"Thì ra thật là các cậu tìm tôi."
Đổng Tu vừa nói vừa tiến vào cửa lớn, nhưng không tiếp tục đi vào trong, mà chỉ đứng tại chỗ, đánh giá Tân Manh và Hùng Gia Bảo bên trong, hai bác gái phía sau cười híp mắt nói, "Chàng trai, cậu xem chúng ta không có lừa cậu chứ."
Tân Manh đang định mở miệng, lại thấy Hùng Gia Bảo đứng một bên đột nhiên lộ ra sắc mặt tức giận, xông ra ngoài như một con chim nhỏ phẫn nộ, thoắt cái túm lấy cổ áo của Đổng Tu, gần như nhấc bổng cả người hắn lên!
Ai cũng không ngờ được lại xảy ra biến cố này, Đổng Tu nhìn biểu tình vặn vẹo của Hùng Gia Bảo, phỏng chừng là nghĩ tới bộ dáng ở thế giới trước của hắn, nhất thời sắc mặt trắng bệch, càng lỡ mất cơ hội, không thể tránh thoát ngay từ đầu.
"Mày! Hãm! Hại! Tao!" Hùng Gia Bảo cực độ giận dữ, hắn giơ nắm tay lên, một đấm đập lên mặt Đổng Tu, đánh bay cả mắt kính của hắn!
"Tuy Hùng Gia Bảo tao ngốc thật, nhưng không dễ bắt nạt như vậy!"
Trong sân nhất thời rơi vào hỗn loạn, các thôn dân vội xông tới giữa hai người, tách bọn họ ra, Hùng Gia Bảo vẫn không cam lòng muốn tiếp tục đánh người, Đổng Tu cũng không dám chịu đòn, dựa theo khí lực kéo hắn lại của thôn dân mà lui về phía sau vài bước.
"Tại sao lại nói là tôi hãm hại cậu? Ban đầu là tự cậu muốn xuống, mà không phải là tôi đẩy cậu xuống!" Đổng Tu không còn mắt kính, tầm mắt có phần mơ hồ, không thấy rõ mặt Hùng Gia Bảo, làm hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng rốt cuộc vẫn chột dạ, nói chuyện thiếu đi mấy phần sức lực, nhưng miệng vẫn cắn chết không chịu nhận.
"Mày!" Hùng Gia Bảo quơ nắm đấm, muốn xông lên đánh hắn, bị mấy thanh niên đứng sau ôm eo cản lại, hắn hô to: "Nếu không phải mày kíƈɦ ŧɦíƈɦ tao, thì sao tao lại kích động thế được!"
Nghe vậy, Đổng Tu không còn hốt hoảng nữa, hắn vùng ra khỏi bác gái đang kéo hắn, tự đi nhặt mắt kính, lau lau rồi đeo lên mặt, mới cười lạnh một tiếng với Hùng Gia Bảo, "Tôi không nói với cậu, thì cậu sẽ không đi xuống hả? Không phải cậu với Kiệt Tử là anh em tốt, cái gì cũng nghe theo gã sao? Nếu gã đã kêu cậu xuống, chắc cậu cũng xuống rồi nhỉ?!"
Hùng Gia Bảo ngưng lại một lát, nhớ đến người đã lừa gạt hắn kia, dường như còn đáng ghét hơn tên Đổng Tu trước mặt này!
Đổng Tu nhân cơ hội chất vấn hắn, "Trả lời tôi! Cậu có xuống hay không!"
Hùng Gia Bảo nghẹn lời, cây chổi lông gà đủ màu sắc trên đầu có chút uể oải, hắn buông tay xuống, sắc mặt mệt mỏi, "Hừ, lần này bỏ qua cho anh, lần sau anh còn dám lợi dụng tôi, tôi tuyệt đối sẽ đánh anh đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra!"
Nói xong liền hầm hừ quay người đi về phía cửa phòng, những người khác thấy không đánh nhau nữa, cũng không tiếp tục ngăn cản hắn, Hùng Gia Bảo đặt mông ngồi vào bàn nhỏ cạnh cửa, thấy vại trà bị Tân Manh để dưới đất, lập tức với lấy, ngửa đầu nốc hết cả vại nước vào bụng như đang hả giận, Ngô Tuyết Hoa nhìn thoáng qua hắn, ngón tay lại quấn quấn bím tóc, lặng lẽ nhếch khóe miệng.
