Ba chiếc phi thuyền chậm rãi hạ xuống, dừng ở căn cứ mới xây không lâu giữa sa mạc, phi hành đoàn đã chu du thời gian dài trong vũ trụ chỉ muốn bước xuống lập tức.
Trọng lực và không khí ở đọa thú tinh cầu đều khác với thủ đô tinh, hoàn cảnh mô phỏng trên phi thuyền cũng không giống nhau, cửa vừa mở, nhiều người khựng lại mãi mới kịp thích ứng, sau đó mới nhìn rõ cả khung trời đều là cát vàng.
Thủ đô tinh không có sa mạc, đọa thú tinh cầu lại có sa mạc rộng lớn khiến người ta kinh ngạc không thôi, sau đó mbojn họ còn thấy xa xa có rất nhiều đọa thú.
Quả nhiên danh bất hư truyền, đông đảo thiệt a!
"Điện hạ, cận vệ quân hoàng gia Khải Văn đưa tin." Một nam tử anh tuấn nhảy xuống khỏi phi thuyền, đứng trước mặt Edgar cúi chào, thấy Edgar vẫn duy trì hình người, hắn hơi run, kích động thốt lên rằng: "Điện hạ người đã khôi phục? Thật tốt quá!"
Đội cận vệ hoàng gia phụ trách bảo vệ hoàng thất, rất thân thiết, Khải Văn từng là đàn em học khóa dưới với Edgar, càng thêm gần gũi.
"Khải Văn." Edgar gật đầu chào, sau đó cho người hỗ trợ dỡ hàng xuống.
Khải Văn mang theo nhiều người, trong đó có tới người hỗ trợ sinh con, còn lại đều là quân nhân. Những quân nhân sau khi thích ứng với môi trường mới đều rất trật tự, phi thuyền vừa dừng, bọn họ liền vận chuyển vật tư đâu vào đấy.
Bên này ngay ngắn trật tự là thế, hai chiếc phi thuyền bên kia lại có vẻ loạn cào cào.
Người trên phi thuyền dân dụng kia đều uể oải suy sụp, bọn họ tranh nhau muốn xuống phi thuyền nhanh nhanh một chút, càng khiến cho xung quanh nhốn nháo hơn, mà xuống đến nơi ai nấy đều ngơ ngác, không biết nên làm cái gì tiếp.
Về phần chiếc phi thuyền tư nhân, nó mới dừng lại, hai thú nhân liền bước xuống, đang lo lắng tìm bác sĩ, tựa hồ chủ phi thuyền bị bệnh rồi.
Đọa thú tinh cầu còn thiếu quản lý, Edgar không mong có quá nhiều người tới, hai chiếc phi thuyền này hắn càng không hoan nghênh, nhưng người đã tới rồi, hắn lại không thể không quản.
Cho binh lính ghi nhận người trên phi thuyền dân dụng xong, thuyết phục bọn họ ở lại trên phi thuyền, lại để Renault mang Jones tới phi thuyền tư nhân kia, Edgar rốt cuộc có thể đi bồi Thư Thư rồi.
"Edgar, có nhiều đồ ăn ngon lắm a?" Thư Thư chạy hơi vội, hai con mắt sáng lấp lánh.
"Ừm." Edgar gật đầu, hắn sớm đã chọn mỹ thực để riêng, giờ thấy Thư Thư lại đây, lập tức lấy cho cậu một hộp giữ tươi thật lớn.
Mở hộp ra, Thư Thư liền thấy bên trong đủ loại hoa quả món tráng miệng.
Hộp giữ tươi này bảo quản lạnh luôn, hoa quả bên trong cũng đóng băng, Thư Thư lấy ra một miếng đặt trong miệng, lập tức thỏa mãn nhắm hai mắt.
Khối bánh ga tô kem nguội bớt, giữa tiết trời nắng nóng của sa mạc trở nên vô cùng vô cùng ngon miệng, quả thực là cực phẩm mỹ vị a.
Ăn bánh ngọt xong, Thư Thư lại chọn một quả vỏ cứng hình cầu bọc trong lớp vỏ giòn giòn... Vỏ giòn, ở giữa là chất lỏng thơm ngọt, Thư Thư không biết nó là gì, chỉ biết nó mát lạnh ăn lại càng ngon.
Thư Thư bắt đầu không ngừng ăn hết cái này tới cái khác, có cái thì ăn ngay có cái lại giấu đi. Một lát sau, một đôi tay nhỏ nắm lấy cậu, ôm chân cậu lắc lắc.
"Măm... măm..." Tiểu Bảo ôm lấy chan Thư Thư, phát ra mấy âm tiết đơn giản, nhìn cái hộp trên tay Thư Thư không ngừng nuốt nước miếng. Gần đây mỗi ngày đều nằm trong Tu Linh trận, thời gian duy trì hình người ngày càng lâu.
Tiểu hài tử ăn điểm tâm được, món tráng miệng có được ăn không a? Thư Thư không dám cho tiểu Bảo ăn quá nhiều đồ ăn vặt, cuối cùng lấy một quả ngọt bỏ vào miệng nó.
Thân là thú nhân, tiểu Bảo đương nhiên không thích ăn hoa quả, nhưng ở đọa thú tinh cầu hiếm khi được ăn quả ngọt, hiện giờ mới được nếm thử nên rất thích thú, ăn xong lại há to miệng đòi thêm.
Thư Thư lại cho nó trái nữa.
Thư Thư ăn ba trái thì cho hài tử một trái, còn cho con trai uống nước ép trái cây, chỉ một chốc, hai người đã càn quét sạch sẽ đồ ăn trong hộp.
Edgar tiếp nhân cái hộp đã trống rỗng trên tay Thư Thư, lại đưa cậu một hộp khác đầy ắp.
"Edgar anh thật là tốt!" Thư Thư nhận lấy, vui vẻ hôn Edgar một cái.
Đôi môi mềm mại chạm lên má, khiến Edgar tê dại, từ gương mặt tê dại đến tận sâu trong lòng... Edgar không thể trước mặt mọi người làm gì quá thân mật được, cho nên thẳng thắn ôm lấy tiểu Bảo, hôn lên mặt nó một cái, một miếng toàn nước ép trái cây.
"Edgar." Khi mà ba người đang phô diễn một màn "cả nhà thương nhau", tiếng ai đó vang lên.
Nghe quen quen, Thư Thư vội quay lại nhìn, phát hiện người tới lại là Meillet.
Một Meillet trong trí nhớ của Thư Thư giờ lại tiều tụy vô cùng, gầy xác xơ, những không tới mức như bệnh sắp chết, y đang mừng rỡ khi nhìn thấy Edgar, nước mắt dâng lên khó che giấu. Thế nhưng y vẫn cố kìm lại, không rơi một giọt lệ nào, giữ cho mình bình tĩnh lại, vẻ mặt kích động cũng giấu mất.
"Meiller?" Edgar hơi ngạc nhiên, lại nhìn phi thuyền phía sau, thế mới biết chiếc phi thuyền tư nhân kia là của Meillet.
Meillet thân là con công tước, bản thân lại tài hoa hơn người, sở hữu một chiếc phi thuyền tư nhân cũng không có gì là lạ, chỉ là hắn không ngờ y cũng ngàn dặm xa xôi chạy tới đây.
"Tôi nghe nói thú hạch của cậu đã vỡ... Cậu đã khỏi rồi?" Giọng Meillet hơi run.
"Tôi không sao, Thư Thư đã giúp tôi chữa khỏi rồi." Edgar nói, nhắc tới Thư Thư, vẻ mặt càng nhu hòa, sau đó nghĩ tới điều gì: "Cậu tới tìm Calvin? Hắn ở bên kia cơ."
Trong ấn tượng của Edgar, Meillet và Calvin rất thân thiết, Calvin còn thích Meillet nữa... Hai người này sớm đã bị hắn gán ghép thành một đôi lâu rồi.
Hô hấp của Meillet hơi ngưng lại, cười khổ.
