Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch

chương 40: tiến vào hoàng cung

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chung quanh không còn náo loạn, chuyện quyết đấu giải quyết xong, hết việc rồi...

Edgar nhìn về phía đoàn người: "Calvin."

"Có!" Calvin từ trong nhóm á thú nhân vọt ra ngoài, đi tới trước mặt Edgar, gương mặt anh tuấn tươi cười sáng lạn.

"Đám tinh đạo giao cho ngươi, còn cả những thú nhân biến hình hôm nay, bắt hết lại." Edgar lệnh. Calvin là phó giám độc cục cảnh sát thủ đô tinh, cũng từng là bạn tốt hồi còn đi học của hắn. Trước khi về tới nơi hắn đã báo cho Calvin, để y duy trì trật tự tiện thể giải đám tinh đạo kia đi, đương nhiên, với tình hình hiện tại, người cần bắt xem ra nhiều hơn nhiều đó.

"Không thành vấn đề." Calvin lập tức nói, tò mò nhìn Edgar, chuyện đột nhiên Edgar trở nên mạnh mẽ như vậy y rất tò mò, nhưng tiếc là chỗ này không tiện hỏi, tán gẫu nhiều không tốt.

Calvin vẫy vẫy tay, trước tiên những cảnh sát duy trì trật tự cố gắng đứng dậy, kính nể nhìn Edgar, sau đó bắt giữ kẻ quấy rối và đám tinh đạo.

Đám tinh đạo bị Edgar dọa sợ, kẻ nào kẻ ấy vô cùng biết điều, quá trình tiếp nhận tù binh suôn sẻ, nhưng mấy thú nhân biến thân kia lại không hề dễ xử lý chút nào.

"Tê giác kia, to như thế đeo còng tay thế nào được, biến trở lại mau." Mấy cảnh sát nói.

Con tê giác vẫn nằm ủy khuất trên mặt đất nhìn cảnh sát, không nhúc nhích nổi, hắn vô tội a, hắn cũng không biết tại sao đột nhiên mình lại biến về nguyên hình, đến giờ còn chưa biến lại thành người được đây này...

Cảnh sát thúc giục mấy lần, chỉ thấy tê giác không phản ứng gì, không khỏi nhíu mày, ngay lúc đó, Calvin đi tới, tóm lấy tê giác cực lớn, ước chừng vài tấn giơ cao qua đầu rồi đi ra ngoài, rồi nhẹ nhàng ném thẳng tê giác vào một chiếc xe tải vừa lái tới.

Dễ dàng xử lý xong việc, Calvin tươi cười mang các thú nhân bị biến hình khác chất lên xe.

Dám làm càn ngay dưới mí mắt y ư... Nụ cười của Calvin càng sâu thêm.

Đám cảnh sát kia thấy nụ cười này lập tức run lên, lão đại của bọn họ mỗi lần nở nụ cười đều không phải chuyện tốt!

Cách đó không xa, mấy á thú nhân còn đang kích động nhìn Edgar và Calvin:

"Điện hạ thật đẹp trai!"

"Vị cảnh sát kia cũng thật khí phách, trước đó anh ấy còn giúp chúng ta."

"Ta vẫn thích điện hạ hơn."

"Điện hạ quá lạnh lùng, vừa nãy ta sợ chết khiếp... Ta cảm thấy vị cảnh sát kia dễ gần hơn đó!"

...

Thú nhân lúc trước bị Edgar áp chế giờ đã khá hơn rồi, á thú nhân không như thú nhân, thú nhân mạnh mẽ kỳ thực sẽ không để bọn họ phải sợ hãi, giờ nãy cũng dần khôi phục lại.

Nhưng tình hình vừa nãy quả thực làm bọn họ sợ rồi, không ai dám lộn xộn gì, chỉ dám thầm nghị luận vài câu.

Đám tinh đạo Camus nhìn bộ dáng Calvin vứt thú nhân rõ ràng xong, rồi lại cảm nhận được uy thế còn tản mát trên người Edgar, nhất thời kẻ nào cũng như chim cun cút ngoan ngoãn cực kỳ.

Người thủ đô tinh thật lợi hại, bọn chúng ngàn vạn lần không thể dằn vặt bản thân thêm nữa!

Nhắc đến mới nhớ, trước đây bọn chúng quả là quá tự cao tự đại, đào thoát khỏi truy bắt của quân đội được mấy lần thì tưởng bản thân lợi hại lắm, thực tế... Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà!

