Danh sách đấu cặp cho trận tiếp theo đã được công bố, Trang Yến ôm trứng cá ngồi trên giường nhìn video đối thủ tranh tài, tổng kết ưu khuyết điểm của đối phương, sau khi tính toán chiến lược đại khái, liền đặt máy tính bảng xuống, chuyên tâm nghịch trứng cá.
Trứng cá được đặt trên đệm, cứ như lật đật vậy, Trang Yến chọc nó một cái, nó ngửa về sau một ít, rồi lại bật trở về vị trí cũ, Trang Yến cứ thế chọc đi chọc lại.
Tần Nhược Thủy phát hiện, từ sau khi trứng cá chào đời, vị trí của mình trong lòng Trang Yến có thể nói là một đường xuống dốc.
Tần Nhược Thủy đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Trang Yến một hồi, đứng dậy rót cho cậu cốc nước, đưa vào tay cậu, kết quả là Trang Yến vẫn không hề để tâm đến hắn.
Tần Nhược Thủy: "..."
"Em ôm nó cả ngày rồi." Hắn nói với Trang Yến, vị giấm chua tràn ra ngoài lời nói, nhanh tay còn có thể xào luôn một đĩa khoai tây thái sợi xào chua cay.
Đáng tiếc Trang Yến hoàn toàn không để tâm, cậu cầm cốc nước Tần Nhược Thủy vừa đưa cho mình, nhấp một ngụm nho nhỏ, dùng ngón tay chấm ít nước quệt lên vỏ trứng, sau đó cậu thấy vệt nước lập tức biến mất tiêu.
Trang Yến chớp mắt, tò mò nghiêng cốc nước một cái, đổ ít nước lên vỏ trứng, mấy giọt nước này còn chưa kịp trượt xuống từ đỉnh đầu vỏ trứng, đã lại bị nhóc con hút sạch.
Cậu bừng tỉnh ngộ, chẳng trách mấy bữa trước cậu cứ khát nước mãi, ra là nhãi con làm trò.
Nếu đã vậy, hẳn là trứng cá thích nằm trong bồn tắm hơn, Trang Yến ôm trứng cá nhảy khỏi giường, chạy vào phòng tắm, thả trứng cá vào bồn, cúi đầu nhìn trứng con dưới làn nước, ngấm ngầm chờ đợi
Tần Nhược Thủy đứng bên trong phòng ngủ trống rỗng, dõi mắt nhìn theo hướng phòng tắm, đáy lòng ngờ vực chập chùng, thế này là thế nào? Lại có một ngày sẽ bị xem nhẹ triệt để như vậy sao?
Một lát sau, Trang Yến bước ra khỏi phòng tắm, thấy Tần Nhược Thủy đứng trong phòng ngủ, mặt hướng về phía phòng tắm, nhưng ánh mắt có hơi mất tiêu cự.
Trang Yến lại gần, đầu tiên là huơ huơ tay trước mặt Tần Nhược Thủy, Tần Nhược Thủy giữ tay cậu, khép mi, không nói gì.
"Tiên sinh vừa nhìn gì đấy?"
Tần Nhược Thủy đáp: "Không có gì."
Trang Yến híp mắt quan sát Tần Nhược Thủy một hồi, cầm tay hắn hỏi: "Sao lại trông không vui lắm vậy?"
Tần Nhược Thủy có điên mới nói với Trang Yến là do cậu chú ý trứng cá quá, hắn cảm thấy bị bỏ rơi, thế nên mới không lấy gì làm vui vẻ, hắn chỉ đành hờ hững đáp: "Không sao."
Trang Yến suy xét xem hai ngày này có chuyện gì làm Tần Nhược Thủy không vui hay không, kết quả phát hiện hình như dạo gần đây mình không mấy để tâm đến Tần Nhược Thủy, một lòng một dạ yêu thương cục trứng cá trong phòng tắm, có lẽ tiên sinh không vui vì chuyện này.
Trang Yến dày mặt, kéo tay Tần Nhược Thủy, nũng nịu hỏi: "Tiên sinh, có phải anh nhớ em không?"
Còn lâu hắn mới thèm nhớ, Trang Yến thích yêu thương chăm sóc ai thì đi mà yêu.
