Không khí trong yến hội có chút căng thẳng, không còn ai mời rượu xung quanh như vừa rồi nữa.
Một lát sau, Văn Thanh Từ nhẹ nhàng buông chén trà xuống, xoay người nói với thái giám phía sau: "Đêm lạnh nhiều sương, Vũ đại nhân uống hơi nhiều, phiền đưa ông ấy về phủ trạch trước đi.
”
Giọng điệu của y hết sức bình tĩnh, trong lúc nói chuyện vẫn mỉm cười.
Hai tiểu thái giám không hề nghi ngờ vội vàng tới đỡ người, rời khỏi ngự hoa viên.
Vũ Quan Lâm từng nhắc nhở Văn Thanh Từ, thân là thái y nhất định phải rời xa chính trị.
Lão thái y vẫn luôn thực hành nguyên tắc này, không liên quan gì đến chuyện lộn xộn trong yến tiệc.
Vũ Quan Lâm không phải là mục tiêu của bất luận kẻ nào nên dễ dàng rời khỏi nơi này.
Văn Thanh thở phào nhẹ nhõm, tầm mắt không tự chủ được lướt qua đám đông trong yến tiệc tìm kiếm bóng dáng Tạ Bất Phùng.
Giây tiếp theo cách đó không xa đột nhiên truyền đến âm thanh khó chịu, lò bác sơn bằng đồng cao một người không biết bị ai đó đụng ngã, lư hương lớn ngã ầm ầm xuống đất, tro hương bay tứ tung, mây khói lượn lờ.
Từng tiếng động lạ bắt đầu vang lên trong bữa tiệc, ba năm giây sau toàn bộ đèn đồng và lư hương đồng loạt đổ xuống đất.
Chỉ còn lại những chiếc đèn sông đung đưa theo dòng nước gợn lăn tăn, vẫn còn chút ánh sáng lờ mờ.
Tất cả mọi thứ trong ngự hoa viên đều ẩn sau làn khói.
Bóng tối mang tới sự hỗn loạn.
Tiếng trầm đục khi chiếc bàn dài đổ xuống đất trộn lẫn với tất cả các loại tiếng la hét.
Triều thần quần áo sáng sủa quyền quý ném hết thể diện sang một bên, hoặc là lớn tiếng kêu cứu, hoặc là chạy ra khỏi ngự hoa viên, chẳng mấy chốc yến hội đã biến thành một mớ hỗn độn.
Trong đó có Dịch Quán Hiên mặc quan phục màu đỏ bởi vì quá mức nổi bật, cũng trở thành mục tiêu công kích hàng đầu của thích khách.
Người hắn run rẩy như cái sàng, hàm răng trên dưới không ngừng lập cập, hắn vừa dùng tứ chi tránh né ám sát, vừa tìm kiếm khu vực an toàn.
Trong lúc kinh hoảng Dịch Quán Hiên ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng màu vàng tươi sáng cách đó không xa.
Tạ Chiêu Lâm đã sớm có chuẩn bị, đang rời đi dưới sự bảo hộ của thị vệ, trên người không lộ ra nửa phần bối rối.
"Bệ hạ! Bệ hạ——" Nhìn thấy lão, Dịch Quán Hiên như nhặt được cọng rơm cứu mạng, hét lớn một tiếng, nhanh chóng chạy đến chỗ của hoàng đế.
Một giây sau, Tạ Chiêu Lâm rốt cục mỉm cười nhìn về phía hắn.
Vẻ mặt của hoàng đế vẫn như thường lệ, trong lòng Dịch Quán Hiên lập tức bừng lên hi vọng.
Hắn không khỏi tăng nhanh tốc độ, thẳng hướng hoàng đế mà đi.
Nhưng mà chưa đợi hắn tới nơi, Tạ Chiêu Lâm bỗng nhiên xoay người, như thể không nhìn thấy hắn, trực tiếp rời khỏi nơi này.
Từ đầu đến cuối, Hoàng đế đều không thèm để ý tới vương cung quý tộc, thậm chí cốt nhục huyết thân một cái.
