Văn Vũ Thuấn và bọn bắt cóc bị cảnh sát dẫn đi, Văn La Thần thấy tình hình không ổn, vội vã trở về nhà họ Văn, nhưng bọn bắt cóc cũng khai luôn tên cậu ta, khi cảnh sát đến nhà họ Văn, bà Văn vẫn không hay biết gì về sự kiện này.
Cảnh sát bất chấp sự cản trở của bà Văn, tìm được Văn La Thần rồi bắt cậu ta đi.
Bà Văn đi theo đến chỗ tạm giam, sau khi cảnh sát thẩm vấn cả đêm, bà ta mới biết hai đứa con của mình lập mưu bắt cóc Tần Nhược Thủy.
Bà ta nghe được tin này suýt thì trực tiếp ngất xỉu, Tần Nhược Thủy là nhân vật nào? Nhà họ Văn bọn họ chịu thiệt trước mặt Tần Nhược Thủy, cũng chỉ có thể âm thầm nuốt trôi cơn giận, hai người này dám gây chuyện như vậy, đầu chúng nó bị nước vào? Hay bị người nguyền rủa?
Sắc mặt bà Văn tái nhợt, từng cơn đau nhói truyền đến từ tim, bà ta ôm ngực, mày nhíu chặt, nhọc nhằn kiểm soát không cho mình bất tỉnh tại nơi này.
Phải mau báo chuyện này cho ông Văn biết, bà ta cầm điện thoại, ngón tay run rẩy không ngừng, Văn Vũ Thuấn thấy hành động ấy, lập tức đoán ra ý định của bà, nếu để ông Văn biết chuyện này, chắc chắn mình không còn cơ hội trở mình nữa.
Không đợi bà Văn ấn nút gọi, Văn Vũ Thuấn đột ngột la to: "Mẹ con không muốn ngồi tù, con không muốn ngồi tù!"
Bà Văn khựng lại, ngẩng đầu nhìn Văn Vũ Thuấn, bây giờ nói với bà ta thì có ích gì? Không muốn ngồi tù thì đừng gây chuyện, những năm gần đây bà ta đã quá nuông chiều đứa con này, thế nên mới phát sinh tấn thảm kịch ngày hôm nay.
"Mẹ, mẹ cầu xin Trang Yến giúp con đi." Cuối cùng Văn Vũ Thuấn cũng biết sợ, cậu ta còn trẻ, không muốn hao phí thời gian trong tù.
Bà Văn khẽ động môi, giọng nói nồng đậm thất vọng và mệt mỏi, "Xin Trang Yến thì có tác dụng gì? Người các anh đắc tội là Tần tiên sinh."
Mặc dù không hề muốn thừa nhận, nhưng chắc chắn Trang Yến có chỗ đứng khác trong lòng Tần Nhược Thủy, nếu không hôm qua nó không thể nào bế Tần Nhược Thủy mà còn sống trở về nhà họ Tần, huống hồ, bọn họ đều nhìn thấy, Tần Nhược Thủy là cam tâm tình nguyện bị Trang Yến bế lên.
Một lần nữa Văn Vũ Thuấn căm hận khi đó người tìm được vảy không phải là mình.
Cậu ta nói với bà Văn: "Mẹ, chỉ cần Trang Yến mở miệng, nhất định Tần tiên sinh sẽ tha cho con."
Bà Văn vẫn khó xử, có những chuyện trước kia, bây giờ bà ta không còn mặt mũi đi cầu xin Trang Yến.
Văn La Thần thì cảm thấy bây giờ vào ngục né tránh xét nghiệm ADN chưa chắc đã không phải chuyện tốt, nhưng cậu ta cũng không thể bị giam ở đây mãi được, cậu ta lên tiếng: "Chẳng lẽ mẹ muốn nhìn bọn con ở tù cả đời hay sao?"
Câu hỏi của cậu ta đánh thẳng vào đáy lòng bà Văn.
Vốn dĩ bà Văn đã có chút áy náy với Văn La Thần, đứa con trai mình vô tình đánh mất, vả lại Văn Vũ Thuấn còn đang nhìn bà ta bằng cặp mắt đáng thương, rốt cuộc bà ta cũng xiêu lòng, bà ta hít một hơi, lại lắc đầu: "Dù mẹ có cầu xin nó, thì cũng chưa chắc nó đã nhận lời."