Lúc này, Tân Manh vẫn bàng quan chầm chậm bước tới, hỏi Hùng Gia Bảo, "Anh còn nhớ chuyện xảy ra sau khi anh chạm vào tảng đá?"
Hùng Gia Bảo không có ý kiến gì đối với Tân Manh, thật ra loại người như hắn không có nhiều kinh nghiệm xã hội, lúc đầu vẫn xem người trong đội là bạn bè thân thiết, không hề có lòng phòng bị với bọn họ, mới có thể bị hãm hại thảm như vậy, nhưng hắn không phải thánh mẫu, hắn nghĩa khí với người khác, đồng dạng yêu cầu người khác cũng phải nghĩa khí với hắn, nếu không chịu, vậy được, chúng ta không còn là bạn bè gì nữa!
Cho nên Đổng Tu đã bị hắn gạch tên ra khỏi danh sách bạn bè, mà Tân Manh luôn biểu hiện rất thân thiết, đối xử với hắn không tệ thì vẫn còn, vấn đề mà Tân Manh hỏi tất nhiên hắn cũng sẵn lòng trả lời.
"Cũng không có nhận thức cụ thể, chỉ có một chút ấn tượng," Hùng Gia Bảo gãi gãi đầu, không biết phải miêu tả thế nào, "Sau khi anh chạm vào tảng đá kia lập tức mất đi ý thức, đợi đến lúc tỉnh lại đã thấy mình đang ở trong núi, chuyện xảy ra trong trò chơi trước cũng hiện lên trong đầu anh một cách rất tự nhiên, nhưng cậu muốn hỏi cụ thể anh biết được bằng cách nào, anh cũng chẳng biết miêu tả thế nào nữa."
Tân Manh gật đầu, tạm thời yên tâm hơn một chút, "Vậy coi như may mắn, chỉ biết tình huống, không bị lây nhiễm cảm xúc, thân lâm kỳ cảnh là được rồi."
Ý là mình chưa từng tới một nơi, nhưng lại có cảm giác như mình đã từng tới đó.
Nghe cậu nói vậy, Hùng Gia Bảo tức khắc nhớ tới chuyện sau khi hắn biến thành quái vật, hình như hắn, đã ăn tươi nuốt sống máu thịt của con người? Không nhịn được rùng mình run rẩy, nghĩ mà sợ nói, "Nói rất đúng, may mắn! May mắn..."
Lúc này, bên ngoài lại có thêm một đám người tới nữa, Tân Manh quay đầu nhìn, là Lý Hữu Căn bị tìm được.
Lý Hữu Căn vừa thấy Hùng Gia Bảo, trong sân lại xuất hiện một con trâu đực phẫn nộ, hắn nổi giận đùng đùng tìm Hùng Gia Bảo tranh luận, thôn dân trong sân lại rối loạn thêm lần nữa, tách hai người ra.
Lý Hữu Căn thao thao bất tuyệt mắng Hùng Gia Bảo một trận: "Mày tên khốn kiếp đáng chết này, biến thành quái vật rồi, không đi tìm thằng hại mày, lại cố tình muốn đuổi theo tao! Thế mà còn lấy móng tay đâm vào chân tao, hại tao cũng biến thành tang thi, mày cái đồ đáng chết, tao không tha cho mày!"
Thao thao bất tuyệt: nói mãi không ngừng.
Nhưng Hùng Gia Bảo không như Đổng Tu đến chết cũng không nhận sai, hắn tự biết mình đuối lý, vội vàng xin lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn, lúc này mới làm Lý Hữu Căn thoáng hết giận, hắn bất mãn trừng Hùng Gia Bảo một cái, quay người lại, đối mặt với Đổng Tu sắc mặt âm trầm.
Nhớ tới hình ảnh lúc sau hắn ôm Đổng Tu cắn xé, Lý Hữu Căn có phần chột dạ, lại có phần buồn nôn, trong dạ dày nổi lên từng đợt cuồn cuộn, chưa kịp nói gì, trước tiên đã vọt tới chân tường ói đến thiên hôn địa ám.
Thiên hôn địa ám: Đất trờ mù mịt, hiểu nôm na là ói đến chả biết trời trăng gì.
Biểu tình Đổng Tu càng thêm khó coi, nhưng không nhào tới cho hắn một đấm, rốt cuộc hắn còn giữ được lý trí, biết rằng khi đó Lý Hữu Căn đã sớm mất đi ý thức biến thành quái vật NPC, tìm hắn tính sổ cũng không có tác dụng gì, không để ý đến hắn nữa, chỉ là càng nhìn hắn không vừa mắt.