Như những người này căn bản không tồn tại…
Dịch Quán Hiên không khỏi bủn rủn chân tay, ngồi phịch xuống đất.
Sau tiếng thét chói tai vang lên, Văn Thanh Từ lập tức đứng dậy, nắm chặt ngân châm giấu trong ống tay áo.
Xuyên qua làn khói mù mịt, Văn Thanh Từ nhìn thấy —— cách đó không xa hiện ra ánh sáng trắng, vài bóng người đang lao về phía y.
Trí nhớ cơ bắp của cơ thể này còn cường đại hơn y nghĩ, ngay khi nhận ra nguy hiểm sắp đến gần, Văn Thanh Từ ném mạnh ngân châm trong tay về phía trước.
Cây kim dài xuyên qua làn khói đâm thẳng vào ấn đường của người tới.
Nương theo một tiếng giòn vang, đầu kia của sương mù truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
Ngân châm của Văn Thanh Từ có một châm thành công đâm vào người, còn có hai châm khác bị trường kiếm ngăn lại.
Mấy người kia tựa như không ngờ Văn Thanh Từ đã có chuẩn bị từ lâu, bọn họ sững người một lát rồi mới hoàn hồn tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng lúc này Văn Thanh Từ đã tìm được thời cơ chạy về nơi khói dày đặc nhất.
Trong lúc hỗn loạn Văn Thanh Từ nhìn thấy, mấy người muốn giết mình dường như mặc áo giáp mềm của cấm quân.
Con nối dõi hoàng thất tiền triều rất ít, lại xuất hiện không ít hoàng đế vô tâm đối với chuyện chính sự.
Bởi vậy thế lực của quý tộc cũng cực kỳ lớn mạnh.
Trong bối cảnh này, tiền triều để lại nhiều chính sách có lợi cho quý tộc gây ra hậu hoạn vô tận.
Ví dụ như chức ngự tiền thị vệ chỉ có thể do con cháu quý tộc đảm nhiệm, các vị thống lĩnh cấm quân trong cung Thái Thù, rất nhiều người cũng do quý tộc đề cử tới.
Để bên cạnh giường há có thể ngủ say?
Đây cũng là một trong những nguyên nhân sau khi đăng cơ Tạ Chiêu Lâm cực kỳ bất an, nóng lòng muốn diệt trừ thế lực quý tộc.
......! Nếu Hoàng đế điều tra kỹ lưỡng thì chẳng tới mấy ngày, những người này sẽ bị cách chức, thậm chí đưa vào đại lao với đủ loại lý do khác nhau.
Từ quan điểm này, hôm nay đích thực là thời cơ tốt để mưu phản.
Các quý tộc đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu, chỉ là đến hôm nay...!Cuộc đối thoại trên xe ngựa mới làm cho bọn họ hạ quyết tâm.
Văn Thanh Từ cắn chặt răng, cố gắng phân biệt phương hướng trong làn khói, tìm kiếm bóng dáng Tạ Bất Phùng.
Kể từ khi xuyên sách, y đã chuẩn bị tất thảy.
Mà hiện tại, tuy rằng Văn Thanh Từ đã hạ quyết tâm muốn nghĩ cách rời khỏi nơi thị phi này, nhưng lỡ như không thành công thì y vẫn phải ở đây đối mặt với Tạ Bất Phùng.
Huống chi, nếu sau khi xuyên sách y không làm rối tung cốt truyện, chuyện hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra.
Tạ Bất Phùng cũng sẽ không gặp phải hiểm cảnh như vậy.
Vô luận từ góc độ nào, y cũng không thể bỏ lại thiếu niên vào lúc này.
Không đợi Văn Thanh Từ tìm được Tạ Bất Phùng, y đã nhìn thấy——
Cuối dòng suối dài, Lan phi được thị vệ đến hộ giá bao quanh, đang gian nan rời khỏi bữa tiệc dưới sự dìu dắt của Minh Liễu.
Bất tri bất giác, cái thai của Lan Phi càng ngày càng lớn, đã đến giai đoạn gần cuối kỳ mang thai.
Hôm nay mặc cung trang phức tạp, di chuyển lại càng bất tiện.
