từ vô sự rồi thì yên lòng, tựa như nghĩ thông, không còn tránh anh giống vài ngày trước đó, trầm mặc một hồi, chủ động đề cập: "Chúng ta nói chuyện đi, tôi nghĩ muốn nói hết những điều tôi biết cho anh nghe."

Việt Từ nghĩ nghĩ, nói: "Được, tìm chỗ nào đấy ngồi nói."

Anh chỉ nói tùy tiện tìm chỗ nào đấy, không ngờ Phương Trung Quy nghe xong lại đưa anh về Phương gia, còn cố tình lượn non nửa thủ đô, điệu bộ hoàn toàn không ngại khổ cực.

Phương Trung Quy dừng xe bảo người dưới lái đi chỗ khác, dẫn anh đi dọc theo tòa nhà về phòng nghỉ, thấy anh khó hiểu, giải thích: "Ở Phương gia, hẳn anh sẽ thoải mái hơn một chút."

Việt Từ đẩy cửa phòng nghỉ theo anh ta, tính từ lần trước tới đây là gần một năm, phảng phất như đã cách cả thế hệ, mà gian phòng này vẫn không có gì khác trước, đến cả chiếc đèn bị anh tiện tay gạt vỡ cũng được thay mới tinh giống hệt cái cũ.

Anh ngồi xuống, nhận cốc nước ấm Phương Trung Quy đưa, bên tai là tiếng người đàn ông thở dài mềm nhẹ. Phương Trung Quy nói: "Chuyện này phải lội ngược về trước rất xa. Cha tôi là gia chủ Phương gia đời trước, cách đây hơn mười năm đi lầm đường lạc lối cùng với Phó Bồi Thiên anh cả Phó Tam gia, sau khi bại lộ, hai người trốn ra nước ngoài thành tội phạm bị truy nã. Nhưng khác với Phó Bồi Thiên bị Phó gia đuổi bắt như chó nhà có tang, cha tôi được an trí sống dưới thế lực Phương gia tại nước ngoài, đồng thời còn liên tục cung cấp tin tức mình biết cho Phó Tam gia hòng ngày được về nước.

Nhưng khoảng thời gian trước, chính vào lần đầu tiên chúng ta đi ăn cơm ở câu lạc bộ đấy, ngày chúng ta chạm mặt Phó Tam gia ở phòng xạ kích, tôi vừa nhận được tin cha mình mất tích, không thể không rời đi, suốt đêm ra nước ngoài."

Anh nhắm mắt, miệng đầy chua chát, chính vì lần đó sai một ly mới khiến Việt Từ rơi vào tầm mắt Phó Tam gia, từ đấy về sau mọi chuyện đều vượt tầm kiểm soát, giờ nhắc lại cũng đã muộn, anh kìm nén những cảm xúc dư thừa, nói tiếp: "Tôi tìm mãi vẫn không thấy ông ấy, sau mới biết cha tôi lại liên hệ với Phó Bồi Thiên, chịu mất nhiều tiền nhờ đối phương tiến cử vào gia tộc Knox, một lần ngoài ý muốn, hắn khiến cánh tay phải của Knox là Clare chú ý do có khuôn mặt tương tự phu nhân Knox."

Anh cũng không nhắc gì tới chuyện bị Phó Bồi Uyên nham hiểm cố tình phái ra nước ngoài, khiến anh không cách nào liên hệ với Việt Từ, lần thứ hai gặp lại, hai người họ đã ở bên nhau, những chuyện kia cũng chẳng còn ý nghĩa, sự thật là đối phương đã thành công, còn anh ngốc nghếch đã để mất cơ hội tốt nhất.

"Tôi mang theo mẫu máu mà gia tộc Knox muốn đến nước Y, sau nhiều lần xét nghiệm mới biết hóa ra phu nhân Knox là cô họ bên ngoại nhà cha tôi, tức là con trai do bà cô tôi sinh ra, hắn tên là Felix, tên tiếng Trung hẳn là Tần Việt, nhưng dù với Tần gia, tên này cũng vô cùng xa lạ.

