Tần quản gia do dự hồi lâu, từ bỏ vị trí trước cửa phòng Tần Nhược Thủy, đi xuống tầng, đến trước cửa phòng tập, ông nghiêng người nhìn vào bên trong, Trang Yến không ở trong này.
Bình thường giờ này hẳn là cậu ấy đã đến tập luyện, tại sao hôm nay không có bên trong? Chẳng lẽ thật sự ở phòng tiên sinh?
Nhưng sáng sớm tinh mơ cậu ấy vào phòng Tần Nhược Thủy làm gì, chẳng lẽ là muốn... Tần quản gia bị liên tưởng của mình làm cho hết hồn chim én.
"Tần quản gia, chú nhìn gì đấy?" Bỗng có giọng nói của Trang Yến truyền tới.
Tần quản gia quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trang Yến đang toét miệng cười với mình, "Cháu từ đâu ra đấy?"
"Cháu đi lấy bưu kiện chuyển phát nhanh ấy mà." Vừa nói Trang Yến vừa giơ chiếc hộp trong tay lên, lắc lắc trước mặt Tần quản gia.
"Mua gì đó?"
"Mấy cuốn sách ạ." Hôm qua cậu đã nói muốn nhờ Tần Nhược Thủy chỉ dạy thêm, nhưng mà kiến thức cấp hai cấp ba cậu đã sớm quên sạch, giờ chỉ biết đánh quyền anh, cũng không thể nhờ Tần tiên sinh dạy đấm thế nào được đi.
Thế nên cậu mua mấy quyển triết học, vốn dĩ cậu định mua sách ngoại văn, nhưng lại nghĩ nhỡ Tần tiên sinh không hiểu tiếng nước ngoài, vậy chẳng phải sẽ rất lúng túng.
Tần quản gia không biết lòng Trang Yến khúc khuỷu ngoằn ngoèo, ông thấy Trang Yến bảo đi mua sách, rất tự nhiên mà cho rằng Trang Yến là đứa trẻ hiếu học.
Quả nhiên ban nãy mình nghe nhầm, già rồi, sắp đến ngày vô dụng.
Tần quản gia rời đi, lúc đến tầng một phát hiện ra Tần Nhược Thủy đã xuống khỏi tầng ba, đầu tóc chỉnh tề, không hề qua quýt, trên mặt còn phảng phất nụ cười như có như không, Tần quản gia bước lại gần, hỏi: "Tiên sinh có vẻ rất vui?"
"Ừ."
Còn thừa nhận mình vui, nghĩa là tâm trạng tốt vô cùng.
Không biết tiên sinh gặp chuyện gì tốt đẹp, sáng sớm đã rạng rỡ thế này, đây thật sự là một chuyện hiếm khi được chứng kiến.
Tần quản gia ôm một bụng nghi ngờ đứng bên người Tần Nhược Thủy, bận đoán xem rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến đối phương vui vẻ như vậy.
Tâm trạng vui vẻ này kéo dài trong một khoảng thời gian rất dài.
Hơn nữa khoảng thời gian này Tần quản gia còn kinh ngạc phát hiện ra, Trang Yến thường xuyên ôm mấy quyển sách đến tầng ba tìm Tần Nhược Thủy, mà Tần Nhược Thủy thì dường như đã hình thành thói quen với loại chuyện này.
Tần quản gia suy đoán quan hệ hai người, quả nhiên Tần tiên sinh đã nuôi Trang Yến như con, bây giờ cũng bắt đầu học hành bổ túc, Tần tiên sinh thật là xứng chức.
Giải Hạng Vương sắp khởi động, Trang Yến nộp phiếu ghi danh từ trước, ngày kia đi kiểm tra sức khỏe, sau đấy danh sách đối chiến sẽ được công khai.
Chu Phi liên hệ hai vị huấn luyện viên mới cho Trang Yến, thời gian này sẽ do bọn họ phụ trách tập kèm cùng Trang Yến.
Sau khi khởi kiện Triệu Vĩ, do Triệu Vĩ không thể lấy ra được bao nhiêu tiền, tài sản duy nhất còn lại của cậu ta đã bị tòa án cưỡng chế bán ra, bồi thường cho Trang Yến.