Trong lúc cuống quít Lan phi không để ý có một lư hương nằm ngang dưới chân mình, còn có cái cán dài ở ngay trước mặt.
"Coi chừng!" Văn Thanh theo bản năng nhắc nhở, trái tim cũng treo cao lên.
Nhưng mà y vừa la lên thì bị dị âm chung quanh cắn nuốt, không có truyền đến bên tai đối phương.
Lan phi lập tức mất đi thăng bằng, nặng nề ngã xuống phía dưới.
Minh Liễu kinh hô một tiếng, tiếp theo khom lưng muốn kéo Lan phi lên.
......!Lúc này phụ nữ mang thai mà bị người ta kéo mạnh thì còn nguy hiểm hơn cả ngã.
Văn Thanh Từ đành bất chấp tất cả, lập tức đi về phía nàng.
"Đừng gấp!" Cánh tay Văn Thanh Từ nặng nề đặt trên cánh tay Minh Liễu, cắt đứt động tác của đối phương.
Y thật cẩn thận nâng Lan phi dậy, đồng thời hỏi nàng: "Nương nương có cảm thấy không khỏe không? ”
Lan phi kinh hồn chưa định: "Không...!Không có..."
"Đỡ nương nương cho tốt, chú ý dưới chân, đi nhanh đi." Văn Thanh Từ lập tức xoay người dặn dò Minh Liễu, “Nơi này khói nhiều, cố gắng lấy khăn tay che miệng mũi.”
Nói xong, Văn Thanh Từ chuẩn bị rời đi.
"Được!" Minh Liễu cuống quít gật đầu, đỡ Lan phi.
"Chờ một chút ——" Lúc này, Lan phi hoàn hồn theo bản năng gọi y lại, "Văn thái y đi cùng bản cung đi thôi! ”
Thị vệ bên cạnh Lan phi đều là người mà nàng tin tưởng.
Trên lý thuyết mà nói, bây giờ đi theo Lan phi rời khỏi nơi này hẳn là lựa chọn an toàn nhất.
Nhưng Văn Thanh Từ khước từ lời mời của nàng.
"Không cần, người đi trước đi." Sau khi nói xong, y lập tức xoay người, nhón chân đi về phương hướng ngược lại.
Văn Thanh Từ nhớ rõ, Tạ Bất Phùng ngồi ở cuối trường yến.
Khói trên suối là nhạt nhất, y dứt khoát đi xuống theo dòng tìm kiếm tung tích thiếu niên.
Trong lúc khủng hoảng, tiềm năng của con người sẽ được kch thích hoàn toàn.
Đến khi Văn Thanh Từ nhận ra thì mũi chân của y đã giẫm lên đèn sông.
Đèn lồ ng sông hình hoa sen khẽ đung đưa, chống đỡ vững chắc cho y.
Bóng dáng màu xanh nhạt không dừng lại dù chỉ là nửa khắc, đi thẳng về phía cuối dòng suối.
Kẻ hành thích mặc cùng một áo giáp mềm với thị vệ hộ giá, địch ta khó phân, ngự hoa viên loạn thành một đoàn.
Văn Thanh Từ liếc mắt nhìn thấy nhị hoàng tử đã được thị vệ hộ tống, rời khỏi Ngự hoa viên.
Mà ngay cả Tam hoàng tử, cũng được Uyển Chiêu Dung túm cổ tay ra ngoài theo thái giám.
Chỉ có Tạ Bất Phùng, rõ ràng hắn cũng là hoàng tử, nhưng lại giống như không tồn tại, bị mọi người vứt bỏ…
Đâu chỉ là hôm nay.
Mười sáu năm qua chẳng phải tất cả ngày đêm đều trôi qua như vậy sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Văn Thanh Từ không khỏi phẫn nộ.
Nếu như nói ngay từ đầu y là vì mình mới quyết định đi tìm Tạ Bất Phùng.
Thì hiện tại có một ý nghĩ khác xuất hiện trong lòng như chồi xuân, nhanh chóng lớn lên rồi lan rộng.
Tìm được Tạ Bất Phùng, ít nhất để cho thiếu niên biết, hắn không có bị mọi người vứt bỏ, lãng quên.
Gió đêm hiu hiu, thổi tan mây khói.
Văn Thanh Từ cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Theo nguyên tắc nhổ cỏ tận gốc, thân là hoàng tử Tạ Bất Phùng cũng là một trong những đối tượng ám sát của bọn họ.
Không được bảo hộ như các hoàng tử khác, bên cạnh Tạ Bất Phùng chẳng có ai dù chỉ là một hộ vệ.
Thích khách bao vây Tạ Bất Phùng như một con cá mập ngửi thấy mùi máu tươi.
Thiếu niên thì không biết đoạt được một thanh trường kiếm ở đâu, lúc này đang nắm chặt trong tay.
Đầu trường kiếm còn đang nhỏ máu, tay Tạ Bất Phùng bất giác run rẩy.
Dáng vẻ của hắn trông có hơi chật vật, thế nhưng sát ý trong đôi mắt màu hổ phách lại chẳng hề ít đi.
Tạ Bất Phùng như một con sói lần đầu tiên trong đời nếm thử vẻ đẹp đẫm máu trong cuộc săn lùng.
Cho dù đầy thương tích, cũng không thể gạt đi khát vọng giết chóc của hắn.
Giết đi.
Giết họ đi.
Chiếc chân nến đổ xuống không biết từ lúc nào đã thắp sáng một mảnh cỏ nhỏ, chiếu sáng cả góc đường.
Trường kiếm chém mạnh vào lưng Tạ Bất Phùng để lại một vết máu dài trên cơ bắp màu mật ong nhạt.
Thiếu niên bỗng nhiên rũ mắt nở nụ cười, sau đó lấy công làm thủ như trước, hoàn toàn không để ý đến những thanh trường kiếm đang lao về phía mình, lần lượt đâm người đối diện như bị quỷ nhập.
Tự thương một ngàn, thương địch tám trăm cũng không tiếc.
Tạ Bất Phùng mình đầy thương tích, lễ phục hoàng tử màu đen đã hoàn toàn bị máu tươi làm ướt.
Nhưng ý cười trên mặt hắn vẫn chưa dứt.
Trong mắt thích khách mặc quần áo thị vệ phía đối diện lộ ra vài phần sợ hãi.
Bọn họ liếc mắt một cái, đồng loạt thu kiếm trở về: "Đi! ”
Kiếm trong tay bọn họ đều tẩm độc, chẳng những không có thuốc giải mà còn phát tác cực kỳ nhanh.
Tạ Bất Phùng đã bị chém rất nhiều kiếm, chết chỉ là vấn đề thời gian, tiếp tục dây dưa với hắn ở đây cũng vô ích.
Tất cả những điều này xảy ra trong khoảnh khắc.
Cuối dòng suối dài đã yên tĩnh lại, Tạ Bất Phùng gian nan nhấc kiếm lên, bắt chước những người vừa rồi, tự khoét vết thương của mình, cố gắng cắt bỏ phần thịt bị nhiễm độc.
Nhưng một giây sau, tay hắn mất đi sức lực, thanh trường kiếm rơi xuống đất, nọc độc trong kiếm kia bắt nguồn từ nọc rắn.
Không lâu sau khi bị đâm, độc tố bắt đầu ăn mòn dây thần kinh của người bị thương.
Lúc này Tạ Bất Phùng chẳng những tê liệt tay chân, vả lại cảnh vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ từng chút một.
"Khụ khụ khụ..."
Thiếu niên ho ra một búng máu, Tạ Bất Phùng quỳ một gối dưới mặt đất, gian nan khó khăn chống đỡ cơ thể bằng khuỷu tay.
Rõ ràng chết đến nơi rồi nhưng hắn vẫn nở nụ cười.
Quả nhiên.
Đến chết mình cũng chỉ có một mình.
Nhưng chết ở hoàng cung vào ngày Hoàng đế phong thiện, tìm vận xui cho mọi người cũng không tệ.
Cánh tay Tạ Bất Phùng không còn có thể chống đỡ hắn được nữa, cả người hắn rốt cục nặng nề ngã xuống bãi cỏ.
Thiếu niên có chút mê mang nhìn lên bầu trời.
Đêm nay không có trăng, chỉ có dải ngân hà ngàn dặm.
Tầm nhìn của hắn bắt đầu mờ đi, đảo mắt ngân hà cũng hóa thành những điểm sáng loang lổ.
Mí mắt Tạ Bất Phùng dần dần nặng trĩu...!Đầu yếu ớt gục xuống bãi cỏ.
Ngọn lửa nhảy không ngừng, sắp đốt cháy một góc quần áo của hắn.
Tạ Bất Phùng chôn sâu sự kỳ vọng mơ hồ đó vào sâu trong trái tim mình.
Hắn biết, mình hẳn là nên nhắm mắt lại.
Trong lòng thiếu niên là sự im lặng chết chóc, thậm chí ngay cả tuyệt vọng cũng không thể nói ra.
Kết thúc rồi.
Tất cả kết thúc rồi…
Tạ Bất Phùng không khỏi cười tự giễu rồi từ từ nhắm mắt lại.
......
"Điện hạ!"
"Tạ Bất Phùng, tỉnh lại ——"
Những ngôi sao đổ xuống khắp bầu trời, nhưng chúng vẫn không sánh được với ánh sáng le lói trên người y.
Thái y áo xanh từng bước sinh liên, lội nước mà đến.
(Bộ Bộ Sinh Liên là kỹ năng khi đi như có hoa sen nở rộ ở dưới chân)
Ngọn lửa bùng cháy dưới đất thắp sáng đôi mắt đen kịt kia, còn có một chút chu sa giữa mi tâm.
Giờ phút này y đích thật là thần linh giáng thế.
"Trước đừng ngủ, ngoài mê man ra thì còn có cảm giác nào khác không?" Trong lúc nói chuyện, Văn Thanh Từ đã đi tới, nửa quỳ dưới mặt đất nhẹ nhàng đỡ Tạ Bất Phùng.
“......!Ngươi trúng độc rồi.
"Cuối cùng, y cau mày nói.
Hồi nãy lúc đánh nhau Tạ Bất Phùng đã nghe được nguồn gốc và uy lực của độc dược này từ đáy lòng mấy người kia.
"Khụ khụ khụ khụ.
Ngươi đi đi thôi, "Tạ Bất Phùng không biết lúc này rồi mà hắn còn nở nụ cười, "Độc này.
Khụ khụ, phát tác rất nhanh, cũng không có thuốc giải...!Khụ khụ, sao ngươi không cho ta một kiếm...!Giúp ta chấm dứt sự chật vậy này."
Rõ ràng sắp chết, nhưng Tạ Bất Phùng lại cảm thấy cả đời mình cũng chưa bao giờ vui vẻ, thỏa mãn như bây giờ.
May mà hắn không bị Văn Thanh Từ bỏ rơi.
Cho dù chỉ là bởi vì đối phương chỉ có hắn là "hàng thí nghiệm" mà thôi...!Tạ Bất Phùng cũng rất vui vẻ trước sự dịu dàng này.
“......!Cám ơn.
"Trầm mặc một lát, Tạ Bất Phùng rốt cục cũng thả lỏng nói ra hai chữ này.
"Điện hạ nói nhảm gì thế?" Độc tố ăn mòn thần kinh thiếu niên, trong lúc hoảng hốt giọng của Văn Thanh Từ mơ hồ như ở chân trời xa xôi, "Ngài đừng quên ta là ai, trên đời này sao có độc ta không giải được chứ? "Vẫn là sự dịu dàng đó.
Tạ Bất Phùng khẽ nở nụ cười, hắn đang muốn phản bác, nhưng trong lúc hoảng hốt nhớ ra ——
Dược nhân.
Văn Thanh Từ là dược nhân!
Máu của y chính là thuốc giải hữu dụng nhất trên đời này.
_______________
Edit: Dạo này tui vớ đc bộ kinh dị vô hạn lưu, mải cày bỏ bê quá trời =))).