Chương Hơi Thở Ngọt Thanh
Thấy Khúc Sầm Sĩ nhảy xuống giường, Mập liền hô: “Này, đi đâu?”
“Đánh răng! Ghê tởm!”
“Mịe!”
Khúc Sầm Sĩ còn đang chửi thầm Mập thì hắn đã dựa vào cửa buồng vệ sinh, nhìn Thị Tử đánh răng mà nói: “Này, mày khách quan đánh giá xem kỹ thuật của tao và Thiên Ti ai khá hơn hả?”
“Không biết.” Hắn hàm hồ trả lời.
“Cái gì không biết a. Tao không phải nói khách quan đánh giá sao?”
Thị Tử phun đám bọt kem đánh răng trong miệng ra: “Lúc hôn Thiên Ti tao có cảm giác ngọt thanh, còn với mày thì chỉ có ghê tởm, tao không có hơi đâu để ý tới vấn đề kỹ thuật.”
Mập nhíu mày, không nói chuyện nữa. Chờ Khúc Sầm Sĩ đánh răng xong, mới quay qua nhìn Mập rồi phá lên cười: “Mập à, mày không cần trưng ra cái biểu tình này. Tao đâu có nói sẽ tuyệt giao với mày, làm gì mà cái mặt trông như cún con bị bắt nạt thế kia.”
Mập trừng mắt với hắn: “Mày thì biết cái gì? Tao đảm bảo kỹ thuật của tao không hề thua kém.”
“Biến đi.”
“Nghe tao nói xong đã, đối với kỹ thuật của bản thân tao tuyệt đối tin tưởng, mà mày không hề bị thất hồn lạc phách, vậy sao khi Thiên Ti hôn mày lại như vậy? Tao thật sự không nghĩ cô ấy hôn giỏi hơn tao, như vậy có một khả năng, chính là cảm giác ngọt thanh kia không phải do kỹ thuật hôn, mà do lý do khác.”
Khúc Sầm Sĩ cũng cau mày, chậm rãi nói: “Tỷ như?”
“Tỷ như dầu gội, khi đó mày ở rất gần mái tóc cô ta.”
“Không phải, tao khẳng định. Cái loại cảm giác này tựa như… Thủy tinh.” Cho tới nay hắn đều có cảm giác này.”
“Thủy tinh mát lạnh, nhưng thủy tinh không có ngọt đi.” Mập nói xong thì quay người nằm lại trên giường.
“Tự mày nghĩ đi, nghĩ ra thì nói tao nghe. Mẹ nó, ông đây đang dâng tràn cảm xúc, hay tao đi cua Tinh Tinh, thử nghiệm cảm giác hôn ngọt thanh xâm nhập cơ thể này, lại còn ngọt thanh mát lạnh bao bọc cơ thể nữa. Mẹ nó, hôn mà vậy, thì đến khi lăn giường sẽ phê tới đâu.”
“Mày nói chuyện văn minh chút được không?” Binh lính càn quấy, như lưu manh!
Khúc Sầm Sĩ không còn tâm tư đi ngủ, nên thay đồ ra ngoài.
“Đi đâu á?” Mập hỏi.
“Đi tìm Linh Tử thúc!”
Khúc Sầm Sĩ đi đến nha Linh Tử, đón tiếp hắn là mái đầu bù xù mới ngủ dậy. Khúc Sầm Sĩ vừa vào cửa thì hỏi: “Thúc, ban ngày ban mặt mà ngủ cái gì a?”
Mang bộ mặt ngủ chưa đã, Linh Tử vừa châm thuốc hút vừa đi về phía phòng vệ sinh: “Tối nay có việc nên ngủ trước.”
Linh Tử thúc đi vào phòng vệ sinh, Khúc Sầm Sĩ không khách khí mà ngồi xuống ghế số pha cạnh chiếc túi của Linh Tử. Hắn cầm lên ngó qua. Đúng là cái gì cũng có, túi tuy nhỏ nhưng không thiếu gì. Hắn bất giác nhìn thấy mấy lá bùa, rất giống bùa mà ba đã vẽ cho hắn, sao Linh Tử thúc cũng có cái này a? Biết trước khỏi đi tìm ba để xin rồi.
Lúc Linh Tử đi ra đã thần thanh khí sảng. Hắn rút lá bùa ra khỏi tay Thị Tử nói: “Đừng có làm loạn xạ trong này, tối mà thiếu đồ tìm không thấy thì mệt đó.”
“Cái này…”
“À, để đối phó yêu tinh. Đối phó ma quỷ và yêu tinh không giống nhau, phải chuẩn bị kỹ. Không phải lần trước con nói là có thể gặp yêu tinh sao? Ta đương nhiên phải chuẩn bị sẵn chứ.”
Linh Tử thúc nói xong liền ngồi bên khay trà, chuẩn bị pha trà nâng cao tinh thần. Hắn chậm rãi từng bước một của trà đạo, vừa làm vừa hỏi: “Rảnh lắm à?”
“Không, nhưng con có vài việc không hiểu muốn tới hỏi thúc.”
“Nói đi.”
“Con biết một cô gái, chính là cô gái ở Tinh Duyên á. Trên người cố ấy có loại hương vị, nói sao ta, thực ngọt thanh. Khi ở gần cô ấy sẽ có cảm giác như hương vị ngọt thanh kia sẽ hóa thành hơi thở, len lỏi qua da, ngấm vào máu thịt, bao vây cả cơ thể con.” Hắn đương nhiên sẽ không nói đó là khi đang hôn môi lưỡi dây dưa.
“Con còn ý thức không?”
“Có!”
“Vậy mai mốt đừng có lại gần nữa. Có những loài yêu có kiểu đó, khiến người ta trở nên mơ hồ, có ảo giác, rồi chìm đắm đó, khiến con làm mọi thứ theo ý nó. Như Hồ ly tinh này nọ đó.”
“Cái này con đoán được, nhưng cái chính là… hương vị kia không giống như mê hoặc, mà… nói sao ta. Giống như chỉ là rất dễ chịu, ngọt và thanh mát.”
Lúc Khúc Sầm Sĩ nói chuyện, trong lúc vô ý giơ tay xoa môi. Hiện tại nhớ lại hắn còn cảm nhận được hơi thở mát lạnh và ngọt ngào kia đang xoa dịu cơ thể.
Đột nhiên trên trán hắn lạnh ngắt khiến hắn kinh ngạc, mãi mới tỉnh lại, thấy Linh Tử đã cầm ly nước lạnh tạt vào mặt hắn. Hắn càu nhàu: “Thúc làm gì vậy?”
“Nhìn dáng vẻ này có vẻ con bị mê hoặc rồi.”
“Dáng vẻ con thế nào?”
“Đồng tử phóng đại, ánh mắt mê ly. Con biết làm sao đám thầy bói ngoài đường lại có thể tính toán chuẩn vậy sao? Xem nhãn cầu đó, nó không khác gì tâm lý học đâu.”
“Con… mắt con thế nào? Linh Tử thúc, con không bị mê hoặc. Con rất tỉnh táo, lúc hôn cô ấy, con vẫn có ý thức mà.”
Nói xong câu đó, Thị Tử mới phát hiện mình đã nhỡ lời, Linh Tử thúc dùng tay dính nước lạnh vỗ lên đầu hắn. “Nụ hôn đầu của mày, lại còn hôn môi! Mà… theo cách con nói thì con còn không biết cô ta là người hay quỷ hay yêu, mà con dám hôn môi? Lỡ như Thiên Ti này đúng là lai lịch bất minh thì con đã chết tám kiếp rồi đó.”
“Nhưng mà… con không chết á. Thiên Ti sẽ không hại con đâu.”
“Đây là chuỗi hạt hạt mà con nói sao?” LInh Tử thúc kéo tay hắn qua, cao giọng hỏi.
Sau khi nghe Thị Tử nói xong, Linh Tử cũng không chạm vào chuỗi hạt, mà chỉ nhìn nó. Khúc Sầm Sĩ giải thích: “Sợi dây đỏ là hôm qua lúc con đi tìm ba, ba cho con á.”
“Sao chuỗi hạt lại được kết vào cùng sợi dây đó?”
“Con cũng không rõ, ba nói, chuỗi hạt là dạng vật chứa.”
Linh Tử thúc thở hắt ra một hơi thật dài. Hắn hiểu rồi, xem ra chuyện này không đơn giản như vậy. Hắn vỗ vai Khúc Sầm Sĩ nói: “Thị Tử, nếu con thật sự xảy ra chuyện, nhớ kỹ, phải nói với thúc đầu tiên. Sợi dây này là ba con đã cột hồn con lại, nếu con xảy ra chuyện, anh ấy sẽ cảm nhận được. Chỉ đỏ cột vào chuỗi hạt, vật chưa. Chuỗi hạt là vật chứa hồn phách, còn chuỗi hạt chính ra thứ rút củ cải thái diệp đó.”
“Thúc, con cảm thấy con sẽ không chết.”
“Chưa chết thôi. Tốt nhất là con tránh xa Thiên Ti gì đó ra đi, nếu như cô ta mà có ý định hại con thì có thể mê hoặc con rồi tùy tiện chơi đùa đó.”
“Con… con thật sự không có bị mê hoặc!” Khúc Sầm Sĩ cường điệu.
Linh Tử nhìn đồng hồ rồi đứng lên nấu cơm. Hắn định rủ Khúc Sầm Sĩ ở lại ăn cơm, nhưng Thị tử do dự rồi rời đi.
Hắn muốn đi tìm Thiên Ti, muốn đi chứng thực bản thân vẫn thanh tỉnh khi hôn Thiên Ti. Điểm này rất quan trọng! Khúc Sầm Sĩ trong lòng nghĩ.
Hắn chạy xe tới trước cổng trước đại học A, dừng xe, tắt máy rồi thở dài lẩm bẩm: “Thị Tử a, nếu ngươi thật sự bị Thiên Ti mê hoặc vậy phải rời trò chơi này thôi. Mạng ngươi quan trọng hơn. Nhưng nếu không, thì tiếp tục thôi nào.”
Hắn tự ra lệnh cho bản thân, dùng mình làm thuốc thử, không phải hắn không yêu quý mạng sống của bản thân, chỉ là hôm nay nói chuyện với Linh Tử thúc khiến hắn đột nhiên ý thức được nguy cơ. Thiên Ti hiện là người bị nghi ngờ, lại tiếp xúc gần tới vậy với hắn.
Nếu Thiên Ti không phát hiện hắn đang điều tra những chuyện này, chỉ thực sự coi hắn như bạn bè, đối tượng thì không sao. Nhưng nếu cô nàng biết hắn đang điều tra, vậy chẳng phải hắn đang trong tình trạng rất nguy hiểm sao?
KHi Thiên Ti từ cửa trường đi ra, bên cạnh có một nam sinh rất cao, chắc hơn một mét tám, cứ thế lẽo đẽo đi theo sau, mặt cười tươi rói. Nhìn quần áo có lẽ mới chơi thể thao xong.
Bạn trai? Không thể nào, giữa trưa mới vừa hôn hắn,giờ lại có bạn trai xuất hiện ư?
Khúc Sầm Sĩ nghĩ, rồi xuống xe, lấy điện thoại gọi cho Thiên Ti.