Đúng rồi, vừa nãy hình như mới nghe, có ai tìm Edgar quyết đấu?

Lúc đi qua Jack, đám tinh đạo ai cũng liếc Jack một cái, sau đó không khỏi cau mày khinh bỉ. Một thú nhân không đáng để vào mắt, cũng đòi quyết đấu với người kia? Đầu óc có vấn đề a!

Bọn chúng tuy thực lực có kém Jack đi chăng nữa cũng là lăn lộn trong vũ trụ bấy lâu, trên người ít nhiều có sát khí, thế mà còn bị Edgar đánh te tua...

Jack vốn đã bị uy thế trên người Edgar dọa sợ rồi, hiện tại lại bị đám hung thần ác sát trừng cho càng run lẩy bẩy.

Dáng vẻ hắn lúc này đang phát trực tiếp trên internet, cơ hồ ai nấy đều chú ý tới. Nhất thời những người trước còn nói đỡ cho hắn không dám lên bình luận thêm lời nào.

Cùng lúc đó, có người trên mạng bắt đầu phân tích tâm lý Jack. Người bình thường đương nhiên sẽ không hiểu chuyện đi đắc tội với hoàng thất, nhưng có lẽ Jack là kẻ hám danh, muốn thông qua ít chuyện "biểu diễn" một phen, liền đứng ra...

Mọi người bàn về Jack, rồi lại nhắc tới người lính mới kia, ngay lúc đó, quân đội công bố tư liệu, cho thấy người lính đó trước kia luôn không chấp hành mệnh lệnh, đã sớm bị yêu cầu giải ngũ.

Nếu chứng cứ như vậy đưa ra từ trước e là mọi người sẽ nghĩ quân đội muốn bao che Edgar, nhưng thời điểm này lại tạo hiệu ứng cần nhất.

"Ta đã ở hiện trường lúc đó, ta là thú nhân sao, nhưng uy thế điện hạ vừa phóng tới, ta hoàn toàn không nhúc nhích nổi."

"Điện hạ lợi hại như vậy, còn cần đám thất bại kia tìm ra điểm yếu sao?"

"Cũng không biết kẻ nào nhắm vào điện hạ, mưu hại hoàng thất, thật ác độc!"

"Đúng thế! Chuyện lúc trước nhất định có kẻ bày mưu!"

...

Hoàng thất giàu có thỉnh thoảng sẽ khiến người ghen ghét, nhưng đại đa số dân chúng không có ác cảm với hoàng gia, trước kia nổi giận là vì hoàng thất thật sự có thể một tay che trời, lo rằng Edgar biến thành đọa thú hại người còn an ổn không bị xử lý...

Hiện tại, phát hiện hoàng thất mà cũng bị người ta vu cáo, lo lắng lúc trước không còn, nhất thời có chút đồng cảm với quý tộc.

Điện hạ thật xui xẻo, lại bị kẻ khác hãm hại!

Edgar không biết phản ứng cư dân mạng lại như thế, giờ phút này, hắn đã cùng Thư Thư lên phi hành khí bay về hoàng cung rồi.

Quân nhân và tổ lái đi cùng đều được dẫn tới khách sạn sắp xếp chỗ nghỉ, còn Thư Thư cứ nhất định đòi đi chung với hắn... Lên phi hành khí phụ hoàng và mẫu hậu phái tới xong, Edgar còn đang suy nghĩ xem nên giới thiệu Thư Thư thế nào, kết quả lại phát hiện tài xế đưa hắn và Thư Thư về không hề tỏ ra kinh ngạc chút nào.

Mọi người thản nhiên như vậy, là vì, hoàng hậu đã sớm dặn dò, Hoàng đế và Hoàng hậu còn đang xem hình ảnh Thư Thư đây!

Bao nhiêu máy thu hình như thế, có một cái là bọn họ đưa tới, lúc đầu quay Edgar, sau đó theo ánh mắt hắn quay tới Thư Thư.

"Lúc trước nhìn ảnh Leval gửi, ta còn cảm thấy cậu ta hơi nhút nhát, bây giờ nhìn lại, lá gan cũng lớn ghê, lại hoạt bát đáng yêu nữa." Ian hài lòng nhìn video trên tay, trên màn hình Thư Thư đang nhảy nhảy ngó Edgar.

Chris bệ hạ gật gật đầu: "Chỉ là hơi nhỏ một chút."

