Edit: Cánh Cụt
Tiếng ho khan đằng sau không kéo dài lâu nên Mạnh Nhất không để ý, tiếp tục hỏi Hướng Quân: “Hướng tiên sinh cũng làm nghệ thuật à?”
“Không hẳn, tôi là doanh nhân, gallery chỉ là một sản nghiệp trên danh nghĩa của tôi thôi.”
Mạnh Nhất chân thành khích lệ: “Thế thì ngài nhất định là một người yêu nghệ thuật, vì người bình thường đều không nghĩ tới gallery, đầu tư nhiều mà hồi vốn chậm, nếu không phải do hứng thú, thật sự sẽ không đầu tư vào sản nghiệp tốn công vô ích như vậy.”
Sau khi Hướng Quân nghe xong, khóe miệng như có như không mà cong lên trên: “Hướng Vãn bảo tôi mở, cậu ấy thích vẽ.”
“Hướng Vãn?” Mạnh Nhất mờ mịt hỏi, hình như đây là lần đầu cậu nghe cái tên này.
Hướng Quân không dễ thấy mà nhíu mày: “Là người em họ xa mà giới thiệu tôi với cậu ấy.”
Lúc này Mạnh Nhất mới hiểu Hướng Vãn là “Chị em cơ ngực”, vội vàng nói lời xin lỗi: “Ngại quá, trước đây tôi không biết tên thật của cậu ấy.”
Hướng Quân càng nhăn mày, nghi hoặc hỏi: “Vậy sao các cậu quen nhau?”
Mạnh Nhất thành thật trả lời: “Quen qua trang web tình yêu và hôn nhân đồng tính, cậu ấy hỏi tôi có phải không.”
Mạnh Nhất vừa dứt lời, phía sau lại truyền đến vài tiếng sặc.
Lúc này có người phục vụ tới, bưng đồ ăn cho hai người.
Mạnh Nhất nhân cơ hội quay đầu nhìn nhìn phía sau, muốn xem người nào khí quản không tốt đến mức hay bị sặc như thế.
Lúc này người dùng cơm trong nhà ăn không nhiều, phía sau bên trái cậu là các quý cô trang điểm lộng lẫy, đang ngồi tụm một chỗ vừa nói vừa cười, không giống bị sặc, mà phía sau bên phải thì là một người đàn ông đang ngồi lẻ loi.
Người đàn ông ấy mặc một bộ âu phục tối màu, ngồi đưa lưng về phía Mạnh Nhất, hôm nay Mạnh Nhất không mang kính nên không thấy rõ hình dáng với kiểu tóc cụ thể của người đó, chỉ thấy bóng lưng của anh ta trông có vẻ cô đơn.
Mạnh Nhất nghĩ, có thể tới nơi này dùng cơm hẳn là người có tiền, người có tiền thì khá cô độc, sặc rồi mà người giúp anh ta vỗ lưng cũng không có, rất đáng thương.
Người phục vụ đặt xong món ăn, đang muốn rời đi, Mạnh Nhất gọi lại, nhỏ giọng nói: “Phiền anh đưa vị tiên sinh đằng sau một chén nước, hình như anh ta bị sặc rất nhiều lần.”
Người phục vụ nhìn thoáng qua phía sau cậu, nói: “Vâng.”
Về sau lúc dùng cơm Mạnh Nhất không chú ý tới người đàn ông đằng sau tiếp, bởi vì mỗi một món được đưa lên đều rất quý, Mạnh Nhất không muốn bị phân tâm, nhai kĩ nuốt chậm để thưởng thức, ghi tạc hương vị vào trong đầu, không được lãng phí.
Hướng Quân vốn là người ít nói, thấy Mạnh Nhất ăn rất nhập tâm, cũng lười tìm đề tài, chỉ câu được câu không mà nói về việc mở gallery.
Mạnh Nhất nghiêm túc nghe, ngẫu nhiên giải thích một chút, một bữa cơm diễn ra bình thường.
Dùng cơm xong Mạnh Nhất cầm giấy ăn lau khóe miệng, Hướng Quân hỏi cậu: “Ăn no chưa? Muốn gọi thêm tráng miệng không?”
Mạnh Nhất lắc lắc đầu, nói: “Không cần đâu, tôi no rồi.”
Thật ra Mạnh Nhất nói dối, cậu ăn mới no có tám phần.
Mỗi một món của cửa hàng này đều khá ít, mới vừa nếm được vị thôi mà đã thấy đáy của đĩa rồi, căn bản ăn không đã ghiền.
Nhưng Mạnh Nhất ngại phải gọi thêm đồ ăn, cậu cảm thấy ở chỗ này tiêu mấy trăm đồng tiền để ăn vài miếng bánh ngọt còn không bằng về nhà chiên trứng gà.
Mạnh Nhất nghĩ thầm, không biết Chu Lâm ăn xong cơm trưa chưa, nếu chưa ăn xong thì sau khi về nhà có thể ăn ké của hắn mấy miếng cơm.
Hướng Quân gọi người phục vụ lại đây đưa thực đơn, lấy từ trong ví một tấm thẻ đen rồi đưa cho phục vụ.
Người phục vụ nhận thẻ đen, đặt giấy tờ lên bàn, Mạnh Nhất nhanh chóng liếc con số trên giấy, bất giác thấy đau hết cả người.
Trả xong tiền thì hai người đứng lên, đi theo người phục vụ ra ngoài, Mạnh Nhất đang nghĩ phải trả tiền lại cho đối phương như nào thì nghe Hướng Quân nói: “Gallery của tôi vừa có thêm mấy tác phẩm mới, buổi chiều tôi muốn tới đó, nếu Mạnh tiên sinh rảnh thì ta có thể đi cùng luôn.”
Mạnh Nhất vừa nghe lập tức tỉnh táo lên: “Thật vậy chăng, thế tốt quá! Tôi đi theo anh.”
Vừa mới nói xong, chỗ bàn ăn đã đi qua đột nhiên bộc phát tiếng ho khan kịch liệt.
Lúc này tiếng ho khan vang dội đến mức ai cũng không thể lờ đi.
Hướng Quân cùng Mạnh Nhất đồng thời nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy người đàn ông mặc tây trang kia vẫn ngồi một mình ngay ngắn bên bàn, một bàn tay che nửa khuôn mặt, cúi đầu ho khan không ngừng.
Trên bàn trước mặt hắn bày vài món nhưng chưa động đến, chỉ có ly nước đã uống cạn.
Mạnh Nhất chỉ nhìn thoáng qua, bước chân liền không tự chủ được mà ngừng lại.
“Tiên sinh, thân thể ngài không thoải mái à?” Mạnh Nhất cẩn thận hỏi.
Người đàn ông mặc tây trang lập tức ngừng ho, hắn ngồi im tại chỗ một lát, đột nhiên bỏ tay ra, đứng dậy từ chỗ ngồi, nói: “Lòng tôi không thoải mái!”
“Chu Lâm??!”
Mạnh Nhất sợ tới mức hô to thành tiếng.
Bởi vì quá mức sợ hãi nên âm thanh nói ra lên xuống mấy lần.
“Sao anh lại ở đây?” Mạnh Nhất lạc cả giọng, giọng nói cao vút hỏi.
Chu Lâm lạnh lùng nhìn Hướng Quân đằng sau Mạnh Nhất, không nói gì.
Hướng Quân nhìn Chu Lâm, lại nhìn Mạnh Nhất, sau đó như là hiểu ra cái gì, cười.
Anh ta vỗ vỗ vai Mạnh Nhất, nói: “Tôi đi trước, lần sau tới gallery có thể nói với tôi, tôi cho người dẫn cậu.”
Mạnh Nhất còn chìm trong khiếp sợ mà chưa lấy lại tinh thần, đến câu hẹn gặp lại cũng chưa kịp nói, Hướng Quân đã một mình ra khỏi cửa hàng.
Có thể do động tĩnh vừa rồi quá lớn, chung quanh đã có người tò mò nhìn sang đây, Mạnh Nhất cảm thấy nếu cứ tiếp tục đứng như vậy thì khá xấu hổ, liền dứt khoát ngồi ở đối diện Chu Lâm.
Lưng Mạnh Nhất ưỡn thẳng, cảm giác tim đập còn nhanh hơn vừa rồi một chút.
Có thể là một loại trực giác, cậu luôn cảm thấy Chu Lâm đột nhiên xuất hiện ở đây là vì nguyên nhân đặc thù nào đó, mà nguyên nhân này là gì thì cậu không dám nghĩ đến.
Tầm mắt Mạnh Nhất chặt chẽ dính trên người Chu Lâm, cậu cảm thấy hôm nay Chu Lâm rất khác, so ngày thường thì đẹp trai hơn rất nhiều.
Cậu quen Chu Lâm lâu rồi mà trước nay chưa từng thấy hắn mặc tây trang, cậu cũng không biết Chu Lâm mặc tây trang sẽ đẹp như vậy, vóc người ngày ngày tập luyện khoác thêm tây trang quả là gãi đúng chỗ ngứa, không khác nào mẫu nam trên poster quảng cáo.
Chu Lâm không rõ trong đầu Mạnh Nhất đang suy nghĩ cái gì, chỉ là bị Mạnh Nhất ngồi im nhìn chằm chằm như vậy làm trong lòng hắn không nhịn được bắt đầu hốt hoảng.
Hắn như lấy lòng mà đẩy một đĩa gan ngỗng trên bàn ra trước mặt Mạnh Nhất, hỏi: “Muốn ăn chút không?”
Mạnh Nhất không để ý đến hắn, lại hỏi lần nữa: “Sao anh lại tới đây?”
Giọng Mạnh Nhất đã trở về, vẫn giống ngày thường, dịu dàng. Trong lòng Chu Lâm nháy mắt như bị lông chim gãi một chút, vô cùng ngứa.
“Tôi không thích cậu đi xem mắt.” Chu Lâm nói.
Mặt Mạnh Nhất bắt đầu nóng lên, nhỏ giọng nói: “Về sau tôi không làm vậy nữa.”
Chu Lâm nói: “Nhưng có thể xem mắt một lần cuối cùng.”
“Cùng ai?”
“Cùng tôi.”