Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương Dạ Minh Châu của Thiên Ti
Nhân viên bảo vệ tái mặt, lấy bộ đàm định gọi hỗ trợ. Thị Tử cũng không muốn để hắn gọi người, việc này làm lớn chuyện công an tới thì mất mặt lắm, nên hắn xuống xe, gạt bộ đàm qua một bên nói: “Xin lỗi, bạn tôi uống chút rượu nên hơi mất bình tĩnh. Nhưng mà bạn tôi là cư dân thật, chúng tôi đậu xe chờ anh ấy về. Hay anh nói tôi biết chỗ đậu xe của bạn tôi ở đâu, chúng tôi đậu vào đấy, tới lúc anh ấy về chúng tôi lùi ra là vừa vặn.”
Bảo vệ bình tĩnh lại hỏi: “Bạn anh là ai?”
“Bạn tôi họ Tang, ở tòa nay.”
Thị Tử vừa nói xong, bảo vệ cau mày: “Các người… không phải bạn anh ấy phải không, chiều nay anh ấy chuyển nhà rồi. Việc chuyển nhà là việc lớn mà sao không báo cho mấy người à?”
“Chuyển nhà?!” Mập kinh ngạc. Ngay cả Thị Tử cũng cả kinh nhất thời không biết nói gì.
Bảo vệ nói tiếp: “Đúng vậy! Chuyển nhà. Nghe nói anh ta làm nghề xem phong thủy mà, người ta muốn mời anh ấy xem phong thủy thì trả anh ấy bằng một căn để cho anh ấy vào ở và xem, tòa nhà này của chúng tôi cũng thế. Nhưng nghe nói anh ấy xem nhiều tòa lắm, như vậy ở thành phố này anh ấy có nhiều nhà lắm. Mỗi năm anh ấy đều chuyển nhà, mấy người kêu là bạn mà sao không biết?”
Có lẽ nhìn Khúc Sầm Sĩ dễ nói chuyện nên bảo vệ cũng nói nhiều thêm vài câu. Nhưng mà mọi người nghe xong đều bất ngờ.
Mập cảm thán: “Coi phong thủy trả bằng nguyên căn nhà.”
“Vậy tức là coi chuẩn đó. Mà anh có biết lần này anh ấy chuyển đi đâu không?”
“Tôi chỉ là bảo vệ quèn, làm sao biết được.”
Bảo vệ nói tới đây thì có tiếng còi xe bấm sau lưng, anh ta vội nói tiếp: “Đại ca, phiền anh lái xe rời đi giúp, chỗ này của chủ xe sau lưng đó ạ.”
Khúc Sầm Sĩ cũng không phải người thích làm khó người khác, Mập tuy còn khó chịu, nhưng Thị Tử kéo tay hắn lên xe, lái ra khỏi tiểu khu. Thần ca ngồi ở băng ghế sau im lặng mãi, lúc này mới nói: “Có thể loại đi điều tra như hai người sao?”
Mập khó chịu đáp: “Chứ điều tra thế nào?”
“Tìm được người thì phải theo dõi, tìm không được thì thuê người. Có những việc không được tiếc tiền. Lúc trước Cảnh thúc cũng có lúc phải thuê người theo dõi đó, chứ có hai người sao cùng lúc làm nhiều việc như vậy được, lại còn hẹn hò nữa chứ.”
Câu đầu Thần ca nói, bọn hắn đều tán thành, nhưng câu cuối thì…
Cả hai gần như đồng thanh: “Không phải… này, thôi bỏ.” Nhưng, bọn hắn không thể không đồng tình cách theo dõi, như vậy đúng là hữu hiệu hơn.
Trong phòng khách không bật đèn, ánh trăng dịu nhẹ len lỏi chiếu rọi căn phòng. Dưới ánh trăng, Khúc Sầm Sĩ vừa tắm xong, mặc áo ngủ xám ra khỏi phòng tắm.
Hắn lấy trong ngăn tủ ra một nén nhang, đốt nhang cắm vào lư hương: “Ba mẹ, giờ rồi, ba mẹ nghe con nói chuyện không? Con, Mập và Thần ca sẽ ở đây một thời gian, Thần ca là đệ tử của Cảnh thúc đó. Ba mẹ đừng làm bọn họ giật mình nha. Còn nữa, ba à, chuỗi hạt này con có vẻ hiểu thêm một chút rồi, ba yên tâm, nếu thật sự nguy hiểm tới tính mạng con sẽ hủy chuỗi hạt này đi, bảo toàn tính mạng. Sầm Gia sẽ giữ được hương khói, hơn nữa, phía Khúc Gia mọi người cũng quan tâm con lắm. Con không sao đâu. Ba mẹ… ngủ ngon nha.”
Vốn hắn định nói với ba mẹ chuyện của Thiên Ti, nhưng mà nghĩ lại vẫn thôi. Dù sao hắn vẫn chưa hiểu rõ Thiên Ti, cũng chưa xác định rõ quan hệ, là bạn gái hắn, hay là địch nhân đây?
Thị Tử không chắc chắn được trong mơ đêm đó là Thiên Ti thật sự, hay là con quỷ kia biến ảo ra để dụ hắn nói ra điều ước. Hắn không muốn khiến cho ba mẹ lo lắng nên thôi không nhắc tới.
Khúc Sầm Sĩ quay người, thấy Mập ôm quần áo chuẩn bị đi tắm. Vừa bật đèn vừa nói: “Tao nhìn được không có nghĩa mày nhìn được đâu.” Tuy có ánh sáng mờ ảo của mặt trăng rọi vào, nhưng trong phòng vẫn có những chỗ rất tối. Thị Tử có thể nhìn trong bóng tối, nhưng Mập thì không, nên hắn phải bật đèn cho Mập.
Mập lúc nãy về tới nhà là hơn h, hắn bò luôn lên giường nước mới mua mà đánh một giấc, có lẽ là tới giờ mới tỉnh dậy. Mà giờ cũng đã giờ Tý, Thần ca chắc cũng ngủ rồi.
Mập vò vò đầu, nhìn Thị Tử ngồi trên sô pha, đối diện với chiếc TV đã cháy đen thui – kiệt tác của hắn.
Hắn nói: “Thị Tử, bữa nào kể tao nghe chuyện ba mẹ mày đi, tự nhiên tao thấy như kiểu mày với Thần ca có vẻ nói chuyện rất ăn ý, mà tao nghe không hiểu gì á. Mẹ nó, tao mới là bạn từ thời cởi truồng tắm mưa với mày mà.”
“Ghen tị hả?” Thị Tử vừa ngắm nghía viên Phù Dung Tinh, vừa nói. Mai mốt gì đó nhờ Thần ca về lấy dẫn hồn đăng cũng còn kịp. Hoặc bọn hắn tới nhà tang lễ mượn cũng được. Không biết chừng nào Linh Tử thúc mới về.
Nhìn mặt Thị Tử, Mập biết hắn không để ý tới lời mình nói. Lúc này hắn đi tới ngồi cạnh Thị Tử nói: “Này, mày nghe tao nói gì không?”
“Mập, giường ba mẹ tao một cú của mày sập luôn, sô pha nhà tao cũng mua từ hai mươi năm trước đó. Mày đừng ngồi hỏng nha. Tao nghe mày nói, yên tâm, tao sẽ kể lại cho mày nghe, đảm bảo nghe xong đêm mày khỏi ngủ, sợ.”
“Thôi bỏ đi, tao không nghe nữa.”
Mập nói rồi đứng dậy đi về phía nhà tắm. Thị Tử cười lớn phía sau:
“Sợ cái gì ta, ba mẹ tao mày đều gặp qua rồi mà.”
Mập vẫn đi vào nhà tắm không buồn để ý tới hắn.
Thị Tử chưa muốn ngủ, ngồi ôm điện thoại xem, lướt qua dãy số của Thiên Ti, hắn do dự rồi gọi lại. Hôm nay vì nhiều lý do mà hắn cả ngày không gặp Thiên Ti, không biết cô ấy còn bị nam sinh cùng trường quấy rầy không.
Đột nhiên hắn có cảm giác muốn biết nhiều hơn về Thiên Ti, không phải có mục đích gì, chỉ là muốn biết cô ấy đang làm gì. Lúc nhận ra, hắn có chút giật mình, còn đầu dây bên kia Thiên Ti đã nhấc máy.
“Alo”, hắn gọi video call, trên màn hình xuất hiện một quầng sáng hình tròn… Dạ minh châu?! Viên dạ minh châu to thế thì bao nhiêu tiền cho xứng?”
“Thiên Ti?”
“Ừ, sao giờ lại gọi cho em, em sắp đi ngủ.”
“À không có gì, nhớ em.”
“Ha ha, Thị Tử, em cũng nhớ anh, em ngủ không được, nhưng em đang nghĩ hôm sinh nhật anh mình đi đâu? Đi đâu thì hợp nhỉ? Anh có ý tưởng gì không?”
“Không á, theo ý em đi.”
“Được rồi, anh nói đos nha, tói đó đừng có mà giận.”
Hắn cũng không tin cô nàng sẽ đưa đi ăn sinh nhật ở Âm Lộ.
Khúc Sầm Sĩ tò mò hỏi: “Chỗ em là dạ minh châu sao? To thế? Đặt trong phòng sao?”
Nếu viên dạ minh châu này bày ở quầy trước thì hắn không tò mò gì, nhưng mà Thiên Ti nói cô nàng không ngủ được, hơn nữa, có vẻ đang ở trong phòng ngủ, viên dạ minh châu to như vậy cho dù nhà giàu cỡ nào cũng không thể nào đặt trong phòng ngủ được. Hơn nữa, viên dạ minh châu tuy to, nhưng ánh sáng lại không mạnh, có thể thấy viên đá ban ngày không được phơi sáng, như vậy viên đá là đặt ở trong phòng ngủ, và phòng ngủ còn không hay mở cửa sổ vào ban ngày.
“Ừ, đúng rồi. ngoài trước tắt đèn rồi, mà em sợ tối nên lấy một viên vào trong phòng”
Nếu Tinh Duyên là một chuỗi cửa hàng siêu lớn thì việc để cho đại tiểu thư nhà mình ôm một viên to như vậy vào phòng không nói làm gì, nhưng nhìn quy mô của Tinh Duyên thì không đúng.
Thiên Ti nói dối!