Ngôi nhà này vốn dùng để trả nợ bài bạc lần trước của cậu ta, kết quả lại bị đem bán, ban đầu Triệu Vĩ còn nghĩ, dù nhà này bị bán đi, cậu ta cũng có thể chiếm nhà không rời ra, lúc đó tòa án chẳng thể làm gì, nhưng không biết người mua nhà có bối cảnh thế nào, trực tiếp tìm một đám người lôi cậu ta ném ra ngoài, sau đấy đổi khóa nhà, nhưng cũng không có ai vào ở.
Một thời gian sau Triệu Vĩ ghé qua nơi này, phát hiện căn nhà này đã được quyên cho quốc gia, dù cậu ta có vô liêm sỉ đến đâu, cũng không dám đối nghịch với quốc gia.
Sau khi chủ nợ tìm được cậu ta, ép cậu ta trả tiền, nhưng bây giờ Triệu Vĩ lấy đâu ra tiền, ngay cả tiền thuê nhà cậu ta cũng chẳng có, chỉ có thể nương nhờ trên ghế đá công viên được ngày nào hay ngày ấy.
Đám chủ nợ cũng mặc kệ tình huống hiện giờ của Triệu Vĩ, bọn họ chỉ muốn đòi tiền Triệu Vĩ.
Khi chủ nợ tìm được Triệu Vĩ phía dưới chân cầu, trên người cậu ta quần áo rách rưới, lấm lem bùn đất, trông như một kẻ ăn mày, bọn họ túm tóc Triệu Vĩ: "Mày cũng biết trốn đấy ha."
Triệu Vĩ biết thủ đoạn của đám người này, cậu ta khóc lóc: "Cho em thêm hai ngày đi, cầu xin các anh cho em xin hai ngày."
"Cho mày thêm hai ngày?" Người nọ thả tóc Triệu Vĩ ra, đá thẳng vào lồng ngực Triệu Vĩ, Triệu Vĩ lảo đảo về sau hai bước, ngã lăn ra đất, "Đến nay đã cho mày thêm bao nhiêu ngày rồi? Bản thân không có tiền còn học người ta đánh bạc? Giờ còn muốn quỵt nợ?"
"Em không quỵt nợ mà, hiện giờ em thật sự không lấy đâu được nhiều tiền như vậy." Triệu Vĩ bò dậy, ôm chân người kia, "Cho em hai ngày thôi, nhất định em sẽ gom đủ tiền."
"Không có tiền hả? Vậy bán nhà đi?"
Trước kia Triệu Vĩ cũng nghĩ như vậy, nếu cậu ta không gom đủ tiền trả nợ thì có thể bán nhà, nhưng ai ngờ Trang Yến lại kiện cậu ta ra tòa, nhà cậu ta cũng mất, vừa nghĩ đến chuyện này Triệu Vĩ không khỏi căm hận đến ngứa răng, cậu ta khóc lóc: "Em không có nhà, thật sự không có."
"Chao ôi thật đáng thương, ngay cả nhà cũng không có." Người nọ nói bằng giọng điệu tràn đầy cảm thông và thương tiếc.
Triệu Vĩ tưởng rằng đối phương nói như vậy là đã đồng ý gia hạn cho mình, ngay sau đấy nghe thấy đối phương nói: "Không có nhà thì mày đi bán thận, bán máu đi!"
Triệu Vĩ; "..."
Kẻ trước mắt cậu ta như một gã ma quỷ, Triệu Vĩ van xin: "Xin anh cho em hai ngày, em nhất định sẽ gom đủ tiền mà."
"Được, vậy thì cho mày thêm hai ngày."
"Cảm ơn, cảm ơn..."
Triệu Vĩ dập đầu liên tục trên nền đất, đột nhiên cậu ta nghe thấy một tiếng giễu cợt, ngẩng đầu lên, liền thấy có kẻ cầm dao đi đến, Triệu Vĩ sợ run rẩy cả người, "Các người... các người muốn làm gì?"
