Thứ giống như sâu mềm kia phát ra âm thanh ghê rợn như tiếng rắn nước, nửa thân nó bị Hình Ứng Chúc giẫm lên, nửa đoạn thân thể còn lại điên cuồng giãy dụa, muốn thoát ra khỏi chân hắn.
Có điều Hình Ứng Chúc giẫm vừa đủ lực không để chừa lại cho nó bất kì kẽ hở nào.
Thịnh Chiêu hồn nhiên chẳng hay biết gì chuyện đó.
Cậu bỏ điện thoại xuống, quay người lại suýt nữa đã đâm sầm vào Hình Ứng Chúc, khiến cậu sợ hết hồn.
“Ông chủ?” Giọng Thịnh Chiêu đầy ngờ vực, ấy là cậu đang khéo léo biểu thị thái độ chỉ trích ‘sao bỗng dưng lại đứng sau lưng tôi vậy’.
Hình Ứng Chúc dùng vẻ mặt bình tĩnh đè nghiến bàn chân một cái lên con sâu kia, sau đó thay đổi tư thế như chưa hề có gì xảy ra, hất cằm về phía điện thoại của cậu, “Sao rồi?”
“Không ai nghe máy.” Thịnh Chiêu nói: “Có lẽ anh Hùng không cầm điện thoại.”
“Vậy quay về trước đã.” Hình Ứng Chúc nói.
“Dạ?” Thịnh Chiêu hỏi lại.
“Nhưng còn chưa tìm được Điêu Lạc Ngữ —— “
“Có lẽ đã về rồi.” Hình Ứng Chúc dời mắt nhìn về phía con chồn nhỏ.
“Đưa nó về đã.
Nằm dầm mưa ở đây một đêm nó chết mất.”
Thịnh Chiêu chỉ thoáng do dự trong một khoảnh khắc, nỗi lo lắng cho số mệnh của con vật lông mềm đã chiếm thế thượng phong.
“Vậy được —— “
Trước khi Thịnh Chiêu kịp nói hết câu, người cao cao tại thượng như Hình Ứng Chúc đã cúi người xuống trước, dùng hai ngón tay túm lông cổ của con chồn nhỏ, nhấc nó lên.
Con kia vật nhỏ cả người mềm oặt, đầu rũ xuống, trông thoi thóp, lúc này bị Hình Ứng Chúc xách lên trông như một món đồ chơi bằng bông bẩn thỉu.
Mặc dù Hình Ứng Chúc nhấc nó lên nhưng trông mặt vẫn đầy vẻ ghét bỏ như trước, còn giũ nước trên người chồn khiến nước văng khắp người Thịnh Chiêu.
“Này này này ——” Thịnh Chiêu định thần lại, vội vàng giơ tay ôm lấy chồn nhỏ vào lòng, “Nó bị thương rồi, anh không thể lắc như thế được!”
Thịnh Chiêu cau mày, cúi đầu xem thử con vật nhỏ, thấy nó hình như hơi run lên nhè nhẹ bèn cởi áo khoác của mình quấn quanh nó, sau đó vội vàng đi về phía đầu ngõ.
“Phải về bảo với anh Hùng một câu.” Thịnh Chiêu vừa đi vừa lẩm bẩm tự nói, “Rồi đưa đi bệnh viện thú cưng mới được.”
Hình Ứng Chúc chậm lại phía sau.
Ngay khi Thịnh Chiêu xoay người đi ra ngoài, hắn âm thầm thò tay vào trong áo khoác, sau đó giống làm ảo thuật lấy ra một cái bình nhỏ.
Một tay mở nắp bình, hắn cúi người xuống nhặt nửa đoạn cơ thể tòi ra ngoài của con sâu, rút nó ra khỏi đế giày rồi ném vào bình.
Chiếc bình đó chỉ to bằng nửa bàn tay, trông rất giản dị.
Nhãn mác trên bình có ghi “Nước ngọt Hoàng Đào” đã bị bong mất một nửa, trông như là Hình Ứng Chúc lấy bừa một cái từ trong bếp ra.