Tần Nhược Thủy vừa định mở miệng, Trang Yến bỗng nhận được tin nhắn từ Proust, cậu cúi đầu liếc qua, là tin nhắn nhắc cậu xuống phòng tập trao đổi chiến thuật.
Vì vậy Trang Yến cất điện thoại, chẳng để ý Tần Nhược Thủy có vui hay không, lấy áo gió nhanh chóng choàng lên người.
Tần Nhược Thủy: "..."
Thế nên cuộc trao đổi của hai người bọn họ đến đây là kết thúc à?
Trang Yến thay giày, vội vàng chạy ra, không cho Tần Nhược Thủy bất kỳ cơ hội nào mở miệng.
Sau khi Trang Yến rời đi, Tần Nhược Thủy nhìn chằm chằm cánh cửa, cuối cùng bật cười, đầu óc mình quả là tệ thật, trứng cá kia còn chưa ấp nở, mà mình đã bày đặt ghen tuông với nó.
Tần Nhược Thủy cúi đầu, nhìn sàn nhà dưới chân, chỉ là gần đây Trang Yến không nồng nhiệt với mình như trước, hắn từng nghe nói một mối quan hệ sẽ tiêu tán dần sau bảy năm hạnh phúc, có lẽ đây chính là bản tính đàn ông loài người, có được rồi sẽ không còn quý trọng.
Một loạt tiếng bước chân bịch bịch bịch vang lên ngoài cửa, Trang Yến đã chạy xuống tầng không hiểu tại sao lại vòng trở lại.
Tần Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt nghi ngờ. Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Trang Yến, ánh mặt trời vắt qua khe cửa, rơi trên áo Tần Nhược Thủy, rải ra mấy vệt ánh sáng.
Trang Yến cười, để lộ hai hàm răng trắng, sau đó vọt về phía Tần Nhược Thủy như vận động viên so tài một trận chạy thi một trăm mét, va uỳnh vào lòng Tần Nhược Thủy, ôm lấy hắn, chưa đợi cho Tần Nhược Thủy kịp thời phản ứng, cậu đã rướn cổ hôn lên môi đối phương, "Em thích tiên sinh nhất."
Tần Nhược Thủy hừ nhẹ một tiếng, chẳng nói lời nào.
Trang Yến dùng sức ôm Tần Nhược Thủy thật chặt, tiên sinh vừa thẹn thùng vừa thích ghen, mình phải bao dung nhiều hơn nữa, "Vậy em xuống đây."
Tần Nhược Thủy gật đầu, Trang Yến biến mất khỏi căn phòng một lần nữa, sau đó Tần Nhược Thủy nhấc tay, sờ lên vị trí vừa bị hôn, gương mặt chậm rãi vỡ ra một nụ cười.
Nụ cười của hắn vừa ngoi lên được một nửa, Trang Yến đã thò đầu qua khe cửa, Tần Nhược Thủy cứng đờ, Trang Yến cười hệ hệ một tiếng, coi như không thấy gì, cậu nói: "Em chuẩn bị cho anh bất ngờ này hay lắm, mai nói anh nghe."
Dứt lời, Trang Yến nghĩ nghĩ, lại tặng Tần Nhược Thủy một chiếc hôn gió.
Tần Nhược Thủy đứng im, không nhúc nhích, không có bất kỳ biểu cảm gì, Trang Yến cũng không ngại, vẫy vẫy tay với hắn, rời đi.
Sau khi chắc chắn Trang Yến đã thật sự rời đi, Tần Nhược Thủy mới nhẹ nhàng nắm lấy thứ gì trong không khí, thế rồi chính hắn cũng cảm thấy hành động này có chút ấu trĩ, hắn khẽ cười, tuy nhiên bàn tay nắm chặt thật lâu mới chịu buông mở.
Trang Yến xuống tầng chưa thể lên vội, Tần Nhược Thủy đợi trong phòng ngủ hơi chán, bèn đặt sách xuống, nhấc chân tiến vào phòng tắm.
Trứng cá đang nhàn nhã bơi qua bơi lại, biết Tần Nhược Thủy đến gần cũng không để ý, trái lại còn bơi nhanh hơn, hình như là đang thể hiện sự khỏe mạnh rắn rỏi của mình cho phụ huynh thấy được.
Tần Nhược Thủy nhìn một hồi, bỗng cúi người, duỗi tay một cái, vớt trứng cá khỏi bồn.
Trứng cá có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc, nó cọ cọ trong lòng bàn tay Tần Nhược Thủy, ánh mắt hắn ánh lên nụ cười không dễ dàng phát hiện, ôm trứng cà về phòng ngủ, đặt nó lên giường.
Trứng cá nhảy nhảy trên giường, rất là hoạt bát, nếu không phải bị vỏ trứng hạn chế, giờ nó cũng có thể lăn từ đầu trường đến cuối giường rồi, Tần Nhược Thủy nhìn nó một hồi, đi tới, ấn nộ lại, trứng cá hoàn toàn không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết mình cứ như lăn phải bả cao su, dính đơ một chỗ, nó liều mạng muốn lăn thoát, nhưng lại bị tóm chặt.
Nụ cười trên mặt Tần Nhược Thủy càng rõ hơn vài phần, bỗng khá hiểu ra tại sao Trang Yến thích nghịch quả trứng con đến vậy, giờ hắn phát hiện trứng cá này quả thật rất thú vị.
Cá con bên trong vỏ trứng phát ra tiếng kêu chít chít vô cùng nhỏ bé, nếu Trang Yến ở đây, chắc chắn cậu sẽ không nghe được, nhưng giác quan của Tần Nhược Thủy nhạy hơn người thường quá nhiều, thế nên hắn có thể nghe được từng âm thanh nhỏ nhất.
Hắn đè tay phải lên trứng con, nở nụ cười ranh mãnh, trứng cá bị hắn bấm dưới tay bỗng sinh ra dự cảm chẳng lành, muốn trốn thoát khỏi bàn tay đại ma vương, nhưng sức mạnh của nó chỉ bằng mẩu lông chân khi so với đại ma vương này, một khắc sau, trứng cá đã cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, cả cá đều xoay tròn theo mẩu vỏ trứng.
Trứng cá xoay không ngừng trên mặt dải lụa trơn bóng, một đầu to một đầu nhỏ, giống như kim la bàn đang không phân biệt rõ đông bắc nam tây mà nhảy loạn liên hồi.
Lúc đầu nhãi con người cá còn cảm thấy choáng váng nôn nao, về sau lại thấy trò này cũng hay hay, thế nên Tần Nhược Thủy vừa dừng một cái, là nó sẽ chít chít kêu hai tiếng, nhắc nhở hắn mau tiếp tục đi.
Đến lúc Trang Yến trở lại, chỉ thấy Tần Nhược Thủy đặt trứng cá lên bàn xoay lia lịa.
Tần Nhược Thủy ngồi cạnh bàn, coi thằng con giai chưa nở của mình thành đồ chơi, còn chơi rất hăng say.
Trang Yến nghĩ thầm, may là cá con đã thành hình, chứ nếu không cứ dựa theo lối chơi căng thẳng này của Tần Nhược Thủy, lòng vàng lòng trắng bên trong đã sớm bị đánh tan, đập ra cái là có thể đem đi làm cơm chiên trứng.
Trang Yến mặc niệm ba giây cho cá con trong vỏ trứng.
Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, cậu không ngăn cản hành động trẻ con của Tần Nhược Thủy, cậu tin Tần Nhược Thủy là bố đứa bé, chắc chắn sẽ không gây hại đến con mình.
Trang Yến lại gần, đứng sau lưng Tần Nhược Thủy xem một hồi, Tần Nhược Thủy có vẻ khá vui, khống chế lực tay vừa phải, trứng cá vòng một vòng xong sẽ trở về đúng vị trí ban đầu, có thể thấy được hẳn là Tần Nhược Thủy đã thử nghiệm một thời gian dài rồi mới có thể luyện đến trình độ này.
Một lần nữa mặc niệm cho nhãi con.
"Từ từ đã." Trang Yến bỗng túm tay Tần Nhược Thủy, lúc này Tần Nhược Thủy mới để ý Trang Yến đã về, hắn nhìn Trang Yến, ánh mắt ngờ vực, còn có chút hoảng hốt không dễ nhìn ra, như là đứa con nghịch trộm son môi của mẹ bị mẹ tóm được.
Trứng cá nhận ra bầu không khí bên ngoài có biến, bèn lắc lắc cái đuôi cá, nghĩ bụng hai ông ba của mình sẽ không choảng nhau vì mình đấy chứ? Òa! Vậy thì mình cừ quá đi nha!
Nhưng thực ra mạch não của Trang Yến và Tần Nhược Thủy và trứng con luôn không đi cùng hàng, cậu hỏi Tần Nhược Thủy: "Không nôn đấy chứ?"
Cá con còn phải ở trong vỏ trứng mấy ngày nữa, giờ mà nôn ra, thế thì môi trường bên trong sẽ khó chịu chết mất.
Tần Nhược Thủy khựng lại một lát, vừa rồi trong đầu hắn đã phác ra không biết bao nhiêu bối cảnh Trang Yến trách móc mình, chỉ duy không có pha nào như pha thực tại này.
Nghĩ cái gì đây không biết? Sao mà biết nôn cho được?
Hắn chỉ nghe thấy nhãi cá con phấn khích chít chít không ngừng, đoán chừng nó rất vui sướng, tuy nhiên lúc đầu có không thoải mái hay không, thì Tần Nhược Thủy cũng không biết được.
Lúc hắn chưa chào đời cũng không có ai nghịch hắn như vậy, nôn được hay không thật sự là hắn không đoán được.
Tần Nhược Thủy nghĩ nghĩ, rồi lại nghĩ nghĩ: "Không sao, toàn nước cả thôi, dù có nôn cũng chẳng nôn ra được thứ gì."
Ông ba này quá là lạnh lùng, Trang Yến tặc lưỡi một cái, tuy nhiên đối phương nói cũng không sai, đến giờ này nhãi cá vẫn nào có ăn thứ gì.
Thấy Tần Nhược Thủy không xoay mình nữa, trứng cá lại lắc lắc lư lư, có lẽ là vẫn muốn được tiếp tục xoay tròn.
Đến khi Trang Yến nhận ra, nó đã nhảy tới tận mép bàn, nhích thêm một bước chính là vực sâu cao ngất, Trang Yến vội vã gọi giật: "Đứng đi về phía trước", đồng thời chạy đến định giữ trứng cá lại, rõ ràng Tần Nhược Thủy đã là tay lão luyện, hắn cố tình không đè trứng con lại, để cho nó trốn thoát.
Tần Nhược Thủy ngồi một bên, là một ông bố trứng khác, nhưng hắn lại chẳng hề lo lắng trứng cá có thể bị rớt xuống, hắn chỉ đứng đó, nhàn nhã nhìn một người một trứng biểu diễn.
Hình như trứng cá phát hiện ra một trò chơi mới, nó lăn chéo chăn xiên trên chiếc bàn dài, nhất quyết không để cho Trang Yến bắt được, Trang Yến vừa đuổi theo, vừa lo lắng trứng rớt, thành ra giận đến điên đầu.
Cuối cùng cậu đứng lại, hít sâu một hơi, chống hông híp mắt uy hiếp cục trứng vẫn còn lăn tới lăn lui: "Còn chạy nữa tôi luộc anh lên ăn đấy."
Trứng cá lập tức cứng đờ, như là bị điểm huyệt vậy, thật ra nó cũng không hiểu hoàn toàn lời Trang Yến nói, nhưng nó lờ mờ cảm giác mình đã còn nghịch nữa, thì khả năng sẽ có chuyện gì không vui lắm xảy ra.
Trang Yến nhanh tay túm cổ nó ôm vào lòng, ưỡn ngực cười ha ha, rất có điệu bộ của mấy vai trùm cuối phản diện trên phim truyền hình.
Tần Nhược Thủy gõ nhẹ lên đầu Trang Yến, nói với cậu: "Nghịch."
Trang Yến nghĩ bụng mình nào có nghịch bằng Tần Nhược Thủy, lúc nãy đối phương còn coi trứng cá thành con quay luôn rồi, giờ mà cho hắn sợi dây, có khi hắn còn có thể buộc trứng con vào thả từ tầng ba xuống tầng một chơi yoyo cũng nên.
Trứng cá vùi mình vào lòng Trang Yến, nếu nó nghe được tiếng lòng Trang Yến, chắc sẽ phải thảng thốt than ôi, bé con thật là khổ quá đi mà.