"Yên tâm, không lấy mạng mày, tao đồng ý sẽ cho mày thêm hai ngày, chỉ là tao cũng phải đòi lãi hai ngày này chứ."
Triệu Vĩ thầm nhủ không hay rồi, định đứng dậy bỏ chạy, nhưng đường lùi cũng bị người chặn cứng.
"Đè nó xuống."
Đầu Triệu Vĩ bị người ta tàn bạo ấn xuống, tay trái cậu ta bị lôi lên đằng trước, có người nhẹ bẫng nói một câu lấy ngón cái đi, đoạn vung dao chém xuống, một cơn đau như kim châm muối xát xộc thẳng vào tim Triệu Vĩ.
Cuối cùng đám người cũng thả Triệu Vĩ ra, Triệu Vĩ lập tức ngồi bò lên đất, đau đớn khiến cậu ta run rẩy không nói nên lời, cậu ta bịt chặt ngón cái của mình, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Nếu giờ cầm ngón cái đến bệnh viện chưa chắc đã không nối lại được, nhưng bây giờ cậu ta không xu dính túi, phí đăng ký cũng chẳng thể chi ra.
Sau khi chém đứt một ngón tay Triệu Vĩ, cơn thịnh nộ của người kia cũng vơi bớt phần nào, gã cúi người, nâng cằm Triệu Vĩ, uy hiếp: "Hôm nay lấy một ngón tay của mày, nếu hai ngày sau mày còn không trả nổi tiền, thì bàn tay này cũng đừng mong có nữa."
Triệu Vĩ đánh bạc nhiều năm, đây là lần đầu tiên phải đối mặt với loại uy hiếp này, dù trước kia cũng từng nghe qua, nhưng cậu ta vẫn luôn có cách kiếm được tiền, thế nên tới giờ chưa từng đặt trong lòng.
Vết thương chảy máu ồ ạt, cặp mắt Triệu Vĩ tràn đầy thù hận, hận đám chủ nợ, hận Trang Yến, hận kẻ mua nhà của cậu ta, hận tất cả thế giới này.
Cậu ta nên làm thế nào kiếm tiền trả nợ bây giờ, chắc chắn Trang Yến sẽ không giúp cậu ta, xem ra cũng chỉ có thể đi tìm Ngô Liên Thủy.
"Chỉ hai ngày, chú gộp tiền cho đủ, anh cũng là người hiền lành, thật ra không muốn nhìn thấy máu." Chiếc dao rơi lên mặt đấy phát ra tiếng vang giòn giã.
Triệu Vĩ lại khẽ run lên, cho đến khi toàn bộ đám người rời đi, cậu ta mới lấy lại tinh thần, nhìn ngón tay cái của mình, Triệu Vĩ khóc càng thêm ghê gớm, chỉ là nếu cậu ta đi báo cảnh sát, sẽ đổi lấy thêm nhiều đòn trả thù đáng sợ hơn thế nữa, hơn nữa cậu ta cũng không sạch sẽ gì.
Một lúc lâu sau, cậu ta lấy điện thoại trong túi, gọi điện cho Ngô Liên Thủy, vừa mở miệng đã đòi Ngô Liên Thủy hai trăm nghìn.
Ngô Liên Thủy nghe được lời này cũng phải bật cười: "Mày bảo tao cho mày vay tiền hả, mày tưởng mày là ai?"
Dù có là cha gã, muốn hai trăm nghìn gã cũng phải suy nghĩ kỹ một phen, huống hồ là Triệu Vĩ, đúng là da mặt dày hết chỗ nói.
Triệu Vĩ biết Ngô Liên Thủy sẽ không cho mình vay một cách dễ dàng, tuy nhiên cũng may trên đầu cậu ta còn nắm chuôi dao năm nọ, cậu ta nói với Ngô Liên Thủy: "Nếu anh không cho em mượn tiền, em sẽ tiết lộ toàn bộ ngọn nguồn sự việc năm xưa anh mua chuộc em đổ thuốc vào cốc Trang Yến, em không sống tốt, anh cũng đừng mong sống tốt."
Triệu Vĩ thật sự bị dồn vào chân tường, nếu không cùng đường, cậu ta cũng không muốn dùng chuyện này uy hiếp Ngô Liên Thủy.
