Editor: Gấu Lam
Sau khi thiên đạo ngã xuống, Ma tôn cùng Kiếm tôn cùng nhau chưởng quản Thiên Cương thành, bố cục một đại tam tiểu ở tu chân giới triệt để bị đánh vỡ, chỉ còn dư lại Thiên Cương thành như mặt trời ban trưa.
Bên trong hẻm nhỏ khắp phố phường mơ hồ truyền ra lời đồn chính đạo suy thoái, nhưng mà thành dân Thiên Cương thành lại chưa hề ỷ thế hiếp người, như trước nghiêm khắc thi hành thành quy, phàm trần đông giới lúc này mới an tâm lại.
Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch đem dục vọng một lần nữa tổ chức đại điển hợp tịch của hai người chiêu cáo thiên hạ, ở trong tu chân giới nhấc lên một trận phong ba.
Cần biết bọn họ trước ân ái trăm năm, sau đó trở mặt thành thù, bây giờ liền nối lại tình xưa, trong đó yêu hận ân oán khó có thể phán xét.
Đại điển hợp tịch ngày đó.
Nguyệt chìm nhật thăng, nắng sớm mờ mờ, chênh chếch chiếu vào trong Thái Hi cung, dát một tầng kim quang lên Ngọc Quỳnh lâu.
Quan Thiên tháp, mái hiên còn lưu lại tuyết đọng, một đạo thân ảnh nhạy bén chợt lóe, va vào một phát cháy cả đèn lồng màu đỏ, hồng quang cùng tuyết sắc hoà lẫn, lại bị bóng đen che đậy.
Bây giờ sói xám đã có thể thuần thục tự mình mở cửa, nó nằm sấp xuống thân, móng vuốt vươn vào khe cửa, uốn lượn thân sói một cái, cửa liền hướng hai bên mở ra, nó chen cái môn, chui vào.
Tuyết lưu lại trên móng vuốt chà chà lên trên thảm trải sàn, khi nhảy đến cửa thang gác, móng vuốt hoa mai đã sạch sành sanh.
Thang mây bay cọt kẹt một tiếng, mang theo sói xám bay lên trên.
Mặt thang cùng mặt đất tiếp xúc với nhau, sói xám bước từng móng vuốt, đuôi ở ngoài xám bên trong trắng lay động lay động, hướng đến người nam nhân ngồi ở bệ cửa sổ kia.
Nam nhân lưng dựa khung cửa sổ, một cái chân dài cong lên, một cái thì lại đặt ngang ở trên bệ cửa, hai tay ôm ngực, mặt hướng ngoài cửa sổ.
Hắn không như thường ngày mặc hắc y nặng nề nghiêm túc, mà là một thân áo lót hồng, mặt trên dùng sợi tơ hai màu kim ngân thêu hoa văn phức tạp tối tăm.
Màu đỏ sáng ngời, càng lộ vẻ lộ liễu ngông cuồng.
Nghe thấy tiếng bước chân của sói xám, Diệp Dịch xoay đầu lại.
Trong miệng sói xám ngậm lấy một cọng dây cột tóc ngọc cẩm, mặt trên còn lưu lại huân hương nhàn nhạt.
Diệp Dịch thả xuống hai cái chân dài, vươn thân tiếp nhận dây cột tóc —— bị sói xám ngậm ra một mảnh thâm sắc.
Diệp Dịch bật cười: "Cái tên nhà ngươi..."
Khanh Khanh sau đó sợ là không thể dùng dây cột tóc này rồi.
Sói xám nghi ngờ khó hiểu, đối với nó mà nói, liếm lông là một hành vi thân mật, nước bọt cũng không có gì dơ bẩn, nhiễm phải khí vị càng là tiêu chí cho quan hệ tốt, nó không cảm thấy dây cột tóc của Nhị chủ nhân dính toàn mùi vị của nó có cái gì không tốt.
Không bằng nói còn có thể khiến một số tiểu yêu tinh nhìn chằm chằm bỏ đi tâm tư, tỷ như con mèo cam tiến vào trong cung kia!
Diệp Dịch nắm dây cột tóc, ngón tay cái vuốt qua hoa văn thêu lồi lõm ở mặt trên, nhếch miệng lên.
Trước đại điển hợp tịch một ngày, hai người kết hôn không thấy được mặt, hắn từ trong tẩm cung dọn ra, ở trong Quan Thiên tháp qua đêm.
Còn sói xám nhưng có thể nghênh ngang lưu lại trong tẩm cung,thật không dễ chịu.
Nó ngậm dây cột tóc đến, chắc là vì để dùng an ủi.
Chó ngu xuẩn.
"Lại đây." Hắn kêu.
Sói xám nghe lời mà đi tới, ngẩng đầu lên, liền thấy đại chủ nhân nhảy xuống cửa sổ, duỗi hai tay một cái, một mảnh xúc cảm lạnh lẽo từ đáy cằm truyền đến.
Thủy Kính bị Diệp Dịch triệu ra, sói xám đến gần, phát hiện ở giữa hai cái tai nhọn của mình, thắt một cái nơ con bướm nhu nhược vô lực.
Đầu nó vẫn duy trì ánh nhìn hướng vào gương, thân thể xoay chuyển một vòng, toàn bộ phương vị không góc chết mà xem xét chính mình, vui mừng "Gào gừ" một tiếng.
Sói xám đã sớm thành niên vui rạo rực, mùi vị của hai vị chủ nhân, nó bây giờ là bảo bảo được sủng ái nhất Thiên Cương thành!
Diệp Dịch nhìn thời gian không sai biệt lắm, Bạch Tuyền đã sớm chờ ở dưới Quan Thiên tháp, liền dẫn sói xám xuống tháp.
Móng ngựa màu đen ở trong tuyết bước ra từng cái từng cái dấu, người sau cuối cùng dừng lại ở trước tẩm cung.
Diệp Dịch tung người xuống ngựa, đẩy ra cửa tẩm cung.
Bên trong tiền điện vẫn cứ ấm áp như xuân, lượn lờ mùi thơm từ lư hương bốc lên.
Diệp Dịch tay còn chưa chạm được một chuỗi ngọc châu lạnh lẽo kia, một đôi tay so với ngọc càng thêm nhẵn nhụi đã xốc lên lều vải mềm mại.
Giao sa trùng điệp, là màu đỏ nhợt nhạt, cũng không như đuôi mắt đỏ kia càng thêm câu hồn đoạt phách.
Tiếu Thanh Sơn ba ngàn tóc đen bị mũ miện buộc lên, trên quan khảm nạm hơn một nghìn viên ru-bi cùng trân châu, làm nhụy bách hoa, quần hoa hướng lên vây quanh hoa mẫu đơn làm điểm nhấn, cây rừng trùng điệp xanh mướt, mà dưới mũ miện chạm khắc Cửu Long Cửu Phượng, trong miệng đều ngậm hồng châu.
Minh châu no đủ che đi một nửa khuôn mặt hắn, nhưng ở sau tầng tầng châu ngọc lộ ra dung nhan, lại làm cho mũ miện hào hoa phú quý cũng ảm đạm phai mờ.
Hắn lúc thường trang phục đơn giản, vấn tóc chỉ dùng ngọc trâm bình thường hoặc là dây cột tóc, bây giờ bị phối sức phức tạp lại không có vẻ loạn mắt tôn lên, mặt mày lạnh nhạt bớt hơn nửa, càng thêm long lanh động nhân, Diệp Dịch không khỏi xem ngây dại.
Con ngươi nhạt màu của Tiếu Thanh Sơn xoay một cái, ba quang lưu chuyển, khiến trong lòng hắn run lên.
Đưa tay kề sát lòng bàn tay Diệp Dịch, Tiếu Thanh Sơn không tiếng động mà ra lệnh: Dắt tay của ta.
Ngón tay chen qua khe hở tay Tiếu Thanh Sơn, cùng hắn mười ngón liên kết, Diệp Dịch nói rằng: "Đi thôi, bái đường thành thân."
Hai người nắm tay, đón quang mà đi, bóng lưng kéo rất dài.
Bích Hà đứng ở trong bóng tối, nụ cười trên khóe miệng từ từ biến mất, thở dài một hơi.
Bạch Tuyền hỏi: "Cô nãi nãi, ngày đại hỉ của thành chủ, ngươi lại đa sầu đa cảm cái gì?"
Bích Hà lườm hắn một cái: "Ngươi còn không biết ta đang suy nghĩ gì sao? Ta chỉ là có chút lo lắng, sợ thành chủ cùng hắn liền... Phi phi phi, ngày hôm nay cũng không thể nói này đó!"
"Ngươi nói đi." Bạch Tuyền chẳng hề để ý nắm một nhúm hạt dưa trong tiền điện, "Nguyền rủa không có hiệu lực, phản hồi."
"Ngươi và thằng nhóc bảy, tám tuổi đùa mèo trêu chó không có gì khác nhau." Khóe mặt Bích Hà giật một cái, "Nói nữa, ta nguyền rủa bọn họ làm gì, ta ước gì bọn họ thật tốt, cả đời đều gắn cùng nhau! Nhưng lần trước đại điển hợp tịch trước, ta cũng là nghĩ như vậy..."
Bạch Tuyền an ủi nàng: "Yên chí, ngươi còn tưởng rằng ngươi là miệng thiết xui xẻo? Thiên đạo muốn làm ngươi, ngươi trốn được? Hơn nữa thiên đạo đều bị nhị thành chủ một kiếm đâm xuyên, ta cảm thấy ngươi càng cần phải lo lắng sinh mệnh của thành chủ."
Bích Hà tiền tư hậu tưởng: "... Ta cảm thấy thành chủ lợi hại hơn!"
"Ha ha, ai biết được, mà nếu như bọn họ cãi nhau, thành chủ nhất định là yếu thế trước."
"Vậy chưa chắc đã nói được!"
Ấu trĩ cãi vã qua đi, Bích Hà xa xa nhìn ngoài cửa sổ, trầm mặc một lát, nói rằng: "Bọn họ trở lại Thiên Cương thành ngày ấy, ta mơ một giấc mơ. Ta mơ thấy thành chủ trực tiếp mang theo hắn về tới trong thành, hắn vẫn là biểu hiện lạnh nhạt như vậy, cùng trăm năm trước giống nhau như đúc, thế nhưng ở trong đám người chính đạo đối thành chủ chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, hắn đứng dậy..."
Nghe xong Bích hà chậm rãi tự thuật, Bạch Tuyền hỏi: "Hắn bây giờ, cùng hắn trong mộng ngươi, có khác nhau sao?"
Bích Hà ưu sầu nói: "Ta không biết."
Bạch Tuyền cười cười, xoa xoa đầu của nàng: "Chuyện vợ chồng son của người khác, chúng ta cũng đừng lẫn vào, chúng ta có thể làm, chỉ là chờ đợi thời gian chứng minh tất cả."
Bích Hà kinh ngạc nhìn hắn, trầm ngâm một phút chốc, nắm chặt tay hắn, mạnh mẽ sờ một cái, cơ hồ muốn bóp nát xương của hắn: "Kiểu tóc của cô nãi nãi cũng dám chạm, ngươi là muốn chết?!"
Bạch Tuyền: "A a a a cứu mạng a!!!"
Mặc dù nói là từ giản, nhưng lễ cưới vẫn long trọng đến kinh người.
Ở ngoài Thái Hi cung, thập lý hồng trang(?) chật ních đường phố, trước sau lần lượt chuyển vào trong cung, bên cạnh ngựa xe như nước, là một loạt đội ngũ như rồng giống như, thành chủ đại tể thiên hạ, thành dân tiến lên dâng lên chúc phúc đối với hai người, liền có thể lĩnh pháp khí tiên gia.
(?): đồ cưới á, mà tới lý á.
Trong cung, Tiếu Thanh Sơn Diệp Dịch cùng cưỡi một con ngựa, trước mặt là từng chiếc từng chiếc đèn lưu ly tỏa ra ánh sáng lung linh, liên với tơ lụa đỏ thẫm, hỉ khí rực rỡ. Lộ bên cạnh cánh hoa vung kim ngân ngọc thạch mới vừa hái xuống, xa hoa lãng phí đến cực điểm.
Đến lễ đường, Diệp Dịch trước tiên tung người xuống ngựa, liền bảo hộ người bên cạnh, chờ Tiếu Thanh Sơn xuống dưới.
Tiếu Thanh Sơn vẫn chưa mang khăn đội đầu của tân nương, tầm nhìn rộng rãi, hồng y tuy rằng phiền phức, nhưng cũng là kiểu nam tử, dễ dàng cho hành động, thoải mái xuống ngựa, đưa tay đưa cho Diệp Dịch.
Diệp Dịch tâm lĩnh thần hội, lần thứ hai cầm lên.
Bạch Tuyền cảm thấy được mấy ngày qua chính mình quả thực phải mệt chết, vừa phải làm áo bông nhỏ tri kỷ của thành chủ, giúp hắn trù bị lễ cưới, mua quà tặng, còn phải làm người tiếp khách, hận không thể sinh ra ba đầu sáu tay.
Hắn hắng giọng, thì thầm: "Hỉ hôm nay hai họ thông gia, kết tần tấn chi hảo(?)..."
(?):Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân.
Hai người không lạy trời đất, trực tiếp nhảy đến nhị bái cao đường.
Diệp Dịch cha mẹ chết sớm, mà Tiếu Thanh Sơn sớm cùng Quy Nguyên kiếm tông cắt đứt liên hệ, trên cao đường không người ngồi, chỉ bày ba cái bài vị —— cha mẹ Diệp Dịch, cùng thần rèn kiếm Dư trưởng lão.
Tiếu Thanh Sơn nhìn linh bài trên bàn, cung kính mà bái xuống.
Không có Dư trưởng lão liều mình phong ấn, hắn sợ là sớm đã bị thiên đạo đoạt đi thân thể, đến cơ hội cùng Diệp Dịch gặp mặt cũng không có, chớ nói chi là cùng hắn trở thành đạo lữ.
Hắn vừa nhìn về phía lệnh bài cha mẹ Diệp Dịch, trong ánh mắt mang theo quyết ý.
Sau này, A Dịch cùng hắn, sinh cùng cái chăn, tử cũng cùng huyệt.
Mà con ngươi đen của Diệp Dịch bên trong mang theo ôn nhu, trong lòng hắn đối cha mẹ nói rằng: Cha, mẹ, chính là hắn —— người có thể theo ta cùng qua một đời, người ta cả đời cũng sẽ không buông tay.
"Phu thê vái lạy nhau —— "
Tiếu Thanh Sơn cong eo xuống, mũ miện thượng châu ngọc vang lên trong trẻo, như phượng hót.
Ngọc thạch tới gần đôi mắt cháy khét mơ hồ, mà ở trong khe hở ngọc châu, mặt Diệp Dịch đặc biệt rõ ràng ——
Mày kiếm bay nghiêng tóc mai, một đôi con ngươi đen lóe ánh sáng, trong con ngươi toàn bộ là cái bóng của hắn.
Mà giờ khắc này tròng mắt của Tiếu Thanh Sơn, cũng giống như thế.
Thế giới phảng phất chỉ còn dư lại người của bọn họ.
Sau thành lễ, chúc mừng không ngừng bên tai, mọi người ồn ào kính hai người mấy chén rượu, liền thả bọn họ trở về tẩm cung.
Bạch Tuyền bọn họ cũng không dám như quá khứ đi theo nháo động phòng, một đám cẩu độc thân ngồi ở trong lễ đường bói toán chiêm tinh, xem xem chính mình lúc nào có thể thành hôn, sau đó nhìn kết quả vô tình ôm nhau khóc ròng ròng.
Bên trong tẩm cung, hai người vào phòng, vòng qua bức bình phong dệt lụa hoa, đi đến trước giường.
Đêm giường tơ lụa màu đỏ vàng hiện ra cảm xúc bóng loáng, mặt trên vung đậu phộng hạt sen, cầu điềm lành.
Diệp Dịch lôi kéo Tiếu Thanh Sơn ngồi xuống.
Nến đỏ cao chiếu, khuôn mặt Tiếu Thanh Sơn như hoa hải đường ngủ xuân, điệt lệ đoan trang(?).
(?): trang nghiêm, đoan trang.
Hàm châu phượng rớt xuống, bộ dạng hắn phục tùng cụp mắt, hai gò má mang theo đỏ ửng không rõ ràng.
Diệp Dịch mặt mày mỉm cười, đem rượu hợp cẩn đổ vào hai cái ly nhỏ, giơ lên một ly giao cho hắn.
Cánh tay Diệp Dịch kéo quá tay của hắn, khát vọng uống chén rượu giao bôi, Tiếu Thanh Sơn lại giả vờ đẩy hắn ra.
Diệp Dịch ôn nhu nói: "Làm sao vậy?"
Tiếu Thanh Sơn mở mắt ra, chỉ cảm thấy hai gò má nóng bỏng như lửa thiêu, ngồi lên đùi lớn của đạo lữ: "Uống đại giao bôi đi..."
Giao bôi phân to nhỏ, tiểu giao bôi tức Diệp Dịch vừa nãy dự định làm tư thế, hàm súc một ít, mà đại giao bôi thì cần hai người uyên ương giao cổ, quấn lấy triền miên miên.
Diệp Dịch cười nhẹ một tiếng, cùng hắn chặt chẽ dán vào nhau, bàn tay vòng qua cần cổ thon dài của hắn.
Ngực hai người dán vào, cách vải vóc mỏng manh, có thể cảm nhận được nhịp tim đối phương.
Dịch rượu mát lạnh tràn vào yết hầu, ly liền thấy đáy, Tiếu Thanh Sơn mới vừa cùng hắn tách ra một tấc, ly rượu trên cổ tay liền bị Diệp Dịch lấy ra.
Tay từ trên bả vai hắn trượt đến vòng eo, mang theo hắn ngã ở trên giường.
Diệp Dịch ném đi hai cái ly nhỏ liền đặt lên nhau trên đất, lấy đó kết hôn trăm năm hảo hợp.
Sau đó, cái màn giường thả ra, giả tạo khép hờ che kín xuân sắc.
Diệp Dịch ách thanh: "Khanh Khanh, ngươi vừa nãy câu dẫn ta?"
Tiếu Thanh Sơn cũng không phủ nhận, một bên than nhẹ, một bên thản nhiên nói: "Ta muốn làm..."
Tiếu Thanh Sơn khóe mắt rưng rưng, đôi môi vì rượu vừa nãy mà hiện ra thủy sắc, chân dài nhấc lên, cuốn lấy eo hắn.
Diệp Dịch chỉ cảm thấy đầu óc một tiếng nổ vang, thật giống bị đánh túi bụi, lý trí "Ba" một chút đứt đoạn, đem đạo lữ đặt ở dưới thân.
Con ngươi đen của hắn nặng nề: "Khóc đừng trách ta!"
Tiếu Thanh Sơn ôm hắn cổ: "Ừ... Làm ta khóc đi..."
Tiếng nước môi răng quấn quýt vang lên, sau đó là âm thanh vải vóc xé rách.
Giường loạng choà loạng choạng, kẹt kẹt lúc nặng lúc nhẹ.
Một đêm không chợp mắt.
Editor: Mừng ngày liệt môn sinh:) nên đăng chương