Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa

chương 67: c67: những ngày cuối đời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy tòa kiến trúc của Thái y thự bị hư hại nghiêm trọng trong cung biến, Tạ Bất Phùng hạ lệnh phong toả nơi này, di dời toàn bộ Thái y thự đến một đầu khác của cung Thái Thù.

Ngoại trừ cung nữ quét dọn định kỳ thì không ai được vào bên trong.

Thái y thự vốn ở góc hoàng thành, lần đầu tiên trở nên tĩnh lặng, nhưng cũng không hẳn là tĩnh mịch.

Mỗi đêm, đều sẽ có một chiếc đèn lồ ng chiếu sáng lối đi từ ngự thư phòng tới Thái y thự.

Tạ Bất Phùng không ở trong điện Nghi Quang hết sức xa hoa, mà hàng đêm vẫn ngủ trong gian phòng nhỏ chật chội sau tiểu viện Thái y thự.

Hắn không hề chạm vào giường Văn Thanh Từ, mà vẫn nằm trên ghế dài gần cửa như trước.

Bóng đêm dần tối, thiếu niên nằm nghiêng trên giường vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ.

Tạ Bất Phùng không khỏi đưa mắt nhìn lên bình phong cách đó không xa, sau đó chậm rãi nheo mắt lại.

Khung cảnh trước mắt trở nên mờ ảo, ánh trăng lọt vào trong phòng theo khe hở trên cửa sổ, chiếu sáng từng đường nét hoa văn trên bình phong.

Văn Thanh Từ luôn luôn ngủ say, mà ngay cả tiếng hít thở cũng nhẹ đến khó có thể nghe thấy.

Trong thoáng chốc, Tạ Bất Phùng lại sinh ra ảo giác -- lúc này hết thảy đều còn chưa xảy ra, đêm nay chẳng qua là một trong ngàn vạn đêm bình thường.

Hoặc có thể những ngày vừa qua chỉ là một cơn ác mộng.

Giờ phút này, Văn Thanh Từ đang nằm ở trên giường sau bình phong an tĩnh nghỉ ngơi... Hắn chỉ cần đứng dậy, vòng qua bình phong là có thể thấy y lần nữa.

Trong đêm đen yên tĩnh đến cực hạn này, tất cả dường như đều trở về quá khứ.

Chuyện Tạ Bất Phùng ở luôn trong Thái y thự trở thành bí mật đầu tiê, người trong cung Thái Thù đều giữ kín như bưng.

Nhưng lại không giống như là bí mật, dù sao bản thân tân đế Vệ triều chưa từng có ý giấu diếm.

Đảo mắt, "Bí mặt cung đình" như bông tuyết bay tới Ung Đô, lại qua Ung Đô truyền khắp cả nước.

Cùng đi xuôi nam, còn có thuyền rồng chở quan tài.

Quan tài của Văn Thanh Từ dừng ở ngoại ô Tùng Tu phủ, cuối cùng được chôn cất ở đây. Hết thảy trông như bụi bặm đã lắng xuống, thật tình không biết từ mấy ngày trước, Tống Quân Nhiên đã thừa dịp đêm khuya phái thuyền tới đón người trước.

Hoàng oanh kêu vang, liễu xanh đung đưa, gió nhẹ hiu hiu, sóng nước dập dờn cuốn theo hương hoa nhàn nhạt vào trong phòng.

Ung Đô còn là rét đậm, nhưng trong Thần Y cốc lại bốn mùa như xuân.

Ánh mặt trời ấm áp như một tầng lụa mỏng, mềm mại đắp lên cơ thể làm cho người ta buồn ngủ.

"...... Ôi, đã lâu vậy rồi, sao Nhị cốc chủ còn chưa tỉnh lại. "Dược phó cùng Tống Quân Nhiên từ Ung Đô trở lại Thần Y cốc vừa tưới hoa, vừa lo lắng hỏi.

Tống Quân Nhiên rút ngón tay khỏi cổ tay Văn Thanh Từ: "Y gặp ác mộng."

"Ác mộng à, "Dược phó tựa như nghĩ tới gì đó thở dài một hơi," Ta nhớ từ nhỏ Nhị cốc chủ đã hay gặp ác mộng."

Tống Quân Nhiên dừng một chút không nói gì, xoay người sửa sang lại hòm thuốc.

Trầm mặc hồi lâu mới thở dài một hơi nói: "Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước nên nghe lời cha, không cho đệ ấy học y."

Trong lời nói của Tống Quân Nhiên, có vài phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, còn có một chút hối hận khó có thể phát hiện.

Văn Thanh Từ quả thực đang gặp ác mộng, đúng như lời Tống Quân Nhiên nói.

Y thấy những chuyện đã xảy ra ở đây trong quá khứ, khác với những giấc mơ hỗn loạn trước đây, giấc mơ này của Văn Thanh Từ lần này đặc biệt rõ ràng. Thậm chí làm cho y sinh ra ảo tưởng mình và nhân vật chính trong giấc mơ là cùng một người.

- Lão Cốc chủ coi nguyên chủ như là con của mình, thậm chí đến mức cưng chiều, nhưng vẫn không chịu cho y học y.

Tuy rằng Cốc chủ chỉ có Tống Quân Nhiên là đồ đệ duy nhất trên danh nghĩa, nhưng những dược phó còn lại trong Thần Y cốc cũng sẽ được học y thuật.

Trong Thần Y cốc có một gian học đường, mỗi một buổi sáng lão cốc chủ đều sẽ ở đây giảng bài, không bao giờ che giấu bí mật của mình.

"... Cây mào gà tử, vị đắng, hơi mát, bổ quyết âm can kinh*, có công dụng thanh nhiệt trừ độc gan, tăng thị lực, giải cảm." Giọng của lão cốc chủ xuyên thấu qua cửa sổ, truyền ra ngoài học đường, nói xong ông đột nhiên dừng một chút, tiếp theo đề cao âm lượng," Văn Thanh Từ! Đi ra, không được trốn ở bên ngoài nghe lén."

(quyết âm can kinh: bắt đầu từ ngón chân cái, chạy lên dọc theo mặt trong của đùi đến vùng đáy chậu, nơi nó uốn quanh cơ quan sinh dục ngoài và đi lên phía trên. bụng dưới)

Nghe vậy, dược phó trong học đường đồng loạt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Văn Thanh Từ mặc áo dài màu nhạt, cầm quyển sách từ ngoài cửa sổ đứng lên.Không biết y đã làm ổ ở chỗ này bao lâu, lúc đứng dậy còn lảo đảo vì tê chân, vẻ mặt không cam lòng.

"Trở về gian phòng của con đi, chép xong cuốn sách ta đưa cho con lần trước chưa?"

"...... Chưa." Nghĩ đến những cuốn sách chưa đụng đến tích tụ trong phòng mấy tháng, nguyên chủ rối rắm nửa ngày lắc đầu.

"Vậy còn không mau trở về làm chuyện chính của con đi?"Lão cốc chủ cúi đầu nhìn thoáng qua y thư, ho khan hai tiếng rồi nói, "Chép sách xong thì đi nghỉ, chạy đến đây có ý nghĩa gì?"

Dược phó trong học đường nhao nhao ném ánh mắt cực kỳ hâm mộ về phía Văn Thanh Từ.

Thần Y Cốc là một tổ chức giang hồ tương đối khép kín, dược phó đều là đời đời gia truyền.

Lúc này tuổi trung bình của những dược phó nghe giảng trong học đường, chỉ tầm mười một mười hai tuổi.

Bọn họ đang ở độ tuổi không thể tĩnh tâm, không có ngoại lệ đều là bị cha mẹ ép buộc tới nơi này nghe giảng.

Văn Thanh Từ vào Thần Y Cốc đã hơn một năm, cảnh tượng như ngày hôm nay sẽ xảy ra vài lần mỗi tháng, mọi người đã tập mãi thành thói quen.

Bị lão cốc chủ răn dạy vài câu qua cửa sổ, Văn Thanh Từ rốt cục không tình nguyện rời khỏi đây. Tiếp theo đi tới bên dòng suối nhỏ, ngồi trên bãi cỏ cầm sách vở viết viết vẽ vẽ.

Mẫu thân Tống Quân Nhiên chỉ sinh một đứa con là hắn rồi qua đời, lão cốc chủ cũng vẫn không có tái hôn. Bởi vậy hắn không có huynh đệ tỷ muội làm bạn lớn lên, đối với "sư đệ" Văn Thanh Từ đột nhiên xuất hiện này luôn luôn nhiệt tình.

"Thanh Từ, sao đệ lại chạy đến đây?" Tống Quân Nhiên nhỏ mới hái thuốc từ ngoài cốc trở về, liếc mắt một cái là thấy được y, tiếp theo bước nhanh chạy tới.

Tuy tuổi của Tống Quân Nhiên lớn hơn tuổi của Văn Thanh Từ một chút, nhưng lúc này vẫn đang trong thời kỳ trẻ con tròn lủm như y.

Hắn ném công cụ hái thuốc sang bên cạnh, ngồi bên cạnh Văn Thanh Từ tò mò nhìn đồ vật trong tay đối phương.

Tống Quân Nhiên không kìm được xoa xoa đầu sư đệ, tiếp theo tán thưởng nói: "Đệ đọc nhanh thật đó, có thiên phú hơn ta nhiều, không hiểu nổi vì sao cha lại không chịu cho đệ học y, quỷ keo kiệt."

Thường ngày gặp phải loại tình huống này, có lẽ Tống Quân Nhiên sẽ nói một câu "Đệ muốn học gì, ta dạy đệ là được rồi, tại sao phải tìm ông ấy chứ." Nhưng Văn Thanh Từ tiến bộ rất nhanh, hôm nay hắn không thể không biết xấu hổ nói ra những lời này.

"Chậc, chẳng lẽ là sợ con ông ấy học không lại người khác, sợ mất mặt hay sao?" Từ nhỏ Tống Quân Nhiên đã có tính tình tự do tự tại, có cái gì thì nói cái đó.

Văn Thanh Từ nho nhỏ duỗi lưng, không khỏi nhíu mày than thở: "Không biết lần sau còn lấy lý do gì đuổi đệ ra ngoài."

Nhớ tới mấy lời quá đáng của cha mình ngày xưa, Tống Quân Nhiên cũng không kìm được bật cười.

"...... Đúng rồi sư huynh, đệ có thể hỏi huynh một vấn đề không? "Trước khi đứng dậy, Văn Thanh Từ nhìn Tống Quân Nhiên như chợt nhớ ra điều gì.

Mái tóc đen xinh đẹp tỏa ra màu hạt dẻ nhạt dưới ánh nắng, một nốt ruồi chu sa giữa lông mày làm cho y nổi bật đáng yêu như tiên đồng ngọc tuyết.

Tống Quân Nhiên tuổi nhỏ không khỏi ngẩn ra, hắn bị nhìn có hơi ngượng ngùng, ngơ ngác hỏi một câu: "Cái gì?"

Văn Thanh Từ rất ít khi khách sáo với hắn như vậy.

Văn Thanh Từ len lén nhìn chung quanh, xác nhận không có người khác ở sau, y mới lặng lẽ tới gần Tống Quân Nhiên, nhỏ giọng hỏi: "Nghe nói trong cốc gần đây đang tìm kiếm Dược nhân mới, sư huynh biết đây là thật hay giả không?"

Tống Quân Nhiên sửng sốt, hắn nghĩ nghĩ rồi đáp, "... Đúng, hình như hai ngày trước có nghe cha nói qua."

Mặc dù Thần Y Cốc thường bị người ta nói "vừa chính vừa tà", nhưng dù sao cũng không phải là một tổ chức tà giáo, bọn họ sẽ không ép buộc người khác trở thành dược nhân, lại càng không tham lam mà làm ra một đống lớn dược nhân. Nói chung, Cốc nhiều nhất có hai ba dược nhân đồng thời tồn tại, phần lớn thời gian chỉ có một người.

Đợi hắn qua đời, mới có thể đi tìm dược nhân mới. Lão dược nhân của Thần Y cốc vừa mới qua đời mấy ngày trước.

Lão vừa sinh ra đã bị cha mẹ đưa đến nơi đây, cải tạo thể chất trở thành dược nhân.

Để báo đáp, Thần Y Cốc cũng hoàn thành một tâm nguyện của cha mẹ lão.

Đây cơ hồ là kinh nghiệm chung của các đời dược nhân trong Thần Y cốc, cũng là thói quen ước định thành.

Nhắc tới chuyện thần y cốc có "Dược nhân", cũng là cách đây không lâu Tống Quân Nhiên không để ý lỡ miệng nói cho Văn Thanh Từ nghe.

