Hướng Dẫn Công Lược Người Cá Mất Trí Nhớ

chương 80

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một hồi lâu sau, Tần Nhược Thủy quay đầu nhìn Trang Yến, ánh mắt một lời khó nói hết.

Trang Yến cũng ngồi dậy, nói chính ra, lần đầu theo người yêu về ra mắt bố mẹ tâm trạng đương nhiên sẽ sốt sắng, thậm chí còn có hơi sợ sệt nhát gan, nhưng khi chuyện này xuất hiện trên người Tần Nhược Thủy, thì cứ phải gọi là hơi quái lạ.

Trang Yến đang định an ủi Tần Nhược Thủy, dù gì cậu cũng đã come out với ông Trang rồi, ông Trang biết cậu thích đàn ông, mai thấy cậu dẫn bạn trai về nhà hẳn sẽ không ngạc nhiên quá độ, hơn nữa Tần Nhược Thủy còn là nhân vật không chê vào đâu được, nói chung hắn không cần phải lo lắng.

Nếu bố mẹ Tần Nhược Thủy vẫn còn, chắc bây giờ mình cũng có vẻ mặt như tiên sinh.

Nghĩ tới đây, Trang Yến không khỏi quay đầu liếc cá con trong bể, không biết sau này lớn lên nó sẽ dẫn người yêu thế nào về cho người cha già này xem mặt, tuy nhiên cậu nhất định phải nhắc nhở nó làm biện pháp phòng tránh kỹ lưỡng, đừng tưởng có cách ly sinh sản, hoặc giả như đối phương không thể mang thai, mà cho rằng mọi chuyện suôn sẻ.

Bạn trẻ à, sự bao la của thế gian này, chẳng bao giờ thiếu đi cái lạ.

Trong lúc Trang Yến đang tưởng tượng linh tinh, chợt có tiếng Tần Nhược Thủy cất lên: "Là mai đi phải không?"

Trang Yến trả lời: "Nếu mai tiên sinh bận thì mình tìm hôm khác cũng không sao."

Dầu gì cũng chờ lâu như vậy, đợi thêm một hai ngày không có vấn đề gì.

Tần Nhược Thủy lại im lặng hồi lâu, tựa như đang nghĩ xem ngày nào mới thích hợp về nhà cùng Trang Yến, gặp ông nội của cậu, lúc sau, hắn nói với Trang Yến, "Thôi cứ ngày mai đi."

Trang Yến nghĩ nghĩ, bá vai bá cổ Tần Nhược Thủy, an ủi: "Tiên sinh đừng lo, em nói với ông nội em thích đàn ông rồi."

Tần Nhược Thủy ừ một tiếng, xụ mặt, cũng không thả lỏng hơn được bao nhiêu.

Trang Yến nhìn chằm chằm Tần Nhược Thủy, sau đó bạo gan, nhéo khóe miệng Tần Nhược Thủy, kéo lên trên, nhào ra một nụ cười thay cho hắn.

Tần Nhược Thủy: "..."

Càng ngày gan càng lớn.

Hắn cầm tay Trang Yến, ngồi lẳng lặng trên giường, trong đầu bắt đầu tưởng tượng mai gặp ông nội Trang Yến nên chuẩn bị quà gì, nói những chuyện gì.

Trang Yến thấy hắn căng thẳng quá, liền đề nghị: "Hay là anh xuống tầng luyện quyền anh với em đi?"

Từ khi bọn họ chia cách dưới đáy biển, Tần Nhược Thủy chưa từng đấu kèm cậu nữa, hồi xưa lúc ở dưới đáy biển, Trang Yến bị ép cho thành thằng nhãi, giờ cậu muốn thử xem trên đất liền, hai người bọn họ hai mạnh hơn ai.

Tần Nhược Thủy nhìn ra ý đồ của Trang Yến, chuyện này chẳng có gì to tát, hắn gật đầu, đáp được, đoạn xuống giường, kéo Trang Yến dậy.

