Chương Ăn Trộm
Khúc Sầm Sĩ nói: “Chút nữa, tao trả tiền, hai đứa mày đi mua hai bộ đồ màu đen, tối đ tới tiệm kế bên Tinh Duyên, lấy dữ liệu theo dõi ra.”
Gà nói: “Thị Tử, cái đó không gọi là lấy, mà là trộm.”
“Lấy dữ liệu CCTV thôi mà, đâu có lấy tiền hàng gì, sợ gì chứ?”
“Thì mày nói đám anh em trong sở cảnh sát lấy được mà, sao phải loằng ngoằng?” Mập nghi hoặc hỏi.
Khúc Sầm Sĩ chậm rãi thở dài, lấy tay ôm mặt, dựa vào lưng ghế. Chẳng phải là giờ hắn không còn là cảnh sát sao? Ai cũng nghĩ hắn đã phạm lỗi gì to lắm nên mới bị cách chức, giờ biết tìm ai giúp đây. Nếu nói có người giúp, chỉ còn có Trương cục trưởng.
Hắn buông tay nói: “Giờ sao, hai đứa mày có giúp không, nói một câu thôi!”
Mập với Gà đều nhìn hắn, hắn thì không tự nhiên, nuốt nước bọt: “Nhìn tao cái gì? Giúp hay không? Không giúp thì tao đi một mình, bị bắt thì kêu ông nội tao tới đồn bảo lãnh cho tao thôi, dù sao thì ông nội tao là lãnh đạo về hưu thôi, bất quá không giữ được tiết khí lúc về già, cùng lắm thì…”
Gà nói trước: “Thị Tử, trước giờ mày không có vậy.”
“Đúng á, lần trước cũng vậy, mày quyết hết, không cho ai thương lượng gì, cũng chẳng nói mục đích, kêu tụi tao đi làm thôi, mày có cảm thấy…” Mập híp mắt nhìn hắn, “mày có cảm thấy mày thay đổi lắm không?”
Khúc Sầm Sĩ ngậm miệng lại, hiện tại hắn có thể không thay đổi sao? “Vậy tụi mày giúp hay không giúp?”
Gà nói trước: “Vợ tao…”
“Vứt mẹ nó vợ mày đi! Lúc mày ngủ với tiểu tam, mày có nói tới vợ mày không?” Khúc Sầm Sĩ tức giận mà nói.
Mập gật gù: “Tao giúp, nhưng tao nói trước, ở đây chẳng mấy ai biét tao, nếu bị bắt thì tao cũng không để ông bà tao mất mặt. Nói cách khác, không được để cho thân phận tao bị lộ nếu bị bắt. Nếu viêc bị bại lộ, ba tao xé xác tao đó. Tao đây là mạo hiểm tính mạng đi giúp mày chôm đồ đó.”
“Được rồi đi, nhiều nhất là bị nhốt một chút, cái gì mà sinh mệnh nguy hiểm chứ.” Khúc Sầm Sĩ nói xong liền nhìn về phía Gà.
Gà vẫn y như lần trước, mặt xị ra: “Tao méo đi. Vợ tao đang chờ tao ở nhà thật. Ngày thường tao đi vói tiểu tam, cuối tuần phải về đúng giờ với vợ, nếu đêm nay mà còn lèng èng thì cô ấy lại nổi cơn nghi ngờ, tiểu tam mà bị truy ra thì con tao… dù sao thì tao không đi.”
“Kệ nó đi, tối qua nó cũng nói không đi. Thôi, mình lên kế hoạch tối nay đi đã.”
Chuyện này quả nhiên bị Khúc Sầm Sĩ đoán trúng, buổi tối giờ, ngay giờ ăn khuya thì Gà gọi điện rồi lon ton chạy tới.
Kế hoạch, người đột nhập là Mập và Gà, vì ở khu vực đó rất nhiều người biết mặt Khúc Sầm Sĩ. Nếu hắn bị phát hiện thì sẽ lộ cả một lô một lốc thứ, còn nếu Mập và Gà bị bắt thì chỉ cần vụ án được trình lên cấp trên, mọi việc sẽ hoàn toàn bị ém xuống.
Ăn khuya là Khúc Sầm Sĩ mời khách. Chiều trước khi đi đón Thiên Ti meo_muphắn đã ghé ngân hàng rút tiền. Trương bá bá thực sự có uy tín, đã chuyển cho hắn đủ tiền tương đương ba năm lương thưởng. Con số nhìn cũng khá to, tiền lời cũng kha khá.
Khúc Sầm Sĩ cũng không hiểu sao Thiên Ti không tự học buổi tối, nhưng vậy cũng đỡ, hắn không phải đưa đón buổi tối nữa.
Hắn chỉ cần quanh quẩn gần chỗ của Thiên Ti, nếu cô ta xảy ra chuyện, hắn có thể nhanh chóng chạy tới nơi là được.
Cả đám ngồi ăn khuya ở một quán ăn gần con phố nhỏ đó. Đến tận khi Khúc Sầm Sĩ cùng Mập đã no kễnh thì Gà mới mò lại. Hắn không được ăn, còn bị sai như cu li.
Ba người đi tới xe hắn, nơi góc đường tối tăm không có ánh đèn hắt tới, thật sự tối đen, ngay góc để rác của khu phố. Bên cạnh xe là ba xe rác, mùi thối bốc lên đến mức Gà phải lấy tay bóp mũi: “Tao nói hai đứa mày thật, không biết tìm chỗ đậu xe à.”
“Tao chọn đó.” Khúc Sầm Sĩ nói, “Chỗ siêu đẹp. Không đèn đường, không cameras, không người đi đường, cho việc trộm cướp thì rõ ràng là tốt nhất.”
Mập cũng bịt mũi nói: “Không có ai qua lại thì trộm cướp gì? Trộm chó à?”
Khúc Sầm Sĩ nhìn theo Mập, thấy có một con chó đang tha cái gì đó, “Tao nói nè Mập, sao mày với con chó này tâm linh tương thông vậy?”
Khúc Sầm Sĩ dùng sơn huỳnh quang phun lên biển số xe, như vậy, camera sẽ không soi được biển số xe của hắn.
Chuẩn bị xong, ba người lên xe, chạy tới ngõ hẻm, đậu trong một góc khuất.
Đậu xe xong hai người ngồi ở băng ghế sau thay đồ, bộ đồ màu đen không có chút đặc biệt nào, còn đội thêm mũ lưỡi trai đen.
Khúc Sầm Sĩ nhìn ra bên ngoài. Hơn giờ đêm, cả con hẻm nhỏ trừ một con ma của ông già hơn tuổi thì không còn gì khác. Mập chuẩn bị xong thì quơ tay ra hiệu xuất phát.
Khúc Sầm Sĩ ra hiệu: “Đi sớm về sớm! Trăm sự dựa vào huynh đệ hai người.”
Mập xuống xe, Gà cũng xuống theo. Đừng nghĩ tới Gà là người luôn mồ m e o m u p nói “Vợ tao…” lúc đi học, hắn cũng là cao thủ thể dục đó, Taekwondo cũng đứng thứ tư hay thứ sáu gì đó toàn trường. Mập thì có ba là quân nhân, nên kêu làm mấy trò tặc tử trộm thông tin này tuyệt đối không phải khó khăn gì.
Nhưng lúc hai người rời đi, trong lòng Khúc Sầm Sĩ lại thấy không yên, tim đập thình thịch nhìn hai người cạy cửa.
Những cửa hàng buôn bán thế này khóa cửa không thể nào so sánh với những khóa cửa nhà thường, nhất là những tiệm bán đồ cổ, trang hoàng kiểu cổ với cửa khắc hoa văn gỗ thế kia. Chỉ cần mở xong cửa chống trộm bên ngoài là xong.
Chưa tới hai phút, Mập và Gà đã vào trong xong, Khúc Sầm Sĩ ở trên xe âm thầm thở hắt ra. Nhưng trong lòng vẫn không thể thả lỏng, nhìn quanh cảnh giác. Vẫn không có ai, chỉ có con ma già kia đang nhặt tàn thuốc trên mặt đất.
Khúc Sầm Sĩ do dự một chút, xuống xe, lấy trên xe ra mấy điếu thuốc rồi châm lửa, cắm vào chậu cây bên cạnh một cửa hàng, khẽ nói: “Hiếu kính ngươi.”
Hắn không lại gần, vì hắn biết nơi đó có camera. Hồn ma kia cũng cười cười lượn tới, không nói một lời, cứ thế hít hà làn khói thuốc.
Khúc Sầm Sĩ không hút thuốc lá. Nhưng trong nhà luôn có người biếu ông thuốc ngon, hắn cũng hình thành thói quen trên xe luôn có thuốc lá. Đôi khi, những lúc phiền lòng gì đó sẽ hút vài hơi.
Như hiện tại, hắn đứng trong bóng tối châm một điếu thuốc, nôn nóng chờ tin của Mập và Gà.
Trong cửa hàng có thờ Bồ Tát, ánh đèn đỏ lập lòe trong đêm khiến bọn hắn không cần bật đèn pin vẫn nhìn thấy mọi thứ. Gà thì thào: “Sao không thấy máy tíny nhỉ?”
Trong tiệm toàn là đồ gỗ, nếu không phải có ánh đèn từ ban thờ Bồ Tát, chắc bọn hắn cũng phải nghi ngờ tiệm này liệu có dùng điện hay không.
Mập ra hiệu im lặng rồi chỉ sang hai bên, chia nhau tìm kiếm. Cửa hàng không lớn, nên tìm máy tính cũng không phải là khó. Nhanh chóng bọn họ đã tìm thấy bên dưới quầy hàng. Camera vào buổi tối chỉ cần có tiếng động hoặc có vật thể di động thì sẽ tự động hoạt động.
Mập và Gà ngồi thụp sau quầy, cẩn thận mở màn hình ra, màn hình bật sáng với chín ô vuông, chín hình ảnh. Tuy tối, nhưng bọn hắn vẫn thấy mình hiện ra trên màn hình.