Ian thở dài: "Là nhỏ tuổi một chút a..." Đứa nhỏ này nhìn như trẻ vị thành niên, hoặc là vừa thành niên thôi... Hi vọng đứa bé kia chỉ là mặt con nít nên thoạt nhìn nhỏ tuổi, phải hỏi cho rõ mới được.

Chris nhìn á thú nhân của mình xoắn xuýt, lập tức nói: "Nhỏ một chút có sao, lúc trước Jones có báo tin, không phải nói lai lịch đứa nhỏ này có chút quái lạ, không biết cả ngôn ngữ đế quốc sao? Vừa vặn có thể đi học hai năm, tìm hiểu đế quốc trước đã."

"Đúng vậy." Ian gật đầu.

Lần đầu bọn họ biết Thư Thư, là qua tin báo từ Jones, thông tin kia thực ra là Edgar viết, lúc đó Edgar nói mình đã thành đọa thú, còn nói có một á thú nhân giúp hắn, hi vọng bọn họ sẽ chăm sóc á thú nhân kia thật tốt, mà á thú nhân kia, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Thư Thư.

Bọn họ vừa biết tin này, chưa kịp tiêu hóa, thì lại đến chuyện họp báo biết Edgar không hề gì.

Sau đó đợi ngày, bọn họ lại nhận được ít thông tin.

Edgar lời ít ý nhiều báo hắn không sao, sẽ về sớm, Jones lại gửi cho bọn họ một video, Edgar bị sét đánh.

Trong video kia, á thú nhân bị sét đánh tới mặt lấm lem, sau đó Edgar còn hôn á thú nhân kia...

Con trai bọn họ, cảnh tượng này là sao đây?

Bọn họ đang cào tim nạo phổi trông ngóng tin tức về á thú nhân kia, nhận được bức ảnh Leval gửi thì mừng rỡ vô cùng, sau đó phát hiện á thú nhân kia nhìn khá lắm, nhưng tới lúc phi thuyền Edgar tới gần thủ đô tinh, liên lạc với Jones xong, lại biết chuyện về cậu, ví dụ như, chuyện Edgar có thể lần nữa biến về hình người, có liên quan tới Thư Thư.

Là á thú nhân này cứu con trai bọn họ!

Dù cho con trai bọn họ có không thích á thú nhân này đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ rất cảm kích, chớ nói chi con trai còn thích á thú nhân này như vậy...

Chris và Ian nhìn nhau, chuẩn bị tâm lý gặp bạn đời của nhi tử.

Phi hành khí chở Edgar tiến thẳng vào trong cung, dừng lại trước một căn nhà đẹp đẽ, Edgar vừa bước xuống đã thấy hai người đứng chờ mình rồi.

"Phụ hoàng, mẫu hậu." Edgar kêu lên.

Thư Thư đứng cạnh Edgar, cậu chỉ là một chú chuột đồng chưa từng có kinh nghiệm chào hỏi trưởng bối, lúc này có chút lắp bắp: "Chào hai vị."

"Chào cậu." Chris và Ian đồng thời quên luôn Edgar, chăm chú nhìn á thú nhân bên cạnh hắn.

Hoàng thất mấy ngàn năm nay không sinh được á thú nhân, lúc sinh Edgar, hai người đều còn trẻ, nghĩ rằng tương lai có thể sinh thêm một đứa, sau đó... Đã nhiều năm như vậy rồi, Edgar sắp ngoài , bọn họ vẫn chưa sinh hạ được đứa thứ hai, càng khỏi nói tới sinh á thú nhân làm gì.

"Tên cậu là Tô Tô phải không? Đứa nhỏ ngoan ngoãn." Ian cười nói.

"Không phải Tô Tô, là Thư Thư." Edgar nhắc: "Cậu ấy cứu con, còn giúp con biến lại thành người, thậm chí thức tỉnh huyết thống."

"Cảm ơn cậu." Chris nói với Thư Thư.

Con trai vừa về đã bênh người ta chằm chặp, rõ ràng vô cùng coi trọng Thư Thư, Ian nhìn cậu cũng nhu hòa hơn: "Ngàn dặm xa xôi tới đây, còn gặp phiền toái, hai con đều mệt rồi phải không? Mau vào đi, ta chuẩn bị bữa ăn cho các con."

Nghe thấy có ăn, Thư Thư vốn được Edgar quảng bá thủ đô tinh có nhiều mỹ vị tỏ ra thiệt mong đợi, Ian liếc mắt thấy, mỉm cười, tiến lên kéo tay cậu vào trong.

