Chương Quỷ Ảnh Hiện Hình
Sự thật chứng minh, Khúc Sầm Sĩ cùng Vệ Lăng đều không có khả năng nấu cơm. Vật lộn một giờ, lúc ăn miếng thịt bò do Mập xào xong thì quyết định đi ra ngoài ăn khuya, nếu không sẽ phải ôm bụng đói cả đêm. Ngồi ở quán ăn vỉa hè, cả hai ngóng chờ nồi cháo hải sản thơm ngào ngạt được bưng tới. Mập không khách khí, gắp một con cua trước tiên.
Thị Tử lườm hắn một cái, nói: “Đừng có làm như chưa từng ăn cháo hải sản vậy chứ!!”
“Mày biến đi, mỗi ngày trong doanh trại bộ đội biết ăn gì. Sau này quay về, tao ở nhà nội thì có gì để ăn. Chỉ có theo mày mới có được mấy ngày no ấm.”
Cũng đúng, dù trong quân đội nhưng ba hắn cũng không nuông chiều hắn. Binh lính tiêu chuẩn ra sao thì hắn cũng y như vậy. Còn bà nội hắn vốn dĩ chỉ ăn chay, nên ở nhà mà ăn miếng thịt cũng phải nhìn bà một cái. Dùng lời bà hay nói là: “Bọn ta già rồi, ta ăn chay niệm kinh không bắt mấy đứa phải theo, mấy đứa ăn ta không phản đối, nhưng đừng để cho ta thấy.”
Đây cũng chính là lý do mà Mập bám dính Thị Tử từ khi về tới giờ.
“Nói mày nghe chuyện này.” Nói rồi, Thị Tử đem chuyện Thiên Ti hỏi hắn về bát tự ra kể cho Mập nghe.
Giờ, hắn không chiến đấu một mình nữa, hắn đã có Mập đồng hành.
Thị Tử kể xong, nói thêm: “Mày không biết lúc đó tao căng thẳng thế nào đâu. Vừa cười nói, vừa tính toán ngày. Tao còn chưa kiểm lại coi tao tính ngày có đúng không nữa đó.”
“Huynh đệ, mày lợi hại thật!” Mập kính Thị Tử một ly, rồi nói tiếp: “Mày có thể không nói gì hết, lột đồ cô nàng luôn cũng được mà. Nhưng mà, là anh em, tao nhắc mày một câu, sao tao có cảm giác mày yêu cô ấy.”
“Yêu cái đầu mày! Cô ấy xinh đẹp, đặc biệt thôi, nhưng mà tao không có bị mê hoặc, tao biết tao đang làm gì, tao rất tỉnh táo. Nhưng, nếu xóa bỏ mọi hiềm nghi, có lẽ tao sẽ thật sự yêu… chị cô ấy.”
“Thôi bỏ! Con nít khó dạy!” Mập cảm thán, không nói nữa rồi tiếp tục tấn công mớ tôm.
Nói rồi cả hai an tĩnh chiến đấu với nồi cháo hải sản vĩ đại.
Bàn bọn hắn tương đối an tĩnh, nhưng những bàn bên thì không như vậy. Quán ăn đêm vỉa hè có một đặc điểm là náo nhiệt. Người tới ăn, nào ăn, nào chơi đoán số, uống mà say thì còn có thể có cả đánh nhau. Mập và Thị Tử đều không quá lo lắng vì thân thủ cả hai đều tốt.
Nhưng hôm nay Thị Tử lại để ý tới bàn gần đó, một gã nhìn rõ là lưu manh, đen đúa, to cao, cả bàn đó chắc cũng là huynh đệ của gã.
Thứ mà Thị Tử để ý không phải là gã, mà là chuỗi hạt trên tay gã. Lưu manh, nhưng trên tay lại đeo chuỗi Phật châu. Thực ra, người như gã đeo đủ thứ, thờ Quan nhị ca, tay đeo chuỗi hạt cũng không phải là quá lạ, nhưng Thị Tử nheo mắt, cau mày nhìn gã.
Mập nghi hoặc vỗ tay hắn: “Cái gì vậy? Hắn thiếu tiền mày à?”
“Không có. Gã đó một hồi nữa sẽ chết, chúng ta coi thử có cách nào theo dõi cứu không.” Thị Tử vẫn tin vào khả năng nhìn thấy người sắp chết của mình.
Mập nghe vậy cũng nhìn qua. Người kia nhìn rõ ràng sinh long hoạt hổ, mạnh mẽ cụng ly cùng huynh đệ. “Không thể nào.” Hắn nói.
Thị Tử đè thấp thanh âm nói: “Tin tưởng tao đi, ai sắp chết, tao có thể thấy được trước mấy ngày đó.”
“Gì, mày lợi hại vậy sao?” Lúc nói chuyện, Mập cũng quay sang nhìn gã kia.
Gã đàn ông quay sang quát với bọn hắn: “Nhìn cái mả mẹ mày. Coi chừng tao móc mắt chúng mày giờ.”
Thị Tử và Mập cúi đầu, không phải là sợ, mà là bọn hắn không muốn gây chuyện. Lúc cúi đầu xong, Mập nói: “Chết cũng đáng.”
“Trên cổ tay hắn có Phật châu, không biết có phải là bởi vì Phật châu mà chết không nữa.”
“Tức là, đêm nay bọn mình theo gã, không chừng sẽ có manh mối? Tìm được kẻ ra tay thì mày sẽ không phải chết?”
“Có lẽ thế, nhưng tao trước giờ chưa nghĩ tới mình sẽ chết!” Dù cho đeo chuỗi hạt kia, hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ chết.
Bàn bên kia có tiếng xô ghế, bọn hắn nhìn sang thì thấy gã kia đứng lên, nói đi vệ sinh. Thị Tử vội tính tiền, đuổi theo gã kia tới nhà vệ sinh gần đó.
Đó là một nhà vệ sinh công cộng, là loại giống y như nhau trong thành phố, có đèn nhưng không sáng rực, nhưng cũng không phải yếu. Gã đàn ông có vẻ uống khá nhiều nên không để ý có người đi sau lưng.
Duới sự theo dõi của Thị Tử, gã kia vừa đi ngang qua tấm gương trước bồn rửa tay thì xuất hiện một bóng đen. Cái bóng dần dần rõ hơn, thành hình bóng của một người, hay đúng hơn, là một con quỷ.
Do phải tính tiên nên Thị Tử và Mập cũng không ở gần gã kia, với khoảng cách khá xa vậy hắn không nhìn rõ dung mạo con quỷ đó. Hắn nói khẽ: “Có manh mối, có đồ dơ tiếp cận hắn.”
Thị Tử không biết con quỷ kia ra tay thế nào, nhưng rất nhanh. Hắn vừa nói xong vội chạy tới, tay đã kịp bắt quyết Cố Dương Thủ Thế học lóm của Linh Tử, đồng thời khẽ cắt ngón tay giữa, khiến cho Cố Dương càng thêm dương khí, nếu rơi trúng thứ đồ dơ kia thì có cho dù không khiến nó bị thương cũng có thể làm cho nó bỏ chạy. Hắn biết mình không có đủ lợi hại như Kim Tử, nhưng cũng không phải là vô dụng.
Lúc Thị Tử lao tới thì Mập mới kịp phản ứng la to phía sau: “Đừng đi mạo hiểm!” Thị Tử trên tay cũng có Phật châu, đừng có để cho thứ kia một lần xử luôn hai người.
Thị Tử vọt vào trong WC, người kia đang đi vệ sinh, thấy hắn vọt vào, hơn nữa lại còn nhìn mình chằm chằm thì chửi: “Mẹ mày…”
Nhưng Thị Tử căn bản không để ý đến gã mà nhìn vào bóng quỷ sau lưng gã. Quỷ ảnh đã ra tay, ngón tay đang chuẩn bị đâm vào lưng gã. Nơi đó Thị Tử biết, xuyên qua chính là trái tim. Bởi vì người đeo chuỗi Phật châu tử hầu hết là tim ngừng đập, hóa ra là do con quỷ kia ra tay.
Thấy Thị Tử vọt vào, quỷ ảnh quay sang cười, rụt tay lại rồi biến mất.
Mập vọt vào, vội vàng hỏi: “Thế nào?”
“Đi rồi, biến mất.”
“Đệt, đi rồi á? Vậy cũng tốt, chúng ta không có chuẩn bị, không nên mạo hiểm.” gã kia còn đang chửi ông ổng, Mập quay sang nói: “Mẹ nó, mày ngậm họng lại không tao thiến mày.”
Gã kia lúc này đã kéo quần lên, đang mang dáng vẻ muốn đánh nhau lao tới.
Thị Tử kéo Mập nói: “Đi mất rồi, đi rồi, thôi.”
Mập lại không nghe theo mà nói: “Tao đánh quỷ thì chưa chuẩn bị, chứ đánh thằng này thì không cần chuẩn bị. Này, buông tao ra Thị Tử.”
Bọn hắn hai người vừa đi vừa kéo, về tới xe. Thấy gã kia đang kéo người tới, Thị Tử vội nổ máy xe rời đi.
Lên xe Mập cứ làu bàu, nói chẳng hiểu sao phải sợ đám lưu manh, cho dù cả đám xông lên cũng không phải đối thủ của hắn…
Thị Tử thở dài lắc đầu, Mập thật sự không nên nhập ngũ, mà nên tham gia làm cảnh sát khu vực để mài bớt nhuệ khí kiểu này đi. Hắn nhớ lại hồi làm cảnh sát còn phải đi giải cứu mèo nữa.
“Thôi!”Thị Tử cắt ngang. “Mau về, tao còn nhớ dáng vẻ con qủy đó, mau mua đồ rồi đi xử lý.”
Lúc này Mập mới chịu im lặng.