Không phải là không chắc, mà là chắc chắn sẽ không.
"Mẹ không thử thì làm sao biết được?"
Bà Văn không muốn vứt bỏ mặt mũi, nhưng nhìn hai đứa con thảm thiết cầu xin, cuối cùng bà ta vẫn nhận lời.
Khi nhận được cuộc gọi của bà Văn Trang Yến đang nằm gập bụng trong phòng tập, lúc thấy dãy số của bà Văn cậu còn sửng sốt một hồi, sau đó nhận máy.
Ban đầu thái độ bà Văn không tệ, nói xin lỗi cậu, nhưng nói nói một hồi lại bắt đầu bảo rằng Văn La Thần và Văn Vũ Thuấn tuổi nhỏ không hiểu chuyện, lần này bọn họ sai rồi, hy vọng Trang Yến có thể cho bọn họ một cơ hội sửa chữa.
Hơn hai chục tuổi rồi còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, lời lẽ như thế mà bà Văn cũng nói được ra khỏi miệng.
Trang Yến im lặng không nói gì, bởi vì cậu đang bận nghi ngờ không biết có phải mình vừa nghe nhầm hay không, kết quả là bà Văn tiếp tục nói thêm một lần nữa: "Trang Yến, tôi cầu xin cậu, xin hãy cho bọn nhỏ một cơ hội."
"Bà Văn bà cũng là người hiểu chuyện, bà cảm thấy dựa vào quan hệ của bà và tôi, bà cầu xin tôi liệu có tác dụng gì không?" Trang Yến cười nhạt liên tục trong lòng, cậu không thổi gió bên gối Tần Nhược Thủy cho Văn La Thần và Văn Vũ Thuấn chết thảm trong ngục đã xem như tận tình tận nghĩa, bây giờ bà Văn còn muốn cậu đi xin tha cho hai người họ.
Bà Văn nghĩ cái gì vậy?
Ấy chết, hình như cái từ thổi gió bên gối hơi không hợp lắm.
"Trang Yến, trước kia cậu cũng gọi tôi một tiếng mẹ, cậu cũng coi như anh em của Văn Vũ Thuấn và Văn La Thần, cậu giúp hai đứa nó một chút thì làm sao?"
Bà Văn bắt đầu có chút càn quấy, Trang Yến cho rằng mình là một người bình thường, không tìm được tiếng nói chung với bà ta, cũng không muốn tiếp tục lằng nhằng với bà, "Nếu bà còn gọi điện cho tôi, tôi sẽ nói với Tần tiên sinh, để hai đứa con trai của bà ngồi tù đến chết."
Đây xác thực là lời đe dọa dành cho bà Văn, Trang Yến cũng không thật sự định đi nói gì, người bị hại chủ yếu trong chuyện này là Tần Nhược Thủy, hết thảy đều sẽ có Tần tiên sinh tự mình quyết định.
Bà Văn đầu kia điện thoại ngừng chốc lát, cắn răng nói với Trang Yến: "Tần tiên sinh sẽ không nghe cậu!"
E rằng tình trạng của bà Văn không được tốt lắm, nếu bà ta biết Tần Nhược Thủy không nghe mình, vậy thì cú điện thoại này có ý nghĩa gì.
"Sao lại không nghe chứ?" Trang Yến ngả lưng vào ghế, có lòng muốn cho bà Văn ngủ không ngon, cậu dùng giọng điệu gây tức chết người không buồn đền mạng mà nói với đối phương, "Dù sao Tần tiên sinh đối xử với tôi cũng là cầu được ước thấy kia mà."
Tiếp theo không thèm đợi bà Văn nói thêm lời nào, Trang Yến cúp máy, tiện tay chặn luôn số điện thoại này.
Bây giờ chắc chắn bà Văn vô cùng hối hận, Trang Yến cảm thấy rất vui vẻ, một niềm vui gần như nhẹ nhõm.
Cậu vươn vai ưỡn ngực một cái, chuẩn bị tiếp tục tập luyện, sau đấy vừa quay đầu đã thấy Tần Nhược Thủy ngồi ngoài cửa phòng tập cách mình không xa, nhìn khoảng cách này, Tần tiên sinh nhất định có thể nghe được cuộc nói chuyện của cậu, chỉ cầu mong Tần tiên sinh vừa mới đến xong, không nghe được lời gì.
Trang Yến che giấu nội tâm lúng túng, muốn giả bộ chưa có gì phát sinh, nhưng khuôn mặt đỏ ửng đã bán đứng cậu, cậu gọi một tiếng: "Tiên sinh."
Tần Nhược Thủy không mở miệng, híp mắt nhìn cậu đầy ý nhị, nhân loại thật sự là càng ngày càng lớn mật, quả thật là... được chiều nên kiêu.
"Cầu được ước thấy?" Tần Nhược Thủy lặp lại lời Trang Yến vừa nói.
Xong, lời cầu mong của cậu đã vô tác dụng, sợ rằng toàn bộ lời ban nãy đã lọt trọn vào tai Tần tiên sinh.
Làm việc ở nhà họ Tần cái gì cũng tuyệt, điều duy nhất phải lo lắng chính là bỗng dưng thất nghiệp, tối qua cậu còn cảm thấy Tần tiên sinh có chút ý tứ với bản thân mình, hôm nay nhìn Tần tiên sinh, lại bắt đầu nghi ngờ có phải mình tự ảo tưởng hay không.
Quả thực là quá giày vò mà.
Trang Yến: "..."
Tần Nhược Thủy cười nhẹ một tiếng, giọng điệu hàm chứa giễu cợt như có như không.
Cáo mượn oai hùm còn bị hùm bắt quả tang, vận may đâu ra mà siêu phàm quá thể.
Mảng đỏ trên mặt Trang Yến lại ửng thêm mấy phần, cảm thấy mình thật sự nên học hành tử tế quyển sách Vương Thừa Tông trao tặng, chắc hẳn trong đó có phương pháp ứng phó với tình huống bất ngờ như vậy.
Mà cậu cũng lấy làm lạ, rốt cuộc đây là vận mệnh kiểu gì? Sao lại đến vừa khớp như thế?
Tần Nhược Thủy nhìn Trang Yến một cái thật dài, đoạn rời khỏi phòng tập.
Trang Yến lén lút thở dài trong lòng, chỉ mong Tần tiên sinh đừng vì chuyện vừa rồi mà giảm bớt cảm tình vất vả mãi mới tăng lên được dành cho mình, nhưng nghĩ nghĩ một hồi lại thấy đấy là chuyện bất khả thi.
Ầy, thanh niên độc thân ngày nay thật sự khổ quá đi mà.
Vẫn đành tiếp tục tập thể dục thể thao, cố gắng tỏa sáng trên võ đài đi thôi.
Tần Nhược Thủy rời khỏi phòng tập không lâu thì bắt gặp Tần quản gia, Tần quản gia nhìn hắn một cái, có chút ngạc nhiên mà hỏi: "Tiên sinh ngài gặp chuyện gì mà vui vẻ thế?"
Hắn ngẩng đầu nhìn lại Tần quản gia, mắt Tần quản gia có vấn đề rồi à? Giờ hắn đang vui vẻ á?
Tần quản gia bị Tần Nhược Thủy nhìn cho bối rối, quản gia già cỗi ngày nay cũng khổ quá đi mà.
Tình cảm của Tần tiên sinh anh đừng có đoán, đoán hoài đoán mãi cũng chẳng hiểu ra đâu.
...
Bà Văn bị Trang Yến cúp máy thì sửng sốt một chút, nghĩ đến lời cuối cùng Trang Yến đe dọa mình, bà vội vã gọi lại lần nữa, nhưng cơ bản không nối máy được với Trang Yến, bà Văn ngơ ngác hồi lâu, mới nhận ra mình đã bị Trang Yến chặn số.
Những chuyện này đã vượt ngoài tầm kiểm soát của bà ta, bà ta chỉ có thể bấm số của ông Văn.
Bởi vì lần hợp tác với nhà họ Tần gãy gánh giữa đường, các công ty tập đoàn lớn thành phố BÌnh Hải đều biết giữa nhà họ Văn và nhà họ Tần có kẽ nứt, để đề phòng bị liên lụy, bọn họ đều từ chối hợp tác với ông Văn, ông Văn bất đắc dĩ chỉ có thể đến những vùng khác tìm mối làm ăn.
Mắt thấy chuyện làm ăn sắp được nối liền, công ty nhà họ Văn chuẩn bị khởi sắc, thì lại xảy ra rắc rối này.