Thư Thư không quen bị người khác dắt đi, nhưng Ian khí chất ôn hòa, lại khiến cậu không khỏi có thiện cảm, sau đó bắt đầu suy đoán.

Cậu cứ tưởng Edgar ở trong rừng một mình là vì bị cha mẹ ghét bỏ, nhưng giờ nhìn lại hình như không phải a?

Thân là sư phụ của Edgar, sau này có cơ hội nhất định phải hỏi rõ ngọn ngành mới được... Edgar lúc trước ở trong rừng rậm chỉ có thể ăn đồ sống, thật sự rất đáng thương đó.

Thư Thư theo Ian tới phòng ăn, liền thấy một bàn mỹ thực.

Còn chưa động đũa, chỉ cần nhìn màu sắc món ăn, ngửi mùi hương đồ ăn thôi đã không nhịn được chảy nước miếng, hận không thể vồ tới chén no nê một bữa ngay lập tức.

"Con đói rồi." Edgar chủ động nói.

Ian buồn cười liếc nhìn con trai mình, biết ngay con trai để tâm á thú nhân này cỡ nào mà.

Con trai đã cực kỳ lâu rồi chưa nói một câu đói bụng, y còn tưởng sẽ chẳng bao giờ được nghe cơ, không ngờ nó lại vì người nào đó mà nói ra như thế.

Món ăn ở đây quả nhiên ngon vô cùng!

Thư Thư ăn đến vui vẻ, ba người cùng bàn thấy cậu ăn ngon miệng như thế, khẩu vị bất giác cũng tốt lên.

Lần này Thư Thư không giấu đồ ăn vào túi nữa, còn khắc chế bản thân, cho nên ăn cũng không nhiều... Đương nhiên, nhiêu đó cũng hơn mức ăn của đại đa số á thú nhân rồi. Sau khi ăn xong, rốt cuộc không nhịn được hiếu kỳ, hỏi Ian đối xử với mình rất tốt kia: "Tại sao trước kia Edgar lại phải ở trong rừng rậm? Là tại các vị không cần anh ấy nữa nên ném đi sao?"

Ian sững sờ, lập tức bật cười: "Dĩ nhiên không phải, sao con lại nghĩ vậy?"

Chris cũng kinh ngạc nhìn Thư Thư, ấn tượng đối với á thú nhân này tốt hơn một chút, á thú nhân này không giấu được tâm sự, là một người đơn thuần, dám hỏi ra vấn đề này mà không sợ đắc tội với bọn họ, xem ra cũng là thật lòng đối với Edgar.

"Bởi vì trước đây anh ấy sống một mình trong rừng rậm không tốt lắm." Thư Thư nói: "Nhưng nếu không phải do hai người thì tốt rồi."

"Chúng ta vẫn luôn tìm nó, chỉ là không ngờ nó lại ở trong vùng rừng rậm kia." Ian đáp, thấy Thư Thư đã ăn xong, lập tức kéo Thư Thư ra nói chuyện, cũng giải thích chuyện Edgar mất tích: "Nó mất tích trên một tinh cầu khác, ta không hiểu sao lại thành chạy tới Thiêm tư tinh cầu."

"Có lẽ xuyên qua không gian nào đó!" Lúc trước Thư Thư nghĩ Edgar là Hoàng thái tử thì nhà hắn hẳn phải rất lớn, quy củ rất nghiêm, rồi cha mẹ hẳn khó ở chung, nhưng tới nơi rồi, lại phát hiện hoàn toàn khác xa với tưởng tượng, lập tức thở phào nhẹ nhõm, tới giờ càng không còn quá cảnh giác nữa.

Dù cho xem qua rất nhiều phim truyền hình, Thư Thư kỳ thực chưa từng giao tiếp cùng ai, nói chuyện với Ian không lâu sau đã bị Ian dụ nói ra rất nhiều thông tin, cậu không nói ra chuyện trước đây mình là chuột đồng tinh, nhưng lại kể hết tất cả những chuyện khác, cũng may Ian và Chris không quá để ý chuyện này.

Thư Thư nếu đã không có ác ý với bọn họ, vậy cậu từ đâu tới cũng không quan trọng nữa.

Lúc bọn họ về tới hoàng cung đã không còn sớm, ăn cơm xong hàn huyên một lúc thì đã tối trời.

"Các con đi đường dài, giờ nên ngủ một giấc, mau đi nghỉ đi." Ian cười nói: "Edgar, ta cho người dọn dẹp một phòng sát vách phòng con rồi, để Thư Thư vào ở đi."

"Thưa mẫu phụ, chúng con đi." Edgar đáp, khóe miệng vô thức cong lên, mẫu phụ thật hiểu ý hắn mà.

"Phòng anh ở đâu?" Thư Thư nhìn cầu thang, nhà này tuy không giống hoàng cung trong tưởng tượng, nhưng vẫn vô cùng vô cùng đẹp đẽ, trên lầu còn có ban công rộng cực kỳ...

Trước đây cậu không thích ánh mặt trời không tắm nắng, nhưng biến thành người rồi thì lại khác, cậu cảm thấy thực ra tắm nắng cũng thoải mái lắm.

"Chúng ta ngồi phi hành khí về." Edgar nói.

"Ngồi phi hành khí?" Thư Thư có chút thắc mắc, không phải lên lầu sao?

"Chỗ ở của ta có hơi xa," Edgar liếc nhìn Thư Thư, nhớ tới cậu mới đến nên không biết, bèn giải thích: "Cả đảo này đều là của hoàng thất, cha mẹ ta ở chỗ này, ta ở chỗ khác."

Thư Thư trước kia còn tưởng nhà giàu từ cửa vào nhà phải đi thật lâu thật lâu mới tới nơi, ai dè... Mọi người chắc là đi không xong, cho nên dùng phi hành khí để vào nhà sao?

Cùng Edgar đi tới nơi ở của hắn xong, nhìn thấy một tòa nhà đẹp không kém, phòng ngủ lầu hai không chỉ có ban công cực rộng mà còn có cả phòng vệ sinh, thư phòng, phòng sấy quần áo xong, Thư Thư càng không nhịn được âm thầm tặc lưỡi.

Lúc trước cứ tưởng rắn bự chỉ cần một khu vực nhỏ để làm chốn dung thân thôi, thật ngại quá...

Thăm thú khắp gian phòng của mình một lượt xong, Thư Thư tiến vào chăn bông mềm mại, ngủ một giấc tới sáng hôm sau, vừa ra khỏi cửa đã tới có người máy đi tới: "Thư Thư tiên sinh, Edgar tiên sinh đang tập luyện ở phía sau, tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho ngài..."

"Ngươi tên là gì?" Thư Thư nhìn người máy kim loại đầy ngạc nhiên, nhớ tới chủ nhân trước đây có từng nhắc tới khoa học kỹ thuật gì đó, lập tức hỏi.

"Tên tôi là KM." Người máy đáp.

"Ngươi nhiêu tuổi rồi?" Thư Thư lại hỏi.

"Tôi xuất xưởng đã năm."

"Ngươi thích gì?" Thư Thư tiếp tục hỏi.

"Tôi thích làm việc nhà."

"Ngươi có ăn đồ ăn được không? Có biết yêu không? Có buồn ngủ không?" Thư Thư hỏi liên tiếp.

Ngày xưa Thư Thư chưa được tiếp xúc với khoa học kỹ thuật, chưa từng thấy người máy biết nói chuyện bao giờ, cho nên vô cùng vui thích, dùng khẩu ngữ trò chuyện một hồi xong mới thấy đói bụng.

Nhưng có đói cũng không thể mặc kệ Edgar rồi ăn trước được...

Thư Thư nghĩ nghĩ, nói: ", dẫn ta đi tìm Edgar đi!"

Người máy suýt chút nữa bị hỏi tới hỗn loạn chương trình lắc lư đưa cậu tới phía sau nhà, ở đó có một... nhìn như là phòng gym?

Thư Thư đẩy cửa vào, đúng lúc thấy Edgar hóa thú đang dùng đuôi đánh lên một khối màu đen trên tường, trên đó liền hiện ra một ít số liệu, hẳn là tính toán lực độ của Edgar.

"Sao em lại tới đây?" Edgar biến thành hình người thật nhanh, hắn đã mở hết tất cả quyền truy cập cho Thư Thư, nhưng không ngờ Thư Thư lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

"Tôi tới tìm anh đi ăn cơm!" Thư Thư đáp, vừa nói vừa nhìn vách tường: "Đó là cái gì?"

"Là máy kiểm tra lực độ của thú nhân." Edgar đáp, đập lên đó một quyền, nhất thời xuất hiện con số .

"Tôi cũng muốn thử xem!" Thư Thư cảm thấy hứng thú vô cùng, đi tới đập một cái, sau đó chờ đợi sản phẩm công nghệ cao tính toán kết quả.

