Hướng Dẫn Sinh Tồn Trong Vương Miện

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Theo lời hướng dẫn viên Kim, diện tích của khu vực chờ rộng bằng cả một tỉnh, nhưng đây chỉ là truyền thuyết, những người ở khu chờ thay đổi hết đợt này đến đợt khác, có rất ít người ở lại trong một thời gian dài, trước mắt vẫn chưa có ai còn ở đây chạm vào rìa của khu vực chờ được, vì vậy tuyên bố này vẫn còn bỏ ngỏ.

Vừa đi, hướng dẫn viên Kim vừa giới thiệu: “Khu vực chờ chia thành ba khu, khu thứ nhất là khu sinh sống, cũng chính là nơi chúng ta đang đứng. Trong khu sinh sống đều là người, không có nhà cửa, không có thức ăn, chỉ có một nhà máy điểm Vinh Dự, cậu có thể kiếm điểm Vinh Dự và nhận thức ăn, vật dụng hàng ngày ở đó, nhưng xung quanh nhà máy điểm Vinh Dự đều có người từ các thế lực lớn canh gác, người mới không thể đến nhận được. Nếu cậu đói thì chỉ có thể lấy điểm Vinh Dự để đổi thức ăn thôi.”

Bốn người nhìn xung quanh, vốn dĩ xung quanh không có ai, nhưng càng đi lại càng có nhiều người, có người đứng, có người ngồi thẳng xuống đất, có người ăn mặc rách rưới, lười biếng không có ý tốt đánh giá mỗi người qua đường.

Địa hình nơi đây rất giống mảnh đất đồng bằng ở cửa thứ nhất. Bởi vì không có vật cản nên có thể dễ dàng nhìn ra xa, Miêu Thắng Nam chỉ vào một tòa nhà cao sừng sững ở đằng xa, “Anh Kim, đó là nhà máy sao?”

Hướng dẫn viên Kim nhìn thoáng qua bên kia, trả lời: “Đúng vậy, lát nữa tôi dẫn mọi người qua xem.”

Triệu Tòng Huy gãi đầu, “Điểm Vinh Dự là tiền tệ ở đây sao ạ?”

Vừa rồi, không cần biết những người đó bán cái gì, đều yêu cầu bọn họ trả bằng điểm Vinh dự, xem ra điểm Vinh Dự khá có giá trị.

Hướng dẫn viên Kim nhìn Triệu Tòng Huy vừa nói chuyện, nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của đối phương, hắn im lặng một giây.

Là một hướng dẫn viên du lịch, hắn có thể nhìn thấy người mới nhiều hơn những người khác. Bất kể những người đó đã trải qua cuộc chiến khốc liệt như nào thì lần đầu tiên đến đây, họ đều mang vẻ mặt sống sót sau tai nạn, nhìn thấy những nhân loại khác sẽ vô thức lựa chọn tin tưởng, chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi cửa thứ nhất.

“Điểm Vinh Dự không chỉ là tiền, mà còn là cái giá của sự sống sót.”

Ngay khi lời này vừa thốt ra, cả bốn người đều ngừng nhìn xung quanh, đồng loạt nhìn về phía hướng dẫn viên Kim. Người sau không hề nói uyển chuyển, theo hắn, nếu muốn sống ở đây thì nên nhìn rõ hiện thực sớm một chút.

“Thời gian ở đây không phải là giờ đồng hồ, ở đây không có khái niệm số , mặt trời mọc nghĩa là một ngày mới, mỗi khi mặt trời mọc, Vương Miện sẽ tự động trừ điểm Vinh Dự. Sau khi mọi người vượt qua cửa thứ nhất, Vương Miện sẽ cho số điểm ban đầu là điểm, nhưng ngay cả khi cậu không ăn uống thì cũng chỉ có thể ở lại đây tối đa ba ngày. Nếu vương miện phát hiện sau khi trừ điểm, điểm Vinh Dự của cậu nhỏ hơn điểm, thì cậu sẽ bị ném vào cửa thứ hai.”

Nói đến đây, hướng dẫn viên Kim lộ ra vẻ mặt khá bất đắc dĩ, “Mặc dù theo quy định thì tôi không thể nói với các cậu về chuyện của cửa thứ hai, nhưng câu này thì vẫn nói được. So với cửa thứ hai, cửa thứ nhất thật sự là nhiệm vụ dễ dàng nhất cho người mới làm quen.”

Không ai ngờ khu vực chờ lại tàn nhẫn như vậy, một lúc sau Du Luân mới hỏi: “Không phải anh nói nhà máy có thể kiếm điểm sao? Chúng ta đi kiếm điểm đi… Chắc không sao đâu.”

Hướng dẫn viên Kim nhún vai, “Đương nhiên. Thật ra cũng khá dễ kiếm, nếu cậu có năng khiếu nghệ thuật, cậu có thể đến nhà máy để gửi tác phẩm của mình. Tất cả tác phẩm đáp ứng tiêu chí nghệ thuật đều có thể gửi, ví dụ như một bài hát, một bức tranh, một bài thơ, một đồ thủ công mỹ nghệ, không có vấn đề gì cả, còn có khiêu vũ, cởi đồ cosplay bức tượng Hy Lạp, miễn là được Vương Miện đánh giá là một tác phẩm nghệ thuật có giá trị, cậu có thể nhận được điểm Vinh Dự.”