Con sâu kia quằn quại tông vào thành bình khiến bình vang lên tiếng lục cục, thế nhưng chiếc bình trông có vẻ mỏng manh vẫn chẳng xuất hiện bất kì vết nứt vỡ nào, giống như một thần vật trừ tà vậy.
Hình Ứng Chúc mặt không đổi sắc, cất bình lại vào túi áo, giơ tay lên bùng xòe tán ô ra.
Nước mưa nhỏ xuống rửa sạch vết bẩn trên tay, sau đó hắn mới chậm rãi cất bước đi về hướng Thịnh Chiêu vừa rời đi.
Trở lại tòa nhà, quả nhiên Hùng Hướng Tùng không yên tâm ngồi ở nhà chờ tin mà đang sốt ruột ngồi ở sảnh lầu một, thi thoảng lại dáo dác dõi mắt nhìn ra ngoài.
Bước chân của Hình Ứng Chúc rất dài, mặc dù đi sau Thịnh Chiêu một chút nhưng lúc quay về thì gần như là bước vào cùng một lúc với cậu.
Từ xa xa Hùng Hướng Tùng đã thấy chồn nhỏ ướt nhẹp đang được Thịnh Chiêu ôm trong lòng, hai mắt lập tức sáng bừng lên, trông mừng rỡ như điên.
Anh xoa xoa tay, chỉ chờ Thịnh Chiêu vừa bước chân qua cửa chính một cái là lập tức lao ra nắm lấy tay cậu, luôn mồm nói cảm ơn.
“Cảm ơn cậu, cảm ơn, chú em à, chú chính là ân nhân của anh—— “
“Gì cơ?” Thịnh Chiêu bị người khác tạ ơn mà chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, thế nhưng cậu vẫn chưa quên chuyện chính, vội vàng hỏi, “Anh Hùng, em gái anh đã về chưa?”
Cậu vừa nói dứt câu thì Hình Ứng Chúc cũng vừa đi vào tòa nhà.
Hắn đưa mắt nhàn nhạt liếc Hùng Hướng Tùng một cái, đưa tay nhấc con vật nhỏ Thịnh Chiêu đang ôm trong lòng ra, tháo lớp áo quấn ngoài rồi xách nó quẳng vào lòng Hùng Hướng Tùng.
“Thú cưng của em gái cậu đây, cậu ấy tìm về cho rồi đấy.” Giọng Hình Ứng Chúc tỏ ý nhấn mạnh.
“Em gái cậu chắc về rồi hả, bảo cô ấy không cần ra ngoài tìm nữa.”
Hùng Hướng Tùng thoáng sững sờ, sau đó ánh mắt chạm vào mắt Hình Ứng Chúc thì lập tức hiểu ra, vội vàng gật đầu.
“À phải phải, đúng rồi, vừa về rồi, quên không báo cho mọi người.” Hùng Hướng Tùng nắm tay Thịnh Chiêu siết nhẹ, tay bắt mặt mừng rồi mới buông ra.
“Anh xin lỗi nhé.”
“Không sao ạ.” Thịnh Chiêu xua tay, chỉ con chồn nhỏ trong lòng anh ta, bảo.
“Nhưng em thấy nó hình như bị thương hay sao ấy, mọi người đưa nó tới bệnh viên thú cưng xem sao đi.”
Hình Ứng Chúc đi loanh quanh ngoài đường trong đêm mưa giông, sắc mặt vốn trông không khỏe lắm nay lại càng tái nhợt hơn trước.
Hắn không ở lại nghe hai người kia lịch sự hỏi han lẫn nhau nữa, ném cây dù ướt nước mưa lại bên cạnh thang máy rồi cứ thế một mình đi thẳng lên lầu.
Cửa thang máy đóng lại, phát ra một tiếng ‘Đinh’ nho nhỏ, sau đó con số hiển thị phía trên tăng đều cho thấy thang máy đang đi lên.
Hùng Hướng Tùng sợ run cả người, theo bản năng quay đầu lại liếc mắt nhìn cửa thang máy đóng chặt, lòng vẫn còn run rẩy, “…Ông chủ không nổi giận chứ?”
“Không hề mà.” Thịnh Chiêu vỗ vỗ vai anh ta.
“Người ta dễ nói chuyện lắm, anh đừng có lo lắng quá thế.”
Hùng Hướng Tùng: “…”
—— hy vọng sau này chú vẫn có thể cảm thấy như vậy, Hùng Hướng Tùng thầm cầu khấn trong lòng.
Thang máy dừng ở lầu bảy, Hình Ứng Chúc chậm rãi bước ra, cửa lớn phòng két một tiếng, tự động đẩy mở ra.
Vừa vào nhà, Hình Ứng Chúc đã lấy bình thủy tinh đựng thứ giả vờ làm sâu ban nãy ra xem.
Hắn giơ tay ném bừa cái bình về phía cửa đóng lại, chiếc bình bay vèo một cái về phía tường, giữa chừng lại bay lơ lửng, dừng lại tại chỗ.
Con sâu trong bình vẫn không chịu nằm yên, cứ quẫy đạp như một mớ bùi nhùi, còn phát ra tiếng kêu the thé.
Âm thanh khiến người nghe vào ê cả răng thì thôi, trông còn khiến người ta phát ghét.
Hình Ứng Chúc không bật đèn.
Hẳn cởi áo khoác gió dính nước mưa quăng lên ghế sofa, mình thì đi tới bên cửa sổ, nương theo những giọt mưa chảy dài trên mặt kính thủy tinh để quan sát cơn mưa bên ngoài.
Trước đó hắn quả thật không ngờ rằng Điêu Lạc Ngữ lại bị tập kích ngay trước cửa nhà —— mà quan trọng nhất là hắn không hề hay biết gì.
Tuy rằng Điêu Lạc Ngữ còn nhỏ tuổi nhưng lại thông minh, tuy gặp phải chuyện bất trắc nhưng lúc đầu cũng vẫn có thể chạy trốn được.
Thời đại này đã không còn giống như mấy trăm năm trước, đi ra đường cái gì cũng có.
Đừng nói là đại yêu quái có tên tuổi, đám yêu má quỷ quái bình thường cũng không đứa nào dám thò mặt ra dọa người như thế, có nói là thời đại hòa bình cũng chẳng sai.
Huống hồ——
Hình Ứng Chúc quay đầu lại, nhìn chiếc bình thủy tinh đang lơ lửng trước huyền quan cách đó xa xa.
—— là cái thứ ghê tởm đã nghìn năm nay hắn chưa thấy.
Con sâu kia nằm trogn bình vẫn quằn quại giãy giụa không biết mệt mỏi.
Hình Ứng Chúc cảm thấy nó quá phiền, thế nên giơ tay lên làm động tác bắn nó từ xa.
Ngay sau đó, trong chiếc bình thủy tinh chỉ bé bằng lòng bàn tay đột nhiên có sự thay đổi kì lạ.
Đáy bình có nước tuôn ra như suối.
Con sâu kia ở bên ngoài mà gặp nước thì mạnh như rồng, chẳng hiểu sao lại tránh né thứ nước này như tránh tà.
Nó điên cuồng bò bám lên thành chai thủy tinh.
Nhưng nước dâng rất nhanh, chớp mắt đã đầy nửa bình.
Một nửa thân của con sâu bị ngập trong nước, dường như trong một thoáng đã phát ra tiếng thét chói tai như tiếng người, cơ thể nó bị mặt nước ‘cắt’ thành hai nửa.
Thứ kia như một con giun đất xấu xí, thân tàn tạ nhưng chưa chết hẳn, vẫn cứ quằn quại giãy dụa.
Thoạt trông nó có vẻ vừa e sợ lại vừa hận thù Hình Ứng Chúc, khổ sở vùng vẫy trong bình nhưng lại không dám làm loạn phá tung bình ra.
Chẳng biết có phải do ảo giác hay không mà cơn mưa bên ngoài hình như đã nhỏ lại một chút.
Tuy Hình Ứng Chúc đã biết chắc rằng trận mưa này có điểm bất thường nhưng hắn cũng không chuẩn bị phung phí tâm sức đi xử lý.
Đến chăm lo một phần ba chỗ đất đai của mình thôi hắn còn ngại phiền cứ đừng nói tới việc lo chuyện bao đồng.
Nhưng hắn ra khỏi cửa một chuyến này cũng không hoàn toàn không thu hoạch được gì.
Bởi vì hắn chợt phát hiện ra rằng có vẻ như Thịnh Chiêu rõ ràng có liên kết đặc biệt với yêu quái.
Ban nãy ở bên ngoài Hình Ứng Chúc đã tin chắc như vậy.
Có thể chính bản thân Thịnh Chiêu cũng không phát hiện ra, thế nhưng cậu thật sự có một thiên phú đặc biệt, nếu không thì không thể nào tìm thấy Điêu Lạc Ngữ chỉ bằng ‘trực giác’.
Theo bản năng, hẳn là cậu sẽ cảm thấy bị thu hút về một phía nào đó, kiểu thu hút này có vẻ là bị động, khi nào thì xảy ra, có tác dụng với đối tượng nào, có lẽ ngay cả Thịnh Chiêu cũng không rõ.
Hình Ứng Chúc cũng không biết sự ‘đặc biệt’ này đến từ đâu, có lẽ là do bát tự của Thịnh Chiêu, cũng có thể là thiên phú, cũng có thể là kiếp trước của cậu.
Nhưng bất kể là nguyên nhân gì thì cũng đều tốt, bởi vì khả năng ‘đặc biệt’ này đã khiến Hình Ứng Chúc bất chợt nhớ lại một chuyện xưa mà hắn đã quên mất.
—— Khoảng năm trước, hắn từng mất một món đồ, kể từ đó phải lưu lạc nhân gian.
Năm đó có người nói với hắn rằng muốn tìm lại vật như thế thì một mình hắn chắc chắn không tìm được.
Hắn phải chờ ‘thời tới’.
Khi nào ‘duyên’ của hắn tới, hắn mới tìm lại được món đồ đã mất.
Khi ấy Hình Ứng Chúc còn trẻ tuổi ngông cuồng, không để lời đối phương nói vào lòng, nhưng cũng vẫn có chút xíu mong đợi.
Chỉ tiếc là ngàn năm đã trôi qua, đừng nói tới ‘duyên’, đến cái bóng của ‘duyên’ hắn cũng chưa từng được thấy.
Đợi nữa đợi mãi, Hình Ứng Chúc cũng đã bắt đầu thấy mùi vị, thầm nghĩ tám phần là bị lừa rồi.
Duyên với chẳng không duyên gì, chẳng qua là lấy đại một cái cớ thôi.
Thế là từ đó về sau, Hình Ứng Chúc quẳng chuyện này ra sau đầu, chẳng nghĩ tới nữa.
Hắn một thân một mình lang thang khắp nhân gian, cực khổ tìm kiếm nhiều năm nhưng chẳng tìm được gì.
Nhưng vừa mới đây, đột nhiên hắn lại nhớ ra chuyện này.
Gần đây thường xuyên xảy ra chuyện kì lạ.
Thịnh Chiêu lại không hiểu sao đúng lúc chạy tới trước mặt hắn —— hơn nữa tới thì cũng tới đi, đằng này còn khiến Hình Ứng Chúc phát hiện ra bản thân có khả năng kì lạ liên quan đến linh dị thần quái.
Hình Ứng Chúc đã thất vọng nhiều lần, bây giờ đột nhiên gặp gỡ một điều bất thường, theo bản năng cảm thấy hoài nghi.
—— chẳng lẽ đây là một cái bẫy, hắn nghĩ..