Edit: Cánh Cụt
Mạnh Nhất xem xong đỏ mặt không nói lời nào, xoay người chạy về phòng mình, cuối cùng Chu Lâm vẫn không thể biết được tên con gấu trên người cậu.
Nhưng lòng hiếu kỳ đã bị khơi gợi, hiện tại Chu Lâm cảm thấy rất tò mò về con gấu kia, hắn thử vẽ con gấu kia lên giấy, dùng chức năng tìm kiếm bằng hình ảnh, ra được kết quả là “Giống heo nái Thái Hồ”, chắc chắn không phải rồi.
Chu Lâm chính là vậy, càng là thứ không làm rõ được thì càng muốn làm rõ, nếu không trong lòng sẽ rất khó chịu, ngoại trừ việc học tập.
Đêm đó trước khi ngủ trong đầu Chu Lâm chỉ toàn nghĩ đến con gấu kia, sau nửa đêm vậy mà nằm mơ con gấu đó tới báo mộng, trên người con gấu mặc áo ngủ của Mạnh Nhất, tung tăng nhảy nhót về phía hắn.
Chu Lâm hỏi hắn: “Cậu tên là gì?”
Con gấu trả lời bằng giọng Mạnh Nhất: “Tôi tên mông vểnh.”
Sáng sớm hôm sau Mạnh Nhất có việc ra ngoài, Chu Lâm không gặp được cậu, mất cơ hội hỏi cậu về con gấu.
Chu Lâm lại đau khổ suy tư suốt một ngày vẫn không có kết quả, vì thế sau khi tan làm hắn đi đến thị trường sỉ lẻ thú bông, muốn tìm con gấu ấy.
Cũng may công sức của hắn không bị uổng phí, mới vừa vào cửa hàng thứ nhất đã thấy trong tủ kính có bày một con gấu to đùng, trông y hệt con gấu trong áo Mạnh Nhất.
Khúc mắc đã lâu sắp được gỡ bỏ, Chu Lâm vui mừng mà cười, hắn gấp không chờ nổi tìm bà chủ tiệm hỏi: “Con gấu này tên là gì ạ?”
Bà chủ nói: “Gấu là gấu thôi, còn có tên gì nữa?”
Chu Lâm thấy bà chủ làm ăn rất qua loa.
“Muốn mua à?” Bà chủ hỏi.
“Không mua đâu, tôi chỉ nhìn……” Chu Lâm nói đến một nửa thì ngừng, đột nhiên hắn nhớ ra, hôm nay là sinh nhật Mạnh Nhất!
“Mua!” Chu Lâm lập tức sửa lời.
Bà chủ hỏi: “Tặng bạn gái hả? Muốn gói không?”
“Gói đi ạ.” Chu Lâm nói.
Vài phút sau Chu Lâm mang theo một con gấu ra khỏi cửa hàng đồ chơi, lên xe điện phóng đi, chở con gấu về nhà.
Xe đi được nửa đường, Chu Lâm nghĩ thầm, nếu là sinh nhật Mạnh Nhất, hay mua thêm cái bánh kem nhỉ, vì thế lại vòng vào cửa hàng bánh kem, mua bánh sinh nhật cm, để ở trên bàn đạp của xe điện, thắng lợi trở về.
Nguyên gốc là tấc, tấc cm
Đây là lần đầu Chu Lâm mua bánh sinh nhật cho người khác, đến em của hắn còn chưa được hưởng đãi ngộ này, Chu Lâm muốn lập công với Mạnh Nhất, hy vọng cậu có thể quên đi mối thù trộm áo ngủ.
Lúc Chu Lâm về đến nhà vẫn còn sớm, hẳn hai tiếng nữa Mạnh Nhất mới về từ viện dưỡng lão, Chu Lâm cho bánh kem vào tủ lạnh, tranh thủ livestream trong hai tiếng này.
Bởi vì ngày hôm qua giá trị nhan sắc đã được khẳng định, hôm nay trước lúc Chu Lâm chơi game thì chỉnh sửa đầu tóc của mình một chút, sau đó mở mặt trước camera.
Chỉ chốc lát sau đã có người xem tặng hắn cả một làn sóng quà, Chu Lâm vội vàng qua ải nên không quá chú ý, chờ đến khi phục hồi tinh thần mới nhận ra, số viewer trong phòng livestream đã hơn vạn!
Đây là một kỷ lục xưa nay chưa từng có, Chu Lâm sợ ngây người, hỏi chuyện gì đã xảy ra, người xem nói: “Soái ca à anh lên trang đầu mục đề cử đó.”
Chu Lâm vừa nghe đã kích động đến rơi nước mắt, tuy rằng khi trước người trong phòng livestream không ít, nhưng cơ bản đều là fans do Mạnh Nhất thu hút đến, không liên quan nhiều lắm đến năng lực nghiệp vụ của hắn. Nhưng hôm nay không giống mọi khi, rất nhiều id lướt qua trên màn hình đều là lần đầu thấy, hoàn toàn là fans được hấp dẫn bởi chính hắn!
Chu Lâm rất cảm động, quyết định không ngừng cố gắng, không cô phụ kỳ vọng của fans, càng tập trung vào giải thích trò chơi.
