Chương
Vào Thôn Quỷ
Mập không tin những lời này của Thị Tử, có cảm giác là hắn đang đùa, nhưng nhìn lại ánh mắt Thị Tử vừa trầm ổn lại vừa nghiêm túc, lại khiến hắn có cảm giác Khúc Sầm Sĩ không phải đang nói đùa. Nhưng, nếu không phải thì là sao? Những lời này là thật sự?
“Cái này… giống như ở Đào Hoa Đảo sao?”
“Cũng không sai biệt lắm, đều thuộc về kỳ môn độn giáp. Chỉ có bảy mắt trận thôi.”
“Vậy mày tới đây làm gì?”
“Tới thăm ba mẹ tao.” Khúc Sầm Sĩ thực tự nhiên mà nói.
Nhưng chính vẻ thản nhiên của hắn lại làm cho Mập sợ đến ngây cả người, thậm chí chân quên cả bước tới, đến tận khi Khúc Sầm Sĩ hô to: “Bước nhanh lên, ngây ngẩn gì đó?”
“Ba mẹ mày chết lâu rồi cơ mà.” Mập chạy tới hỏi.
“Mày nhớ căn nhà hôm nọ, có ảnh vẽ ba mẹ tao không?”
“Nhớ rõ a.”
“Mày hỏi tao, sao ba tao không có ảnh chụp mà chỉ có vẽ không? Giờ tao trả lời cho mày, vì ba tao là quỷ, nên không chụp ảnh được.”
Mập im lặng, hoặc có thể nói là hắn không biết nói tiếp thế nào. Nếu nói là không tin, vậy chẳng lẽ Thị Tử lái xe đi xa vậy chỉ để lừa hắn đi chơi cùng sao? Nếu nói tin, cái này cũng quá giả đi.
Khúc Sầm Sĩ tiếp tục nói: “Tao định không nói cho mọi người biết đâu, nhưng Linh Tử thúc nói với tao, nếu đã coi mày là anh em, là cộng sự thì phải nói cho mày biết. Vif kẻ địch của chúng ta không phải là con người, những chuyện này muốn lên kế hoạch hoàn chỉnh, thì không thể gạt mày, hơn nữa tao thật sự coi mày là anh em tốt, nên hôm nay tao đưa mày tới đây gặp ba mẹ tao.”
Mập vẫn im lặng.
“Yên tâm đi, không có nguy hiểm đâu. Đây là Sầm Gia Thôn, tên của tao là Khúc Sầm Sĩ, Sầm là họ của ba ruột tao. Hiện giờ, Sầm gia chỉ còn có mình tao là hậu nhân, mỗi năm vào dịp Quỷ Tiết đều có cả trăm hồn ma lên thăm và nhìn mặt tao. Tao phải ở đây dâng hương hiến tế. Không có việc gì, không nguy hiểm. Đều là tổ tông của tao. Hơn nữa, ba mẹ tao cũng ở đây, có bọn họ che chở đó. Ba mẹ tao tốt lắm. Này, Mập, không sao chứ.”
Nói nói, Khúc Sầm Sĩ rốt cuộc cảm giác được không thích hợp, Mập vẫn luôn đi theo mình thế nhưng một chút thanh âm cũng không có. Hắn mới phát giác mặt Tiểu Bàn Tử đã trắng bệch rồi.
Khúc Sầm Sĩ nhìn mặt trời, nói: “Hiện tại là giữa trưa sao mày đã vậy? Tối thì ngủ sớm nha.”
Cuối cùng Mập đã có thể lên tiếng: “Ban nãy sao mày để tao ngủ mà không để tao lái hả? Ban nãy tao ngủ cả tiếng trên xe đó.”
Hậu quả chính là tối đó hắn không ngủ được.
Khúc Sầm Sĩ cười: “ba mẹ tao không sao đâu. Lần này tới là tao muốn nói chuyện với ba mẹ. Địch không phải là người thì phải tìm cách khác để đối phó rồi. Tao đã nói với Linh Tử thúc, nhưng chú ấy cũng không muốn dính vào sâu hơn. Lúc còn trẻ, ông ấy cũng từng theo giúp ba mẹ tao, giờ lại bắt dính vào vụ này nữa, không hiểu sao tao cứ có cảm giác còn dính dáng vô… có thể chú ấy sẽ có chuyện, nên thôi tao đi tìm ba mẹ tao cho rồi.”
Trong thôn, trừ việc hơi lạnh lẽo thì cũng không có gì dị thường. Một lúc, cả hai đi tới cây đa có bia mộ có ghi chữ “Sầm Quốc Hưng chi mộ”. Chỉ còn cây đa và từ đường là kiến trúc còn sót lại của cả thôn. Mỗi năm, từ đường đều được sửa chữa trung tu một lần. Hồi còn bé thì Linh Tử làm, sau này, thì hắn tự tay làm hết.
Mập đi theo sau Thị Tử vào từ đường. Khúc Sầm Sĩ bắt đầu dâng hương, cũng nói: “Bài vị mới nhất là của ba mẹ tao.”
Mập đi tới nhìn rồi thấp giọng thì thầm: “Sầm Tổ Hàng, Vương Khả Nhân. Ơ, vậy hiện giờ… ba mẹ mày đâu?”
“Chút nữa họ tới, dâng hương đã, báo bọn họ tao tới.”
Khúc Sầm Sĩ không có dâng hương như mấy ông đồng bà cốt, chỉ đốt nhang rồi cắm vào lư hương, nói nhẹ nhàng: “Ba mẹ, con đã trở về.” Vậy là xong.
Mập ngơ ngác. Thị Tử nhắc: “Nhìn cái gì mà nhìn, đi căng lều đi, chỗ đất trống ngoài kia kìa, mỗi lần tới tao toàn ở đó.”
Kế tiếp, mọi chuyện đều không khác đi cắm trại thông thường, nếu bỏ qua việc đang ở trong một khu khá quỷ dị và cạnh bên là từ đường thì đúng là chỉ đi cắm trại thôi mà.
Hoàng hôn dần buông, khói lam chiều bao phủ chiếc lều nhỏ. Trước cửa lều nhỏ đã có bếp lửa không khói đang nấu mì gói.
Cho đến khi không còn chút ánh sáng, màn đêm bao phủ toàn thôn, thì xung quanh chỉ còn ánh sáng từ bếp lửa bập bùng chiếu sáng khuôn mặt của Tiểu Bàn Tử và Thị Tử, không khí quỷ dị tới cực độ.
“Mày tính nói gì với ba mẹ?” Mập hỏi. Qua mấy giờ đồng hồ, hắn đã có thể khắc phục tâm lý sợ hãi của mình, dù sao hắn cũng đi cắm trại và huấn luyện ngoài trời đã nhiều.
“Thì nói chuyện này. Linh Tử thúc là một thầy phong thủy, nên tao có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng lại không biết hỏi thế nào. Giờ tao đeo chuỗi hạt náy, nếu như bị quỷ hại chết thì cũng phải báo trước cho ba mẹ một tiếng, đặc biệt là…” hắn đột nhiên ngừng, Mập thấy ánh mắt của hắn liếc sang chỗ bóng tối bên ngoài, mỉm cười đứng lên: “Ba, mẹ.”
Tới?! Thật là ma tới rồi! Mập nhìn về phía Thị Tử nhìn nhưng chỉ thấy bóng tối, xa xa có vài đốm ma trơi.
Hắn trong lòng rúng động, cảm thấy hơi lạnh như len lỏi vào từng lỗ chân lông xâm nhập cơ thể khiến hắn không nhịn được mà rùng mình.
Khúc Sầm Sĩ nói: “Đây là bạn tốt của con, Tiểu Bàn Tử, chính là Mập con hay kể đó, nhưng mà giờ nó hết mập mất rồi.”
Khúc Sầm Sĩ nói chuyện hết sức tự nhiên, rồi đứng lên đi về phía bóng tối bên ngoài.
Mập vẫn ngồi yên, với tới kéo tay Thị Tử: “Này, ba mẹ mày tới à?”
“Ừ, mày không thấy à?”
“Tao… không thấy!”
“À, chắc mày dương khí thịnh quá, tao tưởng âm khí nơi đây nặng mày sẽ thấy chứ. Thôi, tao ra nói chuyện với ba mẹ, chút quay lại.”
“Này, còn tao thì sao?” Mập không dám buông tay. Không sợ là một chuyện, còn cứng đờ người lại là chuyện khác, nhất là khi biết cách mình không xa có ma.
Mập chưa bao giờ nghĩ tới toàn bộ lý luận khoa học của mình lại bị đảo lộn trong vòng vài ngày như vậy. Nếu khoảng ngày trước, có người nói với hắn nhưng chuyện này thì có lẽ hắn sẽ cười nhạo người ta, nhưng bây giờ tuy không nói ra, nhưng rõ ràng mọi chuyện đều chỉ về hướng thế giới mà hắn chưa từng tiếp xúc. Mà thật không khéo, anh em tốt của hắn lại vô cùng quen thuộc với thế giới này.
Khúc Sầm Sĩ do dự một chút, kéo hắn đứng lên: “Mày qua đây đi, dù sao chuyện này, mày cũng có liên quan.”
Mập bị Khúc Sầm Sĩ kéo lên, hắn hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm đi theo Khúc Sầm Sĩ.
Trong bóng tối, hắn dần thấy lờ mờ hai dáng… ma!
Một nam một nữ, trong mắt Khúc Sầm Sĩ là ba mẹ hắn rõ ràng, nhưng trong mắt Mập chỉ là hai cái bóng mờ, lại còn không ổn định, nhưng theo cách mà Khúc Sầm Sĩ nói chuyện thì có thể xác định là bọn họ đang ở trước mặt. Tuy không nhìn rõ nhưng Mập vẫn có thể nghe được.
“Sao hôm nay lại qua đây? Đừng nói là ăn mì gói chán nên tới học nấu ăn nha, sau này đi dã ngoại còn nấu hả?!”Vương Khả Nhân, chính là mẹ Khúc Sầm Sĩ nói. Giọng nói khoảng hơn hai mươi tuổi nghe có chút vui vẻ trong đó. Con trai thường một năm chỉ tới có hai ba ngày, nay tự nhiên tới làm cô có vẻ ngạc nhiên.
Sầm Tổ Hàng, ba Khúc Sầm Sĩ đã từng là một quỷ hồn luyện hóa thuộc dạng ngưu bức, nên có vẻ hiểu vấn đề hơn. Hắn lên tiếng: “Trên cổ tay con đeo cái gì vậy? Thứ đồ tà khí mạnh như vậy mà con đeo sao?”
“Ba, con tới đây chính vì việc này.” Khúc Sầm Sĩ đem mọi việc kể lại hết cho ba mẹ nghe.
Nhưng Mập có vẻ không chịu nổi, giờ hắn có chút thấy bạn thân mình… xa lạ.