Ngẫm nghĩ, hướng dẫn viên Kim lại nhắc nhở: “Đúng rồi, đừng viết luận văn, đừng mang những phát minh nhỏ cậu từng làm. Thứ Vương Quan thích là tác phẩm nghệ thuật, không phải sản phẩm công nghệ loạn tùng phèo.”

Bốn người: “……”

“Ngoài việc gửi tác phẩm, có ba cách để kiếm điểm. Mọi người thường thích trả lời câu hỏi hơn, lúc đầu có thể trả lời sai nhưng một thời gian dài, sau khi get được tính cách và kịch bản của Vương Miện thì sẽ rất đơn giản. Trả lời đúng sẽ được điểm, nhưng nếu trả lời sai sẽ bị trừ thẳng điểm. Những người thông minh nên đi, còn nếu không thông minh, e là chẳng nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai được nữa.”

Bốn người: “……”

“Những người không thông minh thường chọn làm việc bán thời gian, có rất nhiều công việc khác nhau, mỗi ngày nhà máy sẽ đưa ra các nhiệm vụ khác nhau. Tôi sẽ không đi chi tiết về vấn đề này, dù sao cũng giống nhau hết, kiểm tra sức mạnh và độ bền, không yêu cầu kỹ thuật.”

“Công việc bán thời gian được tính theo chất lượng hoàn thành. Điểm tốt nhất là , kém nhất là điểm. Nếu cậu không thông minh, cũng không năng động và không có năng khiếu nghệ thuật, thì chỉ còn cách kiếm điểm cuối cùng.”

Bốn người mở to mắt.

Hướng dẫn viên Kim nở nụ cười thần bí: “Nhặt rác.”

Bốn người: “……”

“Yên tâm! Đây thực sự là việc đơn giản nhất, rác có ở khắp mọi nơi! Chỉ cần cậu nhặt từ sáng đến tối rồi gửi hết cho nhà máy, xui thì được điểm, nếu may mắn nhặt được rác bất thường, nói không chừng sẽ nhận được rất nhiều điểm! Tôi nghe người khác kể rằng có một đứa nhóc may mắn nhặt được một nửa món đồ chơi vải lông, sau đó gửi về nhà máy, Vương Miện đã thưởng cho cậu ta điểm Vinh Dự!”

Miêu Thắng Nam yếu ớt giơ tay lên: “Đồ chơi vải lông ở đây rất quý sao ạ?”

Hướng dẫn viên Kim lắc đầu: “Không quý. Sau này có nhiều người cố tình đi nhặt rác, cũng có người nhặt được đồ chơi vải lông nhưng chưa ai được điểm cao như vậy cả.”

Du Luân càng nghe càng thấy lạ, vậy chẳng phải số điểm được cộng hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của Vương Miện sao, như thể vương miện là một con người vậy.

Vừa nghĩ tới đây, Nhan Hành Thạc ở một bên đã lên tiếng: “Có thẩm mỹ, sở thích và tính cách, rốt cuộc cái Vương Miện này là thứ gì đây?”

Mọi người vốn đang trầm tư ngẩng đầu lên, nhưng hướng dẫn viên Kim không trả lời họ ngay lập tức.

Hướng dẫn viên Kim nhìn Nhan Hành Thạc, trầm mặc một giây rồi lắc đầu, “Tôi không biết.”

“Chưa ai gặp cả.”

Hướng dẫn viên Kim chỉ nói với họ những gì mình biết, mà những điều đối phương biết, có rất nhiều thứ là tự mày mò ra, còn lại là nghe nói. Hắn cũng chỉ là một người vượt cửa bình thường, đương nhiên sẽ không biết mọi thứ.

Nhan Hành Thạc không hỏi tiếp nữa mà đổi sang vấn đề khác, “Anh ở đây bao lâu rồi?”

Hướng dẫn viên Kim: “ năm.”

Không có gì bất ngờ xảy ra, hướng dẫn viên Kim lại thấy được vẻ mặt khiếp sợ của người mới, hắn đã quen nên cũng không nói gì cả, nhưng Du Luân lại cau mày, “Anh ở chỗ này năm rồi… Vì sao lại không vào cửa thứ hai, nơi này chẳng có gì cả mà, anh không muốn rời đi sao?”

Hướng dẫn viên Kim thở dài: “Tôi đi rồi nhưng vẫn không qua được. Tôi đã thử sáu lần, và cảm giác chết đi kinh hoàng đến mức tôi không muốn trải nghiệm lại lần nữa.”

Lượng thông tin của câu này quá lớn.

Thế nên khi hướng dẫn viên Kim nói xong, mấy giây sau mọi người cũng chưa phản ứng kịp, cuối cùng vẫn là Triệu Tòng Huy khiếp sợ hỏi: “Nơi này có thể sống lại ư?! Cửa thứ nhất cũng có thể sao?!”

Vậy chẳng phải, thật ra Vương Hải Lượng không chết sao!

Tin vui đột ngột khiến mọi người không thể tin được, hướng dẫn viên Kim kỳ quái nhìn bọn họ, “Đúng vậy, chết khi vượt cửa đều không phải thật, cửa thứ nhất cũng giống như cửa thứ hai, nếu chết sẽ hồi sinh, chẳng qua cửa thứ nhất sẽ quay lại nhiệm vụ ban đầu, còn sau khi chết ở cửa thứ hai thì phải đợi đến lúc mặt trời mọc mới có thể xuất hiện tại khu vực chờ.”

Dừng một chút, hướng dẫn viên Kim nghĩ đến một khả năng: “Chẳng lẽ… Mọi người chưa chết lần nào đã qua cửa được rồi sao?”

Miêu Thắng Nam đỏ hoe mắt. Tuy rằng chưa ai từng nhắc tới Vương Hải Lượng, nhưng thật ra trong lòng mỗi người đều có khuất mắt, nhìn một người sống sờ sờ chết ngay trước mắt mà họ lại không thể làm gì được, cảm giác thật kinh khủng. Nhưng may mà, may mà anh ta vẫn còn sống.

Cô nhóc lau khóe mắt, vui vẻ cười rộ lên: “Thật tốt quá, bây giờ chúng ta không phải lo lắng nữa rồi.”

Sống, quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

Mặc dù hướng dẫn viên Kim rất sốc khi biết những người này đều nguyên vẹn vượt qua cửa, nhưng tốt xấu gì hắn cũng ở đây ba năm, đã nhìn thấy vô số người mới đến, sự ngạc nhiên ban đầu cũng từ từ biến mất, hắn lạnh mặt nhìn Miêu Thắng Nam.

“Cô bé, lẽ nào em cho rằng mọi chuyện sẽ ổn nếu mình không chết sao? Vậy em có biết, cảm giác sống lại vô tận đáng sợ như thế nào không?”

Miêu Thắng Nam sững sờ.

“Tôi đã bị một con khủng long cắn đứt cổ ở cửa đầu tiên, còn bị một con khủng long giẫm thành thịt nát. Mọi cái chết đều vô cùng chân thực, mà giây tiếp theo sau khi chết, khi tôi mở mắt ra, tôi vẫn ở trong thế giới khủng long, đã vậy còn gặp phải mấy tên đồng đội chết tiệt. Em biết cảm giác đó như thế nào không? Giống như tôi là một con bò sắp chết vì kiệt sức, nhưng để không bị quất roi, tôi vẫn phải cố gắng đứng dậy và làm theo những gì chủ nhân yêu cầu.”

“Không chết chưa chắc là chuyện tốt”, hướng dẫn viên Kim nghiêm túc nhìn Miêu Thắng Nam, “Vương Miện cấm con người đánh nhau, tự sát và nghỉ ngơi, điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là sống cũng không được mà chết cũng không xong, ở đây, ai cũng giống như con tốt trên bàn cờ bị nó chỉ huy và điều khiển, mà sự kiểm soát này còn là vô tận, bởi lẽ em muốn chết cũng không được.”

“Nói không chừng bây giờ hai đồng đội của em đã chết thêm lần nữa và trong vài phút nữa, có thể họ sẽ chết lại. Sau khi tâm lý bị đánh sập, họ sẽ chết càng lúc càng nhanh, em có biết có bao nhiêu người cả đời không thể ra khỏi cửa thứ nhất vì điều này không?”

Miêu Thắng Nam không nói nên lời, hai mắt nhanh chóng phủ sương, có lẽ nước mắt sẽ dùng được với nhóm Du Luân, nhưng hướng dẫn viên Kim đã thấy nhiều rồi, hắn sẽ không đồng tình với bất kỳ ai, cho dù Miêu Thắng Nam có là một cô bé mới lớn.

Du Luân và Nhan Hành Thạc không xen vào, bởi vì bọn họ không biết điều này và cũng cần phải hiểu về nó, hướng dẫn viên Kim cho bọn họ đủ thời gian để suy nghĩ kỹ càng. Không biết qua bao lâu, mới có một giọng nói vang lên: “Anh vừa mới nói hai đồng đội, là có ý gì?”

Hướng dẫn viên Kim quay đầu, nhìn về phía Triệu Tòng Huy vừa mới nói chuyện: “Mỗi đội ban đầu đều gồm sáu người, nhưng số người vượt qua cửa trung bình chỉ có ba bốn người thôi.”

“Nhưng rõ ràng bọn em có năm ——”

Triệu Tòng Huy dừng lại.

Theo sự biến mất của âm thanh, những người khác cũng cẩn thận suy nghĩ lại.

Đúng là bọn họ có sáu người, chỉ là có một người đã chết khi vừa mới bắt đầu nhiệm vụ rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio