Chương Điều Tra Thất Bại
Mắt thấy Lôi Lôi đang chuẩn bị nhào lại ôm mình, Vệ Lăng vươn tay cản lại, nói: “Dừng! Tôi đang cảm!” Nói xong thì hắt hơi vang dội, không buồn giữ gìn hình tượng mà lấy khăn giấy ra hỉ mũi.
Lôi Lôi ngạc nhiên nhìn hắn rồi bĩu môi: “Đàn ông đàn ang mà dễ ốm vậy?”
Mập thật sự muốn gào to, cái gì mà dễ ốm chứ, cứ thử để cho hồn ma bóng quế xuyên qua mình xem, coi có bệnh nằm rên hừ hừ, thậm chí phải nhập viện không. Nhưng mà giờ phải đi nhờ vả, hắn không có nói thế được.
Hắn cười toe toét nói: “Lôi Lôi, hôm qua nhờ em sao rồi?”
Lôi Lôi bĩu môi: “Em hỏi Cao Dương, mà nó vừa nghe em hỏi đã như gặp ma á, trốn dưới gầm bàn ôm đầu kêu sợ hãi khiến cả lớp tưởng em làm gì nó á. Vệ Lăng ca, em làm y như anh viết á, hỏi nó có phải nó đi tới Ngũ Giao Lộ vào buổi tối không, thế thôi, mà nó đã như bị điên ấy.”
Mập cau mày, hắn không nghĩ tới Cao Dương sẽ phản ứng như thế. Nhưng mà như vậy cũng tốt, coi như là tâm lý chiến với Cao Dương.
Nghĩ kỹ, hắn cười nói với Lôi Lôi: “Lôi Lôi, cố gắng học tập tốt. Chiều Vệ Lăng ca phải nhập ngũ, tôi phải theo nghiệp của ba. Về sau, nếu em có gặp được người đàn ông tốt nào thì cứ gả cho người ta. Tạm biệt.”
“Vệ Lăng ca, anh nói cái gì á?” Lôi Lôi ngơ ngác, Mập đã leo lên xe đi mất. Hắn còn dám đứng lại đó sao? Với hiểu biết của hắn về đám con gái nếu như không bỏ trốn thì chút nữa chắc Lôi Lôi sẽ đeo bám không cho hắn đi.
Việc liên quan tới Lôi Lôi tạm chấm dứt ở đây, mãi sau này Tiểu Bàn Tử mới biết việc hắn tìm Lôi Lôi đã vô tình kéo Lôi Lôi vào chuyện này.
Vừa lái xe, Mập vừa gọi cho Thị Tử.
“Này tao nghĩ ra cách đối phó Cao Dương rồi. Nếu là việc thần quái này nọ, tao tìm người đưa nó tới Ngũ Giao Lộ, mình lập đàn gì đó, hay làm trò gì cho nó thấy, bị dọa sợ rồi thì nó cái gì chả khai ra.”
Thị Tử đáp: “Cũng được, tối mày xử lý đi. Tới Ngũ Giao Lộ thì gọi tao, tao đang trên đường tới Tinh Duyên.”
Thị Tử cũng đang lái xe. Dù sao Linh Tử có tới ba chiếc xe, ông không chạy hết, giờ để hắn chạy chính là giúp ông bảo dưỡng xe.
Cúp máy, dừng xe, tìm chỗ đậu, rồi hắn thong thả đi về con phố nhỏ. Hắn đứng trước cửa Tinh Duyên do dự, nghĩ tới điều tiếc nuối hồi đêm, giá như bọn hắn đi bộ thêm chút nữa liệu có nhìn thấy một Đương Hạ nữa không? Liệu có gặp một Tang Đại Quan Nhân ngưu bức đứng sau quầy không? Liệu Tang lão bản có dễ nói chuyện với bọn hắn hơn hay không?
Đương nhiên, hắn cũng chỉ nghĩ vậy thôi. Tối qua về xong Mập đã bị cảm, nước mũi ròng ròng, cho nên nếu đi quỷ thị nữa thì sẽ chẳng có ai đi cùng hắn, kế hoạch này phải hoãn lại rồi.
Thị Tử đi tiếp, mục tiêu của hắn lúc này là Đương Hạ, không biết ông chủ Tang đã trở lại chưa. Trước giờ đi nói chuyện với Đương Hạ chỉ có Mập, giờ hắn cũng phải ghé xem sao.
Không phải ngày cuối tuần nên con ngõ nhỏ không đông người, theo hắn thấy thì người bán còn đông hơn cả người mua, mà Đương Hạ lúc này chẳng có khách hàng nào.
Lúc Thị Tử tới nơi thì anh chàng đẹp trai mặc áo sơ mi màu lam nhạt còn đang hí hoáy sau quầy. Thị Tử không làm phiền hắn mà chỉ lặng lẽ tới gần, nhìn cậu ta dùng bút chì vẽ hình một chuỗi hạt. Người kia cảm nhận được có người tới gần mới ngẩng đầu lên cười nói: “Vào tiệm chính là duyên phận, nói chuyện phiếm chính là duyên phận bắt đầu. Chúng ta lại gặp mặt. Xem ra chúng ta rất có duyên.”
Khúc Sầm Sĩ bật cười nói: “Ông chủ nhà cậu thật biết buôn bán. Nếu như nói chuyện phiếm với người như cậu xong vài tiếng đồng hồ rồi không mua gì, thì đúng là ngượng lắm.”
Cậu ta nở nụ cười, lúm đồng tiền xuất hiện: “Thực ra cũng có vài cô gái có thể đứng trong tiệm nói chuyện cả ngày trời, rồi đến khi rời đi chỉ mua một cuộn chỉ đỏ tệ, nhưng mà đây cũng là duyên phận, bọn tôi cũng vui vẻ mà thôi.”
“Chà, dịch vụ tốt ghê, vậy thôi hôm nay cậu nói chuyện phiếm với tôi đi, dù gì cũng có khách đâu.”
Cậu ta tiếp tục cúi đầu, vừa vẽ vừa nói: “Nói chuyện phiếm thì đương nhiên là có thể, nhưng nếu nói về ông chủ chúng tôi thì thật sự là tôi không biết.”
“Vậy cậu có biết quỷ thị không?” Thị Tử hỏi. Hắn không biết người đệ tử này đã học tới đâu, nếu đúng là chân truyền thì có lẽ sẽ biết một chút.
Cậu ta không ngừng tay, vẫn vừa vẽ vừa trả lời: “Tôi cũng không biết mấy chuyện đó. Nếu anh muốn hỏi thì chờ sư phụ tôi về đi.”
Thấy hơi hối hận vì bị trả lời quá thẳng thắn, Thị Tử hỏi: “Cậu đang vẽ gì vậy?”
“Bản vẽ chuỗi hạt để làm cho khách. Có một lão phu nhân chuẩn bị lập điện thờ ở nhà, chúng tôi đã thiết kế xong rồi, còn giờ đang vẽ chuỗi hạt dựa trên bát tự cho bà ấy, hạt san hô đỏ, còn giúp bà ấy thỉnh một bức tượng Quan Âm đưa đi lên chùa khai quang nữa.
“Ồ, thì ra còn có dịch vụ này nữa hả? vậy chắc đắt lắm phải không, nghe nói san hô đỏ xịn đắt lắm.”
“Đúng rồi, nhưng mà việc thỉnh tượng Phật, hay tràng hạt đều phải chú ý một chữ duyên.”
“Ừ, mà ông chủ nhà cậu lợi hại ghê, chắc là bên quỷ thị cũng mở một cái Đương Hạ làm dịch vụ giống vậy ha.”
Lời nói chơi chơi này, nếu cậu ta biết chút gì thì có thể sẽ nói lộ ra. Nhưng cậu ta chỉ vừa vẽ vừa nói: “Chuyện này tôi không biết đâu, hay anh chờ sư phụ tôi về rồi tới hỏi đi.”
Khúc Sầm Sĩ thất bại. Không thành công a! Nhưng hắn vẫn cố gắng không để lộ cảm xúc của mình, hắn mỉm cười nói: “Đúng rồi, ở quỷ thị cũng có một cửa hàng y chang chỗ này, cũng tên Đương Hạ, mà ông chủ là Tang Đại Quan Nhân.” Nói xong, hắn liền cười cười rời đi.
Ra khỏi cửa, hắn núp một bên nhìn qua cửa kính nhìn vào, thấy cậu nhân viên Đương Hạ cau mày, buông bút trong tay bấm điện thoại gọi đi.
Thị Tử không tìm được manh mối gì, gọi điện cho Mập: “Mập, thằng nhóc đẹp trai ở Đương Hạ tên gì?”
Mập giọng nghèn nghẹn nói: “Thiền, a Thiền, tao không biết tên đầy đủ của nó.”
“Ừ, được rồi, tao đi hỏi bên cảnh sát coi sao.”
“Ừ, tối tao không tìm mày. Tao đi bắt cóc Cao Dương, tối gặp ở Ngũ Giao Lộ nha.”
“Bắt cóc?!” Thị Tử kinh ngạc lặp lại. lúc nãy nói chuyện với Mập, hắn không nghĩ tới là sẽ dùng từ này.
Mập chửi thề khẽ một tiếng rồi cúp máy.
Thị Tử trong lòng bất an, nhưng có lẽ hắn cũng không ngăn cản được Mập, nên thôi hắn quyết định tự lo việc của mình.
Hắn gọi cho cục trưởng Trương một cuộc điện thoại, để ông yêu cầu cảnh sát khu vực lấy thông tin, số di động của a Thiền kia, rồi mọi chuyện sẽ tính sau vậy.