Nhận được câu trả lời khẳng định của Tống Quân Nhiên, Văn Thanh Từ như có điều suy nghĩ cụp mắt xuống, chậm rãi gật đầu.

" Đệ muốn làm gì? "Tống Quân Nhiên không khỏi cảnh giác.

"Không có gì, không có gì, "Nguyên chủ trong trí nhớ nở nụ cười, y bước nhanh tới bên dòng suối, dùng tay khuấy động dòng nước mát lạnh," Đệ chỉ tò mò mà thôi."

Y giấu đi niềm khát vọng trong đáy mắt.

Tống Quân Nhiên còn nhỏ cũng không nghĩ nhiều, thấy Văn Thanh Từ nghịch nước, hắn cũng bỏ đồ trong tay xuống, theo Văn Thanh Từ.

Lúc đó Tống Quân Nhiên không ngờ, ngay buổi tối hôm đó sau khi Văn Thanh Từ nhận được câu trả lời khẳng định đã lẻn vào phòng lão cốc chủ, lén lút uống hết các loại thuốc như "Thiên Từ" chuẩn bị cho dược nhân.

Chờ đến khi lão cốc chủ phát hiện thì đã muộn.

Tống Quân Nhiên chưa bao giờ thấy phụ thân tức giận như thế.

Đêm đó, Văn Thanh Từ bị phạt chép sách mười lần, ba ngày không được ăn cơm, mà bản thân Tống Quân Nhiên thì bị đánh một trận lớn nhất kể từ khi sinh ra.

"Tống Quân Nhiên con biết con làm như vậy là hại nó không!" Lão cốc chủ nghiến răng nghiến lợi nói, "Trở thành dược nhân? Dược nhân dễ làm lắm ư?"

Ông không ngờ Văn Thanh Từ lại mượn "Trở thành dược nhân", đến trao đổi với mình, để mình dạy y học y.

Hơn nữa còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: mình muốn đạt được "thuốc chữa bách bệnh".

Một khắc kia, lão cốc chủ thế mà đọc được sự điên cuồng trong mắt một đứa trẻ.

Khi đó, Tống Quân Nhiên không hiểu tại sao cha mình lại nhất quyết muốn Văn Thanh Từ tránh xa con đường học y như vậy, lại càng không hiểu vì sao Văn Thanh Từ lại si mê y học tới thế.

Tống Quân Nhiên bị giáo huấn một trận, trong lòng cảm thấy bất mãn, "Cái này cũng do cha không chịu dạy đệ ấy!"

" Ôi...... "Lão cốc chủ nặng nề thở dài một hơi, vẻ mặt mệt mỏi ngồi xuống.

Thật ra ông hiểu được ý nghĩ của Văn Thanh Từ, cũng biết đứa nhỏ này không phải đang đùa với mình.

Văn Thanh Từ thật sự cảm thấy nếu như mình có được cái gọi là "thuốc chữa bách bệnh" thì những người đó... có thể sẽ thoát khỏi cái chết.

Hơn nữa ông cũng biết chấp niệm học y của Văn Thanh Từ sâu tới cỡ nào, nhưng chấp niệm này lại khiến ông cự tuyệt thỉnh cầu học y của đứa nhỏ kia vô số lần.

"Chấp niệm của đứa nhỏ này quá sâu, hiểu biết quá nhiều, đến cuối cùng chỉ sợ sẽ hại chính mình," Nhớ tới đứa nhỏ quỳ gối bên ngoài cốc cho đến khi té xỉu cũng không chịu bỏ cuộc, lão cốc chủ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn chậm rãi lắc đầu nói, "Quên đi quên đi, đây đã là mệnh..."

"Nghiệp chướng, thật sự là nghiệp chướng, "Lão Cốc chủ đứng ở ngoài cửa sổ, nhìn về phía Tùng Tu phủ, cuối cùng trầm giọng nói,"...... Đây đều là ta nợ nó, nợ tất cả mọi người ở Tùng Tu phủ."

Từ nay về sau, Văn Thanh Từ không chỉ là "đệ tử" trên danh nghĩa của lão cốc chủ nữa, mà giống như Tống Quân Nhiên, ngày ngày đi theo bên cạnh ông học tập.

