Khi Nhan Hành Thạc bị ngã thì vô tình đụng trúng xương cụt, tạm thời không nói nó đau cỡ nào, bây giờ anh đang bị tổn thương tinh thần còn nghiêm trọng hơn.
……
Du Luân vẫn đang một hỏi một đáp với Triệu Tòng Huy.
Du Luân rất bình tĩnh nói: “Không có gì, bọn anh không ngủ được nên bàn về chuyện vượt cửa, Nhan Hành Thạc uống nước nhiều quá nên bị đau mông ấy mà.”
Nhan Hành Thạc: “……”
Hình như cái này chẳng liên quan gì đến nhau cả.
Triệu Tòng Huy vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ nên không phát hiện ra sự kỳ lạ của câu nói này, cậu ta ngáp một cái, “À, em đang ra ngoài đi vệ sinh, ban ngày ăn nhiều đồ mặn quá nên không cẩn thận uống nhiều nước. Anh Nhan nhớ uống ít thôi, nếu không nửa đêm phải thức dậy á.”
“…… Đã biết.” Nhan Hành Thạc im lặng một lúc lâu mới trả lời cậu ta.
Triệu Tòng Huy quay người đi về phía nhà vệ sinh, Du Luân đợi tiếng đóng cửa lại rồi mới nhanh chóng đứng dậy. Cậu kìm lại tiếng cười, kéo Nhan Hành Thạc lên, vỗ nhẹ vào quần của anh và hỏi, “Anh không sao chứ?”
Nhan Hành Thạc vô cảm nhìn cậu, đôi mắt tối sầm.
Du Luân liên tục xin lỗi, nhưng bởi vì lúc xin lỗi khóe miệng vẫn không rũ xuống, cho nên sắc mặt Nhan Hành Thạc vẫn không được ưa nhìn cho lắm.
“Xin lỗi xin lỗi, đó chỉ là phản xạ có điều kiện thôi, đâu ai ngờ thằng nhóc này lại đột nhiên xuất hiện, anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi thật sự không cố ý mà…”
Mặc kệ cậu nói gì, Nhan Hành Thạc vẫn là dáng vẻ đó, thật ra anh không tức giận, Du Luân cũng biết anh không tức giận, cùng lắm chỉ là hơi sụp đổ thôi. Nhưng cậu cũng không biết mình bị làm sao nữa, nhìn thấy vẻ mặt của đối phương là muốn bật cười, không thể kiềm chế được.
Vất vả lắm mới đè khóe miệng xuống được, nhà vệ sinh truyền đến tiếng xả nước, Du Luân nhìn thoáng qua phía sau, sau đó nhân lúc Nhan Hành Thạc không chú ý, kéo anh về phía mình.
Nhanh chóng chạm vào, tựa như chuồn chuồn lướt nước, trước khi Nhan Hành Thạc kịp phản ứng, mọi chuyện đã kết thúc. Sau đó, anh bị Du Luân xoay một vòng không hề lưu tình, đẩy về phòng mình.
“Được, được rồi, ngủ tiếp đi, ngày mai gặp lại nhé.”
Nhan Hành Thạc muốn nói thêm, nhưng Du Luân không cho anh cơ hội này, bên kia, Triệu Tòng Huy cũng đi ra, cậu ta rũ mắt, nhìn thấy hai người đứng cách nhà vệ sinh không xa, cậu ta uể oải vẫy vẫy tay, trở về phòng.
Nhan Hành Thạc: “……”
Sáng hôm sau, sáu người lại tụ tập, họ không đi ăn sáng, Khổng Duy Cần xung phong nhận việc nấu cho họ một bữa sáng đúng kiểu Trung Quốc.
Trứng chần nước sôi, thịt lợn thái sợi xào với rau dưa, khoai tây bào sợi chiên, dưa chuột trộn, còn có bánh bao lớn Đông Bắc, mỗi người một bát cháo thịt nạc và trứng trứng vịt Bắc Thảo.
Miêu Thắng Nam nói, trung tâm võ thuật do ba cô mở thường tổ chức trại hè, các học viên sẽ ở lại trung tâm từ sáng đến tối, đôi khi dì sẽ nấu ăn, đôi khi Khổng Duy Cần sẽ tự nấu, không ai ngờ Khổng Duy Cần lại có tay nghề điêu luyện như vậy.
Lên được phòng khách xuống được nhà bếp, sư huynh Cần mặc tạp dề, mâm đồ ăn này nối tiếp mâm đồ ăn kia, nhóm Du Luân ăn ngấu nghiến, cảm giác món mình ăn có hương vị như cơm mẹ nấu vậy.
Bọn họ vừa ăn vừa nghĩ, sư huynh Cần thật sự quá tốt, nếu chỉ số IQ cao hơn một chút thì càng tốt.
……
Đương nhiên Khổng Duy Cần không biết họ đang nghĩ gì, y ngồi vào bàn nhìn những đồng đội khác một cách từ ái. Trước đây chỉ có Miêu Thắng Nam bị y nhìn như vậy, nhưng hôm nay mọi người đều nhận được ánh nhìn chăm chú chan chứa yêu thương của sư huynh.
Sau khi ăn uống no say, Miêu Thắng Nam và Triệu Tòng Huy đi rửa chén, bốn người còn lại vẫn ngồi như cũ. Mãi đến lúc này, Khổng Duy Cần mới phát hiện, “Sếp hai ơi, tối qua anh không ngủ ngon à?”
Nhan Hành Thạc: “……?”
Du Luân thường xuyên gọi Nhan Hành Thạc là Sếp hai sau lưng anh, nhưng lại chưa từng gọi như vậy trước mặt anh, Khổng Duy Cần nghe cậu nói vài lần liền ghi tạc trong lòng. Nếu Triệu Tòng Huy gọi anh như vậy, có lẽ Nhan Hành Thạc sẽ cho rằng chính cậu ta nói bậy nói bạ, nhưng người gọi anh lại là Khổng Duy Cần – người khó có khả năng đặt biệt danh cho người khác trong đội nhất.
Nhan Hành Thạc híp mắt, quay đầu nhìn chính xác đầu sỏ gây tội.
Du Luân: “…… Nhìn tôi làm gì, sư huynh hỏi anh kìa.”
Nhan Hành Thạc im phăng phắc, vẫn bỏ qua vấn đề này, “Ừm, tôi suy nghĩ về cửa tiếp theo.”
Tịch Viễn cũng nhìn thấy quầng thăm của anh, tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều, “Vậy cậu nghĩ ra gì rồi?”
“Dưới tình huống các điều kiện khác đều giống hệt nhau và môi trường cố định, cửa thứ tư không kiểm tra về tính logic, chiến thuật và thể lực mà là xác suất và may rủi.”
Du Luân đã quen cách nói chuyện của Nhan Hành Thạc, cậu chống cằm, còn có tâm trạng quay đầu nhìn các đồng đội khác.
Ừm, đúng như mình đoán, Tịch Viễn khẽ gật đầu, hiển nhiên là đã hiểu và đồng ý, còn sư huynh Cần vẫn mang dáng vẻ ngốc ngốc, nhìn bộ dạng của y, có lẽ vẫn đang nghĩ xem những điều kiện khác là gì.
Nhẹ nhàng gõ bàn hai lần, Du Luân thuần thục nhắc nhở, “Nói kết luận.”
Nâng mắt lên, Nhan Hành Thạc dừng lại, nhảy qua những lời nói kế tiếp, nói thẳng: “Kết luận là, cửa này phụ thuộc vào khuôn mặt, nhân phẩm, sự may mắn và giác quan thứ sáu trong huyền thoại.”
Mấy lời này Khổng Duy Cần hiểu, không chỉ hiểu mà còn có chút vui mừng, “Nếu vậy thì cơ hội vượt cửa được của chúng ta cũng không nhỏ rồi. Dựa vào may mắn, vận may của chúng ta cũng không tệ!”
“Sư huynh.” Du Luân kêu lên.
Khổng Duy Cần sảng khoái lên tiếng, “Ơi, làm sao vậy?”
Du Luân lẳng lặng nhìn y, “Cậu nói xem, nếu như vận may của chúng ta không tệ thì hiện tại còn ngồi ở đây sao?”
Khổng Duy Cần: “…………”
Đúng ha.
Chỉ với một câu nói, Khổng Duy Cần đã hoàn toàn bị đánh bại, Du Luân bước tới bên cạnh Nhan Hành Thạc, nhỏ giọng hỏi anh: “Hôm nay anh nói câu này, có phải đã nghĩ ra cách vượt cửa rồi không?”
Nhan Hành Thạc gật đầu, sau đó lại lắc đầu, “Chỉ là một phỏng đoán non nớt và không đáng tin cậy thôi.”
Du Luân không ngại, dù không đáng tin cậy thì vẫn tốt hơn là không có cách nào như cậu, “Anh cứ nói đi.”
Lần này, Nhan Hành Thạc lắc đầu, hơn nữa còn rất kiên quyết, “Chờ đến khi vào cửa rồi lại nói.”
Du Luân im lặng, cuối cùng vẫn không hỏi gì.
Trong lòng mỗi người đều có một thanh thể hiện độ tin cậy, mà trong lòng của Du Luân, thanh của Nhan Hành Thạc đã đạt tới max, Nhan Hành Thạc nói gì cậu cũng tin, hơn nữa còn nhanh chóng đi thực hiện, cho dù đối phương có lừa cậu, Du Luân cũng sẽ không tức giận, chỉ ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ, an tâm chờ đợi thời khắc Nhan Hành Thạc nói đến.
Tịch Viễn ngồi đối diện hai người họ, không rên một tiếng nhìn họ.
Là ảo giác của mình sao? Tại sao chỉ trong một đêm mà bầu không khí giữa hai người họ lại thay đổi vậy.
Trở nên nhão dính, chua lè chua lét.
……
Ban ngày đi ra ngoài tìm quà, tối về nghiên cứu chiến thuật, lại nửa tháng trôi qua, cuối cùng Khăn Quàng Đỏ cũng quyết định vào cửa.
Khi họ đang nghỉ ngơi lấy sức thì Bông Tuyết đã đi lần thứ hai, hơn nữa không hề bất ngờ, lại thất bại. Lần thứ nhất họ đoán sai ngay người đầu tiên, lần thứ hai có chút tiến bộ, đoán sai người thứ hai, nhưng tình cờ là, người bọn họ đoán sai hai lần đều là Trương Nhi Thả.
Nghe nói, Trương Nhi Thả đã kề bên bờ vực sụp đổ.
Mặc kệ hắn có giải thích thế nào rằng mình mới là thật, đồng đội đều không tin hắn, còn cưỡng ép tháo nhẫn của hắn. Uất ức thế này ai mà chịu nổi!
……
Rút kinh nghiệm từ bài học của Bông Tuyết, vào đêm trước khi khởi hành, Du Luân đã tổ chức một cuộc họp trước cửa.
Du Luân: “Lần này đi, không thành công thì cũng coi như rút kinh nghiệm. Nếu đồng đội đoán sai thì người bị tháo nhẫn cũng đừng buồn nhé, dẫu sao cũng không ai cố ý cả, nhớ kỹ chưa nào!”
Những người khác: “Nhớ!”
Du Luân: “Người bị tháo nhẫn sẽ kháng cự, người tháo nhẫn không thể do dự, chúng ta không thể dễ dàng đưa ra quyết định, nhưng chỉ cần đã quyết định thì không thể thay đổi!”
Những người khác: “Không thay đổi!”
Du Luân: “Trước mặt người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội, tất cả yêu ma quỷ quái đều là hổ giấy, đều không đáng tin! Dù thật hay giả thì cũng không ai có thể trốn khỏi đôi mắt của chúng ta, nếu trốn được, vậy coi như tôi chưa nói chi hết!”
Những người khác: “Chưa nói chi hết!”
…… Từ từ?
Mọi người nhìn Du Luân với ánh mắt phức tạp, Du Luân ho nhẹ rồi ra hiệu cho mọi người trở về ngủ đủ để có tinh thần, mọi người vừa nãy còn tràn đầy tinh thần chiến đấu im bặt một lúc rồi tản ra hết.
Trước khi đi, Tịch Viễn nhìn thấy trên bàn trà có vài tờ giấy, hắn cầm lên liếc sơ qua, trên đó không có chữ Hán, chỉ là một đống ký hiệu. Tịch Viễn nhìn một hồi liền hiểu ra, hắn hỏi Nhan Hành Thạc, “Cậu đang góp nhặt điểm may mắn của cả đội trong nửa tháng này à?”
Nhan Hành Thạc không phủ nhận, anh lấy tờ giấy kia lại, “Ừm.”
“Từ dữ liệu của cậu có thể thấy giá trị may mắn rất mơ hồ và bí ẩn, trong sáu người chúng ta chỉ có Miêu Thắng Nam là may mắn hơn một chút, định để cô nhóc quyết định sống chết của mọi người à?”
Quả thật Miêu Thắng Nam may mắn hơn những người khác, nhưng cũng chỉ hơn một chút mà thôi, cô nhóc không phải hóa thân của cá chép, đâu thể lần nào cũng may mắn, chỉ cần cô nhóc chọn sai, cả đội sẽ thua cuộc.
Dưới cái nhìn chăm chú của Tịch Viễn, Nhan Hành Thạc lắc đầu, “Cô nhóc không được.”
Tịch Viễn không tiếp tục hỏi nữa, bởi vì hắn đã có được đáp án, hắn xoay người rời đi, cũng không chú ý câu nói vừa nãy của Nhan Hành Thạc còn có hàm ý gì.
Cô nhóc không được.
Vậy ai được?
Sáng sớm hôm sau, sáu người xuất phát.
Đội Bông Tuyết đã nói với họ tất cả quy tắc, cũng nói với họ rằng khi thật sự muốn tháo nhẫn, không quan trọng người bị chọn là thật hay giả, đối phương sẽ đột nhiên cảm thấy khủng hoảng và điên cuồng kháng cự, cho nên chỉ cần đã quyết định tháo thì nhất định sẽ có một trận chiến khốc liệt.
Đối với kẻ thù xưa nay vốn không biết nhau, ai cũng có thể xuống tay được, nhưng với gương mặt sớm chiều đã ở chung, dù có xuống tay được hay không, đều sẽ khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Khăn Quàng Đỏ trầm mặc đi về phía trước, không ai nói, bước qua đường hầm. Đi vào thứ tư, gần như ngay lập tức, Du Luân nghe thấy tiếng bước chân ở phía đối diện.
Đường hầm họ đi ra đã biến mất, hai đội mười hai người mặt đối mặt, dần dần dừng chân.
Thực sự giống nhau như đúc, từ đầu đến chân, từ biểu cảm cho đến quần áo, thậm chí cả chi tiết và ánh mắt đều không có một chút khác biệt.
Môi trường của cửa thứ tư rất trống trải, xung quanh là sa mạc vô tận, mặt trời chói chang chiếu trên đầu, không có chỗ trốn. Mười hai người nhìn nhau, khi nhìn những người khác, Du Luân không có cảm giác gì, nhưng khi nhìn thấy chính mình ở phía đối diện, trong lòng đột nhiên có cảm giác kỳ quái. Cậu vô thức nhíu mày, đồng thời một ‘cậu’ khác ở đối diện cũng cau mày, giống hệt biểu hiện của cậu.
Du Luân mím môi, cậu không nói gì, bởi vì cậu không biết mình có phải thật hay không, và cậu cũng không biết đồng đội của mình có phải thật hay không. Mọi người im lặng nhìn nhau, im lặng đánh giá đối phương, đột nhiên, Nhan Hành Thạc trong đội họ như thể đã đạt được nhận thức chung nào đó với Nhan Hành Thạc ở đối diện, họ quay lại và đi đến bên cạnh Triệu Tòng Huy của đội mình.
Sau đó hỏi bằng âm lượng chỉ đội mình mới nghe được: “Cậu cho rằng ai là giả, cậu hay là ngươi đối diện?”
Nói xong, anh lại trầm giọng bổ sung: “Nói thật, đừng lừa mọi người.”
Trái tim của Triệu Tòng Huy run lên, cậu ta không hiểu tại sao Nhan Hành Thạc lại hỏi mình, cậu ta thấp thỏm suy nghĩ một lúc, khóc không ra nước mắt nói: “Sao, sao em lại cảm thấy mình là giả nhỉ…”
Cùng lúc đó, Triệu Tòng Huy ở bên kia cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều, không chút do dự chỉ về phía đối diện: “Cậu ta! Cậu ta nhất định là giả!”
Có đáp án, Nhan Hành Thạc nhìn về phía đồng đội của mình, Du Luân đối diện anh, đột nhiên nhanh trí.
Cậu lập tức xoay người, chỉ vào Triệu Tòng Huy ở đối diện: “Lên nào anh em, tháo cậu ta!”
Triệu Tòng Huy: “……???”
- -----oOo------