Bà cô tôi sinh một cặp sinh đôi nam nữ, anh trai Tần Việt, em gái Tần Tân, người anh trai lại có hai bộ phận sinh dục cực kỳ hiếm thấy, không phải dị dạng mà cả hai bộ phận sinh dục đều phát triển toàn diện và có khả năng sinh lý. Lúc ấy chuyện này vừa hiếm vừa quái lạ, nên ngay từ đầu Tần gia đã quyết định bán Tần Việt cho một sở nghiên cứu ở nước ngoài, còn Tần Tân tuy phát dục bình thường nhưng vì là em gái song sinh nên cũng bị mua chung một cặp đến đấy. Chuyện này được giấu rất kỹ, họ nói với người ngoài rằng bà cô tôi khó sinh nên thai chết, sự thật chỉ vài người biết."

Nếu không bị gia tộc Knox liên tục gây áp lực, Tần gia căn bản không bao giờ chịu khai bí mật này, anh càng không có khả năng biết còn có việc như vậy xảy ra.

"Sau, sở nghiên cứu đó nổ tung, phần lớn cả nghiên cứu viên và vật thí nghiệm đều chết ở đấy, thực nghiệm liên quan cũng bị dừng lại. Chuyện này cũng bị vùi theo xuống đất ít người biết, nhưng Tần Việt và Tần Tân lại chạy thoát ra ngoài, không biết thế nào mà dính dáng tới gia tộc Knox, cùng thủ lĩnh gia tộc Dexter Knox yêu nhau, sinh ra anh.

Tiếp đó, Tần Tân, em gái Tần Việt, tức người nuôi nấng anh, ôm anh nhập cư trái phép vào nước Hoa, mai danh ẩn tích ở Tuyên Thành hai ba năm. Nếu thời gian trước bà ta không để lại tung tích ở bệnh viện, chỉ sợ đến giờ vẫn chưa tra ra thân phận của anh."

Việt Từ gật gật đầu, sự việc lúc trước anh không rõ lắm, nhưng sự việc lúc sau lại giống y như anh dự đoán, cũng khớp với lời kể của Dexter Knox. Anh chống cằm, từ từ xâu chuỗi các sự việc ở trong đầu, logic trở nên trôi chảy, riêng cái thí nghiệm điên rồ kia, đừng nói là Phương Trung Quy, đến anh cũng không rõ nhiều lắm.

Kiếp trước nhờ nguồn tin từ cha mẹ, anh có nghe nói về cái thí nghiệm kia, thời đó người ta còn coi song tính là ma quỷ, hơn nữa phần lớn người song tính đều có cơ thể dị dạng, mãi đến khi xuất hiện người song tính với hai bộ phận sinh dục phát triển toàn vẹn, người như thế đúng là phản khoa học, nhưng quả thật có tồn tại, hơn nữa còn thật sự sinh được con dưỡng được cái.

Có thứ nhất thì sẽ có thứ hai thứ ba, mọi người ban đầu ngạc nhiên sau chuyển thành thấy nhưng không thể trách, có điều khi vài đứa trẻ trong số đó dần dần lớn lên, người ta phát hiện chúng đặc biệt hơn người thường, có người sở hữu trí tuệ cao hơn hẳn thường nhân, có người sở hữu tố chất thân thể hơn hẳn thường nhân, tóm lại, xác suất người song tính sinh ra thiên tài lớn vô cùng, cho nên không lâu sau đó, bắt đầu có nhà đầu tư âm thầm xây dựng sở nghiên cứu, ý đồ lấy gen làm lợi.

Loại nghiên cứu này ở nước nào cũng là trái pháp luật, bởi họ lấy người sống làm vật thí nghiệm, không biết gây bao nhiêu thương vong, nhưng đã có lợi ích là sẽ có vô số kẻ nối đuôi đi vào, tỷ như người Tần gia chính là loại đuổi theo lợi ích, còn cha ruột nguyên thân Tần Việt chính là vật hy sinh vì lợi ích kia.

Phương Trung thấy anh rơi vào trầm tư, săn sóc không quấy rầy, dù nhận điện thoại cũng nhấn im lặng, sau đó đóng cửa ra ngoài nghe.