Hắn thu nhỏ mặt của mình rồi kéo xuống góc phải bên dưới, cố gắng không làm ảnh hưởng tới hình ảnh của trò chơi.
Ai ngờ những người bạn mới tới cũng không hài lòng, ồn ào nói: “Mong anh đổi chỗ của màn ảnh với hình ảnh trò chơi được không, chúng tôi chủ yếu muốn nhìn mặt.”
Chu Lâm: “……”
Đương nhiên Chu Lâm không làm như vậy, là một streamer, hắn vẫn có sự tu dưỡng nhất định trong nghề, nếu chỉ dựa vào mặt mà livestream thì đâu khác gì tiểu bạch kiểm.
Gốc là chủ bá trò chơi nhe, ý nghĩa vẫn là streamer ấy nên mình để thế này cho gần gũi nha
Chu Lâm cẩn trọng chơi game xong, vốn muốn kết thúc livestream sớm, nhưng số lượng người xem còn đang tăng vọt, Chu Lâm không bỏ được, liền nói chuyện cùng người xem thêm một lát, livestream dài hơn một tiếng so với ngày thường.
Khi đã rất muộn, Chu Lâm nghĩ đến lát nữa còn phải ăn sinh nhật cùng Mạnh Nhất, mới lưu luyến không rời mà chúc mọi người ngủ ngon, tắt máy offline.
Cả đêm nói quá nhiều khiến giọng Chu Lâm bị khản, hắn đứng lên duỗi người, đi vào phòng bếp lấy cốc nước.
Lúc đi ngang qua phòng khách thì nhìn lên đồng hồ treo tường, mặt trên đã là giờ, Chu Lâm thấy là lạ, sao giờ Mạnh Nhất còn chưa về?
Chu Lâm nhắn tin cho Mạnh Nhất, không trả lời, lại gọi điện tiếp, kết quả chỉ nghe được câu “Người nhận đã tắt máy”.
Chu Lâm hơi bất an, rối rắm một lát, bất chấp khả năng bị mắng mà gọi cho ông của hắn.
Ông Chu đã ngủ từ lâu, thình lình bị đánh thức bởi tiếng điện thoại, bị doạ sợ không ít.
“Là Lâm Lâm à, muộn thế này rồi còn có việc gì?”
“Mạnh Nhất còn ở viện dưỡng lão không ạ?” Chu Lâm hỏi.
Ông Chu nói: “À thằng bé về từ lúc giờ rồi.”
Tâm Chu Lâm đột ngột trầm xuống.
Sau khi cúp máy Chu Lâm đi qua đi lại vài vòng trong phòng khách, càng nghĩ càng hoảng hốt.
Hiện tại đã hơn hai tiếng kể từ giờ, có tính thêm thời gian đi đường thì cũng phải về đến nhà rồi, trong khoảng thời gian này Mạnh Nhất có thể đi đâu được?
Hơn nữa điện thoại cũng không nghe, tin nhắn cũng không trả lời, khiến người khác không khỏi nghĩ đến trường hợp xấu.
Chu Lâm gấp đến độ xoay vòng, nhưng lại không nghĩ ra nổi biện pháp gì, hắn ra ngoài ban công nhìn xung quanh trong chốc lát, không thấy một bóng người, mà lúc này trời cũng bắt đầu mưa.
Sáng hôm nay mặt trời lên cao, chắc chắn Mạnh Nhất không mang ô, Chu Lâm lấy ô trong ngăn tủ, cầm điện thoại đi xuống tầng.
Hắn đứng ở giao lộ dưới tầng đợi một lát, không có người, lại ra bến xe ngoài đường chờ.
Chu Lâm xem xét kĩ biển số xe buýt, ngày thường chuyến xe Mạnh Nhất hay ngồi kết thúc lúc giờ, hiện tại đã qua lâu rồi, Chu Lâm càng khẩn trương, thậm chí hắn còn nghĩ có nên báo cho đồn cảnh sát không.
Ngay lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói nghi hoặc: “Chu Lâm?”
Lòng Chu Lâm lập tức treo lên, mau quay người lại, quả nhiên thấy Mạnh Nhất.
Bây giờ Mạnh Nhất đang đứng ở trong mưa, hai bả vai gục hẳn xuống, kể cả ban đêm đen kịt, kể cả có cách một khoảng cách, Chu Lâm cũng có thể tinh tường nhận thấy sắc mặt tái nhợt của cậu.
“Sao anh lại ở đây?” Mạnh Nhất đến gần hỏi, trong giọng nói lộ ra sự mỏi mệt từ sâu thẳm.
Chu Lâm sửng sốt, đưa ô lên đỉnh đầu Mạnh Nhất nói: “Tôi sợ cậu không mang ô.”
Mạnh Nhất không hé răng.
Chu Lâm duỗi tay nhéo nhéo lấy ống tay áo của cậu, nhận ra đã ướt đẫm, không nói hai lời giữ chặt tay Mạnh Nhất, nói: “Mau về nhà thay quần áo thôi, không thì sẽ cảm lạnh đấy.”