Y biết chuyện Edgar xong lo lắng tới cỡ nào, ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, trên đường đổ bệnh mấy hồi, kết quả khi y kiên cường chống đỡ bước xuống, cuối cùng lại nhận được kết quả này.
Tuy đã sớm biết mình và Edgar đã không còn cơ hội, nhưng cho tới tận giây phút này, y vẫn không cam lòng.
Edgar, chưa từng có chút tình ý nào với y.
Meillet ngẩng đầu, nhìn thấy Calvin đứng cách đó không xa nhìn mình, hít sâu một hơi đi tới.
Ba chiếc phi thuyền tới đã mang lại sức sống tràn ngập cho căn cứ.
Lúc trước căn cứ dù nhiều đọa thú nhưng lại không nói chuyện được, thoạt nhìn như sở thú cỡ lớn mà không có bóng người, hiện tại có thêm tiếng cười nói sôi nổi hẳn lên.
Một vài đọa thú có người thân tới đoàn viên, khiến cho căn cứ xuất hiện nhiều tiếng cười, đương nhiên cũng có vài người không tìm được người thân của mình, cuối cùng thần sắc âm u.
Bất quá đây không phải việc mà Edgar có thể lo hết được, bởi đứa con thứ hai của hắn và Thư Thư đã sắp phá vỏ rồi.
Đứa bé này ngốc trong bụng Thư Thư tương đối lâu, đang chuyển động, đạp ra vài vết nứt trên vỏ trứng.
Tiểu Bảo mới sinh bị nhiều người thấy, nhưng bộ dáng đứa nhỏ này ra đời thế nào, Thư Thư và Edgar lại muốn giấu đi – khéo khi lại là một á thú nhân, mà á thú nhân trần trụi, sao có thể để người nhìn?
Trứng nhỏ được Thư Thư ôm ấp, được Edgar nhẹ nhàng vuốt ve, hai người còn không ngừng cung cấp linh lực cho nó... Thế nhưng tốc độ phá vỏ của nó vẫn vô cùng chậm, tựa hồ nó không vội chui ra cho lắm.
"Đứa nhỏ này phá vỏ sao lại lâu vậy a?" Thư Thư đợi mãi chẳng thấy vết nứt mở rộng thêm, có hơi buồn bực: "Em đói muốn chết rồi đây nè>"
"Ta đi chuẩn bị đồ ăn cho em." Nghe Thư Thư kêu đói, Edgar lập tức xuống bếp, không lâu sau liền bưng ra một ít đồ ăn nóng hổi.
Lần này mời tới hai vị đầu bếp, hiện giờ bọn họ phụ trách nấu ăn cho tiểu Bảo và Thư Thư, bảo đảm / đều sẵn sàng phục vụ, đồ ăn được nấu với tốc độ nhanh nhất.
Ở đế quốc Thú Nhân còn có cơm tẻ, món Thư Thư thích nhất, đầu bếp sẽ chú ý nấu cho cậu, nhưng hôm nay lại đổi thành cơm chiên.
Nguyên liệu đa dạng kết hợp với nhau tạo thành mùi hương đặc trưng, Thư Thư ứa cả nước miếng...
"Ta yêu ngươi, yêu ngươi, tựa như chuột yêu gạo..." Thư Thư hát lên, há to miệng ăn cơm chiên ngay trước mặt con mình, đang lúc ăn vui vẻ, trứng trên tay đột nhiên có âm thanh cào gãi.
Đứa bé trong trứng, hình như đang cào vỏ trứng... Thư Thư ngừng ăn cơm, nhìn trứng nhỏ chằm chằm không rời mắt.
Động tĩnh ngày một lớn, cái khe cũng mở rộng hơn, đột nhiên, trên vỏ trứng xuất hiện một cái lỗ nho nhỏ.
"Con sắp ra ngoài rồi kìa!" Thư Thư kích động reo lên, cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sáng là sẽ có một con rắn chui ra từ cái lỗ đó rồi, nhưng không ngờ rằng lỗ nhỏ kia càng lúc càng lớn, sau đó bên trong chìa ra một cái móng vuốt nhỏ nhỏ màu trắng.
Móng vuốt? Cho nên... Không phải á thú nhân mà là thú nhân? Thư Thư và Edgar thấy cảnh này, đều thất vọng, rồi có chút ngạc nhiên – Edgar và rắn con đều đen tuyền, đen tới tận móng chân, cái móng hồi nãy làm sao lại màu trắng? Hài tử đột biến gen? Thư Thư nghi hoặc, bất chợt, móng vuốt bên trong lại chìa ra ngoài...
Chuyện này... Móng vuốt hoàn toàn khác Edgar.
Chuyện gì thế này? Đứa nhỏ này sao có thể lớn lên mà không nghĩ tới cảm thụ của cha nó thế chớ?
Thư Thư nhíu mày không rõ, Edgar lại vui mừng ra mặt: "Thư Thư, đứa nhỏ này giống em!"
"Giống em?" Thư Thư cả kinh, lúc này mới để ý móng vuốt kia giống của chuột đồng.
Trong lòng cậu đang sung sướng như điên, nhất thời hận không thể mở vỏ gặp hài tử ngay lập tức. Đương nhiên cuối cùng vẫn kìm lại được – giúp hài tử mở vỏ không tốt lắm, cậu đâu thể làm vậy.
Mình lại sinh được một tiểu chuột đồng, là chuột đồng a! Thư Thư nhìn cái móng nhỏ đang đấu tranh với vỏ trứng, chỉ cảm thấy lòng mình mềm nhũn.
Tiểu bảo bối của cậu, chính là đứa bé dễ thương nhất trần đời... Đúng rồi, chuột đẻ chuột đều là sinh con, sao cậu lại đẻ trứng, còn bắt con cậu cạy vỏ trứng bò ra ngoài, đây không phải là làm khó nó sao?
Thư Thư có chút đau lòng, nhưng thấy vỏ trứng lắc dữ dội hơn, một cái mũi chuột nhỏ xíu nhô ra ngoài dò xét, cái mũi phớt hồng hít hít ngửi ngửi, tựa hồ hô hấp không khí cho quen.
"Là tiểu chuột đồng, là tiểu chuột đồng thật này!" Thư Thư vui sướng reo lên.
Edgar cũng vui lắm, giờ hắn yêu chuột đồng mà, chỉ là... Đứa nhỏ sinh ra mang dáng dấp của chuột đồng, vậy thì sẽ là thú nhân chuột đồng sao?
Thú nhân chuột đồng a... Edgar liếc nhìn Thư Thư, có hơi sầu não.
Kỳ thực nói về thực lực, Thư Thư rất mạnh, nhưng chuột đồng lại nhát gan, thực lực dù có cũng khó phát huy được, nếu con trai hắn lại là thú nhân chuột đồng...
Edgar đem Thư Thư ghép vào thân hình một thú nhân cao lớn cường tráng, suy nghĩ tỉ mỉ một hồi, khóe miệng giật giật. Khi biết Thư Thư là thú nhân hắn còn không thấy ngại, nhưng tới con hắn thì lại khiến hắn hơi lo lắng.
Nhưng là... Trường hợp của Thư Thư rất đặc biệt, có lẽ con trai cũng vậy chăng?
Edgar cảm thấy giờ mà đi lo lắng có hơi sớm quá, ánh mắt lại nhanh chóng rơi xuống quả trứng.
Móng vuốt nhỏ thò ra nhỏ xíu xiu, hiển nhiên hài tử bên trong cũng nhỏ vô cùng... Nghĩ tới việc mình sẽ có một đứa con nho nhỏ để cưng nựng trong lòng bàn tay, Edgar càng chờ mong được âu yếm nó.
Thế rồi vỏ trứng động đậy mạnh hơn, sau đó một bé chuột nhỏ xíu chui hẳn đầu ra ngoài, trên người đỏ hỏn không có lấy một miếng lông, khiến người cảm thấy mong manh tới mức không thể chạm vào...