Cảnh tượng điểm sáng hạ xuống này đối với Ian không còn lạ lẫm gì, đó chính là phi thuyền đang hạ cánh.
Có phi thuyền... là có người đến?
Thực ra sống trên đọa thú tinh cầu mà cứ như thế này, Ian thấy không tệ, nhưng không phải quá tốt, ít nhất đối với người đã quen với nếp sống trên thủ đô tinh, Ian vẫn thấy bất tiện.
Chỉ là mọi người đều chịu được, y chỉ là á thú nhân, từng được chăm sóc chu đáo, càng không thể nói được lời nào.
Nhưng y không nói, không có nghĩa y không muốn trở về.
Đã nhiều ngày như vậy, không biết thủ đô tinh thế nào rồi... Ian mấy ngày nay chưa từng có ngày nào không nhớ Chris, giờ thấy phi thuyền hạ cánh, càng hận không thể chạy qua xem.
Nhưng dù phi thuyền có hạ cánh, cũng không hạ xuống bên này, địa điểm cách bọn họ rất xa, e rằng muốn nhìn xem cũng phải chạy cả quãng dài mới tới, chớ nói chi bản thân y chỉ là á thú nhân.
"Có phi thuyền!" Ian kích động reo lên, sau đó nhìn báo hoa Ball: "Ball, trên người anh có thiết bị truyền phát thông tin không?" Đọa thú đày tới đây đều mang theo vài thứ, biết đâu có cả máy truyền tin?
Tuy ở đây là tinh cầu nguyên thủy, không thể phát thông tin ra bên ngoài, nhưng chiếc phi thuyền kia có thể nhận được.
"Có, tôi vẫn giữ máy lại, nhưng có nên không? Ngộ nhỡ kia là phi thuyền tinh đạo, vậy phải làm sao?" Báo hoa lo lắng.
"Nơi này cũng có tinh đạo ngó ngàng tới sao?" Ian hỏi ngược lại.
"Đúng là không có thật..." Báo hoa đáp, phụ cận không có tinh cầu nào có dân cư sinh sống hay quặng mỏ khoáng sản gì, nghèo nàn đến chim không thèm ị, hàng năm chỉ có duy nhất phi thuyền hộ tống của quân đội ghé thăm, mang theo đồ ăn thức uống cho đọa thú, căn bản không đáng cướp, cho nên tinh đạo chưa từng tới đây.
Nhưng tinh đạo chưa tới, người khác càng không a... Lần tiếp tế kế tiếp phải hơn nửa năm nữa, phi thuyền này rốt cuộc tới làm chi?
Chẳng lẽ là có người tới đón Hoàng hậu và Hoàng thái tử?
Báo hoa Ball còn đang nghi hoặc, giữa bầu trời lại xuất hiện thêm vài điểm sáng – lại có thêm phi thuyền hạ cánh.
Những phi thuyền kia cái sau to hơn cái trước, đứng ở chỗ bọn họ chỉ thấy đường viền mờ mờ, từng chiếc từng chiếc sắp xếp chỉnh tề, cứ thế lần lượt hạ xuống.
Đến cùng Ian cũng không thể thấy rõ hình dáng cụ thể của đoàn thuyền, nhưng nhiều như vậy, chắc chắn không thể là tinh đạo được!
"Mau lấy máy liên lạc ra đi!" Ian giục Ball.
Báo hoa còn đang sửng sốt chiếm ngưỡng màn hạ cánh hoánh tráng bên kia, nghe Ian nói mới giật mình, vội vã lấy ra từ nút áo không gian, đưa cho Ian.
Trên đọa thú tinh cầu, trong số những phi thuyền hạ cánh, có một chiếc, Chris đang đứng trong phòng điều khiển, viền mắt sưng đỏ, khí sắc kém vô cùng.
Mấy ngày nay hắn không ăn không ngủ, mỗi ngày đều uống tạm dịch dinh dưỡng cầm hơi, gầy đi trông thấy, thậm chí so với lúc còn tưởng Edgar đã chết còn đáng lo hơn.
Khi đó nghĩ, dù con trai đã bỏ mạng, hắn vẫn còn bạn đời làm lý do để sống tiếp, bạn đời cần hắn vững vàng làm điểm tựa, hắn không thể ngã xuống, nhưng giờ, hắn đúng là có chút sắp không trụ nổi nữa.
Từ lúc tìm được mảnh vỡ đầu tiên của phi thuyền tới giờ cũng đã nửa tháng rồi, trong nửa tháng này, mỗi ngày, thậm chí mỗi khắc hắn đều phải chuẩn bị chịu dày vò.
Phi thuyền đã nát, người trên thuyền còn có thể sống sao?
Chris căn bản không dám nghĩ sâu thêm, nhưng dù đã nôn ra máu, hắn vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm khoang cứu sinh kia.
Cho dù xác suất rất nhỏ, hắn vẫn dốc sức kiếm tìm.
Ngoài mảnh vỡ kia, bọn họ chưa từng có thu hoạch nào khác, cuối cùng khó khăn lắm mới tìm được mảnh vỡ thứ hai ở một nơi xa.
Hố đen kia vốn không ổn định, nhưng tốt xấu gì vẫn có quy luật của nó, thế nhưng bị bắn phá khiến nó hoàn toàn rối loạn, thậm chí phân tán ra nhiều hướng khác nhau.
Bọn họ đã liên tục ngày không ngủ, nhân viên nghiên cứu đều đã tiến hành tính toán, cuối cùng tạm giới hạn phạm vi, sau đó lần lượt tìm kiếm từng khu vực.
Thế nhưng vẫn chưa thu được gì.
Khoang cứu sinh đã phát tín hiệu cầu cứu, tín hiệu khá mạnh, nhưng bọn họ lại mất dấu... Nếu không phải dù không tìm được người, nhưng cũng chưa thấy thi thể, Chris e là đã gục ngã từ lâu.
Tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng cho bệ hạ, nhưng không ai dám tới gần khuyên bệ hạ nghỉ ngơi... Mấy ngày nay tính khí Chris vẫn luôn rất tồi tệ, cơ hồ tất cả những ai khuyên can đều sẽ bị trách phạt nặng nề, lần này nếu không phải phi thuyền đã cạn nước sinh hoạt, bọn họ phải hạ cánh tìm tinh cầu tồn tại sự sống, Chris e sẽ không chấp nhận dừng chân.
Phi thuyền tiến vào bầu khí quyển hơi chấn động, nhưng nhanh chóng ổn định lại, Chris chớp chớp đôi mi khô khốc: "Cho người máy xuống thăm dò."
Mảnh vỡ bọn họ mới phát hiện cách đây không xa, nếu thật sự đi ra từ lỗ sâu... Nói không chừng khoang cứu sinh sẽ đáp xuống viên tinh cầu này.
Chris cũng mong có thể tìm được họ ở nơi này.
Trên tinh cầu này có sự sống tồn tại, nếu đáp xuống đây, người bên trong mới có cơ may sống sót, nếu như đáp xuống chỗ khác...
"Vâng, thưa bệ hạ." Trợ thủ của Chris nhận mệnh, sắp xếp người xuống dưới.
"Chờ đã." Chris đột nhiên gọi hắn lại: "Ta cũng đi."
"Bệ hạ, sĩ quan quân y nói ngài cần nghỉ ngơi." Trợ thủ không đành lòng nhìn hắn như vậy, tình trạng sức khỏe xuống dốc, sĩ quan quân y đã nói, nếu còn không chịu nghỉ ngơi, e sẽ hỏng mất.
"Ngươi chỉ cần nghe lệnh là được! Ian rất có thể đã đáp xuống đây, ta muốn tự mình đi tìm." Chris nói, bọn họ đã vòng hết tinh vực mà không thấy người, căn bản không có dấu vết... Hiện tại hắn hi vọng khoang cứu sinh sẽ ở đây.
Khoang cứu sinh của hoàng hậu nào có chắc đã vừa vặn rơi xuống đây? Trợ thủ của Chris đều cảm thấy không thể trùng hợp như vậy được, so với tìm người, hắn càng hi vọng Chris có thể tranh thủ nghỉ ngơi thật tốt một chút.
Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt Chris, ý niệm như vậy lại biến mất: "Vâng, thưa bệ hạ, tôi lập tức đi sắp xếp!"
Phi thuyền cuối cùng đáp xuống mặt đất, Chris mặc một thân đồng phục tác chiến, đi ra ngoài, ngay lúc đó, phụ trách xử lý thông tin đột nhiên báo: "Bệ hạ, có tin gửi tới."
"Tin gì?" Chris dừng bước.
Trợ lý giải mã, sau đó nói: "Hẳn là đọa thú trên tinh cầu gửi, thư cầu cứu... Bệ hạ, đây là đọa thú tinh cầu, ngài có muốn tăng quân đi cùng không?"
"Không cần." Chris nói, lần nữa ra ngoài, không ngờ đột nhiên phía sau vang lên tiếng thét kinh hãi: "Chúng ta thu được tin tức của hoàng hậu!"
"Cái gì?" Chris xoáy người nhìn sang.
"Có một tin tức nói y là hoàng hậu..." Có người chỉ màn hình, một chuỗi dài toàn là mật mã, sau khi phiên dịch sang thì đúng là vậy.
Chris nhìn thấy, mừng như điên: "Khóa vị trí máy truyền tin kia, ta muốn trong thời gian ngắn nhất tới đó!"
"Vâng, thưa bệ hạ!"
Từ trong phi thuyền, mấy chiếc phi hành khí bay ra phía xa, còn trong phi thuyền, Calvin mừng rỡ nhìn công tước Monde: "Phụ thân, người có nghe thấy gì không?"
"Ta nghe rồi." Công tước Monde gật đầu, tâm tình cũng thả lỏng.
Nếu những người bên hoàng hậu bình an vô sự, vậy hắn và con trai cũng coi như thoát nạn rồi...
Vùng trời đọa thú tinh cầu vốn là nơi loài chim lớn, hao hao giống dơi ngự trị, loại động vật này ăn thịt, vô cùng hung tàn, tới kỳ sinh sôi nảy nở thường tu lại một chỗ, dù đọa thú có mạnh mẽ cỡ nào cũng phải nhượng bộ lui binh.
Chúng là bá chủ bầu trời đọa thú tinh cầu, thế nhưng hôm nay, giữa bầu trời đột nhiên lại xuất hiện một loài "quái vật" còn to lớn hơn chúng nhiều.
Một con quái điểu lao về phía quái vật to lớn kia liền bị đụng gãy cổ chết, những con khác đều khiếp sợ, hét lên quái dị tán loạn trốn tránh.
Mà trên mặt đất, có một nhóm đọa thú nhỏ nghe tiếng quái điểu sợ hãi thì đều ngẩng đầu lên, cũng thấy mấy chiếc phi hành khí lao về phía xa.
Phi hành khí? Đọa thú tinh cầu sao lại có phi hành khí được?
Quần cư bên này cực kỳ hiếu kỳ, nhưng không đoán được nguyên nhân, liền đi săn như thường ngày – dù cho có phi hành khí cũng chẳng liên quan tới bọn họ, đi lo chuyện của mình đi thì hơn.
Tuy Renault đã đưa đồ ăn tới, nhưng vẫn nên đi săn, thừa còn hơn thiếu.
Mấy điểm sáng đã tắt, chắc các phi thuyền đều hạ xuống rồi... Ian nhìn về phía đó, cắn răng nói: "Chúng ta qua đó!"
"Hoàng hậu..." Báo hoa Ball kích động, nếu hắn có thể cùng những phi thuyền kia rời khỏi đọa thú tinh cầu,vậy có phải sắp được gặp á thú nhân và con trai của mình không? Nghĩ thế, đột nhiên hắn lại không tự chủ được biến về thú hình.
Mà khi biến về thú hình, Ball không thể nói chuyện, nhìn vị trí phi thuyền nơi xa, cúi thấp người xuống, ra hiệu cho Ian leo lên.
Tuy nói thú nhân sẽ chỉ chịu để á thú nhân của mình leo lên lưng, nhưng tình huống đặc biệt thì là ngoại lệ.
Báo hoa Ball đã có á thú nhân của riêng mình, thân phận hoàng hậu và cách biệt tuổi tác đều quá lớn, hắn cảm thấy giữa hai người không thể phát sinh quan hệ gì.
Ian sảng khoái leo lên, sau đó cưỡi báo hoa phóng vụt đi.
Bọn họ mới chạy chưa được bao lâu, phía trước xuất hiện phi hành khí, nhìn thấy chúng, trong lòng Ian nhảy lên một cái, báo hoa cũng dừng bước.
Bọn họ vừa dừng, phi hành khí cũng dừng, từ trên phi hành khí, một người nhảy xuống dưới, đôi mắt sâu thẳm nhìn Ian thật thâm tình.
Là Chris! Ian từ trên thân báo trượt xuống, kích động nhìn Chris, hai người không nói tiếng nào, nhưng ánh mắt trao nhau lại như thể chứa đựng ngàn lời yêu thương.
Chris và Ian gặp lại sau bao ngày xa cách, đều xúc động khôn cùng, ngay lúc ấy, báo hoa bên cạnh lại đột nhiên biến thành người, hoàn toàn khỏa thân.
Vốn đang định ôm người yêu dấu vào lòng, Chris nhất thời đen mặt, báo hoa cũng biết mình gặp xui xẻo rồi, hắn lại quên mất bản thân chưa khống chế được chuyện biến hình mà đứng ỳ ra ở đây...
Ball vội vã biến lại thành thú hình tránh khỏi lúng túng, thế mà cố mãi không được, gấp muốn chết, đột nhiên cảm thấy một cỗ uy thế lớn phóng lại gần...
Là một thú nhân thực lực kém cỏi, dưới áp lực như vậy, Ball trực tiếp biến thành thú hình.
Được rồi, lần này coi như thoát.
Ball co rụt lại một bên ngồi yên như tượng đá.
Chris vốn có rất nhiều lời muốn nói với Ian, nhưng nghẹn ngào không thốt nên lời, còn Ian dừng lại một hồi, bắt đầu lải nhải: "Chris, sao anh lại biến mình thành ra thế này? Xấu chết đi, đã bao lâu chưa ăn uống tắm rửa rồi? Mau ăn gì đi đã, em ngồi kể chuyện cho anh."
"Bọn em đều ổn, đừng lo lắng, trứng nhỏ phá vỏ rồi, một tiểu thú nhân rất hiếu động, chạy trốn nhanh lắm, em đuổi không kịp nó đâu."
"Mấy ngày nay sống rất tốt, không đói không rét."
"Em khỏe lắm, chỉ là... nhớ anh."