"Tôi đã gây ra nghiệt gì thế này!" Ông Văn kêu rên một tiếng, ông ta không ngờ chỉ mới không để mắt đến Văn La Thần và Văn Vũ Thuấn một thời gian, hai thằng ranh con này đã gây cho ông ta tai họa lớn đến vậy.
Văn La Thần là con trai của ông ta chỗ nào, nó rõ ràng là kẻ thù của ông ta!
Qua một hồi lâu, ông Văn mới nói với bà Văn qua điện thoại: "Hôm nay anh về, anh phải làm xét nghiệm ADN."
"Sao... sao lại thế?"
Ông Văn không trả lời bà Văn, chỉ an ủi bà ta: "Em về trước nghỉ ngơi cho khỏe, không cần để ý đến chúng nó."
Tình huống hiện giờ bà Văn nào có tâm trạng nghỉ ngơi, tuy nhiên không muốn ông Văn phải lo lắng, bà ta vẫn đồng ý.
Sau khi cúp máy, ông Văn mau chóng cử trợ lý đặt vé máy bay trở về thành phố Bình Hải.
Văn Vũ Thuấn và Văn La Thần bị giam trong trại, không thể ra ngoài, sau khi trở về ông Văn liên lạc với người quen ở đồn cảnh sát ngay lập tức, ông ta cũng không có ý định cứu hai đứa con trai ra, chỉ muốn lấy vài sợi tóc trên đầu Văn La Thần.
Ông ta muốn nhìn tận mắt, những sợi tóc kia thuộc về Văn La Thần.
Trong quá trình trò chuyện với cảnh sát, ông Văn mới biết, Văn La Thần thuê đám côn đồ đánh cho Trang Yến một trận, còn muốn lấy tóc trên đầu Trang Yến.
Văn La Thần gây sự với Trang Yến năm lần bảy lượt, ông Văn có ngu hơn nữa, lúc này cũng sinh lòng ngờ vực, lần trước là do Văn Vũ Thuấn trộm tráo tóc, thế nên không thể không hủy bỏ kết quả xét nghiệm.
Sao lại cứ tình cờ như vậy, khi đó Văn Vũ Thuấn lén tráo tóc, rất tình cờ bị người ta quay được, còn gửi đến điện thoại của mình sau khi mọi chuyện xảy ra.
Một khi hạt giống nghi ngờ được gieo xuống, thì sẽ rất khó có thể thanh trừ.
Văn La Thần hiểu rằng nếu bây giờ ông Văn biết cậu ta không phải con trai nhà họ Văn, nhà họ Văn chắc chắn không chịu cứu cậu ta ra khỏi tù, cậu ta vừa tránh né cảnh sát muốn nhổ tóc trên đầu cậu ta, vừa hỏi ông Văn dồn dập: "Ba không tin con? Ba không tin con là con của ba, vậy ba đón con về làm gì? Xét nghiệm ADN cũng có thể xảy ra sai lầm."
Ông Văn gật đầu, nói: "Vậy được, vậy thì tìm y tá lấy cả máu nữa đi."
Bà Văn lo lắng nói: "La Thần... La Thần nó sợ máu mà."
Ông Văn hoàn toàn không còn kiên nhẫn với Văn La Thần: "Vậy cứ để nó sợ đi."
Thật là tức chết, nhà họ Văn bọn họ miệt mài bao năm mới gây dựng được nên cơ nghiệp này, hôm nay chỉ bởi vì hai đứa ngu xuẩn mà phải mất sạch.
Nếu thật sự tra ra Văn La Thần không phải con ruột của mình, ông Văn cảm thấy ông ta có thể tức chết trong bệnh viện.
Lấy được tóc và máu của Văn La Thần xong, ông Văn lập tức dẫn bà Văn đến bệnh viện, không quan tâm hai đứa con bị giam trong nhà giam kia nữa.
Ông ta bỏ mặt mũi, cầu xin viện trưởng cho ông ta lấy kết quả gấp, ông ta và vợ lo lắng chờ đợi bên ngoài hành lang.
Cũng không biết Văn La Thần là con trai ông ta khiến ông ta thoải mái hơn, hay không phải con trai ông ta sẽ khiến ông ta thoải mái hơn nữa.
Chừng sáu tiếng sau, y tá đi đến, đặt hai phiếu kết quả vào tay ông Văn: "Ngài Văn, kết quả xét nghiệm của ngài có rồi ạ."
Ông Văn đã từng xem rất nhiều báo cáo kết quả như vậy, tầm mắt ông ta rơi thẳng lên khung dưới cùng, trên đó có nét chữ viết ngoáy ghi ra một câu, không có quan hệ cha con.
Phiếu kết quả dùng máu xét nghiệm cũng đưa ra kết luận y hệt.
Trong nháy mắt ông Văn suýt thì hôn mê, ông ta vất vả trụ vững cơ thể, hỏi y tá: "Chắc chắn kết quả không có vấn đề gì chứ?"
"Cho đến giờ bệnh viện chúng tôi chưa từng xảy ra sai sót trong xét nghiệm ADN."
Ông Văn cũng hiểu khả năng xảy ra sai sót là không cao, ngón tay ông ta run rẩy không ngừng, giống như người mắc hội chứng Parkinson, liên tưởng đến việc Văn La Thần luôn quấy rầy Trang Yến, dường như ông Văn đã thoáng nhận ra điều gì, ông ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, toàn thân mất đi tri giác.
Bà Văn hoảng hốt, bà ta hét lớn: "Bác sĩ! Bác sĩ!"
Bà ta vừa gọi bác sĩ, vừa cúi người nhặt phiếu kết quả rơi khỏi tay ông Văn, vì vậy đến khi bác sĩ chạy tới, cả hai vợ chồng nhà họ Văn đều ngất xỉu nằm lăn ra đất.
Khả năng chịu kích thích tâm lý của người nhà này đúng là đáng lo ngại.
Văn Vũ Nghiêu ở công ty nhận được điện thoại từ bác sĩ, nói rằng ba mẹ của anh ta đồng loạt ngất xỉu ở bệnh viện, hai đứa em trai thì bị bắt vào nhà giam, trong lúc nhất thời anh ta không biết rốt cuộc có phải mình đang nằm trong mộng hay không.
Văn Vũ Nghiêu lập tức gạt công việc qua một bên, chạy đến bệnh viện.
"Nghiệp chướng, quả là nghiệp chướng!" Ông Văn nằm trên giường lẩm bẩm không ngừng.
Gần đây Văn Vũ Nghiêu bận rộn ở công ty, đã mấy ngày chưa về nhà, hoàn toàn không biết những chuyện vừa xảy ra với nhà họ Văn, anh ta hỏi: "Đã có chuyện gì?"
Bà Văn còn đang hôn mê, Văn Vũ Nghiêu cầm phiếu kết quả trên giường bà, nhìn qua, có lẽ trong lòng đã sớm có linh cảm, lúc này trái lại không kinh ngạc quá nhiều.
Một lát sau, đến khi tình trạng của ông Văn ổn định hơn, Văn Vũ Nghiêu mới mở miệng hỏi ông ta: "Tiếp theo ba định làm gì?"
Làm gì? Hai đứa con hoang hại nhà họ Văn sắp phá sản, bây giờ ông ta cũng muốn xông vào nhà giam bóp chết bọn chúng.
Rất lâu sau, cuối cùng ông Văn mới mở miệng: "Con tìm Lý Hiểu Đan cho ba."
Văn Vũ Thuấn và Văn La Thần đều dính líu chằng chịt với Lý Hiểu Đan, nếu nói sự tình này không hề liên quan tới ả, ông ta tuyệt đối không tin.
Văn Vũ Thuấn, Văn La Thần, và cả Lý Hiểu Đan, bọn chúng đừng mong sống tốt.
Khoảng thời gian này Lý Hiểu Đan có hai đứa con trai là Văn La Thần và Văn Vũ Thuấn giúp đỡ, cuộc sống sung sướng, hôm nay ả đang đánh bài với đồng bọn trong nhà, đột nhiên một đám người xộc vào bắt ả đến bệnh viện.
Thấy vợ chồng nhà họ Văn nằm trên giường bệnh, Lý Hiểu Đan còn chưa hiểu sự tình, sao lại dùng phương thức này mời ả đến thăm bệnh?
Ả nặn ra nụ cười, muốn hỏi ông Văn rốt cuộc là có chuyện gì?
Kết quả là ông Văn nổi giận tại chỗ, vạch trần Văn La Thần và Văn Vũ Thuấn, thóa mạ ả một trận.
Nghe lời chất vấn của ông Văn, ả gân cổ cãi lại: "Chẳng lẽ ông không nghi ngờ bà Văn cắm sừng ông à?"
Bà Văn vừa tỉnh nghe thấy Lý Hiểu Đan nói vậy, hai mắt tối sầm, lại hôn mê bất tỉnh.
"Là Trang Yến phải không." Văn Vũ Nghiêu bỗng mở miệng.
Tiếng cãi lộn của Lý Hiểu Đan nhất thời khựng lại, tiếp đó có chút chột dạ mà nói: "Trang Yến gì? Sao tôi biết được!"
Đáng tiếc kĩ thuật diễn của ả kém hơn Văn Vũ Thuấn không ít, hai người đàn ông họ Văn nhìn cái đã hiểu ra.
Văn Vũ Nghiêu cảm thấy vô cùng đáng buồn, ban đầu khi Trang Yến mới đến nhà họ Văn, anh ta đã nhận ra chàng trai này có nét tương đồng với mẹ mình, nếu khi đó anh ta thật sự để tâm, thật sự dẫn Trang Yến đi làm xét nghiệm ADN, thì những chuyện về sau sẽ không có cơ hội diễn ra.
Nhưng ông Văn lại bừng tỉnh, nếu Trang Yến thật sự là con trai nhà họ Văn, như vậy nhờ vào quan hệ bây giờ giữa cậu ta và nhà họ Tần, có lẽ nhà họ Văn còn có cơ hội cải tử hoàn sinh.
Ông ta hoàn toàn quên tiệt trước kia người nhà họ Văn đã đối xử với Trang Yến thế nào.
Ông ta nói với Văn Vũ Nghiêu: "Con gọi Trang Yến đến bệnh viện xét nghiệm ADN đi."
Văn Vũ Nghiêu cho rằng chuyện này khả năng cao là thất bại, mặc dù Trang Yến thật sự là con cháu nhà họ Văn, thì với những chuyện trong quá khứ, cậu ấy sẽ không vui lòng trở về nhà họ Văn một lần nữa.
Nhưng cú điện thoại này vẫn cần kết nối, họ phải hiểu rõ rốt cuộc Trang Yến có phải con nhà họ hay không, anh ta tìm số Trang Yến trong danh bạ, sau phút lưỡng lự rốt cuộc cũng bấm số, đến khi điện thoại được nối thông liền đi thẳng vào vấn đề: "Trang Yến, cậu bằng lòng đến bệnh viện xét nghiệm ADN không?"
Người nhà họ Văn càng ngày càng gàn dở, "Vì sao?"
"Vì..." Văn Vũ Nghiêu ngừng lại, có chút ngại ngùng mở miệng, nhà họ Văn làm quá nhiều chuyện có lỗi với Trang Yến, "Cậu có khả năng là em trai tôi."
"Em trai ngài là Văn Vũ Thuấn và Văn La Thần thì đúng hơn."
"Hôm nay đã xét nghiệm lại lần nữa, bọn họ đều không phải, số tóc Văn La Thần dùng để làm xét nghiệm lần trước, khả năng là tóc của cậu."
"Ồ..." Trang Yến thở dài một cái, "Đây thật sự là một tin tức bất hạnh."
Không biết bất hạnh của Trang Yến là cảm thán nhà họ Văn nuôi con thay người khác, hay là tiếc thương cho mình vậy mà lại có thể là con nhà họ Văn, hoặc có lẽ là cả hai trường hợp ấy.
Đã trôi qua rất nhiều thời gian mà Trang Yến vẫn chưa trả lời, Văn Vũ Nghiêu giục một tiếng: "Trang Yến?"
"Tôi từ chối."
Dứt lời Trang Yến cúp điện thoại, đồng thời cũng chặn số tất cả mọi người trong nhà họ Văn.
Trang Yến cũng từng tưởng tượng, ba mẹ mình là người thế nào, lần đầu tiên cậu nhìn thấy bà Văn và ông Văn, quả thật cũng đã cảm nhận được niềm hạnh phúc khi tìm thấy người thân.
Nhưng theo thời gian dần trôi, cậu đã thất vọng đến mức không thể thất vọng hơn được nữa.
Cậu thà rằng ba mẹ ruột của mình qua đời, còn hơn để bọn họ là người nhà họ Văn.
Làm cho cậu cảm thấy chán ghét đến tận cùng.