Tần Nhược Thủy và Trang Yến cùng ra cửa, cá con ngồi lại trong bể cá, hai cái tay bé nhỏ vịn lên thành thủy tinh, giương mắt nhìn bọn họ, Trang Yến quay đầu nhìn nó, trái tim như nhũn thành vũng nước.

"Chờ lát nữa ba trở về."

Cá con kêu chít chít, quẫy quẫy đuôi, quẫy ra một đợt sóng gợn lăn tăn, rồi xoay người tiếp tục đuổi theo cá vàng.

Trang Yến cười một tiếng, sau đó xuống phòng tập cùng Tần Nhược Thủy.

Proust thấy Trang Yến kéo Tần Nhược Thủy xuống luyện cặp, thầm nghĩ lại làm bừa cái gì vậy? Mới đây thôi Tần Nhược Thủy còn là người khuyết tật, giờ còn bắt hắn đấm bốc, sợ rằng hắn còn chẳng nhảy được.

Nhưng nói sao Tần Nhược Thủy cũng là người trả lương cho anh ta, tuy Proust là người nước ngoài, nhưng vẫn hiểu về đối nhân xử thế, thế nên mặc dù anh ta không ôm hy vọng gì vào Tần Nhược Thủy, ngoài mặt vẫn phải gật đầu tán thành.

Theo sau tiếng hô bắt đầu của anh ta, quan sát Trang Yến và Tần Nhược Thủy anh một quyền tôi một quyền giao thủ trên sàn đấu, vẻ mặt Proust cũng dần dần trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm Tần Nhược Thủy, trong miệng không ngừng lẩm bẩm good, good, very good.

Mặc dù TNT ra đòn nhanh mạnh, nhưng khi chạm đến người Trang Yến đều rút sạch sức mạnh, đánh trúng cũng không đau, Trang Yến cũng tương tự, với lối đánh này của bọn họ có lẽ có đánh lên trời cũng không ai ngã xuống, tuy nhiên vẫn có thể phân thắng thua từ số điểm ghi được.

Chờ hai người bọn họ đấu xong, Proust cực kỳ kích động đi đến trước mặt Tần Nhược Thủy, hỏi hắn có ý định chơi quyền anh hay không.

Tần Nhược Thủy vừa mới đi được mà đã nghiền ép Trang Yến rồi, đây thật sự là năng khiếu kinh hoàng, triển vọng không thể nhìn thấu, dù hắn hơi cao tuổi, nhưng xem phong độ vừa rồi thì giật danh hiệu vua quyền anh cũng chẳng thành vấn đề.

Tần Nhược Thủy: "..."

Trang Yến nghĩ bụng, đến cả đi bộ tiên sinh còn lười, bảo ảnh đánh quyền anh vậy chẳng khác bảo bắt đại lãn xây nhà.

Đại lãn thà chết rét còn hơn xây nhà, tiên sinh cũng còn lâu mới chịu đi đánh quyền anh.

Chưa kể ngoại hình tiên sinh đẹp thế này, cứ có cảm giác lên võ đài sẽ bị đối thủ sờ móa.

Không ngoài dự đoán, quả nhiên Tần Nhược Thủy từ chối thẳng thừng đề nghị của Proust, Proust cảm thấy có hơi tiếc nuối, tha thiết mời mọc thêm một hồi, Tần Nhược Thủy vẫn lạnh lùng cự tuyệt, không chừa lại bất cứ hy vọng nào.

Proust không thể đả động Tần Nhược Thủy, một vị vua quyền anh thế giới có sẵn ở đây mà anh ta không lay động được, thế là tầm nhìn của anh ta rê sang người Trang Yến, kết quả là tối hôm đó Trang Yến bị ép tập luyện căng gấp mấy lần.

Con mẹ nó, tại sao!

Kết thúc buổi tập, Trang Yến sức cùng lực kiệt lết lên cầu thang, sau khi thấy cá con trong bể cá, tất cả mệt mỏi đau nhức đều bị tống ra ngoài chín tầng mây trắng, cậu vớt cá con ra, lấy khăn tắm lau sạch sẽ cho nó, sau đấy đặt cá con lên giường.

Cá con vỗ cái đuôi bạc phành phạch lên ga trải giường, trông có vẻ thích ứng môi trường đất liền rất nhanh.

Trang Yến ôm lấy cá con giơ lên cao, nghe nó chít chít không ngừng, lờ mờ hiểu được cá đây là muốn nữa nữa, cậu chẳng nỡ từ chối con trai đáng yêu như vậy, thế là lại tiếp tục chơi với nó một hồi.

Đừng nhìn nhãi cá con này không lớn, thực ra sức nặng của nhóc không vừa.

Cậu trộm ôm cá con ra ngoài, bọc nó kín mít, cá con hừ hừ chít chít mấy tiếng, có vẻ là không dễ chịu lắm, Trang Yến vỗ vỗ đầu nó, coi là trấn an, cá con ngoan ngoãn lại, Trang Yến ngó trái ngó phải thấy xung quanh không có người, lúc này mới chạy đến trước cửa phòng Tần Nhược Thủy, đẩy cửa ra, rất có khí thế sẵn sàng đột kích.

Chẳng thể trách cậu sao phải cẩn thận, lúc mới tới nhà họ Tần, khi đó cậu còn chưa thể tự do tung hoành trên tầng ba, Tần quản gia đã từng nhắc nhở cậu, trước kia cứ cách một thời gian sẽ lại có người làm không biết điều chạy lên tầng ba mong có được một lần tình cờ gặp gỡ diệu kỳ cùng với Tần Nhược Thủy.

Mặc dù cái loại tình cờ gặp gỡ này đều được giải tán bằng kết cục tống cổ thê lương, nhưng vẫn chẳng bao giờ hết những người mong được biến thành kẻ đặc biệt.

Ai mà biết được bây giờ có người nào tự nhiên chạy đến hay không chứ, vì an toàn của cá con, cũng vì gìn giữ hòa bình thế giới, cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Trang Yến đẩy cửa bước vào, phát hiện Tần Nhược Thủy cực kỳ nghiêm nghị nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hình như đang xử lý công việc gì đó trọng yếu vô cùng.

Cậu cởi khăn bọc trên người cho cá con, rón rén tiến lại gần sau lưng Tần Nhược Thủy, đến lúc cậu thấy rõ chữ viết trên màn hình, cả người tức thì bàng hoàng chấn động.

[Con rể nên chuẩn bị gì vào ngày đầu ra mắt?]

[Ngày xưa lúc bố vợ không hài lòng về cậu, lẽ ra cậu nên làm thế này]

[Hồi bạn gái dẫn tôi về nhà, tôi chỉ cần làm những điều sau đây đã chiếm được cảm tình của bố vợ]

[Nhà mẹ vợ khinh tôi? Hãy xem xem cậu chàng ở rể nhà giàu thay đổi số phận thế nào]

...

Trang Yến: "..."

Chả hiểu kiểu gì luôn, hoảng hốt nhất là Tần Nhược Thủy còn xem rất nghiêm túc, cảm giác anh ấy sắp đi lệch đường.

Tuy nhiên Trang Yến còn rất hứng thú với nội dung thứ ba, cậu muốn xem thử xem rốt cuộc là nhân vật chính đã lấy lòng bố bạn gái thế nào.

Cá con kêu chít chít, cuối cùng Tần Nhược Thủy cũng nhận ra trong phòng mới mọc thêm hai người, trong tình huống này thế mà hắn vẫn còn có thể bình tĩnh đóng trình duyệt, sau đó bình tĩnh quay đầu hỏi Trang Yến: "Sao lại ôm nó đến đây?"

Trang Yến còn nhìn thấu mấy phần mất tự nhiên trong ánh mắt không gợn sóng của Tần Nhược Thủy, tuy nhiên Trang Yến cũng không định vạch trần, làm như mình chỉ vừa mới tới, chưa nhìn thấy gì, vẫn còn nể tình hai chữ hình tượng của Tần Nhược Thủy.

Cá con thấy Tần Nhược Thủy thì rất phấn khích, hai cái tay vỗ vỗ không ngừng, cặp mắt cong tít thành hình mặt trăng cong.

Tần Nhược Thủy cũng cười theo, đỡ lấy cá con từ tay Trang Yến, Trang Yến thuận thế ngồi xuống trước máy vi tính, mở lịch sử trình duyệt, tìm xem rốt cuộc con rể lấy lòng bố vợ kiểu gì, cậu lia lia mắt, quả thật là rất kích thích.

Không biết ban nãy Tần Nhược Thủy đã kịp đọc hay chưa.

Rõ là tối nay Tần Nhược Thủy có chút kích động, nhưng loại kích động này không giống ngày xưa lắm, làm cho Trang Yến cũng không biết nên an ủi thế nào.

Khổ sở mãi đến lúc tắt đèn đi ngủ, Trang Yến đã bắt đầu mơ màng rồi, lúc suýt thì ngủ mất, chợt nghe thấy Tần Nhược Thủy hỏi mình bên tai: "Ông nội em thích gì? Tôi bảo Tần quản gia chuẩn bị một chút."

Đã là lúc nào rồi, thương Tần quản gia chút đi chứ.

Trang Yến thở dài, hiếm thấy Tần Nhược Thủy căng thẳng như vậy, cậu ôm Tần Nhược Thủy, an ủi hắn: "Ông nội thích em nhất, anh dẫn em đi là được."

Tần Nhược Thủy hiểu điều này, nhưng cũng chính vì ông Trang yêu quý Trang Yến nhất, thế nên hắn cuỗm mất cháu trai nhà người ta, mới chột dạ đến thế.

Nếu có một ngày, có một người đàn ông thụt mất cá con của hắn và Trang Yến...

Ồ, hình như cũng chẳng hề gì.

Nghĩ đến đây, Tần Nhược Thủy bình tâm hơn hẳn, hắn kéo Trang Yến vào lòng, chỉ chốc lát sau đã chìm vào giấc mộng.

Ngày hôm sau Trang Yến tỉnh dậy, Tần Nhược Thủy đã thức giấc được một hồi, hắn thử mấy bộ quần áo, cuối cùng cũng tìm được bộ đồ phù hợp.

Trang Yến lại gần, gọi hắn: "Tiên sinh?", cậu cảm giác hình như hôm nay tiên sinh trông trẻ hơn bình thường một chút, cũng có thể là tại mặc đồ sáng màu nên trông khoan khoái mơn mởn ra.

Tần Nhược Thủy đứng trước gương, ngắm mình từ đầu đến chân, sau hình như lại chưa thật sự hài lòng, bèn hỏi Trang Yến: "Tôi có cần trẻ thêm chút nữa không?"

Trang Yến: "?"

Là sao? Người cá các anh còn có kỹ thuật này à? Có thể dạy tí không?

"Còn trẻ hơn được à?"

Tần Nhược Thủy không trả lời, chỉ hỏi: "Cần không?"

Xem ra là được thật, Trang Yến thầm nhủ một tiếng chịu thua, nói với Tần Nhược Thủy: "Không cần vội, thế này là đẹp lắm rồi."

Tuy nhiên thực ra Trang Yến cũng rất muốn coi thử Tần Nhược Thủy lúc trẻ là như thế nào. Hẳn là còn đẹp hơn bây giờ một ít, cậu khá tò mò, đợi thăm ông Trang về xong, cậu sẽ quấn lấy Tần Nhược Thủy đòi nhìn bộ dạng hắn khi còn trẻ.

"Yến Yến về rồi à?" Dạo gần đây ông Trang sinh hoạt vô cùng khoan khoái, bệnh tật trên người cũng tiêu biến, thân thể nhẹ nhàng, sáng sớm ra quảng trường múa với các bà các bác, Trang Yến cũng thường xuyên về thăm ông, hôm nay thấy theo sau Trang Yến còn một người đàn ông cao lớn khác, ông Trang hơi ngẩn người, nhưng cũng không nói gì, dẫn bọn họ vào nhà trước.

Rồi ông kéo Trang Yến ra một bên, nhỏ giọng hỏi: "Sao con lại dẫn ông chủ về nhà thế?"

"Không phải ông chủ, là bạn trai con."

Ông Trang: "!!!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio