Giọng nói của Triệu Tòng Huy nhức lỗ tai, mà tạo hình của cậu ta lúc này còn nhức mắt hơn.
Cậu ta cầm một cây gậy tiên nữ mà Du Luân chỉ thấy từ mấy bạn nữ cùng lớp hồi tiểu học, oai phong đứng bên cạnh đống phế tích, cũng may quần áo của cậu ta vẫn chưa thay đổi, nếu không chắc Du Luân cho cậu ta một vé ra đảo luôn quá.
Miêu Thắng Nam đã sống lại, cô nhóc trốn trong nửa căn phòng còn nguyên vẹn, Công chúa đứng bên cạnh, cung nữ, thái giám và thị vệ hoảng sợ chạy vào, cung nữ hô to có thích khách, thị vệ rút đao ra, bao vây mọi người ở giữa phòng.
Công chúa trông rất tức giận, nàng nhìn chằm chằm Triệu Tòng Huy, không còn phong thái ôn hòa như trước, Du Luân phát hiện nàng sắp hạ lệnh, thầm nói một câu không ổn.
Mệnh lệnh của Vông chúa là luật thép, không ai được vi phạm, nếu bây giờ Triệu Tòng Huy bị khống chế, Hòa Hài Phúc nhất định sẽ không tha cho bọn họ!
Du Luân vội vàng hô: “Tỷ tỷ, chờ một chút!”
Sau khi hét xong, cậu mới nhớ ra Công chúa đã là nam, khóe mắt cậu co giật, đang định đổi xưng hô thì một bóng đen vọt tới sau lưng Công chúa, tay trái đè lên vai nàng, tay phải ôm sau gáy nàng như gọng kìm. Trước khi Công chúa kịp phản ứng mình đã bị khống chế, tay phải của y dùng một chút sức, ‘rắc’ một tiếng, Công chúa đảo mắt, ngã về phía sau.
Khi bẻ cổ người ta, Khổng Duy Cần ra tay vô cùng tàn nhẫn và chính xác, không hề có chút thương xót, bây giờ Công chúa hôn mê, y thoát khỏi trạng thái sát thủ lạnh lùng chỉ trong một giây và tiếp được cơ thể ngất xỉu của Công chúa, cẩn thận đặt Công chúa xuống đất, thấy quần áo của nàng nhăn nhúm, y còn nghiêm túc giúp nàng sửa lại.
Du Luân đứng xem toàn bộ quá trình: “…………”
Đúng là không thể làm trái lệnh Công chúa, nhưng không ai nói không được đánh Công chúa mà. Thao tác của Khổng Duy Cần mạnh như hổ, chờ khi mọi người phản ứng lại thì đầu sỏ gây tội đã đưa sư muội về bên cạnh đồng đội rồi.
Cung nữ là người phản ứng đầu tiên, họ la hét chạy đến bên cạnh Công chúa, thấy nàng chưa chết mà chỉ ngất đi, họ nhanh chóng ôm Công chúa rời khỏi đây.
Bọn thị vệ không hề chú ý bộ đôi ma thuật đang chiến đấu, cùng chung kẻ địch nhìn về phía Khăn Quàng Đỏ.
À mà, chính xác hơn thì là nhìn Khổng Duy Cần đứng sau Khăn Quàng Đỏ.
Người sau nhìn bọn thị vệ đầy sát khí, vẫn rất khó hiểu, y hỏi đồng đội: “Tôi chỉ không muốn cô ấy cất lời thôi, tôi… Đã làm sai sao?”
Miêu Thắng Nam: “Không có! Sư huynh không lên thì em cũng lên mà, cô Công chúa đó đạo đức giả lắm, đánh cô ta chính là thay trời hành đạo!”
Tịch Viễn: “Nói bao nhiêu lần rồi, không chết người là không sai, có khi chết rồi cũng không sai.”
Du Luân: “……”
Đừng nói nữa! Không thấy đôi mắt của đám thị vệ đã đỏ như máu rồi sao!
Có ý định mưu hại Công chúa, đã vậy còn nói năng lỗ mng với Công chúa, trong trường hợp này hoàn toàn có thể giết trước rồi tính sau. Một giây trước khi thanh đao lao tới, Du Luân hét lớn: “Dừng lại!”
Hiện tại Du Luân vẫn là Thái tử, cho dù cậu và những người đã hại công chúa này đứng cạnh nhau, thị vệ cũng không làm trái lời cậu.
Du Luân rất đau đầu, nhưng trước tiên phải đuổi những NPC không quan trọng này đi đã, “Những tên phản loạn này cứ giao cho ta và Tướng quân, các ngươi ra ngoài hết đi.”
“Nhưng điện hạ……”
Khuôn mặt Du Luân lộ vẻ không ngờ, “Phản tặc này là Thừa tướng, còn phản tặc kia lại là Quý phi. Chẳng lẽ các ngươi cho rằng mình có tư cách thẩm vấn bọn họ hơn ta sao?”
Hòa Hài Phúc: “……???” Tui thành phản tặc khi nào vậy?
Bọn thị vệ không cam lòng, nhưng vẫn vâng lời rời đi. Sau khi mái nhà bị phá hủy, một nửa cung điện đã biến thành phế tích, nửa cung điện còn lại vẫn có vài chiếc đèn lồng còn thắp sáng, nhưng chút ánh sáng đó không đủ dùng.
Không còn người khác, Khăn Quàng Đỏ và Ngũ Phúc Lâm Môn đứng đối diện cửa, Triệu Tòng Huy tranh thủ lúc hỗn loạn vừa rồi đã quay về đội, Du Luân vừa thấy cây gậy phép trong tay cậu ta là đau đầu, thế giới nội tâm của bạn học Triệu rốt cuộc trông như thế nào, lát nữa sẽ bàn sau, hiện tại phải giải quyết Ngũ Phúc Lâm Môn cái đã.
Cách đây không lâu, bọn họ mới phát hiện ra sự kỳ lạ của cửa này, nếu những suy đoán và phán đoán đó là thật, thì Trái tim Phượng Hoàng sẽ không dễ lấy như vậy. Du Luân điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, thương lượng với Ngũ Phúc Lâm Môn: “Bây giờ cả hai đội đều có gian lận, chúng ta vừa có thể sống lại, vừa có thể giết người. Vậy sao chúng ta không tạm thời đình chiến một lúc nhỉ?”
Đã là cửa thứ ba rồi, đương nhiên sẽ không còn sự bốc đồng cứ đòi chém đòi giết. Giàu Mạnh Phúc không vững vàng như những người khác, nhớ lại chuyện Triệu Tòng Huy ngạo mạn tuyên chiến với bọn họ như thế nào là hắn lại ngứa gan, nhìn thấy cây gậy phép trên tay cậu ta, Giàu Mạnh Phúc càng hận không thể sút bay đầu đối phương.
Môi hắn mấp máy, do dự nhìn về phía Kính Nghiệp Phúc, Kính Nghiệp Phúc khẽ liếc hắn, đống lời ‘hỏi thăm thân thiện’ và chí khí cứ thế lui về.
Kính Nghiệp Phúc khẽ cười một tiếng, tiến lên một bước, theo sát động tác của gã, bốn người còn lại nhanh chóng đổi vị trí, Hài Hòa Phúc và Thân Thiện Phúc đứng hai bên gã, Giàu Mạnh Phúc và Yêu Nước Phúc đứng bên cạnh hai cô gái. Du Luân nheo mắt, còn tưởng rằng đây là bày trận hành quân, ý tứ sắp đấu võ, cậu vô thức định nhấn nhẫn, Kính Nghiệp Phúc đột nhiên nói chuyện.
“Đình chiến? Vậy Trái Tim Phượng Hoàng phải làm sao, chẳng lẽ cậu đây muốn hai đội của chúng ta cạnh tranh sòng phẳng?”
Du Luân ngây người nhìn gã, cậu không đáp lại mà nhìn bốn người bên cạnh Kính Nghiệp Phúc trước.
Trai xinh gái đẹp, bùng nổ khí chất, ít khi nói cười, lạnh nhạt thuận theo, bọn họ vây quanh Kính Nghiệp Phúc, hệt như là đại ca với mấy đàn em đắc lực vậy.
…… Vốn tưởng gã muốn đánh nhau, không ngờ chỉ là muốn làm màu.
Xí.
Đây thì tính là gì, Khăn Quàng Đỏ bọn họ cũng có Sếp hai á!
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Sếp hai Nhan Hành Thạc ăn ý tiến lên một bước, đứng bên cạnh Du Luân, hai người liếc nhau, Du Luân lập tức tràn đầy tự tin.
“Không, tôi chỉ bảo là tạm thời đình chiến thôi, anh cũng thấy rồi đấy, Công chúa không ăn dầu muối, chúng ta cứ dành thời gian nghĩ xem giả thuyết tiếp theo nên viết thế nào thì tốt hơn. Hai tiếng này, anh muốn làm gì cũng được, bọn tôi sẽ không can thiệp, cũng không cần lo bọn tôi sẽ đi tìm Công chúa.”
Nói đến này, Du Luân khẽ mỉm cười: “Nếu trong hai tiếng này mọi người lấy được Trái tim Phượng Hoàng, thì đấy là do kỹ năng của bọn tôi không bằng mọi người, thế nào?”
Đương nhiên Du Luân sẽ không ngốc đến mức nói ra sự thật, đây chỉ là cái cớ của bọn họ thôi. Vẻ mặt Du Luân vẫn như một, không ai có thể nhìn ra chút lỗi nào, nhưng Kính Nghiệp Phúc lại nhìn chằm chằm cậu trong ba giây, rồi đột nhiên nghiêng đầu, gõ nhẹ vào cằm mình.
“Có phải…… Mấy người đã phát hiện gì đó khác rồi không?”
“……”
Suýt nữa Du Luân đã không khống chế được vẻ mặt, cậu cố gắng giữ bình tĩnh, “Khác? Có ý gì.”
Ánh mắt Kính Nghiệp Phúc lướt qua khuôn mặt của sáu đội viên Khăn Quàng Đỏ, gã thầm căn nhắc rồi lại nhìn Du Luân, mỉm cười nói: “Đình chiến cũng được, nhưng tôi có một điều kiện, chúng ta phải trao đổi thông tin đã biết với nhau.”
Tịch Viễn châm chọc nhìn gã, “Dựa vào đâu? Khoan nói tới việc bọn tôi không có cái cậu gọi là tin tức, cho dù có thì sao phải trao đổi với mấy người?”
Du Luân cũng nghĩ vậy, việc trao đổi thông tin quá mạo hiểm, nếu bên kia nói dối hoặc có giữ lại vài điều thì bọn họ phải làm sao?
Du Luân khẽ lắc đầu từ chối, “Xin lỗi, bọn tôi không thể đồng ý.”
Kính Nghiệp Phúc nhíu mày, “Thật sự không thể đồng ý?”
“Thật sự không thể đồng ý.”
Kính Nghiệp Phúc thở dài, “Được rồi, vậy tôi cũng không miễn cưỡng, đình chiến đi, chờ hai tiếng sau rồi xem tình huống khi đó ra sao.”
Du Luân còn tưởng mình nghe nhầm, không cần trao đổi thông tin mà cũng có thể đình chiến, không ngờ Kính Nghiệp Phúc lại là người dễ nói chuyện như vậy đó, cậu còn tưởng gã là nhân vật khó đối phó nhất trong Ngũ Phúc Lâm Môn chứ.
Đang nghĩ ngợi, Kính Nghiệp Phúc ‘dễ nói chuyện’ quay đầu nói với Hài Hòa Phúc: “Hài Hòa Phúc, làm thịt Yêu Nước Phúc đi.”
Yêu Nước Phúc: “…… Gì???”
Hài Hòa Phúc mỉm cười đầy xinh đẹp, “Không thành vấn đề.”
Kính Nghiệp Phúc lại quay đầu, ân cần nói với Khăn Quàng Đỏ: “Nếu mấy người không muốn trao đổi, vậy tôi chỉ đành phải cử đồng đội theo dõi vậy. Thằng bé đã chết nên mấy ngươi cũng không làm gì được nó, yên tâm, cho dù mấy người có làm gì, thằng bé cũng sẽ đi theo mấy người à.”
Toàn thể Khăn Quàng Đỏ: “…………”
Vô liêm sỉ vậy cha nội!!!
Triệu Tòng Huy tức giận hét lên, “Bọn tôi có thể sử dụng quà.”
Vừa khéo Khổng Duy Cần có một món là ‘Không để ý đến chuyện bên ngoài’, sau một thời gian dài, mọi người gần như đã tìm ra quy luật thăm dò tên món quà, cái này vừa nghe đã biết là có thể khiến người ta điếc tai. Triệu Tòng Huy nói không lựa lời, Du Luân nghe được chỉ muốn che mặt.
Quả nhiên, được cậu ta nhắc nhở, Kính Nghiệp Phúc gật đầu, “Xem ra mấy người có quà chống nghe lén, vậy được.”
Hắn lại nhìn về phía Hài Hòa Phúc: “Khoan làm thịt đã, cho thằng bé quà rồi làm thịt sau.”
Yêu Nước Phúc: “……”
Khăn Quàng Đỏ: “……”
Gặp phải loại đối thủ vừa vô liêm sỉ vừa không có giới hạn như này, Du Luân cũng bó tay, cậu im lặng một lúc, nhìn đồng đội của mình rồi thỏa hiệp: “Trao đổi thì trao đổi, nhưng mà, bọn tôi muốn trao đổi từng cái một, nếu mấy người chỉ có một điều, vậy bọn tôi cũng chỉ trao đổi một điều.”
Dừng một chút, Du Luân hỏi: “Mấy người có mấy điều?”
Kính Nghiệp Phúc suy nghĩ, cho một con số không quá chính xác, “Chắc là ba bốn điều.”
Nhan Hành Thạc nhìn gã, “Mấy người vẫn luôn ở bên cạnh Công chúa, làm sao mà tìm được nhiều điều vậy?”
Tịch Viễn đánh giá Kính Nghiệp Phúc rồi cụp mi xuống.
Phô trương thanh thế mà thôi.
Kính Nghiệp Phúc cười cười, “Xin lỗi, đây cũng là một trong những tin tức, bây giờ có xác định đổi không?”
Miêu Thắng Nam lo lắng gọi: “Đội trưởng……”
Cô nhóc vẫn còn nhỏ, mới bước chân vào thế giới người lớn được hai ngày, không thể hiểu được những ý định trong lòng những người này, nhưng cô nhóc vẫn có thể nhận ra Kính Nghiệp Phúc này không hề dễ dàng, gã khác với Từ Tử Nguyên từng gặp ở cửa thứ hai, Từ Tử Nguyên có giới hạn. Còn lòng dạ của người này thì quá sâu, khó mà nói giới hạn và đạo đức có ý nghĩa gì với gã.
Cô nhóc sợ Du Luân sẽ bị thiệt.
Du Luân nhìn cô nhóc để trấn an.
Người thực sự biết tất cả thông tin là Nhan Hành Thạc, nhưng Du Luân sẽ không để anh đi.
Mặc dù Nhan Hành Thạc là người thông minh nhất đội, nhưng không thể phủ nhận kỹ năng giao tiếp của anh không tốt lắm, để anh đi ép cung có lẽ sẽ làm được, nhưng để anh đi thương lượng thì không bằng để Triệu Tòng Huy đi còn hơn.
Buồn bã nhìn trời, Du Luân nhẩm tính xếp hạng khả năng đàm phán của đồng đội, Khổng Duy Cần đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, Nhan Hành Thạc mạnh hơn y, đóng cọc ở vị trí thứ hai.
……
Thôi, tự mình đi vậy.
Du Luân định gọi Kính Nghiệp Phúc ra nói chuyện riêng, dẫu sao bên cậu cũng có ba người không thể kiểm soát được biểu cảm, cậu sợ mình chưa kịp nói thì ba người đó đã làm lộ bí mật của đội rồi.
Vừa định gọi người, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng gọi lạnh lùng.
“Đội trưởng.”
Du Luân kinh ngạc quay đầu lại, đây là lần đầu tiên Tịch Viễn gọi cậu là đội trưởng đó!
Dưới tình huống được yêu mà sợ, cậu dừng lại một lúc rồi nhanh chóng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tịch Viễn bình tĩnh: “Tôi muốn nói chuyện với gã.”
Du Luân hơi giật mình, nhớ tới số lượng người và NPC mà Tịch Viễn đã lừa ở hai khu vực chờ, cậu lập tức tỉnh táo lại, “Giao cho anh!”
Sau đó, cậu hạ giọng: “Cố lên, có thể lừa bao nhiêu thì lừa bấy nhiêu!”
- -----oOo------