"." Màn hình xuất hiện một con số, lập tức có một thanh âm vang lên: "Sản phẩm có kèm theo phản lực, không phù hợp cho á thú nhân, xin ngừng sử dụng."

"Sao lại có thể như vậy a!" Thư Thư bất mãn, sức mạnh của cậu thậm chí không bằng / của Edgar?

"Tôi thử lại." Thư Thư vận dụng linh lực, một đòn giáng tới.

Nắm đấm dùng quá sức, tay hơi đau, nhưng dữ liệu lần này không tệ: ", thú nhân sao."

"Anh xem, nó cũng cảm thấy tôi là thú nhân đó!" Thư Thư vui vẻ nhìn Edgar.

Edgar yên lặng gật đầu.

Thư Thư lại hỏi: "Kỷ lục của anh là bao nhiêu?"

"Còn chưa thử, nhưng nếu dồn hết sức thì phải dùng thú hình." Edgar đáp.

"Vậy anh mau thử đi a!" Thư Thư nói.

"Chúng ta đi ăn trước đi?" Edgar nói, trước kia luyện tập hắn luôn phải khống chế sức mạnh của mình, nếu dùng toàn lực chẳng phải... Hắn cảm thấy mình sẽ đập nát bức tường này mất.

"Trên người tôi có đồ ăn, hay là anh ăn rồi đập nha?" Thư Thư lấy trong túi ra rất nhiều thứ, lại nói: "Tôi thực sự muốn nhìn thấy anh lợi hại cỡ nào, Edgar, tôi cảm thấy anh chính là thú nhân khỏe nhất!" Đây là thần thú cơ mà!

Đôi mắt á thú nhân sáng lấp lánh... Edgar không do dự hóa thú, dùng đuôi đánh vào vách tường rất chi là tàn nhẫn.

Vách tường lóe điện quang, con số không thấy đâu, chỉ có âm thanh nói: "Sản phẩm không thích hợp cho thú nhân sao trở lên, đề nghị mua bản chuyên dụng."

"..." Cứ thế báo hỏng/ Chả trách hồi nãy Edgar không muốn ra tay. Thư Thư có chút ngượng ngùng, áy náy nhìn Edgar, đánh bạo sờ sờ đuôi hắn, cẩn thận hỏi: "Anh có đau không? Vật này rò rỉ điện, không bị giật chứ?"

"Không đau, không sao đâu." Edgar đáp, tí điện thế nhằm nhò gì? Hắn từng bị sét đánh lần, điện chẳng làm gì nổi hắn, nhưng mà... Tiểu á thú nhân xoa xoa lại làm hắn bỗng thấy, toàn thân rắn mềm nhũn.

Á thú nhân thật lợi hại, quả thực trong nháy mắt làm cho thú nhân mất hết sức chiến đấu mà.

Edgar mang vảy vàng chói lọi, sờ thích thật, Thư Thư tưởng tượng vảy này kia đều là vàng, không nhìn toàn cảnh Edgar thì sẽ không thấy đáng sợ, còn sờ sờ thêm mấy lần, thậm chí sờ tới phần bụng khá mềm của Edgar nữa.

Edgar được vuốt ve, thoải mái lộ ra vùng hiểm yếu trước mặt Thư Thư – tay Thư Thư mềm mại, nếu sờ nhiều chút càng tốt.

"Ô, đây là cái gì?" Thư Thư đột nhiên phát hiện mình sờ thấy một chỗ như nứt ra cái lỗ, bên trong hình như có... hai viên thịt? Viên thịt kia còn lớn thêm một chút?

Edgar đột nhiên lấy lại tinh thần, mới phát hiện chỗ bài tiết không biết mở ra từ lúc nào, tuy bộ phận kia chưa duỗi ra, nhưng tiểu á thú nhân đang nhìn kìa!

"Hai cái gì đây? Trông đáng yêu quá đi." Thư Thư lấy ngón tay gảy một cái, vật kia lại lớn thêm, hoặc là nói hơi dài ra một chút, con vật nhỏ sắp lộ ra rồi.

Edgar nhanh chóng trốn tránh, dùng tốc độ nhanh nhất biến thành người, mặc quần áo vào.

Tác giả có lời muốn nói:

Đêm động phòng hoa chúc.

Tiểu chuột đồng (cao hứng): Hô... Cuối cùng cũng kết thúc...

Rắn lớn (mặt than): Ta còn một cái nữa chưa dùng tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio