Từ trước tới nay Thịnh Chiêu chưa từng thấy một người đàn ông nào xinh đẹp như vậy.
Người mở cửa có một gương mặt khiến người đã gặp là khó mà quên được.
Đường nét góc cạnh, gương mặt tinh xảo như tượng tạc, một đôi mắt đan phượng mí mắt hơi cúp xuống, có vẻ như đang nheo mắt lại, đuôi mắt nhỏ xếch lên, môi mỏng hơi mím lại, nhìn tướng mạo đã thấy là một người bạc tình.
(mắt đan phượng: dáng mắt có lông mi thường cong dài, mí mắt mí rõ nét, thần thái đôi mắt như đang cười mặc dù ánh mắt có phần cảm thấy trơn ướt, tĩnh lặng)
Hắn mặc một bộ áo choàng tắm bằng lụa mỏng, tựa vào cửa một cách lười biếng, trông có vẻ cao hơn Thịnh Chiêu một cái đầu, chắc là khoảng m.
Tuy dáng người mảnh khảnh nhưng không yếu ớt.
Chẳng biết có phải bởi vì lâu ngày không ra khỏi nhà hay không, da dẻ hơi tái tái như người ốm bệnh.
Thậm chí Thịnh Chiêu còn để ý thấy ở dưới đuôi mắt phải của người đàn ông này có một nốt ruồi lệ chí.
Tuy không lớn đến mức người ta phải nhìn chằm chằm vào, nhưng ở trên gương mặt của anh ta trông như một giọt mực nước nhỏ xuống tranh vẽ, khiến gương mặt trở nên sinh động hơn nhiều.
Hình Ứng Chúc mặt không đổi sắc, hơi cụp mắt, ánh mắt dừng lại ngay trên hộp cơm trên tay Thịnh Chiêu, sau đó đường nhìn lướt dọc lên, nhìn lướt qua mặt cậu một cái.
Đôi con ngươi của hắn đen thăm thẳm.
Mặc dù Hình Ứng Chúc dời mắt đi rất nhanh nhưng Thịnh Chiêu vẫn bị cái nhìn của hắn làm cho cả người tê rần.
Sống lưng không hiểu sao rợn lên, rùng mình một cái, toàn thân nổi da gà.
Thịnh Chiêu hít sâu một hơi, trong đầu thoắt cái như hồ dính quện hết cả lại với nhau.
Theo bản năng cậu đưa cái hộp giấy tới trước, mồm nhanh hơn não, “Người đẹp, đây là của anh—— “
Thôi xong rồi, Thịnh Chiêu thầm hô lên một tiếng.
Cậu vốn muốn gọi người ta là ông chủ, thế quái nào nhìn mặt xong não thành đống bùi nhùi, nghĩ gì nói tuột luôn ra.
Nếu không phải bởi tình cảnh này quá mức lúng túng, Thịnh Chiêu cũng thực lòng muốn lấy ngay điện thoại ra lên mạng hỏi thử gần xa: Ngày đầu tiên đi làm trêu ghẹo ông chủ có cứu được không, phải làm sao để không bị sa thải, gấp, online chờ!
Hình Ứng Chúc cũng không ngờ mình sống từng ấy năm mà còn có sinh vật sống to gan dám tới đây, đứng trước mặt hắn gọi hắn là người đẹp.
Lòng Thịnh Chiêu ba nổi bảy chìm, chưa gì trong lòng đã bắt đầu tự âm thầm thắp nhang muỗi siêu sinh cho chính mình.
Không ngờ ‘ông chủ Hình’ trước mặt hóa ra cũng không phải người lạnh lẽo bạc tình như dáng vẻ bên ngoài.
Sau chừng hai giây im lặng cũng không trách mắng gì lời nói lung tung của cậu.
Cậu rón ra rón rén liếc mắt nhìn Hình Ứng Chúc một cái, thấy hắn hơi đứng thẳng người lên, thò tay trái ra sau cửa sờ song kiếm cái gì đó, thế mà lại sờ ra được một ly trà sữa.
Thịnh Chiêu: “…”
Xem ra là không nổi giận.
Thấy thế, Thịnh Chiêu tạm thấy yên tâm.
Đang muốn hỏi chuyện thêm mấy câu thì thấy Hình Ứng Chúc ngậm ống hút nhìn nhìn, ánh mắt hướng về một phía, rơi trên bàn tay phải của cậu.
Sau đó hắn nhướn nhướn lông mày, trông như đang muốn hỏi là có chuyện gì.
Thịnh Chiêu ngẩn người, theo ánh mắt của hắn cũng nhìn xuống mới phát hiện ra là hắn đang nhìn ngón tay phải bị hộp giấy cắt vào của mình.
Vết thương do bị giấy cắt vào đã cầm máu nhưng vẫn có thể thấy rõ vết cứa đỏ hồng.
Thịnh Chiêu dùng ngón tay cái cọ nhẹ một cái, ngượng ngùng bảo, “Không có gì đâu, từ nhỏ tôi đã hay đụng trái đụng phải, quen rồi.”
“Đã thấy.” Cuối cùng Hình Ứng Chúc cũng chịu lên tiếng.
Môi mỏng nhếch lên, cười nhạo, “Lão già xui xẻo.”
Thịnh Chiêu: “…”
Nói thật lòng thì giọng của Hình Ứng Chúc rất êm tai, âm điệu vừa thấp lại vừa chậm, giữa trưa hè nóng bức nghe thật mát mẻ dễ chịu.
Nhưng ăn nói tồi tệ như thế, giọng hay đến đâu cũng vô ích!
Giá trị nhan sắc chỉ một khắc sau khi lọt qua bộ lọc của Thịnh Chiêu đã bể nát không còn lấy một miếng.
Chút trầm trồ tán thưởng trong lòng Thịnh Chiêu cũng tan biến.
Cậu khó hiểu nheo mắt, đưa hộp cơm gọi bên ngoài trên tay về phía Hình Ứng Chúc.
“Ông chủ, cơm anh gọi mang tới.” Thịnh Chiêu nói bằng giọng khô khốc, giọng nghe còn nhựa hơn cả ông anh giao đồ ăn.
Thịnh Chiêu tự cảm thấy công việc của mình đã hoàn thành xong, vừa tính xoay người xuống lầu đã bị Hình Ứng Chúc gọi ngược lại.
Có vẻ như Hình Ứng Chúc không hài lòng lắm với thái độ của cậu, giọng cũng lạnh hơn, “Cậu tên gì?”
Thịnh Chiêu bất đắc dĩ quay người lại, miễn cưỡng đáp, “Thịnh Chiêu.
Là chữ Chiêu có con dao bên cạnh cục vàng.”
(chữ Chiêu trong tên của em Chiêu là chữ này 钊 (zhao) có phồn thể viết thế này 釗 bên trái là bộ kim, bên cạnh là tiếng dao, nghĩa cũ là sự mài mòn, cắt giảm.
Sau này mở rộng ra theo nghĩa, dao phải mài mới sắc, người cũng cần phải được khuyến khích.
Nghĩa thời nay dùng với ý nghĩa cổ vũ, khuyến khích.)
“Tên nghe máu me vậy, bảo sao phải làm một lão xui xẻo.” Hình Ứng Chúc nói.
Thịnh Chiêu: “…”
Đủ chưa hả!
—— một mĩ nhân xinh đẹp như thế này, sao mà miệng lưỡi đáng ghét quá vậy!
Hình Ứng Chúc lười biếng quan sát cậu một lượt, bất chợt vươn tay ra, nhanh như chớp nhấn một cái ngay giữa mi tâm Thịnh Chiêu.
Cậu không tránh kịp, theo bản năng nhắm tịt mắt lại.
Trên trán có cảm giác lành lạnh như bị đóng băng, mở mắt ra mới phát hiện nhiệt độ đó hình như đến từ đầu ngón tay của Hình Ứng Chúc.
(mi tâm: giữa hai đầu lông mày)
Tay lạnh như vậy cơ à? Thịnh Chiêu nhìn đối phương hoài nghi.
Đầu ngón tay hắn lạnh như miếng ngọc bị chôn trong tuyết lâu ngày, một chút hơi ấm cũng không có.
Hình Ứng Chúc hình như không có ý định giải thích, thu tay lại, xoay người đóng cửa phòng.
Thịnh Chiêu chẳng hiểu đầu đuôi ra làm sao, chỉ cảm thấy ông chủ mới khoa trương ương ương dở dở quá đi mất.
Nhưng ngoại trừ yếu tố không xác định là Hình Ứng Chúc ra thì công việc này nhẹ nhàng hơn so với tưởng tượng của Thịnh Chiêu nhiều.
Bình thường cậu không cần làm báo cáo bảng biểu gì, cũng không cần thông báo kết quả công việc với Hình Ứng Chúc, càng không cần phải tham gia mấy cuộc họp sáng sớm hút hết sức sống của người ta như mấy công ty khác.
Mỗi ngày công việc chính là đi bộ mấy vòng từ lầu trên xuống lầu dưới, đúng giờ thì gõ cửa mang cơm cho Hình Ứng Chúc, và nhận thẻ ra vào của các hộ gia đình buổi sáng và tối.
Mới đầu cậu còn lo công ty này liệu có lừa tiền lương của mình không.
Nhưng một tháng sau, Alipay thông báo lương đã được gửi tới, cậu quẳng luôn gánh lo đó đi, bắt đầu yên tâm ở lại đây làm công việc như về hưu dưỡng già này.
Cư dân tòa nhà này kì lạ đến mức khiến người ta không khỏi nghi ngờ.
Cứ như là có quy tắc ngầm về giờ giới nghiêm, mỗi buổi tối trước tám giờ là bọn họ đều sẽ về đông đủ hết, sau đó đi tới phòng làm việc lầu một kí tên trả thẻ ra vào.
Thịnh Chiêu ở đây hai tháng, đã khá quen với các cư dân ở đây.
Lầu ba và lầu bốn mỗi phòng có một người thuê.
Người đàn ông ở lầu ba hình như là làm cán bộ lãnh đạo gì đấy.
Có mấy lần Thịnh Chiêu nghe ông ta vừa đi ra cửa vừa gọi điện thoại gằn giọng, chẳng biết đang nói với cấp dưới hay với bên đối tác, nói chuyện nghe khá ghê gớm.
Cậu thanh niên lầu bốn trái lại có vẻ hiền hòa hơn rất nhiều.
Trông có vẻ trạc tuổi Thịnh Chiêu, cũng ưa nhìn.
Nếu như lấy Hình Ứng Chúc làm bậc điểm để so sánh thì cậu thanh niên lầu bốn cũng phải được tới bảy điểm.
Hình như cậu ấy làm việc tự do tại nhà, bình thường cũng ít khi ra khỏi nhà, lại thường hay chạy đến tìm Thịnh Chiêu nói chuyện.
Gian phòng ở lầu năm được chia ra cho ba anh em thuê.
Phòng là một anh trai Đông Bắc, lưng hùm vai gấu, thân cao chắc phải hai mét, đứng sừng sững như một bức tường thành.
Lần đầu gặp dọa Thịnh Chiêu giật bắn cả mình.
Hùng đại ca này và em trai của ảnh mở một quán đồ nướng ở đầu đường ngoài khu dân cư, cách đó không xa, bình thường rất nhiệt tình hiếu khách, hay rủ rê Thịnh Chiêu đi ăn uống bù khú, còn không cho cậu trả tiền.
Chỉ có điều giờ mở cửa của quán khá tùy ý, thường mở tùy theo tâm trạng của ông chủ nên Thịnh Chiêu cũng không biết anh ta có kiếm được tiền hay không.
Em gái ở phòng có công việc đàng hoàng, thường đi sớm về khuya.
Gần như mỗi ngày đến đến đúng giờ giới nghiêm tám giờ quay về.
Về phần lầu hai, rõ ràng đã cho thuê rồi nhưng Thịnh Chiêu vẫn chưa thấy người bao giờ, cũng chẳng biết có phải là không ở đây hay không.
Bản thân Thịnh Chiêu cảm thấy cư dân trong tòa nhà đều là những người có học thức, phẩm chất, tính cách cũng tốt, mọi người đều khá hòa hợp với cậu.
Cho dù là ông chú lầu ba ăn nói ngoa ngoắt kia, mỗi lần nhìn thấy cậu cũng đều rất lịch sự khách khí, cũng có thể đứng lại nói đôi câu.
Nhưng không biết tại sao, hình như bọn họ cũng đều rất sợ Hình Ứng Chúc.
“Chậc, nói sao nhỉ, cả người ông đều tỏa ra một loại khí tức, dù sao thì mình cũng không dám lên trên đó.” Lầu bốn cười cười hất hàm về phía anh trai cao lớn bên cạnh, bảo, “Cậu xem đi, anh Hùng như thế kia mà cũng chỉ dám ở lầu năm.”
Ngoài trời đổ mưa to, tầm tã cũng đã mấy ngày, thế nên hôm nay Hùng Hướng Tùng không mở cửa tiệm, quyết định lăn từ lầu năm xuống mở một hội uống trà buôn dưa.
“Tầng đó có chuyện gì à?” Thịnh Chiêu lột vỏ chuối, hỏi vẻ kì quái, “Mấy người thuê phòng không phải là do mình tự chọn à?”
“Thì bởi, vậy mới không dám ở lầu trên đó.” Hùng Hướng Tùng vừa cắn hạt dưa vừa gật gù, “Ông em à cậu không biết chứ, có lần anh về nhà lỡ nghe tiếng sột soạt gì đó trong nhà ổng truyền ra, bị dọa cho mất ngủ nguyên đêm đó.”
Thịnh Chiêu: “…”
Cái giọng này kết hợp với ngoại hình của Hùng Hướng Tùng, nghe rất thiếu sức thuyết phục.
“Em thấy cũng bình thường mà.” Thịnh Chiêu thành thật bảo, “Em thấy ngoài hơi độc mồm độc miệng thì cũng không có gì đáng sợ, cùng lắm thì chỉ là không dễ gần thôi, tính cách cũng đâu có tệ hại đến vậy.”
Hồ Hoan và Hùng Hướng Tùng đồng loạt rời vào trầm tư, quay phắt sang dùng ánh mắt kiểu ‘Nói nghiêm túc đó hả?’ để nhìn Thịnh Chiêu.
Thịnh Chiêu bị hai người bọn họ nhìn đến tê cả lưng, xoa xoa cánh tay, “…Chứ không thì sao?”
Thật ra thì Thịnh Chiêu còn muốn nói người mỗi ngày gọi hai cốc trà xanh sữa dừa đậu đỏ thì đáng sợ chỗ nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy nên để lại chút mặt mũi cho Hình Ứng Chúc, thế nên không nói ra.
“Không có không có.” Hồ Hoan cười trừ, “Có lẽ hai người hợp nhau.”
“Nhưng mà có phải ông chủ không được khỏe không vậy?” Thịnh Chiêu gặm chuối tiêu, thuận miệng hỏi, “Tôi thấy sắc mặt ảnh luôn không được tốt lắm.”
“Mình chịu.” Hồ Hoan lắc đầu, quay ra hỏi Hùng Hướng Tùng: “Anh Hùng, anh biết không?”
Hùng Hướng Tùng xua tay, “Có ai biết lai lịch của ổng đâu, hỏi anh chẳng phải là vô nghĩa à?”
Thịnh Chiêu đang có hứng nghe bọn hò trò chuyện, chợt nghe bên ngoài có tiếng chuông.
Cậu thò đầu ra ngó, phát hiện đã tới giờ ‘trực ban’ quen thuộc của mình.
Thịnh Chiêu bỏ nắm hạt dưa trong tay xuống bàn, thành thục quen thuộc đi ra ngoài nhận đồ ăn được mang tới.
Hiện giờ cậu đã làm chuyện này quen tay lắm rồi.
Đi từ phòng làm việc ra cửa, trên đường đi qua thang máy bấm nút một cái, thang vừa tới tầng một thì cậu lấy xong đồ ăn là vừa đẹp.
Hồ Hòa cũng vừa đúng lúc kết thúc khoảng thời gian hóng gió của mình, chuẩn bị quay về phòng mở livestream, thế là cũng vào thang máy cùng với Thịnh Chiêu.
Thịnh Chiêu tiện tay bấm luôn nút thang máy lầu bốn và lầu bảy.
Hồ Hoan xoắn xuýt mười đầu ngón tay một hồi, suy đi tính lại mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được, lúc ra khỏi thang máy thì xoay người lại, đè tay giữ cửa.
“Khuyên cậu một câu này!” Hồ Hoan cảnh giác ngó trái ngó phải, nhỏ giọng nói, “Cậu giao du với ông chủ ít thôi, nhỡ may ổng mất hứng, ổng ăn thịt cậu có ngày đó!”
Thịnh Chiêu: “…”
Cửa thang máy tự động đóng lại.
Khuôn mặt của Hồ Hoan biến mất phía sau cánh cửa, chỉ còn lại cánh cửa bằng kim loại phản chiếu gương mặt khiếp sợ của Thịnh Chiêu, bốn mắt nhìn nhau.
—— nói cái gì mà đa nghĩa quá vậy, rốt cục là ý nào nói cho rõ ràng coi!.