Khi đó, Tống Quân Nhiên không hiểu cha mình nói "chấp niệm quá sâu" là có ý gì, cũng không hiểu tại sao cha mình không cho Văn Thanh Từ học y.

Nhưng hắn mơ hồ nhận ra, có thể vì lời nói của hắn mà vận mệnh của Văn Thanh Từ đã thay đổi.

……

Tống Quân Nhiên và Văn Thanh Từ đang mê man đồng thời nhớ tới chuyện cũ này.

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua người đang nằm trên giường. Tống Quân Nhiên luôn cảm thấy chuyện Văn Thanh Từ trở thành dược nhân liên quan tới chuyện mình lắm mồm trước kia, bởi vậy luôn áy náy với sư đệ của mình.

Những năm gần đây, hắn luôn đáp ứng tất cả yêu cầu của Văn Thanh Từ, hoàn toàn đối đãi với y như em ruột.

Ý thức được chấp niệm của Văn Thanh Từ không thể tiêu tan, vả lại biết được y muốn làm cái gì, cũng thử ngăn cản nhưng không có kết quả, đành phải chuyển thành lặng lẽ trợ giúp sau lưng y.

"Cốc chủ cốc chủ!!! "Lúc này, dược phó bên cạnh đột nhiên lớn tiếng ồn ào," Mí mắt Nhị cốc chủ động đậy rồi!"

Trong lúc nói chuyện, hắn gấp đến độ vứt cả bình tưới hoa trong tay sang một bên.

Hắn vừa nói xong, Tống Quân Nhiên rốt cục nhìn thấy, Văn Thanh Từ nằm trên giường khó khăn mở mắt ra từng chút một.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ, theo đó chiếu vào đôi mắt đen láy kia.

Thời gian ngủ quá lâu, Văn Thanh Từ có hơi sợ ánh sáng. Y theo bản năng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gọi người bên cạnh một tiếng: "Sư huynh...... Khụ khụ khụ......"

Không kịp nghĩ nhiều, Tống Quân Nhiên lập tức tiến lên bắt mạch cho Văn Thanh Từ.

Nhìn thấy khung cảnh và rèm giường giống hệt như trong giấc mơ vừa rồi, Văn Thanh Từ mới bất tri bất giác nhận ra, lúc này mình thật sự về tới Thần Y cốc.

Kết thúc rồi.

Chưa kịp cảm thấy may mắn vì sống sót sau tai nạn, lúc này y chỉ muốn biết hiện tại Tạ Bất Phùng như thế nào, mình có đỡ được mũi tên kia cho hắn không.

"Khụ khụ...... Ung...... Ung Đô......"

Văn Thanh Từ ho khan hai tiếng, sau đó là một cơn đau quen thuộc ở ngực và phổi.

Diệu Hằng Đan không phải là thuốc, sau khi hết tác dụng, cơ thể của y lại trở về trạng thái trước kia.

Rõ ràng Văn Thanh Từ chỉ nhắc tới hai chữ "Ung Đô", thế nhưng Tống Quân Nhiên lại thoáng cái hiểu được, Văn Thanh Từ muốn hỏi Tạ Bất Phùng hiện tại như thế nào.

" Hắn rất tốt, "Sắc mặt Tống Quân Nhiên tối sầm," Nhưng đệ thì không tốt lắm. "Giọng điệu của hắn có chút lạnh lùng cứng rắn.

Trái tim của dược phó cũng theo lời của Tống Quân Nhiên mà vọt lên tận cổ họng.

Tống Quân Nhiên vừa bắt mạch, vừa tức giận nói: "Nguyên khí đại thương, trước khi khoẻ lại, đệ phải nằm ở đây, không được đi đâu, nghỉ ngơi cho tốt đi."

"A, đúng rồi, coi như khoẻ rồi cũng phải ngoan ngoãn đợi ở trong cốc cho ta," Tống Quân Nhiên lẩm bẩm một lúc lâu, cuối cùng nói: "Đệ uống một viên Diệu Hằng đan của ta, nó đáng giá hơn cả ngàn vàng, về sau ngay ở lại trong cốc chế thuốc cho đến khi bổ sung đủ tiền cho ta mới thôi."

Dược phó không khỏi mở to hai mắt...... Từ khi nào Cốc chủ trở nên nhỏ mọn như thế?

Gió nhẹ kéo theo một đóa hoa dại màu lam không biết tên rơi vào mái tóc của Văn Thanh Từ.

Trước khi Văn Thanh Từ kịp hỏi gì đó, Tống Quân Nhiên bỏ lại một câu "Nghỉ ngơi cho tốt" rồi kéo theo dược phó rời khỏi đây.

Thần Y cốc quá mức ấm áp, hương hoa nồng đậm, thúc giục Văn Thanh Từ khiến Văn Thanh Từ lại chìm vào giấc ngủ sâu——

Chạng vạng tối, Tạ Bất Phùng rời khỏi cung Thái Thù, đi về phía đại lao hình bộ. Phòng giam này cũng được xây dựng từ thời tiền triều như cung Thái Thù, tổng cộng ba tầng kiến trúc, có hai tầng chôn sâu dưới lòng đất.

Bên trong đại lao Hình bộ tối tăm ẩm ướt, chất lỏng sẫm màu thỉnh thoảng rỉ ra trên bức tường làm từ những tảng đá khổng lồ ở hai bên, không rõ là nước hay máu.

"Cứu mạng... Cứu mạng..." Chính giữa tầng dưới cùng của đại lao, một nửa cơ thể Hằng Tân Vệ bị trói trên cột đã lộ ra xương trắng.

Gã dùng chút sức lực cuối cùng khẩn cầu: "Ngô hoàng vạn tuế... Bệ hạ, bệ hạ xin, xin cho ta một cơn đau, thống khoái đi..." Nói xong lại phát ra một tiếng thét chói tai thảm thiết.

Ngay cả đao phủ đang hành hình cũng không ngừng run rẩy.

"Sao không tiếp tục, "Tạ Bất Phùng ngồi ở giữa phòng giam phê sửa tấu chương cũng không nâng mí mắt lên," Ba ngàn đao, thiếu một đao sẽ bổ sung sang ngươi."

Giọng điệu Tạ Bất Phùng vô cùng thờ ơ, thậm chí còn mang theo vài phần ý cười, nhưng khi giọng nói lọt vào tai mọi người trong phòng giam lại đáng sợ như tiếng đòi mạng của ác quỷ.

"Vâng...... bệ hạ. "Đao phủ cố nén run rẩy, lại một lần nữa chém đao xuống.

"A......"

Tạ Bất Phùng cười nâng chén trà lên uống một ngụm, giống như đang nghe nhạc, híp mắt hưởng thụ cảnh tượng này.

Nhưng nụ cười kia vẫn không đạt tới đáy mắt, đôi mắt màu hổ phách nhạt, lạnh lẽo như đóng băng.

Mùi máu tanh nồng nặc và những bóng người đẫm máu khiến những Hằng Tân Vệ làm phản khác đang bị giam ở đây không khỏi nôn mửa.

Cũng bị giam trong phòng giam khổng lồ này, còn có Tạ Chiêu Lâm vẫn đang bị lấy máu, lúc này lão đang hồ ngôn loạn ngữ như điên.

Tạ Bất Phùng cũng không vội xử tử bọn họ, mà ép tất cả bọn họ vào đây hành hình từng người một.

Trước khi hắn đến, đã có một gã Hằng Tân Vệ bị lăng trì xử tử. Trạng thái tinh thần của những người bị giam giữ ở đây cũng đã sụp đổ đến cực hạn.

Ý thức được mình sắp chết, Hằng Tân Vệ vừa rồi còn đang khẩn cầu hắn đột nhiên chửi ầm lên, tựa hồ là muốn mượn phương pháp như vậy chọc giận Tạ Bất Phùng để cầu chết nhanh.

"Ha ha ha ha sớm biết, sớm biết vậy thì lúc trước ông đây nên trực tiếp giết Văn Thanh Từ, nếu không phải tại y, nếu không tại y, ông đây đã sớm giết ngươi!"

Tạ Bất Phùng chậm rãi nheo mắt lại, buông bút son trong tay xuống.

Hằng Tân Vệ bị nhốt ở chỗ này, không biết trong hoàng cung đã xảy ra chuyện gì. Nhưng khoé mắt nhìn thấy sắc mặt đột nhiên thay đổi của Tạ Bất Phùng, gã liền cảm thấy mình đoán chuẩn cái gì đó: "Ha ha ha... Nhưng, nhưng cũng không thiệt!"

Hằng tân vệ kia cắn răng nói: "Khi còn sống Văn Thanh Từ bị lão hoàng đế giam cầm trong hoàng cung ra cũng không ra được, ha ha ha còn, còn chết sớm hơn ông đây."

Giọng nói của gã cứ luôn quanh quẩn trong đại lao Hình bộ trống trải, ý cười trên mặt Tạ Bất Phùng không còn sót lại chút gì.

Hai chữ "khi còn sống" quá mức chói tai.

Như là một thanh trọng kiếm chém thẳng về phía Tạ Bất Phùng.

Hắn vô cùng căm hận hai chữ này.

Hoàng đế thân mặc huyền y đột nhiên đứng lên, bước nhanh đi tới, Tạ Bất Phùng đoạt lấy đao nhỏ trong tay đao phủ, nắm chặt ở trong tay: "... Ngươi nói cái gì?"

Trên người Tạ Bất Phùng tràn đầy sát khí. Nhưng chỉ có chính hắn mới hiểu, nỗi sợ hãi trong lòng hắn lúc này cũng không kém gì Hằng Tân Vệ trước mặt.

Hằng Tân Vệ ý thức được lời mình nói dường như đã k1ch thích Tạ Bất Phùng, gã chỉ cầu chết nhanh, " Ha ha ha, nhất là mấy ngày sau đó, sống trong cái sân không dài mấy thước kia, ha ha ha cả ngày,... Cả ngày đều bị chúng ta nhìn chằm chằm, mọi cử động nằm dưới sự kiểm soát của chúng ta, thật là thống khoái!"

"A, cũng chỉ có muội muội ngu xuẩn của ngươi chạy tới cách cánh cửa nói với y vài câu. Những lúc còn lại...... Ha ha ha, cả tòa cung Thái Thù, người người tránh y còn không kịp!"

Hằng Tân Vệ sắp chết hét lên đau đớn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thẳng đến lúc sắp chết, y cũng chỉ được tự do mấy canh giờ a ha ha..."

Tạ Bất Phùng nhìn gã chằm chằm.

Cô đơn.

Thì ra...... thời khắc cuối cùng của Văn Thanh Từ lại trôi qua trong cô độc.

Thiếu niên chẳng nói gì, nhưng trong mắt của hắn đã là một mảnh tĩnh mịch và sát ý.

Tiếp theo chậm rãi nở nụ cười.

“Lấy một ít nhân sâm cho vào miệng gã."Tạ Bất Phùng nhẹ giọng dặn dò.

"Vâng, bệ hạ! "Ngục tốt lập tức tiến lên, nhét linh dược kéo mạng vào miệng Hằng Tân Vệ.

Nhưng những người ở đây chẳng ai hâm mộ gã, mọi người đều biết nhân sâm ở đây có ý nghĩa gì.

- - Nương theo vô số người thét chói tai đau đớn, một thùng rượu mạnh từ từ đổ xuống cơ thể máu thịt mơ hồ của người nọ.

Cho dù cách xa, mọi người cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi và đau đớn trong cơ thể gã từ sự run rẩy không thể ngăn cản và những tiếng la hét đứt quãng và bị kìm nén.

Tạ Bất Phùng không thèm để ý hình tượng của mình, cho dù bị nói thẳng bạo quân cũng không sao cả, sự tàn nhẫn của hắn trong mắt mọi người còn lớn hơn nhiều so với phụ hoàng hắn.

[Tạ Bất Phùng ngươi, ngươi không được chết tử tế!!]

[...... Ha ha ha chờ ta chết, nhất định sẽ tới đòi mạng.]

Lúc này Hằng Tân Vệ đã đau đến nói không ra lời, trong lòng chỉ có thể ở chửi mắng Tạ Bất Phùng nhiều lần.

Nhưng gã không ngờ, bản thân vừa mới mắng xong một câu, Tạ Bất Phùng liền cười hạ giọng, lặp lại lời này bên tai gã.

Một giây sau, Hằng Tân Vệ kia liền bất động sững sờ tại chỗ.

[Không, không thể nào, sao hắn có thể nghe được tiếng lòng của ta?] Đáy lòng Hằng Tân Vệ tràn đầy sợ hãi.

"Vì sao trẫm không thể nghe được?"

Khi lòng người yếu ớt tới cực điểm, chỉ có thể đem hy vọng ký thác vào quỷ thần giả dối.

Tạ Bất Phùng coi thường những người như thế, nhưng hắn cũng rất giỏi lợi dụng nhược điểm trong lòng người như vậy.

Giọng thiếu niên khàn khàn, hắn cười khẽ một tiếng, kề lưỡi dao lạnh như băng vào miệng vết thương của đối phương nói: "Chẳng phải các ngươi đều gọi trẫm là yêu vật sao?

Tên Hằng Tân Vệ kia trợn tròn mắt, cảm giác sợ hãi đánh úp lại, đầu óc gã trống rỗng, ngay cả mắng chửi cũng ngừng lại.

Không thể nào......

...... Điều này sao có thể?

Tạ Bất Phùng cười giơ tay, đổ hết rượu còn lại xuống.

"A......"

Nương theo thống khổ, Tạ Bất Phùng cười ghé vào tai gã cảnh cáo: " Không biết có bao nhiêu cô hồn dã quỷ chết trong tay trẫm ở bắc địa. Cho dù các ngươi cùng đến, trẫm cũng sẽ khiến các ngươi hồn phi phách tán."

Dứt lời nhẹ nhàng xoay con dao trên đầu ngón tay, đặt nó lên da thịt người trước mắt.

Điên rồ.

Giờ khắc này trên người Tạ Bất Phùng chỉ còn lại hai chữ " điên cuồng."

……

Hành hình đến sáng mới kết thúc.

Ngày hôm đó, tiếng thét thống khổ truyền ra khỏi đại lao Hình bộ, ngay cả dân chúng chung quanh cũng nghe được một hai.

Toàn thân Tạ Bất Phùng đầy máu, cũng không biết bản thân trở lại cung Thái Thù như thế nào.

Cảnh tượng trong đại lao Hình bộ tựa như địa ngục bị hắn ném ra sau đầu. Trong lòng Tạ Bất Phùng, chỉ còn lại một câu không ngừng bồi hồi.

- Đoạn thời gian cuối cùng của cuộc đời Văn Thanh Từ là trải qua trong giam cầm.

Chỉ có Tạ Phu Doãn nói chuyện với y.

Cảm giác bi thương và cô độc nồng đậm, giống như một bàn tay to vô hình, nắm chặt trái tim Tạ Bất Phùng.

Ý niệm điên cuồng như bão tuyết rơi xuống trong lòng hắn, Tạ Bất Phùng cố gắng bình tĩnh lại.

Trước khi Văn Thanh Từ đi, câu nói cuối cùng y nói, lại một lần nữa hiện lên bên tai thiếu niên... thương xót người trước mắt.

Mẫu phi, còn có Tạ Phu Doãn.

Đúng vậy...... Sau khi mình tới Bắc Địa, Lan phi cũng từng giúp mình.

Tuyết lại rơi ở Ung Đô, chẳng tới một hồi đã nhuộm trắng mái tóc đen của Tạ Bất Phùng.

Trên đường cung dài dằng dặc, chỉ có tiếng bước chân của hắn vang vọng liên tục.

Trong thoáng chốc, thiếu niên nhận ra từ nay về sau sẽ không còn ai giúp mình che ô sóng vai trở lại gian phòng ngủ nho nhỏ của Thái y thự như trước nữa.

Tạ Bất Phùng cố gắng hết sức để kìm nén sự điên cuồng trong lòng.

Hắn được những lời nói của Văn Thanh Từ chống đỡ, vào sáng sớm này mang theo một thân huyết khí, xuất hiện ở cung Huệ Tâm.

Đây là tia lý trí cuối cùng của hắn, cũng là hơi ấm còn sót lại mà hắn tìm được của Văn Thanh Từ.

Trong lúc hỗn loạn, hắn cũng không rõ chính mình tới nơi này cụ thể là muốn làm cái gì.

Chỉ có câu nói kia của Văn Thanh Từ còn đang quanh quẩn trong đầu Tạ Bất Phùng như một sợi dây thừng nhỏ, nắm tay hắn như cái xác không hồn, chậm rãi bước vào cung Huệ Tâm.

_________________

Bao giờ mới gặp lại nhaooo ༼⁠;⁠´⁠༎ຶ⁠ ⁠۝ ⁠༎ຶ⁠༽

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio