Trích lời Gia Mộc: Mọi người thường xuyên cho rằng tội phạm đều là những kẻ cực kỳ hung ác, trên thực tế tội phạm có lúc chỉ khác người bình thường ở một ý nghĩ.
Lúc Uông Tư Điềm đến quán McDonald thì Lưu Chí đang xem xét tình hình mới nhất. Nhà họ Lục mời được đại luật sư Lam, một nhân vật cấp bậc siêu sao trong giới pháp luật đã nhiều năm không xuống núi. Luật sư Lam mở họp báo ở phòng cảnh sát, nội dung then chốt chỉ có một. Lục Thiên Phóng đã bị giam giữ quá bảy mươi hai tiếng, phòng cảnh sát không ký lệnh bắt cũng không phóng thích, có dấu hiệu giam giữ trái pháp luật.
Bên dưới bài phát biểu của luật sư Lam, có một số người nói luật sư Lam vì tiền bán rẻ linh hồn, có một số người nói luật sư Lam nói đúng, nên ký lệnh bắt hoặc phóng thích theo trình tự pháp luật, còn nhiều người thì làm ầm ĩ, nói phải giết Lục Thiên Phóng báo thù. Hai phe bắt đầu tranh cãi dưới đoạn tin vắn phỏng vấn luật sư Lam.
Trong lúc Lưu Chí đang nghĩ phải làm thế nào để thay đổi cục diện, kéo sự chú ý của dư luận về phía mình, đột nhiên hắn ngửi thấy một mùi thơm dịu mơ hồ. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái mặc áo lông màu hồng, đeo trùm tai lông thỏ màu trắng, để tóc ngắn đang cười ngọt ngào với mình.
“Bạn là…”.
“Tôi là Uông Tư Điềm, anh là Lưu Chí đúng không?”.
Lưu Chí nuốt nước miếng, đứng lên bắt tay Uông Tư Điềm: “Chào bạn, tôi là Lưu Chí”.
Ngoại hình Lưu Chí cũng không tồi, chiều cao khoảng một mét bảy mươi tám, da dẻ trắng trẻo, mặc dù mắt một mí nhưng khóe mắt hơi xếch lên, mặt rất nhỏ, tóc mái để hơi dài che khuất hơn nửa trán, mặc áo len cổ cao màu đen và áo khoác màu xám đậm, chân gầy như que củi, nhìn rất có phong độ của một lãng tử, có điều không phải gu của Uông Tư Điềm.
“Bạn muốn ăn gì?”, Lưu Chí hỏi. Uông Tư Điềm ngoại hình không bằng Hà Điền Điền, nhưng ngọt ngào hơn Hà Điền Điền, trông lại càng nhỏ tuổi hơn, nói là sinh viên năm đầu cũng có người tin.
“Tôi vừa ăn cơm xong, hồng trà là được rồi”.
Lưu Chí đặt chiếc iPhone S vừa dùng lên mạng xuống bàn, đứng lên đi mua hồng trà. Trước giờ hắn có thể đóng giả người giàu có thành công chính là nhờ sự hào phóng trong những chi tiết nhỏ này cùng với vẻ thời thượng bề ngoài. Uông Tư Điềm cũng được coi là đã tiếp xúc với khá nhiều thương hiệu, quần áo trên người Lưu Chí mặc dù có loại là hàng hiệu thật, có loại là hàng nhái xịn, nhưng không có mấy ngàn tệ thì mua không nổi, hơn nữa lại dùng iPhone S, tổng cộng cũng đến mười ngàn, nói chung hắn khá nổi bật đối với một sinh viên.
Uông Tư Điềm đặt chiếc điện thoại Xiaomi của mình lên bàn, cúi đầu gạt gạt gì đó. Lưu Chí mua trà quay về nhìn thấy, mỉm cười: “Đang lên mạng à?”.
“Ờ. Trang của trường cấp ba lại nóng lên, hình như là nhà họ Lục đã tìm được một luật sư rất lợi hại, nghe nói cơ hội được phóng thích của Lục Thiên Phóng rất lớn”.
Lưu Chí nặng nề đặt khay trà xuống, ngồi xuống, dáng vẻ buồn bực: “Tôi đã biết kết cục này từ lâu rồi. Nhà họ Lục quá giàu, sau khi bị thả ra Lục Thiên Phóng sẽ lập tức được đưa ra nước ngoài, Điền Điền sợ là phải ngậm oan nơi chín suối”.
“Thế giới này tại sao lại như vậy?”. Uông Tư Điềm cũng tỏ ra căm hận: “Các bạn học của tôi đều rất tức giận nhưng cũng không biết nên làm thế nào. Nghe nói cảnh sát bị mua chuộc rồi, đoạn video bằng chứng mấu chốt đã biến mất”.
“Bọn chúng đâu chỉ mua chuộc cảnh sát, ngay cả nhân chứng mục kích cũng bị mua chuộc. Tất cả mọi người trong khách sạn đều nói Lục Thiên Phóng và Điền Điền đi lên lầu như một cặp tình nhân bình thường, nhưng sự thật không phải như thế”.
“Sao? Chẳng lẽ lúc đó anh cũng có mặt à?”.
“Tôi…”. Lưu Chí cúi đầu: “Có một số việc sớm muộn gì tôi cũng phải nói”.
“Việc gì?”.
“Khi đó tôi thấy Điền Điền uống hơi nhiều, sợ Lục Thiên Phóng không có ý tốt nên vẫn lặng lẽ bám theo bọn họ. Lúc vào khách sạn Điền Điền đi cũng không vững, Lục Thiên Phóng phải dìu cô ấy…”.
“Thế tại sao anh không đến phản ánh với cảnh sát?”.
“Lời khai của một mình tôi làm sao chống lại được nhiều người như vậy?”.
“Anh còn nhớ anh bám theo họ từ đâu không? Tôi không tin cảnh sát và các cửa hàng lắp nhiều camera như vậy mà không ghi lại được quá trình này”.
Mặt Lưu Chí biến sắc, hiển nhiên lời Uông Tư Điềm nói đã nhắc nhở hắn chuyện gì đó: “Vô ích thôi, tôi là một người mềm yếu… Bây giờ tôi chỉ hy vọng có thể lên mạng kêu gọi mọi người quyên tiền giúp cô chú được nhiều một chút”.
“Tôi hiểu. Dân đen như chúng ta thì có thể làm gì được? Bao giờ anh quyên tiền? Tôi sẽ bảo tất cả bạn học đến giúp đỡ anh”.
“Vậy thì tốt quá”. Lưu Chí “kích động” cầm tay Uông Tư Điềm: “Bạn đúng là một cô gái tốt, tốt như Điền Điền…”.
Lưu Chí cài cúc áo khoác, lắc lắc tóc, đi ra cửa quán McDonald, đột nhiên dừng lại nhìn về phía sau, lại chỉ nhìn thấy dòng xe cộ cuồn cuộn với những người đi đường vội vã trên vỉa hè, không ai liếc hắn một cái. Sắp đến Giáng sinh rồi, các cửa hàng bên lề phố đều trang trí sặc sỡ. Lưu Chí hít sâu một hơi, lục túi lấy thuốc lá ra châm, ngẩn người nhìn chiếc bật lửa Zippo.
Lưu Chí là người Thiểm Tây, bố làm thợ mỏ, thu nhập không tồi nhưng rất nguy hiểm, đi xuống không biết có thể đi lên hay không. Bố mẹ hắn đều là người chịu khó, mẹ nói hơi nhiều, bố rất ít nói, như tất cả những người khác, cố gắng dành những thứ tốt nhất cho con mình. Hắn còn có một chị gái, thành tích học tập bình thường, tốt nghiệp cấp hai nghỉ học ra ngoài làm thuê kiếm tiền, sau đó lấy con trai một chủ mỏ than nhỏ, trợ cấp cho nhà mẹ đẻ rất nhiều. Bố cũng không còn xuống hầm mỏ nữa mà làm quản đốc ở mỏ than nhà anh rể. Trước khi lên đại học, hắn luôn là học sinh xuất sắc trong lớp, luôn luôn được cưng chiều. Đến tận lúc vào đại học hắn mới biết ngoài trời có trời, trong trường không ít con nhà giàu, càng không cần phải nói đến con nhà có thế lực. Khi bạn cùng phòng ký túc lần lượt giới thiệu gia đình mình, không biết tại sao hắn lại nói nhà mình có mỏ than, thế là mọi người trong phòng bắt đầu gọi hắn là thiếu gia than, thái độ đối với hắn cũng khác đối với những người có gia đình thông thường, đặc biệt là khác những người gia đình nghèo khổ.
Lúc đầu chuyện này đối với hắn là hư vinh, nhưng khi hắn quen biết đám con nhà giàu thật sự, cùng bọn chúng ăn chơi trác táng, chuyện này từ từ trở thành gánh nặng. Mỗi tháng bố hắn cho hắn một ngàn rưỡi tiền sinh hoạt, chị gái cho thêm một ngàn là hai ngàn rưỡi, xem như khá nhiều đối với một sinh viên bình thường, nhưng lại chỉ là một chiếc áo khoác bình thường với người có tiền, còn nếu ra ngoài chơi thì hoàn toàn không đủ. Người khác mời hai, ba lần, dù sao hắn cũng phải mời lại một lần, dần dần bắt đầu giật gấu vá vai. Hắn đành phải nói gia đình quản chuyện tiền nong rất nghiêm, bố hắn là một người keo kiệt. Nhưng dù thế tiền vẫn không đủ tiêu, sau khi hắn bắt đầu qua lại với các loại bạn gái thì càng thiếu, thế là hắn bắt đầu làm thẻ tín dụng.
Đầu tiên hắn tán một bạn gái xinh đẹp giàu có, tiền mua một chiếc túi xách đã mất ba, bốn tháng tiền sinh hoạt của hắn. Ngày sinh nhật cô ta hắn tặng túi xách năm ngàn tệ bị cô ta chê ỏng chê eo. Để sau này có thể bớt phấn đấu ba mươi năm, hắn nhẫn nhịn, nhưng sau khi nhẫn nhịn nửa năm vẫn chia tay.
Bạn gái thứ hai xinh đẹp nhưng nghèo, hắn cho rằng sẽ tương đối dễ nuôi, nhưng người ta vốn nhắm vào thân phận con nhà giàu của hắn, thấy hắn lúc đầu tiêu tiền có vẻ hào phóng, sau đó càng ngày càng keo kiệt nên cũng càng lúc càng xa.
Chưa đến hai năm đại học, yêu hai lần, ngoài việc không còn là trai tân thì thu hoạch duy nhất chính là khoản nợ tám mươi ngàn tệ trong thẻ tín dụng. Lúc về nhà ăn Tết, hắn xin chị gái bí mật trả nợ giúp, nhưng chị gái lại cắt mất số tiền trợ cấp một ngàn mỗi tháng.
Sau khi trở lại trường học, hắn vẫn mạnh tay quẹt thẻ tín dụng, đồng thời bắt đầu vay tiền, vay được thì vay, không vay được thì trộm…
Chiếc bật lửa hắn đang dùng này là lấy trộm của một gã con nhà giàu. Chiếc bật lửa bản giới hạn số lượng của Mỹ này trên mạng trị giá mấy ngàn mà người ta nghịch xong liền tiện tay ném trong phòng hát, sau khi phát hiện bị mất cũng chỉ mắng một câu rồi lại tiếp tục chơi.
Càng chơi cùng đám bạn này, Lưu Chí càng cảm thấy mình nhỏ bé, hình như ngoài tiền ra, không có bất cứ chuyện gì quan trọng.
Hắn cũng từng nghĩ tới chuyện không đội chiếc mũ con nhà giàu nữa, nhưng chiếc mũ này hình như đã dính vào đầu hắn không thể bỏ xuống được. Các bạn học của hắn tướng mạo kha khá, gia cảnh thông thường cũng có thể tìm được bạn gái không tồi, nhưng hoa khôi trường hay người đẹp cấp khoa trong trường thì căn bản không thèm nhìn những người này một cái, ngược lại vẫn chủ động chào hỏi hắn. Càng không cần phải nói đến những người mẫu, tiểu minh tinh quen biết lúc ra ngoài chơi với đám con nhà giàu, sinh viên nghèo có đẹp trai đến mấy đối với những cô ả này cũng chỉ là không khí.
Đã hưởng thụ đủ loại đặc quyền đặc lợi của con nhà giàu, lùi lại thật sự là quá khó đối với hắn, không cần phải nói đến những lời bàn tán sẽ xuất hiện trong trường.
Hà Điền Điền vốn chỉ là một người trong danh sách săn gái của hắn. Mặc dù Hà Điền Điền xinh đẹp nhưng gia cảnh lại thông thường, không có sức hấp dẫn quá lớn đối với hắn. Nhưng việc Hà Điền Điền từ chối hắn và thích Lục Thiên Phóng lại kích thích hắn. Ngoài không có tiền, hắn có gì kém Lục Thiên Phóng còn không học đại học? Vốn chỉ định chơi đùa với Hà Điền Điền, do lòng tự tôn thúc đẩy lại biến thành theo đuổi nghiêm túc.
Nhưng lúc này một chuyện làm hắn vô cùng xấu hổ đã xảy ra. Giấy đòi nợ và điện thoại đòi nợ của ngân hàng nối tiếp không ngừng ào đến, mấy người bạn cho vay tiền cũng bắt đầu bảo hắn trả tiền. Cuối cùng một hôm một người bạn vốn cực kỳ tốt với hắn vạch trần chuyện con nhà già giả mạo của hắn khiến hắn trở thành trò cười trong trường. Cái gọi là theo đuổi Hà Điền Điền cũng trở thành một truyện cười. Rất nhiều người nói Hà Điền Điền không chọn hắn thật là tinh mắt.
Hắn ở lỳ trong phòng ký túc trọn một tuần, một buổi tối không ngủ được, như ma xui quỷ khiến, hắn dùng tài khoản QQ phụ thêm số của Hà Điền Điền, khi điền thông tin xác nhận, hắn do dự một lát rồi viết ba chữ Lục Thiên Phóng…
Hà Điền Điền là một cô gái thích mơ mộng, việc tiêu khiển chủ yếu hằng ngày chính là xem phim Hàn. Lục Thiên Phóng trong mắt cô ta là hoàng tử bạch mã trong phim Hàn, Lưu Chí cũng bắt đầu đóng vai hoàng tử trên QQ, hơn nữa nói đủ thứ chuyện về mình, chẳng hạn như cô đơn, không có bạn, tất cả mọi người chơi với mình đều vì mình có tiền… Sau một thời gian dài, nhập vai quá sâu, có lúc thậm chí hắn cho rằng mình chính là Lục Thiên Phóng. Trong những ngày người người đều coi hắn là trò cười đó, tình yêu trên mạng này đã giúp hắn vượt qua được thời gian đau khổ nhất.
Nếu chuyện chỉ chấm dứt ở đây thì rất có thể sẽ là một hồi ức tuổi thanh xuân có thể hồi tưởng lại sau khi về già, nhưng hắn lại không dừng lại được. Không những không dừng lại được, hắn còn bắt đầu xưng hô ông xã, bà xã với Hà Điền Điền trên mạng, coi là tình yêu tri kỷ, thề non hẹn biển. Một mặt hắn cảm thấy ngọt ngào vì tình cảm này, một mặt lại tức giận vì sự vui vẻ bí ẩn của Hà Điền Điền mỗi ngày. Cô ta chưa bao giờ yêu hắn mà chỉ yêu gã Lục Thiên Phóng con nhà giàu.
Trong lúc hắn vướng mắc ở đây, một người bạn chung của hắn và Lục Thiên Phóng tổ chức sinh nhật, mời hắn đến dự. Những gã con nhà giàu hắn quen bên ngoài trường không hề biết chuyện của hắn ở trường, ấn tượng đối với hắn không tồi, trước đó cũng đã mấy lần gọi hắn ra ngoài chơi nhưng hắn đều tìm lý do từ chối. Nhưng lần này chẳng những hắn không từ chối mà còn nhanh chóng nhận lời.
Chiếc váy dạ hội màu đỏ đó là hắn chọn lựa rất lâu ở trung tâm thương mại, tổng cộng mất hơn ba ngàn, hắn gửi chuyển phát nhanh đến phòng ký túc của Hà Điền Điền. Hắn nhìn Hà Điền Điền mặc váy dạ hội đỏ và chiếc áo khoác khuy ngọc trai màu trắng đi mượn bước lên taxi, cũng bắt một chiếc taxi theo sát phía sau.
Hắn nói với Hà Điền Điền trên QQ rằng không được nhắc tới chuyện họ qua lại trên mạng từ lâu, làm như bọn họ không hẹn mà gặp lần thứ hai, Hà Điền Điền đồng ý, quả nhiên không hề nhắc tới chuyện này với Lục Thiên Phóng. Lưu Chí biết tính khí và sở thích của Lục Thiên Phóng, Lục Thiên Phóng thích phụ nữ ham chơi, biết chơi, có những “bạn gái” thậm chí là thiếu phụ đã hơn ba mươi, mẫu người ngây thơ như Hà Điền Điền không phải gu của hắn. Vốn theo kế hoạch của hắn là Lục Thiên Phóng sẽ nói năng lạnh nhạt làm Hà Điền Điền tổn thương, hắn sẽ xuất hiện đúng lúc làm anh hùng cứu mỹ nhân. Không ngờ Lục Thiên Phóng lại đổi khẩu vị, trò chuyện vui vẻ với Hà Điền Điền, Hà Điền Điền luôn bảo thủ không ngờ cũng nhận lời khi Lục Thiên Phóng đề nghị đến khách sạn.
Lưu Chí cảm thấy mình đã bị lừa. Thì ra trước tiền bạc, cái gọi là nguyên tắc của phụ nữ hoàn toàn không đáng nhắc tới! Trong cơn giận dữ hắn nghĩ đến một kế hoạch, nhân cơ hội cầm điện thoại cho Lục Thiên Phóng, hắn sao chép đoạn lịch sử trò chuyện giữa mình với Hà Điền Điền vào điện thoại di động của Lục Thiên Phóng.
Khi Lục Thiên Phóng và Hà Điền Điền rời khỏi hộp đêm, Lưu Chí vẫn đi theo xa xa phía sau hai người. Sau khi hai người lên lầu mười phút, hắn cũng lên lầu, trốn ở trong góc. Quả nhiên một, hai tiếng sau Hà Điền Điền khóc lóc đi ra, những lời âu yếm yêu đương mặn nồng bên nhau mãi mãi của cô ta không đáng một đồng đối với Lục Thiên Phóng.
Vốn hắn định sỉ nhục Hà Điền Điền một phen, không ngờ Hà Điền Điền không đi xuống mà bấm nút đi lên. Hắn cũng đi lên bằng thang bộ, từ phía sau đến gần Hà Điền Điền đang đứng ngẩn người trên sân thượng.
Hà Điền Điền vuốt vai, kéo lại áo khoác, lấy điện thoại di động ra gọi, nhưng bàn tay run không bấm được phím. Cô ta không rõ vì sao một cuộc hẹn hò lãng mạn lại biến thành như vậy, Lục Thiên Phóng trên mạng dịu dàng tâm sự với mình, nằm trên giường vuốt ve âu yếm mình lại trở mặt nhanh như vậy, sau khi phát hiện cô ta là gái trinh chẳng những không vui mà ngược lại còn nổi giận hỏi cô ta thế là thế nào. Lúc cô ta tỏ tình với hắn, câu trả lời của hắn là giễu cợt. Đàn ông thật sự là sinh vật sau khi có được sẽ không còn trân trọng nữa sao?
Hà Điền Điền đau buồn giận dữ lên sân thượng muốn hóng gió, nhưng gió lạnh tháng Mười Hai lại làm cả người cô ta cứng đờ. Cô ta xoay người muốn đi xuống, lại nhìn thấy Lưu Chí đi lên theo mình: “Anh tới làm gì?”.
“Anh thấy em từ trong phòng chạy ra, không yên tâm nên đi theo xem”. “Anh đến khách sạn làm gì?”.
“Dạo này quan hệ giữa anh và bạn cùng phòng ký túc không tốt nên vẫn ở khách sạn”.
Hà Điền Điền quay lại nhìn hắn. Nếu bình thường nghe thấy những lời hư vinh này của Lưu Chí, cùng lắm cô ta chỉ cười lạnh lùng bước đi. Nhưng hôm nay trong lòng cô ta đang tràn ngập sự căm giận, không những không buồn bận tâm đến thể diện của hắn mà ngược lại còn muốn dùng hắn để trút giận: “Anh có tiền ở khách sạn thì chi bằng trả bạn cùng phòng đi”.
Dứt lời cô ta định vòng qua Lưu Chí đi xuống dưới.
Lưu Chí đưa tay tóm tay Hà Điền Điền: “Em nói vậy là ý gì? Có phải em chê anh nghèo không?”.
“Nghèo cũng không sao, quan trọng là phải có chí khí. Tôi chỉ xem thường loại ngụy quân tử rõ ràng là con nhà bình dân mà lại giả mạo con nhà giàu”.
“Hê, tôi thấy cô mới là ngây thơ giả dối, lúc nào cũng nói giữ mình trong sạch, nhìn thấy con nhà giàu lập tức nhào tới hiến thân”.
“Chuyện giữa tôi và anh ta không có quan hệ gì với anh”.
“Không quan hệ?”. Lưu Chí lấy điện thoại di động ra: “Tôi mới là Cánh Diều Phiêu Bạt trò chuyện với cô bao lâu nay trên mạng”.
“Cái gì?”.
“Đúng, là tôi, chính tôi đã nghe cô nói những chuyện xuân thương thu buồn, không ốm mà rên, nghe cô than vãn chuyện thi cử, oán giận giáo viên, chê trách bạn cùng phòng…”.
“Anh là đồ lừa đảo!”. Hà Điền Điền đưa tay cho Lưu Chí một cái bạt tai. Lưu Chí buông cánh tay Hà Điền Điền ra, bắt được bàn tay đang định đánh hắn.
“Rõ ràng là cô quá ngu ngốc, quá tham hư vinh!”. “Anh cút ra, tôi phải đi!”.
“Đi? Được, tôi có thể để cô đi. Ngày mai tôi sẽ cho toàn trường cùng biết, Hà Điền Điền cô chỉ là một con điếm giả đò ngây thơ!”.
Lưu Chí vừa nói vừa lấy điện thoại ra chụp ảnh Hà Điền Điền. “Anh đưa điện thoại cho tôi!”.
“Tôi không đưa đấy!”. “Đưa đây!”.
Lưu Chí không giằng co với Hà Điền Điền mà chạy đi. Hà Điền Điền lấy điện thoại của mình ra gọi: “Anh không đưa cho tôi là tôi sẽ báo cảnh sát!”.
“Báo cảnh sát? Cô kiện tôi cái gì?”.
“Anh là thằng khốn, là kẻ lừa đảo!”. Hà Điền Điền đứng trên sân thượng lớn tiếng mắng chửi, tay di động trên điện thoại, bấm phím ghi âm: “Vì sao anh lại lừa tôi? Anh có biết anh đã hại tôi quá thảm không? Anh làm tôi cho rằng Lục Thiên Phóng thật sự thích tôi, ngu ngốc chạy đến hiến dâng…”.
“Đó là bởi vì cô ngu ngốc! Cô bị vầng hào quang của con nhà giàu làm mù mắt, cho rằng cô thật sự có thể làm mợ chủ nhà giàu!”.
“Anh câm mồm, tôi hoàn toàn không phải loại người tham hư vinh đó!”.
“Cô nói không phải thì ai tin! Bây giờ trong mắt Lục Thiên Phóng, cô chính là một con điếm còn trinh muốn dùng thân trong trắng để ép hắn chịu trách nhiệm!”.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”. Hà Điền Điền vừa khóc vừa hỏi.
“Cô bị Lục Thiên Phóng chơi miễn phí như vậy có cam lòng không? Cô nghe tôi, bây giờ gọi điện thoại cho bố mẹ Lục Thiên Phóng, nói Lục Thiên Phóng cưỡng hiếp cô, không trả tiền cô sẽ tố giác. Để xử lý chuyện này, nhà họ Lục ít nhất phải bỏ ra một triệu. Lúc đó cô không mất trắng thân xử nữ, tôi cũng có thể có một khoản tiền trả nợ, sao lại không làm?”.
“…”. Hà Điền Điền nhìn Lưu Chí không thể tin được: “Tôi không vô sỉ được như anh”.
“Lục Thiên Phóng đã chơi cô lại không chịu trách nhiệm, đúng không? Hắn mới là vô sỉ”. Lưu Chí nói xong lại chụp thêm một bức ảnh Hà Điền Điền nữa: “Bây giờ cô ăn ảnh lắm, vẻ mặt vừa bị người ta chà đạp, tôi đăng ảnh này lên diễn đàn sẽ thế nào?”.
Lưu Chí vừa nói vừa lùi đến bên rìa sân thượng.
“Anh đưa điện thoại cho tôi, xóa ảnh đi!”. Hà Điền Điền xông tới cướp điện thoại, không ngờ sân thượng đã đóng băng, cô ta trượt chân ngã, áo khoác cũng bẩn hết. Cô ta xót chiếc áo khoác đi mượn này, cởi ra định phủi cho sạch sẽ.
Lưu Chí cười, đứng ra mép ngoài sân thượng: “Bây giờ tôi sẽ đăng lên, có giỏi thì cô đến mà cướp”.
Hà Điền Điền đứng lên, cắn môi đặt áo khoác xuống lao tới, không ngờ vồ trượt ngã ra ngoài, chỉ có một tay tóm chặt song sắt. Lưu Chí cũng giật nảy, vội đưa tay kéo cô ta. Trong lúc nắm chặt cổ tay cô ta chuẩn bị kéo lên, hắn hỏi một câu: “Bây giờ tôi cứu mạng cô, cô có giúp tôi hay không?”.
Hà Điền Điền ra sức lắc đầu. Lưu Chí nhìn mặt cô ta, nghĩ đến một kế hoạch khác, cười lạnh lùng, buông tay ra…
Hắn cho rằng mình đã xóa sạch mọi bằng chứng cho thấy hắn từng xuất hiện trên sân thượng. Sau khi được Uông Tư Điềm nhắc nhở, hắn mới ý thức được có thể có camera ghi lại được hắn bám theo Lục Thiên Phóng và Hà Điền Điền, thậm chí ghi lại được hắn lên sân thượng… Chỉ có điều trước đó cảnh sát vẫn lạc đường, ra sức tìm bằng chứng Lục Thiên Phóng liên quan đến vụ án này nên mới không chú ý mà thôi…