Việt Từ tỉnh hồn lại khỏi tập hồ sơ đã xem rất lâu, trong phòng chỉ còn mình anh, còn có chén nước trắng đã sớm lạnh ngắt trên bàn. Anh đứng dậy mở cửa vẫn không thấy người đâu, nghe cách đó không xa có tiếng Phương Trung Quy nói chuyện, đến gần mới phát hiện đối phương thế mà lại trốn trong thư phòng nghe điện thoại để tránh quấy rầy mình.

Anh ra hiệu với đối phương, ý bảo Phương Trung Quy cứ tiếp tục không cần quan tâm mình, quét mắt hai vòng quanh thư phòng, dừng tầm mắt trên một cánh cửa nhỏ lọt trong góc, nhanh nhạy đoán được ngay trong đó có cái gì, đến gần mở cửa, quả nhiên là một phòng theo dõi bí mật.

Việt Từ đi vào, màn hình trên vách tường chiếu rõ ràng từng ngõ ngách khắp Phương gia, bao quát cả phòng nghỉ anh đến thử vai lần trước. Nhìn thấy nơi này, thanh niên nhịn không được bật cười, anh tùy tay khoát lên ghế, lúc ấy Phó Bồi Uyên hẳn là ngồi ở vị trí này, thu hết mọi cử chỉ hành động của anh vào đáy mắt.

Phương Trung Quy nghe xong điện thoại, thấy anh ngồi trong phòng theo dõi ngẩn người nhìn camera phòng nghỉ, người đàn ông hơi ngẩn ra, giải thích: "Mỗi góc trong nhà đều có camera theo dõi, nếu anh để ý, tôi sẽ bảo người dỡ hết ở phòng nghỉ xuống."

Việt Từ ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh phản ứng lớn thế không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ: "Không cần, tôi không có gì phải để tâm cả, chỉ là nhớ tới cảnh thử vai lần trước, không ý gì khác."

Phương Trung Quy hơi hoãn sắc mặt, nhắc tới lần thử vai trước không khỏi nhếch môi một cái, anh đi qua, chỉ chỉ màn hình: "Lúc ấy anh đứng ở chỗ này, đột ngột vung tay, cái đèn bàn kia bị văng xuống đất vỡ nát, thành công hù dọa cả đám người." Nhắc tới ký ức chung của bọn họ, tâm tình anh tốt lên, trêu chọc: "Nói thế, cái đèn bàn đó có phải còn chưa đền tiền không nhỉ?"

Việt Từ cười: "Tôi thật không biết đạo diễn Phương còn tính toán chi li như vậy đấy, nếu anh đòi ngay lúc ấy thì tôi chắc chắn sẽ cho anh khấu trừ tiền cát xê, bây giờ nhớ đến cũng muộn rồi, tôi sẽ không nhận đâu."

"Tiền kiếm vất vả như vậy, tất nhiên phải so đo." Anh nói, mắt nhìn sâu vào Việt Từ, miệng cười, nhỏ giọng hỏi lại: "Tâm tình có khá lên chút nào không?"

Việt Từ biết anh lo cái gì, thật lòng đáp: "Thật tình cũng không đến nỗi như anh tưởng, tôi cũng không giận dữ hay khổ sở nhiều vì chuyện đó, cùng lắm là nhắc tới sở nghiên cứu kia nên ít nhiều sinh ra cảm xúc tiêu cực, cũng may cái thứ đấy đã bị mài mòn theo thời gian, sau này hẳn cũng không có tiếp nữa, phải không?"

"Ừ." Phương Trung Quy hạ mi mắt, Việt Từ còn tiêu sái tự tại hơn anh tưởng, ngược lại mấy ngày nay anh có vẻ lo sợ không đâu, nghĩ đến đấy, anh nói thẳng thắn: "Việt Từ, kỳ thực tôi cũng không cảm thấy khổ sở vì quan hệ họ hàng giữa chúng ta, ngược lại, khi biết tin này, phản ứng đầu tiên của tôi là vui vẻ, bởi tôi là anh họ anh, như vậy có thể quang minh chính đại ở bên bảo vệ anh.

Tới bây giờ tôi không hy vọng xa vời rằng có thể cùng anh ở bên nhau, tôi biết anh tiêu sái không chịu sự bó buộc, sẽ không dừng chân vì bất luận kẻ nào, nếu chỉ giữ anh bên cạnh để hưởng thụ niềm vui ngắn ngủi, tôi sẽ không chờ đến tận hôm nay. Ngay từ đầu, điều tôi hy vọng là có thể làm bạn bên anh lâu dài, bất kể dựa vào lý do gì cũng được, thân phận anh họ này đến đúng lúc lắm, tôi thực cảm kích."

Anh nhìn Việt Từ, trong mắt phảng phất có ánh sao, sáng khiếp người.

Không có nửa phần giả dối, bởi nếu anh muốn hẹn hò với đối phương thật, đã sớm làm từ lúc đối phương vẫn còn là Kỳ Dịch Niên. Bằng diện mạo, cách nói năng, năng lực, anh mà tự tiến cử bản thân, tuyệt đối có thể kết quan hệ tình nhân ngắn hạn với đối phương. Nhưng như vậy quá ngắn, ngắn không đủ để anh dựa vào ký ức ít ỏi đó mà tồn tại trong những năm tháng còn lại, huống hồ anh chưa từng có du͙ƈ vọиɠ thân thể với anh ấy, anh hâm mộ tài hoa của đối phương, quý trọng sự nghiêm túc của anh ấy đối với sự nghiệp, coi người đàn ông hoàn mỹ ấy là thần linh, sao có thể tự đánh vỡ giấc mộng của mình mà khinh nhờn thần chứ?

Anh chỉ mong được ở cạnh đối phương thật lâu thật dài, dù là lấy quan hệ đạo diễn và diễn viên cũng chẳng sao, chỉ cần có thể canh giữ bên người đối phương mãi.

Việt Từ nghe vậy có phần bất đắc dĩ, anh sờ sờ mũi, hiện tại thật khó xác định tình cảm của mình, nếu vẫn cứ ôm thái độ ai đến cũng không cự tuyệt tựa hồ không được hay lắm, thanh niên thở dài nói: "Anh có nghĩ tới không, người anh thích không phải bản thân tôi, mà là một diễn viên cực phù hợp với thẩm mỹ của anh, đó không phải tình yêu, chỉ là hình tượng người yêu hoàn mỹ trong cảm nhận của riêng anh, thế nên anh mới sinh ra hiểu nhầm..."

"Có lẽ vậy nhỉ." Phương Trung Quy cười nhạt, không biện giải, bởi tình yêu của anh là chuyện của anh, không cần thiết phải tạo cho đối phương áp lực, thân phận hiện giờ cũng tốt lắm rồi, anh nói: "Bất kể đó là gì, bây giờ tôi là anh họ anh, cũng coi như là một trong số ít người thân còn sót lại của anh trên thế giới này, anh sẽ không khước từ thân phận này chứ?"

Phải vậy không?

Người thân của thân thể này, ngoại trừ cặp cha mẹ kia, cũng chỉ dư một người anh họ này, tuy là anh họ xa vạn dặm, nhưng đối với người bận tâm thân phận này như thế, anh còn có thể nói gì?

Việt Từ không từ chối nữa, anh hơi nhướn mày, cười khẽ hỏi lại: "Muốn nghe tôi gọi anh họ không?"

Lòng Phương Trung Quy run lên, khụ một tiếng để che giấu thất thố, anh hơi nghiêng đầu nói: "Không cần, anh gọi tên là được, đi thôi, tôi đưa anh ra ngoài, người kia đã đợi ở ngoài lâu rồi."

Việt Từ nheo mắt: "Ai?"

Link truyện: ướng-dẫn-cách-vạn-nhân-mê-lật-kèo

Chú thích:

Chó nhà có tang: chỉ người không chốn nương thân. Đây là thành ngữ tàu (Tang gia chi khuyển), nhưng vì bắt nguồn từ "Sử ký - Khổng tử thế gia" (mà từ thời xưa đạo Khổng tử đã lan ra các nước đồng văn và phát triển khá mạnh) nên thỉnh thoảng trong ngôn ngữ hàng ngày cũng có người Việt dùng, thường bảo là chạy như chó nhà có tang.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio