Chương Lôi Lôi thật có năng lực
Chủ nhiệm hỗ trợ hắn thấy tài liệu thì nói: “Ồ, cả Tang đại quan nhân à?”
“Ông quen ông ấy sao?”
“Cục trưởng chúng tôi biết. Cục Công thương này trước khi dọn về đây là mời ông ấy xem phong thủy đó. Nghe nói ông ấy giỏi lắm, thu phí không hề rẻ đâu.”
Thị Tử gật gật đầu, hẳn là thầy phong thủy xịn đó, nếu không cũng không nhận ra chuỗi hạt có vấn đề chỉ với một cái liếc mắt như thế.
Mang theo xấp tài liệu, Khúc Sầm Sĩ rời khỏi Cục Công Thương.
---
Gần cổng trường trung học số có tiệm bánh kem. Trên lầu tường sơn màu hồng nhạt, bàn màu cam, trên tường dán hình ảnh rất nhiều bánh kem và đồ ăn.
Trên băng ghế sát cửa sổ, Mập trong bộ quân phục có thể cảm nhận được ánh mắt đổ dồn của đám con gái ngồi gần đó. Nhưng mọi chú ý của hắn đều dồn về phía dưới đất.
Hắn nhìn chăm chăm về phía cổng trường, hắn thấy Lôi Lôi nói gì đó với Cao Dương, chẳng biết nói gì mà Cao Dương ngoan ngoãn đi theo Lôi Lôi về phía tiệm bên này.
Đến lúc Cao Dương đã ngồi yên vị đối diện Mập, Lôi Lôi ôm eo hắn nói:
“Vệ Lăng ca, em giỏi chưa? Nói vài câu đã khiến nó ngoan ngoãn tới rồi nè.”
Mập ngượng nghịu kéo tay cô nàng xuống, không ngờ cô nàng nhất định không buông.
Hắn nghĩ mãi không hiểu, nhà Lôi Lôi có máu mặt vậy mà sao cô nàng lại học trường tầm thường thế này. Mãi sau này hắn mới biết ban đầu cô nàng là học trường điểm, thành tích cũng không phải kém, nhưng học mới gần tháng đã phải chuyển trường do cô nàng đánh người tới bị thương.
Mập kéo tay cô nàng xuống, lạnh lùng nói khẽ: “Buông tay, không tôi sẽ nổi giận đó.”
Quả nhiên, Lôi Lôi lúc này liền ngoan ngoãn mà buông tay.
Mập nhìn Cao Dương đang co người ngồi đối diện hỏi: “Hôm qua tôi không có ý định cướp tiền của cậu. Hôm nay tôi tới chỉ muốn hỏi cậu vài điều, hy vọng cậu có thể nói thật cho tôi biết vài việc. Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi, giúp cậu không mất mạng đó. À, cậu sắp có chuyện dẫn tới mất mạng, có lẽ cậu còn chưa biết đâu.”
Cao Dương liếc nhìn Mập, thật nhanh, giống như sợ sẽ bị hắn đánh, rồi lại co người lại, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.
Lôi Lôi bản tính tò mò trỗi lên, nháy mắt lấp lánh hỏi: “Sao lại thế này a? Sao lại thế này a?”
Mập cười ngọt ngào với Lôi Lôi nói: “Lôi Lôi, em về trước đi. Hoặc đi ăn trưa với bạn đi. Tôi hỏi cậu ta vài câu rồi đi thôi. Chủ nhật tôi sang nhà tìm em.”
Lôi Lôi liếc hắn: “Anh không tới đâu.”
Mập không nhịn được, cau mày: “Tôi muốn thảo luận chút với cậu ta, liên quan án mạng giết người đó, em đi đi.”
Hắn vốn nghĩ nói vậy khiến nữ sinh như Lôi Lôi sẽ sợ hãi, nhưng không ngờ đáp lại là cảm thán: “Trời ơi, anh ngầu quá Vệ Lăng ca!”
Vệ Lăng hết chỗ nói rồi, học sinh trung học gì vậy trời. Đứa thì giao dịch với quỷ, đứa thì nói giết người còn khen ngầu.
Nhưng mà, Lôi Lôi nói xong vẫn đứng lên rời đi, do ánh mắt Mập nhìn cô nàng thật khủng bố, tự như còn không đi thì cho cô nàng một cú đấm vậy.
Sau khi Lôi Lôi rời đi, Cao Dương lại càng lúng túng. Mập thấy vậy thì vươn tay chụp tay cậu ta, chủ ý đề phòng cậu ta lại bỏ chạy.
Cao Dương càng hoảng loạn, nhưng vốn nhát gan nên không dám lên tiếng, mặt như sắp khóc tới nơi.
Mập hỏi: “Nói tôi nghe, làm sao cậu có tờ giấy ghi địa chỉ Tinh Duyên? Ai nói cho cậu phương pháp đó?” trên cổ tay Cao Dương đeo vòng pha lê, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào soi rõ chiếc vòng khiến Mập cũng thấy bên trong hạt pha lê có gì đó đang chuyển động.
Ngay sau đó, Mập thấy những thứ chuyển động đó tạo thành mặt quỷ, hướng tới Mập cười tà ác.
“Á!” Mập khẽ la lên, buông lỏng tay. Cao Dương nhân cơ hội vội đứng dậy xông ra ngoài.
Mập phản ứng cũng thật nhanh, đứng lên túm ngay cổ tay kia của Cao Dương: “Này, đừng đeo chiếc vòng này nữa, nó hại chết cậu đó.”
Cao Dương giãy giụa: “Nó có thể giúp tôi thi đậu đại học… mau… buông tay.”
“Chờ tới lúc thi đậu đại học thì cậu cũng chết đó!”
Người xung quanh nhìn về phía Mập càng lúc càng nhiều khiến hắn không thể không buông tay, đứng nhìn Cao Dương bỏ chạy.
Mập không sợ gì, chỉ ngại mặc trên người quân phục mà đuổi theo thì sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của bộ đội.
Xem ra, muốn Cao Dương nói ra mọi chuyện phải dùng chút thủ đoạn rồi. Mập nghĩ lại ban nãy không biết Lôi Lôi nói gì khiến cho Cao Dương đi theo, chuyện này có lẽ có thể nhờ Lôi Lôi hỗ trợ. Tuy là như vậy có thể sẽ phải nói ra vài điều với Lôi Lôi, nhưng hắn cũng không lo lắng lắm, vì dù gì cô nàng vẫn chỉ là học sinh cấp ba, không quá lưu tâm mọi thứ. Quyết định xong, hắn gọi cho Thị Tử.
“Thị Tử, mày đang đâu á?”
“Tao mới ra khỏi cục Công Thương, mới lấy được giấy phép của Tinh Duyên, mày sao?”
“Cao Dương cái gì cũng không chịu nói ra, tao tính đánh vu hồi, kêu Lôi Lôi đi hỏi coi sao, cô nhóc học cùng khóa với Cao Dương.”
“Lôi Lôi?” Thị Tử cao giọng, dính tới Lôi Lôi sao. Bọn hắn là bạn thân từ bé, nên Thị Tử đương nhiên biết Lôi Lôi, cũng như việc cô nàng là vợ chưa cưới của Mập.
“Ừ, tối tao không qua mày. Tao qua nhà Lôi Lôi một chuyến. Dù sao cũng phải nói rõ ràng với nhà người ta, tao sẽ nhập ngũ, không chừng lại vài năm. Lôi Lôi năm nay lớp , sang năm học đại học, sẽ gặp gỡ và quen biết nhiều người, sẽ có người vừa mắt. Tới chừng đó mới bàn lại chuyện hôn ước sau. Nhân tiện qua nhà dỗ ngọt Lôi Lôi, rồi nhờ cô bé hỗ trợ vụ hỏi Cao Dương.”
“Cũng được. Tối nay mày ăn với hôn thê, còn tao thì đi ăn với Thiên Ti. Tao hẹn cô ấy rồi.”
“Trùng hợp ghê. Mày mời Thiên Ti ăn thì đỡ rồi, cô ấy ăn ít, còn con nhóc Lôi Lôi kia tao nhớ ăn dễ cực kỳ, ăn thì nhiều mà chả thấy béo gì cả.”
“Hơ, tao nghe như thể mày rất thích người ta đó nha. Mà, chúng ta làm vậy có phải gọi là mỹ nam kế không ta.”
“Được rồi, được rồi. Bớt nói nhảm. Tao đi mua ít đồ, tối qua nhà người ta.”
“Ờ, cực cho mày rồi. Bái bai Mập.”
Cúp máy, Khúc Sầm Sĩ nhìn di động cười cười. Mỹ nam kế thì mỹ nam kế đi, vụ án này phải điều tra rõ. Hiện tại đã không còn đơn thuần là điều tra án mạng, mà còn phải tìm cách tìm hiểu Thiên Ti cùng Tinh Tinh. Nhưng, có một điểm Mập nói rất đúng, đó chính là Thiên Ti thật sự ăn quá ít.