Ngô Liên Thủy cả kinh, gã từng nghĩ có thể trên tay Triệu Vĩ có một vài chứng cứ bất lợi cho mình, xem ra là sự thật, gã làm bộ không thèm để ý: "Ai thèm tin mày? Miệng mày đã nói láo quá nhiều rồi."
Triệu Vĩ cười khẩy một tiếng, nói với Ngô Liên Thủy: "Anh tưởng tôi không có chứng cứ à?"
Cậu ta có đoạn thu âm năm xưa Ngô Liên Thủy gọi điện cho mình, có cả bằng chứng Ngô Liên Thủy chuyển tiền cho mình, và chứng cứ sai cậu ta đi theo dõi cùng phá hoại.
Để nhanh chóng lấy được tiền vào tay, Triệu Vĩ trực tiếp phát một đoạn ghi âm qua điện thoại, "Anh Ngô, em không đòi nhiều, chỉ hai trăm nghìn, nếu anh không cho em, ngày mai đoạn ghi âm này sẽ xuất hiện ở báo địa phương, em không dám bảo đảm gì đâu, hơn nữa nghe nói dạo này Trang Yến cũng đang tra lại chuyện năm đó."
"Triệu Vĩ, mày đang đe dọa tao?" Ngô Liên Thủy như đang rít qua kẽ răng, từ xưa đến nay chỉ có gã đi uy hiếp người khác, không một kẻ nào dám uy hiếp gã.
Triệu Vĩ mềm giọng: "Anh Ngô, em cũng hết cách rồi, đám chủ nợ không đòi được tiền sẽ chặt tay em."
"Mày muốn hai trăm nghìn phải không?"
"Phải, hai trăm nghìn, chỉ hai trăm nghìn."
Hai trăm nghìn không phải chuyện khó với Ngô Liên Thủy, nhưng Triệu Vĩ là cái động không đáy, lần này gã giúp cậu ta, lần sau cậu ta cũng sẽ mò đến.
Xem ra gã không thể để Triệu Vĩ tiếp tục sống trên đời, ngày trước gã có thể tìm người ném Trang Yến xuống biển, vậy thì bây giờ cũng có thể cho Triệu Vĩ im hơi lặng tiếng mà chết, nếu lên kế hoạch hoàn hảo một phen, còn có thể đẩy tội lên đầu Trang Yến.
Cúp Hạng Vương sắp bắt đầu, tạm thời cho Triệu Vĩ sống thêm mấy ngày nữa đi.
Ngô Liên Thủy cầm cốc trên bàn, uống một hơi cạn sạch nửa cốc bia, chỉ cần gã còn ở đây, tuyệt đối không để cho Trang Yến cơ hội đè đầu cưỡi cổ gã một lần nữa.
"Được, cho mày hai trăm nghìn này, nhưng tao muốn thấy toàn bộ chứng cứ bị tiêu hủy."
"Được được được." Triệu Vĩ ngoài miệng thì nhận lời dứt khoát, trong lòng lại nghĩ phải mau sao lưu mấy bản nữa, đề phòng bất kỳ trường hợp nào.
...
Trang Yến ôm cuốn của Platon đến phòng Tần Nhược Thủy, quyển này không nhiều tên người như mấy ngày trước, hơn nữa do tên người đều được viết tắt trong các đoạn đối thoại, nên đọc không hề khó khăn.
Nhưng vấn đề bên trong nhảy ra liên tục, đọc một lát là đầu óc lượn vòng, Trang Yến suýt thì ngủ gà ngủ gật.
Cậu khép sách lại, ngẩng đầu nhìn Tần Nhược Thủy, gọi một tiếng: "Tiên sinh?"
"Chuyện gì?"
Tần Nhược Thủy nhấc mắt nhìn Trang Yến đang ngồi trên thảm, thật ra Trang Yến cũng không biết mình có chuyện gì, chỉ là muốn gọi hắn một tiếng, bản thân cậu gọi xong cũng hối hận.
Thấy Trang Yến không nói lời nào, Tần Nhược Thủy đặt tạp chí trong tay xuống, hỏi cậu: "Khi nào đấu giải?"
"Tầm ba tuần nữa."
"Dạo này tập luyện sao rồi?" Tần Nhược Thủy lại hỏi.
"Cũng khá ổn." Trang Yến đáp.
Tần Nhược Thủy có chút bất mãn mà cau mày một cái, rốt cuộc nhân loại này có nghiên cứu kỹ lưỡng cuốn sách không vậy, không phải trong sách đã nói hết rồi à, cần nỗ lực kéo dài đối thoại với người mình thầm mến, mỗi lần trả lời xong là đều nên kết thúc bằng một câu hỏi.
Trang Yến đây thì là làm sao? Trả lời cũng rất qua quýt.
Có phải cậu ta có người khác bên ngoài không?
Tần Nhược Thủy híp mắt quan sát Trang Yến một hồi, hy vọng có thể tìm được dấu vết trên nét mặt của cậu, kết quả là thất bại.
"Cần tìm huấn luyện viên mới không?" Hắn mở miệng hỏi một lần nữa.
Trang Yến gãi gãi đầu: "Đúng là cần tìm, nhưng gần đây chưa tìm được ai thích hợp."
Người có thể làm huấn luyện viên cho Trang Yến ở thành phố BÌnh Hải này không có bao nhiêu, muốn tìm được một vị huấn luyện thích hợp trong thời gian ngắn, không phải chuyện dễ.
"Tôi quen một huấn luyện viên quyền anh ngoại quốc, gần đây không bận gì, định thử đến nước mình xem thử, cậu có thể tìm người này."
"Là ai thế?" Trang Yến đưa ra một câu nghi vấn.
Tần Nhược Thủy nghĩ nghĩ: "Hình như tên là Proust."
Con ngươi Trang Yến khẽ co lại, hỏi: "Orton Proust?"
"Chắc hẳn là vậy."
Orton Proust, huấn luyện viên quyền anh nổi tiếng quốc tế, từng dẫn ba tay đấm đoạt được vô địch WBO, mà bản thân anh ta cũng từng là một tay đấm xuất sắc.
Tin tức này làm người ta khiếp sợ quá mức, trong lúc nhất thời Trang Yến còn sinh ra ảo giác tất cả chỉ là một giấc mơ.
Sao tự dưng Orton Proust lại đến nơi này? Hơn nữa còn là bạn bè của Tần tiên sinh, thật không thể tin được.
Dĩ nhiên không phải bạn bè gì, vị huấn luyện viên quyền anh nổi tiếng này là do Tần Nhược Thủy dùng số tiền lớn đặc biệt mời tới.
Sau khi chắc chắn tính chân thực của chuyện này, Trang Yến lập tức nhảy cẫng lê khỏi tấm thảm, chuyện này mang cho cậu kích thích quá lớn, thành ra đầu óc của cậu không tỉnh táo lắm, cậu nói với Tần Nhược Thủy một câu: "Tiên sinh tôi yêu anh chết mất!"
Tần Nhược Thủy căng mặt, nhìn Trang Yến, nhân loại này thật sự là quá tùy tiện, nghe xem bây giờ cậu ta đang nói cái gì này!
Trang Yến nói xong cũng thấy sai sai, cậu ho khan một tiếng, làm bộ như mình chưa nói điều gì, ngồi lại xuống thảm, cầm quyển sách bị cậu ném xuống đất, giở sách mà lòng chẳng tập trung.
Cậu vẫn thấy mình đang mơ, sao Proust lại có thể đến nơi này được chứ?
Trang Yến nhẫn nhẫn, vẫn không nhịn được, cậu ngẩng đầu nhìn Tần Nhược Thủy: "Vừa rồi tiên sinh nói thật hở?"
Giả!
Tần Nhược Thủy gật đầu một cái.
Trang Yến bắt đầu hát khúc hôm nay là một ngày đẹp trời trong bụng, đáy mắt nhảy nhót lắc lư.
Tần Nhược Thủy nhìn dáng vẻ này của cậu, bỗng nhiên sinh lòng hối hận đã mời cái tên Proust gì kia tới, nhân loại luôn luôn chân trong chân ngoài, ai biết được thấy tên Proust kia xong có thay lòng đổi dạ hay không.
Về vấn đề này, Tần Nhược Thủy hoàn toàn nghĩ thừa, năm nay Proust đã ngoài bốn chục, ngày thường không chăm chút bản thân, lôi thôi lếch thếch, thế nên trông còn giống ngoài năm mươi, như Trang Yến gọi anh ta một tiếng bố cũng không có gì quái đản.
...
Cúp Hạng Vương thu hút nhiều sự chú ý hơn hẳn cúp Thái Dương, cúp Thái Dương là giải đấu nhỏ chỉ giới hạn bên trong thành phố Bình Hải, mà cúp Hạng Vương sẽ hấp dẫn các tay đấm trên toàn quốc đến nơi đây, tranh giành hạng nhất, cũng có đài truyền hình chuyên biệt đến phát sóng trực tiếp giải đấu này.
Do gần đây không có trận đấu cỡ lớn nào, đã rất lâu người hâm mộ các vùng khác không để ý đến tin tức của các tay đấm trong nước, thế nên hoàn toàn không biết tin Trang Yến đã tái đấu.
Bây giờ bọn họ vừa thấy tên Trang Yến trong danh sách tranh tài, lập tức ngớ người, nhao nhao ùa lên diễn đàn anti Trang Yến số một Trung Hoa, hỏi rốt cuộc là có chuyện gì? Sao tự dưng Trang Yến lại trở về?
[Thế là thế nào? Lâu lâu không lên diễn đàn, Trang Yến sống rồi lại chết, chết rồi lại sống, bây giờ thì trở lại sàn đấu luôn?]
[Bảng đấu cặp bao giờ có đấy? Tôi muốn xem ai đánh với Trang Yến trận đầu]
[Xin hỏi mắng Trang Yến có bị ban nick không? Tôi không nhịn được]
[Trả lời lầu trên, ông không chỉ có thể mắng Trang Yến, mà nếu ông mắng hay, admin còn phong ông làm người kiểm duyệt]
...
Diễn đàn bắt đầu khởi động một đợt công kích mới về phái Trang Yến, đồng thời cũng cảnh cáo đám người hâm mộ Trang Yến, Trang Yến là kẻ có lịch sử bán độ, nếu không muốn thua lỗ đến độ quần sịp cũng không giữ nổi, thì đừng có mà không quản được tay mình đi cược cậu ta thắng.
Có người tổng kết lại một lần tất cả những sự kiện vừa qua của Trang Yến, phổ cập cho đám người đến muộn biết tin.
Tần Nhược Thủy tra tên Trang Yến và giải đấu cúp Hạng Vương, trời xui đất khiến mà lạc vào diễn đàn này.
Hắn vốn định tắt ngay lập tức, nhưng thấy trang chủ diễn đàn ngập đầy tên Trang Yến, hắn lại không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Sau đấy, từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ lần đầu tiên hắn nảy sinh ý tưởng vượt qua cáp mạng đánh người.
Tần quản gia đang thưởng thức món mới đầu bếp làm dưới bếp, bị một cú điện thoại của Tần Nhược Thủy gọi lên, ông đến phòng ngủ, hỏi: "Tiên sinh có chuyện gì thế?"
Tần Nhược Thủy mặt trầm như nước, dưới đáy con ngươi xanh thẫm như có sóng ngầm âm thầm cuồn cuộn, cuốn theo khí thế mưa rền gió táp, hắn chậm rãi mở miệng, giọng điệu không cho phép cự tuyệt, "Tôi muốn thu mua một diễn đàn."
"Hả?" Tần quản gia chớp mắt mấy cái, tiên sinh nói cậu ấy muốn thu mua một diễn đàn?
Diễn đàn đáng giá cho hắn thu mua?
"Tiên sinh muốn thu mua diễn đàn gì?" Tần quản gia hỏi.
"Cái này," Tần Nhược Thủy chỉ về phía màn hình máy tính, "Diễn đàn quyền anh."
Tần quản gia: "..."