Trích lời Gia Mộc: Thường chỉ khi bị ép đến đường cùng, người Trung Quốc mới nghĩ đến việc ra tòa. Còn pháp luật thì lại luôn lạnh lùng vô tình.
Trong tất cả các loại kiện tụng phải lôi nhau đến tòa án, ly hôn cho thấy sự xấu xí của con người rõ ràng nhất. Mặc dù Lâm Gia Mộc xuất thân luật sư ly hôn, nhưng cô vẫn phải ngả mũ thán phục trước đủ loại thủ đoạn con người sử dụng khi ly hôn.
Hai người cùng giường cùng chiếu chung sống sớm chiều, thậm chí còn hứa hẹn chung sống với nhau đến hết đời, khi ra tòa lại cực lực nói xấu nhau, không tiếc dùng cả những chuyện riêng tư nhất giữa hai vợ chồng để tấn công đối phương. Có thể khi bạn nghe một bên khóc lóc kể lể sẽ cảm thấy bên kia là kẻ đốn mạt độc nhất vô nhị, nhưng khi nghe bên còn lại trình bày, bạn lại cảm thấy người vừa nói xong chỉ là một con điếm đầy dối trá.
Có lẽ trong một vụ ly hôn cũng xảy ra tình hình nghiêng về một bên, chẳng hạn như một bên ngoại tình thành thói quen hoặc bạo hành thành tính. Vấn đề là người ngoại tình thành thói quen luôn lên án người còn lại có dấu hiệu tâm thần, có chứng hoang tưởng. Người bạo hành thành tính sẽ luôn nói người bị bạo hành là kẻ dối trá cộng thêm có chứng thích tự hành hạ mình.
Tóm lại, nếu có thể chia tay trong hòa bình thì họ đã mang chứng minh thư, giấy đăng ký kết hôn, sổ hộ khẩu, thỏa thuận ly hôn đến cục Dân chính để chia tay nhanh gọn, còn khi đã lôi nhau ra tòa án thì chỉ còn lại những gì xấu xí nhất.
Ví dụ như phiên tòa hôm nay, Củng Hâm lấy chứng nhận nhóm máu ra chứng minh mình là kẻ đổ vỏ, luật sư của Tiêu Văn Linh thì nói thân chủ không cố ý che giấu, trước khi có kết quả thử máu thì thân chủ mình cũng không hề biết, mà Củng Hâm lại không cho thân chủ mình cơ hội giải thích, thậm chí còn sử dụng bạo lực ở bệnh viện, đe dọa tính mạng của em bé đang được điều trị, thật là vô nhân đạo.
Bị cáo thứ hai Ngũ Tư Lượng thì ngồi ở đó nghĩ lại xem tại sao mình lại bị hai người phụ nữ cưỡng bức lấy mẫu DNA đi làm xét nghiệm, tại sao lại bị kéo đến tòa án… Rõ ràng trước đó hắn đã quyết định có chết cũng không chịu thừa nhận cơ mà?
“Bị cáo thứ hai…”. Quan tòa lật hồ sơ: “Ngũ Tư Lượng có mặt không?”. Ngũ Tư Lượng đứng lên: “Tôi chính là Ngũ Tư Lượng”.
“Căn cứ kết quả xét nghiệm DNA, bị cáo chính là bố đẻ của Củng Thông. Quan điểm của bị cáo là quyền sinh con của mình bị xâm phạm?”.
“Đúng, tôi và Tiêu Văn Linh chỉ là tình một đêm, cô ta có thai sinh con đều không nói với tôi. Bây giờ xảy ra chuyện mới nói tôi là bố của đứa bé…”.
Quan tòa xoa xoa tay. Hôm nay là ngày tháng , tâm tư của quan tòa chỉ có một nửa ở tòa án, còn một nửa thì ở buổi liên hoan Giáng sinh. Tình tiết vụ án này không phức tạp, trước đó có không ít tiền lệ, quan tòa không định để vụ án này làm mất quá nhiều thời gian của mình: “Như vậy là bị cáo thừa nhận kết quả xét nghiệm DNA này?”.
“Vâng… vâng”.
“Bị cáo Tiêu Văn Linh, bị cáo cũng thừa nhận mình ngoại tình sau khi kết hôn? Củng Thông không phải con của nguyên cáo?”.
“Bị cáo không biết… trước khi Củng Thông bị tai nạn và thử máu thì bị cáo hoàn toàn không biết…”. Tiêu Văn Linh vẫn lắc đầu. Khóe mắt liếc thấy Lâm Gia Mộc ngồi phía sau, trong lòng Tiêu Văn Linh đột nhiên thấy căm hận. Nếu không có người phụ nữ này…
Lâm Gia Mộc làm như không nhìn thấy cô ta. Theo cô thì Tiêu Văn Linh nên chú ý đến người đàn ông đeo kính đen che mặt kín mít ở góc bên trái kia hơn là chú ý đến mình. Cô giơ điện thoại lên chụp người đàn ông đó, mặc dù không khác gì không chụp nhưng cô vẫn gửi bức ảnh này cho Trịnh Đạc.
Củng Hâm cũng quay đầu lại. Anh ta không biết việc mình thuê Lâm Gia Mộc điều tra khi phát hiện vợ có thể ngoại tình rốt cuộc có đúng hay không. Như chính Lâm Gia Mộc đã nói, vợ là bên sai, có thêm một bằng chứng nữa cũng không khiến quan toà bênh vực anh ta hơn, chỉ khiến cho tình hình càng trở nên khó coi… Nhưng anh ta không cam lòng… Đặc biệt là Lâm Gia Mộc cứ nói bằng chứng không đủ vững chắc để đưa ra toà án, không chịu nói với anh ta đối tượng ngoại tình của vợ anh ta là ai.
Quan toà hỏi hai bên có chịu chấp nhận hòa giải hay không, Củng Hâm lập tức đứng lên nói không chấp nhận. Điện thoại của anh ta vẫn rung suốt từ nãy đến giờ, không biết ai đã tiết lộ vụ án này với phóng viên, bây giờ có mấy phóng viên đề nghị phỏng vấn anh ta. Chuyện này có cái quái gì để phỏng vấn? Chuyện xấu trong nhà lại mang ra phô ra với thiên hạ? Anh ta không hối hận vì đã kiện tụng, anh ta chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.
Tiêu Văn Linh cũng không đồng ý hòa giải. Cô ta chỉ nói với tổng giám đốc Lý rằng mình cần ra tòa ly hôn Củng Hâm, không hề nói Củng Thông không phải con của Củng Hâm, không muốn mình bị mất điểm trong mắt tổng giám đốc Lý, biến thành một phụ nữ chẳng ra gì. Đêm dài lắm mộng… tốc chiến tốc thắng…
Ngũ Tư Lượng lại chấp nhận hòa giải. Nhưng nguyên cáo và bị cáo thứ nhất đều không chấp nhận, hắn có muốn hòa giải cũng không có tác dụng gì.
Giai đoạn điều tra nhanh chóng kết thúc, quan tòa tuyên bố tạm dừng, sau hai ngày làm việc sẽ công bố kết quả phán quyết. Bởi vì ngày là thứ Năm, cho nên kết quả phán quyết sẽ được công bố vào thứ Hai tuần sau.
Lâm Gia Mộc đứng lên, cầm túi xách. Tiêu Văn Linh lại vội vã chạy tới chỗ cô: “Là cô!”.
Lâm Gia Mộc gật đầu: “Là tôi”. “Cô làm chuyện thất đức này…”.
“Nếu tôi là cô thì tôi sẽ đuổi theo người vừa ra khỏi tòa kia”. Lâm Gia Mộc lấy điện thoại di động ra lắc lắc: “Nhận ra chiếc đồng hồ đó không?”.
Người nhận ra chiếc đồng hồ này là Trịnh Đạc. Tổng giám đốc Lý đeo một chiếc đồng hồ vàng kiểu cổ điển của Rolex. Cả thành phố A chỉ có một chiếc đồng hồ như thế này, Trịnh Đạc nhớ rất rõ điều đó.
Sắc mặt Tiêu Văn Linh lập tức trắng bệch, cô ta vội vã đuổi theo… Đúng vậy, một người nhất thời không kiềm chế được lòng mình, không chịu nhận quà cáp đắt tiền, một mực chờ đợi tình yêu, không tính toán được mất hoàn toàn khác một “dâm phụ” có tiền lệ ngoại tình, lừa cả nhà chồng cũ phải nuôi con riêng cho mình.
Chuyện ngoại tình với tổng giám đốc Lý phải dùng vào lúc này mới có sức sát thương lớn nhất đối với Tiêu Văn Linh. Củng Hâm cúi đầu đi tới: “Cô đã nói gì với cô ta?”.
“Vừa rồi tình nhân của cô ta cũng có mặt ở toà án…”. Mặt Củng Hâm lập tức đỏ gay: “Nó ở đâu?”.
“Ông ta nghe được một nửa đã ra ngoài rồi”.
“Tiêu Văn Linh không nói với nó à?”, Củng Hâm cũng hiểu ra vấn đề.
“Thời gian và địa điểm xét xử đều là tôi nhắn tin cho ông ta”. Lâm Gia Mộc cho rằng ông ta không đến, nhưng rồi Trịnh Đạc đã xác nhận người đàn ông giấu mặt đó chính là ông ta.
“Đây chính là việc lợi dụng bằng chứng mà cô nói?”.
“Đúng vậy”. Lâm Gia Mộc vỗ vai anh ta: “Bất kể tòa tuyên án thế nào thì tất cả cũng đã qua. Anh còn trẻ, còn có tiền đồ. Anh đã lãng phí đủ nhiều thời gian trong chuyện này rồi. Anh còn có bố mẹ cần chăm sóc. Tôi biết anh rất ấm ức, rất khó chịu, nhưng anh cũng nên suy nghĩ một chút, người phải trả giá lớn nhất trong chuyện này là ai… Như anh đã nói trước tòa, Thông Thông từ khi sinh ra vẫn được bố mẹ anh nuôi dạy, bao nhiêu chi phí cũng do bố mẹ anh bỏ ra. Mặc dù Tiêu Văn Linh là mẹ của Thông Thông, nhưng trước đây anh cũng là bố nó, bản thân anh không có một chút trách nhiệm nào trong chuyện này sao? Phận làm con, chính mắt nhìn thấy bố mẹ mình bị bóc lột mà lại coi là chuyện đương nhiên, anh cảm thấy anh làm đúng sao?”.
Trước khi biết Thông Thông không phải con mình, Củng Hâm vẫn cho rằng những việc bố mẹ mình làm là đương nhiên, sau này chuyện xảy ra cũng chỉ nghĩ đến sự ấm ức của bản thân: “Tôi…”.
“Cổ nhân nói tam thập nhi lập, anh nên suy nghĩ về tương lai của mình. Sau này tái hôn, sinh con, anh vẫn sẽ vứt hết mọi việc cho bố mẹ anh như khi nuôi Thông Thông sao? Anh có làm như vậy thì bố mẹ anh cũng không chịu nổi nữa. Còn nữa, anh đã bao giờ thật sự quan tâm đến Tiêu Văn Linh chưa? Anh có biết cô ta thích gì, không thích gì, thích ăn gì, không thích ăn gì không? Anh đã bao giờ tặng quà cho Tiêu Văn Linh chưa? Đừng kết hôn chỉ vì kết hôn, lần sau tìm một phụ nữ anh yêu thật lòng, làm lại từ đầu cho thật tốt!”.
Lâm Gia Mộc nói xong liền bỏ đi. Cô cũng không biết vì sao mình lại lắm chuyện như vậy. Có lẽ là vì tối hôm qua hai ông bà nhà họ Củng tìm đến văn phòng của cô, ấp úng hỏi Thông Thông có phải đến toà án không. Mặc dù không phải cháu trai mình, nhưng tốt xấu gì cũng đã yêu thương chăm sóc nó sáu năm trời. Người bị hại thật sự trong phiên tòa này kỳ thực là hai ông bà và Thông Thông, nhưng ba người này lại hoàn toàn không có quyền phát ngôn.