Đã có bốn người lục tục tới đây, Tân Manh nhăn lại lông mày, Tề Tiểu Quỳ và Du Nghị đâu?
Nhắc đến cũng thật là kỳ quái, rõ ràng chỉ quen biết không tới một ngày, nhưng không biết tại sao cậu vẫn cảm thấy thân thiết với Du Nghị, rất để ý tới y, như là một người bạn quen biết lâu năm, chỉ cần y xuất hiện, mình sẽ theo bản năng đi đến bên cạnh y, không biết tại sao lại vậy nữa.
Sau đó Tân Manh tự đi phân tích, đại khái hơi tương tự với thiếu nữ tuổi dậy thì đột nhiên kết giao với một người bạn thân mới, tâm trạng kiểu như: nhất thời chỉ tiếc mình đã quen nhau quá muộn, hận không thể ngay cả đi toilet cũng đi chung.
Quả thật rất đáng sợ có được không!
Trong đầu cậu toàn là một đống suy nghĩ lộn xộn, mà ánh mắt luôn không nhịn được mà trông ra cửa, chờ mãi rốt cục cũng thấy bóng dáng quen thuộc kia, nhưng ý nghĩ kia lập tức tan biến thành bong bóng dưới ánh mặt trời, toàn bộ đều tan biến, cậu vội vàng nghênh đón, thấy trong đôi mắt đối phương tràn đầy mừng rỡ, ánh mắt sáng lên rất nhiều.
Du Nghị đứng trước mặt cậu, cũng nở nụ cười đáp lại cậu, lấy tay xoa xoa mái tóc của cậu, bầu không khí giữa hai người đặc biệt hài hòa.
Lý Hữu Căn nghiêng đầu liếc mắt nhìn bọn họ, "Xì" một tiếng, nói thầm, "Còn nói không phải loại kia, ách..."
Hắn chưa nói hết câu, đã nhớ đến việc xảy ra lúc trước, mồ hôi lạnh đầy đầu, vội nuốt xuống câu nói kế tiếp. Quả nhiên, hắn thấy Du Nghị hờ hững nhìn thoáng qua hắn, bị dọa đến chân mềm nhũn, quay đầu lấy ngón tay miệng mình, thấp giọng mắng, "Ai bảo mày không biết giữ mồm giữ miệng! Ai bảo mày không biết giữ mồm giữ miệng!"
Đổng Tu cười lạnh, ánh mắt nhìn Tân Manh cũng tràn ngập ngạo mạn và khinh thường, nhưng hắn không ngu như Lý Hữu Căn, hắn vẫn hiểu đạo lý "Họa từ miệng mà ra".
Hắn nhìn lướt qua đám người đứng phân tán ra trong sân, mắt kính dơ bẩn cùng khóe miệng xanh tím làm cho khí thế cao cao tại thượng kia của hắn suy giảm rất nhiều, nhưng bản thân hắn lại không hay biết, vẫn treo lên vẻ mặt kiêu ngạo, mang theo mấy phần thiếu kiên nhẫn lạnh lùng nói, "Hiện tại đã đủ người, chúng ta đi thương lượng về nhiệm vụ, trước tiên lấy ra thiệp của các người..."
Tân Manh quay đầu lại, đột nhiên đánh gãy lời hắn, "Còn thiếu một người, Tề Tiểu Quỳ chưa tới."
Đổng Tu rất bất mãn việc cậu nói chen vào lúc mình đang nói chuyện, giọng điệu không kiên nhẫn, "Có cô ta hay không cũng vậy thôi."
Nói xong, hắn bỗng nghĩ đến điều gì, nhìn thoáng qua Hùng Gia Bảo, ánh mắt lóe lên, biểu tình bỗng nhiên chuyển thành phẫn hận, "Nếu không do nàng, làm sao chúng ta sẽ không biết khối thiên thạch này là vật nguy hiểm, Hùng Gia Bảo cũng sẽ không biến thành quái vật, đều do cô ta không phối hợp!"
"Nói rất đúng a!" Hùng Gia Bảo tựa như mới phản ứng lại, vỗ đùi, "Sao tôi không nhớ tới nhỉ, nếu cô ta đưa tấm thiệp cho chúng ta xem ngay từ đầu, vậy tôi chắc chắn sẽ không đụng vào thứ kia a, không động vào thứ kia, tôi sẽ không biến thành quái vật!"
Tân Manh cực kỳ chán ghét hành vi cố ý họa thủy đông dẫn của Đổng Tu, "Anh đã nói thế, vậy thì tính chuyện lúc trước nữa đi, nếu không phải lúc ở siêu thị dưới lòng đất anh muốn đánh cô ấy, nói không chừng cô ấy đã sớm đưa tấm thiệp cho chúng ta xem!"
Họa thủy đông dẫn đại khái là: Khi nói đến một chuyện xấu nào đó của mình, lại chuyển đề tài sang một hướng khác có nội dung tương tự, để người khác khỏi bới móc tật xấu của mình. Thành ngữ này bắt nguồn từ chuyện của Anh, Pháp ngầm phối hợp với Đức âm thầm đối kháng với Nga ở Thế Chiến II. (Nguồn: Baike.)
"Cậu!" Đổng Tu giận dữ, hắn tàn nhẫn trừng mắt nhìn Tân Manh, siết chặt hai nắm đấm, tại sao người này luôn đối nghịch với hắn, hắn quả thực hận không thể đánh chết cậu!
Nhưng nhìn thấy Du Nghị lập tức che chở Tân Manh ở sau lưng, liền không cam lòng thu lại tầm mắt, trong lòng thầm mắng, "Không phải chỉ là tiểu bạch thỏ thôi sao, giả vờ làm người!"
Tân Manh được bảo vệ thật tốt, cả người gần như bị người đàn ông bao phủ ở phía sau, cậu không sợ hãi, thò đầu ra tiếp tục nói: "Lẽ nào các người quên mất giáo huấn, nếu không chờ cô ấy, không thấy được nội dung trên thiệp của cô ấy, lại xuất hiện nguy hiểm thì sao?"
Đám người không ai phản đối, Tân Manh hạ xuống kết luận cuối cùng, "Vẫn phải là tìm được cô ấy!"
"Xin hỏi..." Đột nhiên có một giọng nữ lanh lảnh xen vào cuộc đối thoại của đoàn người, bọn họ nhìn sang, thấy Ngô Tuyết Hoa đang mở to đôi mắt xinh đẹp tò mò nhìn bọn họ, "Các ngươi đang nói gì đấy? Cái gì là tang thi, thiên thạch... Còn có nguy hiểm là gì?"
"A, chúng ta..." Hùng Gia Bảo không biết nên giải thích thế nào, rút cuộc Đổng Tu không nhịn được nói, "Không có liên quan gì tới cô, bớt xen vào chuyện không đâu."
Bầu không khí tức khắc đông lạnh, Ngô Tuyết Hoa lần đầu tiên bị người khác dùng loại giọng này quát mình, trong mắt mơ hồ hiện lên lệ quang, mím môi, vô cùng oan ức, mấy bác gái cũng rất mất hứng, "Ha, chàng trai này, ăn nói kiểu gì thế!"
"Đúng vậy, mệt cho chúng ta còn đãi cậu ăn cơm, làm sao cậu có thể ăn nói với Tuyết Hoa như thế, con bé không có ác ý, cái gì là xen vào chuyện không đâu chớ!"
Tuy rằng các thôn dân lương thiện, nhưng không phải là người dễ chọc, Ngô Tuyết Hoa là một cành hoa trong thôn, bây giờ bị người ngoài mắng như vậy, bọn họ rất mất hứng, cực kỳ bất mãn với Đổng Tu, Đổng Tu cũng không ngờ tới một câu nói của mình lại đưa đến phản ứng lớn như vậy, lại không muốn xin lỗi, tràng diện lập tức trở nên bế tắc.
Sau cùng vẫn do Tân Manh sợ một mình Đổng Tu làm hỏng ấn tượng của toàn đội trong lòng thôn dân, vội vàng hòa giải, "Tính khí hắn không được tốt cho lắm, từ đó đến giờ vẫn nói chuyện như thế, không phải cố ý đâu, còn thường xuyên mắng chúng ta nữa mà, mọi người chớ so đo với hắn."
Các thôn dân ngẫm lại Đổng Tu từ lúc đi vào đến giờ, quả thật chưa từng nói lời nào dễ nghe với ai, mới tin tưởng Tân Manh, Đổng Tu lại không hề cảm kích, dưới cái nhìn của hắn, câu nói này của Tân Manh mặt ngoài như đang xin lỗi, thực tế lại đang bôi đen hắn!
"Mày cứ ở đó chờ tao!" Đổng Tu hung tợn thấp giọng mắng, song không để bất cứ ai nghe thấy.