Mục Song Ngư im lặng nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của em trai, nhẫn đeo không vừa tay, đến đốt thứ hai là dừng lại không thể đẩy xuống được nữa, dù sao chiếc nhẫn này cũng được thiết kế cho nữ đeo.
Anh không nói, nhưng ánh mắt phản chiếu rõ niềm vui thay em trai mình.
Mục Thiên Xứng xoay qua xoay lại, cuối cùng cũng luyến tiếc đặt chiếc nhẫn về lại trong chiếc hộp.
Anh nhìn lên anh hai mình, lúc về nhà sắc mặt của hai anh trai đều không tệ, có vẻ nỗ lực lấy lòng bố chồng của anh hai đã đang được đền đáp, cũng là vì trước đó ông Hoàng đổ bệnh, Mục Song Ngư thường đến hỏi han, tuy rằng chưa hoàn toàn được chấp nhận, nhưng ít nhiều thái độ đã tốt hơn trước đây.
Mục Song Ngư cười nhẹ: “Mùng hai chúng ta qua nhà Nhân Mã chúc tết.”
“Dạ.”
Mục Thiên Xứng ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy cầm hộp nhẫn về phòng cất kỹ.
Mục Song Ngư thì vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn với Hoàng Song Tử, trong lúc vô tình lại thấy thiệp mời màu be đặt gọn bên góc bàn.
Là thiệp mời tham dự hôn lễ của Dương Bảo Bình và Giang Thiên Yết, hai mươi hai tháng một âm chính là ngày trọng đại của hai người.
Hai chiếc thiệp mời đầu tiên vinh hạnh nằm trong Hoàng Song Tử và Vương Xử Nữ bên kia.
Anh lấy lên xem, mẫu thiệp được đặt thiết kế riêng, trang trí đơn giản mà thanh lịch.
Bên ngoài ghi tên người được mời bằng chữ viết tay mềm mại, mở hai mặt tấm thiệp ra xem, mặt ở giữa là ảnh cưới của hai người, hai mặt còn lại một mặt ghi địa chỉ thời gian tổ chức tiệc cưới, một mặt ghi tên cha mẹ hai bên và tên hai chú rể “Quý nam Dương Bảo Bình x Quý nam Giang Thiên Yết” được in to rõ ràng ở giữa.
Nhìn thiệp cưới một lượt, Mục Song Ngư gấp gọn lại trả cẩn thận về vị trí cũ, đi vào trong phòng bếp.
“Anh à, quà cưới anh định chuẩn bị thế nào?”
…
…
Mái tóc được chải gọn gàng, dùng keo xịt giữ nếp tóc, khâu trang điểm đã hoàn thành.
Giang Thiên Yết đứng dậy thay đồ cưới, Đới Bạch Dương đã ở bên cạnh sẵn sàng giúp đỡ cậu, bên chân y là nhóc Thất Cưu mặc đồ vest rất dễ thương, ngẩng đầu lên thật cao nhìn chú rể đẹp trai trước mặt mình.
“Thất Cưu, chú đẹp trai không?” Giang Thiên Yết ngồi xổm xuống, cười hỏi cậu bé.
Thất Cưu gật đầu liên tục.
Lần nữa đứng dậy, Đới Bạch Dương giúp cậu mặc áo khoác ngoài, cài cúc.
Đồ cưới của cậu là màu trắng, bên ngực cài đóa hoa hồng màu xanh dương.
Cậu đứng yên để Đới Bạch Dương giúp mình sửa sang lại, ánh mắt thi thoảng đặt lên vẻ mặt nghiêm túc của y, cậu mở miệng muốn hỏi mấy lần, cuối cũng vẫn thôi.
Ngày vui, không nên nhắc đến nữa.
“Hai người chuẩn bị cho ngày này chắc cũng lâu rồi nhỉ?” Đới Bạch Dương đột nhiên lên tiếng phá vỡ yên tĩnh.
Giang Thiên Yết cười nhẹ, nhìn bó hoa cưới của mình trên bàn.
Dưới cảm xúc lẫn lộn đan xen, cậu nói rất nhỏ.
“Hơn mười năm rồi.”
Động tác của Đới Bạch Dương khựng lại mấy giây rồi tiếp tục, Giang Thiên Yết quay qua nhìn y, khóe môi nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc, y cũng như bị lây nhiễm mà mỉm cười theo cậu.
Y thật sự rất khâm phục Giang Thiên Yết, có thể kiên nhẫn chờ đợi được lâu như vậy.
Hạt giống hạnh phúc được hai người vun trồng, từ từ lớn dần lên, cây xanh vươn bóng mát rất lâu, lâu đến mức người ta tưởng rằng cái cây này không thể nở hoa kết quả, nào ngờ đến hôm nay lại kết được quả ngọt.
Người có tình cuối cùng cũng về một nhà.
Cánh cửa phòng được gõ, ba người trong phòng đồng loạt nhìn sang.
Doãn Sư Tử mặc một bộ vest đen bước từng bước chững chạc đi vào.
Trên gương mặt anh lúc này cũng tràn đầy niềm vui dễ dàng nhìn ra.
“Cậu Giang, bên cậu Dương tới rồi.
Cậu chuẩn bị xong chưa?”
Giang Thiên Yết đi tới cầm bó hoa cưới của mình, cậu đặt tay lên ngực, hít thật sâu một hơi lại thở sâu một hơi, cuối cùng gật đầu nhẹ.
“Chuẩn bị xong rồi.”
Đội Giang Thiên Yết đi từ bên này bước đi, phía Dương Bảo Bình đi từ bên kia bước đến.
Anh mặc trên người bộ đồ cưới màu xanh đen, bên ngực trái gần vị trí trái tim đang cài đóa hoa hồng nở rộ, bên cạnh điểm xuyết lá xanh và vài cành hoa baby nhỏ.
Phía sau anh là Vương Xử Nữ và Hoàng Song Tử.
Hai người cùng dừng bước trước cửa lễ đường to lớn tạm thời đang được đóng kín.
Dương Bảo Bình mỉm cười xán lạn, nhìn Giang Thiên Yết từ trên xuống dưới không thể rời mắt, phải để Hoàng Song Tử huých nhẹ một cái nhắc nhở, anh mới lấy lại tinh thần, chủ động tiến thêm một bước, giơ tay lên, yêu thương nhìn thẳng vào mắt cậu.
Giang Thiên Yết hạnh phúc nắm lấy tay anh, cùng nhau đứng đối diện cánh cửa, chờ đợi giây phút mở ra, bắt đầu viết lên hành trình mới của hai người.
Bốn người Doãn Sư Tử, Vương Xử Nữ, Đới Bạch Dương và Hoàng Song Tử đi vào bên trong hội trường hôn lễ trước, khách mời đã đến đông đủ, trên tay ai cũng cầm một ly rượu mừng thay nhau đi đến chúc mừng bố mẹ Dương và bố mẹ Giang.
Hội trường rộng lớn, khách mời có họ hàng, hàng xóm, bạn bè, đối tác lâu năm vân vân, ai cũng quần là áo lượt, vẻ mặt tươi cười phù hợp với không khí hân hoan của ngày vui hôm nay.
Màu sắc chủ đạo của bữa tiệc là trắng và xanh dương, hoa trang trí là hoa hồng xanh xen kẽ hoa hồng trắng với ý nghĩa cho tình yêu chung thủy và vĩnh cữu.
Sân khấu chữ T trải đầy cánh hoa, hương hoa nhẹ nhàng bao phủ hội trường, tiếng nhạc dịu dàng len lỏi từng góc nhỏ.
“Kính thưa quý vị, lễ thành hôn của chú rể Dương Bảo Bình và Giang Thiên Yết sẽ được diễn ra trong ít phút nữa, kính mời tất cả các vị hãy ổn định chỗ ngồi để nghi lễ được diễn ra trang trọng hơn, xin trân trọng kính mời.”
MC trên sân khấu cất lên tiếng chào hỏi đầu tiên lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, khiến họ tập trung hết lên sân khấu.
Quan sát thấy khách mời đã ngồi xuống vị trí, MC lại nồng nhiệt dẫn chương trình.
“Xin hân hoan chào đón quý vị quan khách, đã đến chung vui trong tiệc cưới ngày hôm nay của chú rể Bảo Bình và chú rể Thiên Yết.
Lời đầu tiên cho phép tôi thay mặt gia đình, ban tổ chức xin gửi đến toàn thể quý vị quan khách lời chúc sức khỏe và lời chào mừng trân trọng nhất!”
Bên dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt tình, có người rất nghiêm túc lắng nghe lời dẫn chương trình, nhưng sẽ đa phần là nghĩ bao giờ anh MC này mới giới thiệu xong, bao giờ mới gặp được hai nhân vật chính của ngày hôm nay đây?
“Tiếp theo đây xin mời quý vị quan khách cùng hướng mắt về phía sân khấu.
Hãy vang lên những tràng pháo tay rộn rã để đón chào sự ra mắt của hai nhân vật chính trong ngày vui trọng đại nhất đời họ.
Xin chào đón hai tân lang ngày hôm nay—”
Theo tiếng giới thiệu của MC truyền ra, cánh cửa ngăn cản giữa trong và ngoài hội trường hôn lễ đã chậm rãi mở ra, sự chú ý của mọi người đổ dồn sang phía cánh cửa, mỏi mắt mong chờ.
“Dương Bảo Bình và Giang Thiên Yết!”
Dưới tràng pháo tay giòn giã vang khắp hội trường, dưới những ánh nhìn chúc phúc, cùng với tiếng nhạc rộn ràng từ từ vang lên, Dương Bảo Bình và Giang Thiên Yết cùng cất bước thật đều, sánh vai nhau chậm rãi đi vào trong lễ đường.
Hai người quay sang nhìn nhau, nụ cười trên môi không tài nào ngừng lại được.
Mẹ Giang nhìn gương mặt hạnh phúc của con trai, không kìm lại nổi nước mắt mà bật khóc.
Bố Giang thấy vậy, vừa vỗ vai an ủi vừa nói: “Bà này, ngày vui như hôm nay sao lại khóc? Phải cười lên chứ, nào, bà nhìn tôi này, cười lên thế này này.”
Mẹ Giang bị chọc cười, đánh nhẹ bố Giang một cái, lấy khăn nhẹ nhàng lau nước mắt.
Khi trao nhẫn cưới, Dương Bảo Bình thật sự vô cùng cẩn thận lấy nhẫn cưới ra khỏi hộp, chiếc nhẫn bạch kim lóe sáng dưới ánh đèn chiếu rõ được chút gương mặt của anh.
Dùng tay trái nâng niu bàn tay của Giang Thiên Yết, khi đeo nhẫn cưới vào ngón áp út của cậu, tay anh run, thật sự đang rất là run.
Cũng không biết tay anh run quá dễ nhìn thấy, hay là mắt của Hoàng Song Tử quá tinh.
Anh ấy ngồi bên dưới, có hơi sốt ruột: “Chú rể trông căng thẳng quá nhỉ, tay run cả rồi.”
Câu nói này lập tức chọc cười mọi người, Mục Song Ngư ngồi bên cạnh anh ấy huých nhẹ một cái.
Đeo nhẫn cưới không khó khăn, nhưng ý nghĩa lại cực kỳ quan trọng.
Chiếc nhẫn vừa khít đeo vào ngón áp út của Giang Thiên Yết, Dương Bảo Bình cầm tay cậu, xoa nhẫn cưới, ngắm nhìn cho thật kỹ, chóp mũi truyền đến cảm giác chua xót.
Tách!
Giang Thiên Yết mở to mắt, kinh ngạc nhìn dòng nước trong chảy từ mu bàn tay của mình xuống, rồi vội vàng ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của Dương Bảo Bình.
Người đàn ông vừa nãy còn tươi cười, bây giờ lại mau nước mắt, chỉ cậu nhìn thấy sự tự trách giấu trong đôi mắt của anh.
Vội vàng giơ tay lau nước mắt cho anh, lập tức bị anh giữ lại đặt yên bên má.
Nghiêng đầu hôn lên cạnh chiếc nhẫn, anh nghẹn ngào nói nhỏ.
“Xin lỗi, vì đã để em đợi chờ quá lâu.”
Giang Thiên Yết nhẹ nhàng lắc đầu, cầm lấy chiếc nhẫn dè dặt đeo lên ngón áp út của Dương Bảo Bình.
Tiếng vỗ tay của mọi người lại giòn giã vang lên, xen lẫn trong những tiếng reo hò hồ hởi, hai người nghiêng đầu trao nhau một nụ hôn nhẹ nhàng.
“Em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.”
Hai người cắt bánh cưới, rót rượu Champagne, cùng nâng ly chúc mừng.
Sau lời dẫn uyển chuyển của MC, nghi thức thành hôn kết thúc.
Âm nhạc thay đổi bằng một bài chúc mừng hôn lễ, Dương Bảo Bình dắt tay Giang Thiên Yết đi xuống bên dưới sân khấu, đến từng bàn tiếp các vị khách và nhận lời chúc phúc của họ.
Trong tay Giang Thiên Yết vẫn còn cầm hoa cưới, cậu quan sát xung quanh hội trường, cuối cùng cũng nhìn thấy Doãn Sư Tử đang đứng ở một bàn, im lặng nhìn về phía bàn của Khang Ma Kết.
Hai tập đoàn sẽ hợp tác với nhau trong thời gian dài nên hắn cũng nhận được thiệp mời, nghi lễ diễn ra được một nửa thì hắn mới đến, ngồi ở một vị trí khá khuất trong hội trường.
Chuyện vụ nổ năm ngoái của hắn đã đến hồi kết thúc, cuộc sống đã quay trở lại hai chữ “bình yên”.
Ngồi bên này bắt được tầm mắt nhìn chằm chằm mình, hắn theo bản năng quay sang.
Vừa hay thấy Giang Thiên Yết đi đến bên cạnh Doãn Sư Tử, cậu đưa hoa cưới trong tay mình cho anh, hất cằm rất nhẹ về phía Khang Ma Kết.
Doãn Sư Tử lập tức hiểu ý, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, cầm lấy bó hoa cưới đi thật nhanh về phía hắn.
Khang Ma Kết: “…”
Doãn Sư Tử đứng trước mặt hắn, lắc bó hoa trong tay: “Kết, em lấy được hoa cưới rồi.”
Khang Ma Kết đỡ trán: “…”
“Anh uống rượu không?”
“Ừ.”
Doãn Sư Tử đặt hoa cưới trước mặt hắn, Khang Ma Kết vẫn nhìn thấy chiếc nhẫn năm xưa vẫn nguyên vẹn trên tay anh, hắn bỗng thấy không thoải mái.
Đợi Doãn Sư Tử cầm ly rượu vang về cho mình, Khang Ma Kết mở miệng muốn nói mấy lần, hắn nhận lấy ly rượu mừng, nhấp một ngụm nhỏ.
“Tháo chiếc nhẫn đó ra đi.”
Doãn Sư Tử khựng người, nụ cười trên môi cứng đờ.
“Sao?”
Khang Ma Kết nghiền ngẫm vẻ mặt của anh, Doãn Sư Tử bị câu nói của hắn làm tổn thương rồi.
Hắn đặt ly rượu trên bàn, ly rượu thủy tinh mờ ảo chiếu gương mặt hắn.
“Kết, em…”
“Tôi họ Khang, không phải Khương.”
Hơn nữa chiếc nhẫn đó vốn dĩ là một đôi, chiếc kia đã bị Khương Ma Kết ném xuống lòng biển từ lâu rồi.
Doãn Sư Tử nhìn chiếc nhẫn, hiểu ý trong lời nói của hắn mím môi đè nén cái sự vui sướng sắp vụt hết ra ngoài của mình.
Anh che chiếc nhẫn trong tay, dè dặt hỏi người đàn ông bên cạnh mình.
“Anh đặt làm cặp khác hả?”
“Tôi đang định đặt cược.”
Doãn Sư Tử vội vàng nắm chặt bàn tay hắn.
Ngay từ đầu, trái tim này, linh hồn này và cả con người anh đều thuộc về hắn.
Trước đây Khang Ma Kết từng nói, anh là mặt trời của hắn.
Bây giờ, khi anh đã chết lặng trong khoảng không lạnh giá một thời gian dài đằng đẵng, người đàn ông này đã quay về, đảo ngược lại, trở thành tia sáng đáng giá của cuộc đời anh.
“Anh không cần đặt cược, anh vốn dĩ đã thắng rồi.”
…
…
Sáu năm sau.
[Gần đây doanh nghiệp TG đã bất ngờ tuyên bố phá sản, theo nhiều nguồn tin cho biết, chủ doanh nghiệp TG đang phải đối mặt với con số nợ lên đến gần chục tỷ đồng——]
Mục Thiên Xứng mang vẻ mặt lạnh lẽo đặt điện thoại trên bàn trang điểm, ngồi thẳng người để nhân viên trang điểm tỉ mỉ chăm chút mái tóc của mình.
Nhưng tiếng khóc lóc bên chân khiến anh và cả những người ở đây hơi khó chịu, Mục Thiên Xứng bất mãn liếc xuống bên dưới.
Chú họ trước đây luôn kiêu ngạo của anh bây giờ đang quỳ xuống van xin, doanh nghiệp mà tin tức đang nói chính là của em họ anh.
Nhìn mái đầu đã bạc gần nữa, cả người gầy guộc, bợt bạt thiếu sức sống, chắc chắn vì chuyện nợ nần mà trông già đi chục tuổi.
“Thiên Xứng, nể tình chúng ta là người nhà, cháu giúp em họ cháu lần này.
Chú hứa, chú sẽ cố gắng nhanh chóng trả lại cho cháu.”
“Nhanh chóng là bao lâu?” Mục Thiên Xứng cười khẩy: “Chú à, con số hàng tỷ, chú làm gì lấy gì để trả? Nhà cũng bán rồi, đất cũng bán rồi, ba người nhà chú chẳng còn gì nữa.”
“Cậu Mục, xong rồi.”
Nhân viên trang điểm cười nói, Mục Thiên Xứng gật đầu, đổi giọng điệu lịch sự nói cảm ơn rồi để họ đi.
Anh kiêu ngạo đứng dậy, ngồi xuống trước mặt chú họ.
“Năm xưa chú đuổi hai anh em tôi ra ngoài đường, có từng nhắc đến hai chữ “gia đình” không?”
Chú họ Mục tái mét mặt nhìn anh.
“Không.” Mục Thiên Xứng trả lời giúp ông ta, giọng điệu rất đều không nghe ra cảm xúc khác thường: “Chú à, đơn giản mà thôi, đời cha ăn mặn đời con khát nước.
Giờ thì chú đi đi, hôm nay là ngày vui của tôi, tôi không muốn bất kỳ ai làm ảnh hưởng.”
Mục Thiên Xứng nhanh chóng tránh được bàn tay đang định túm lấy gấu quần của mình, đứng dậy quay người đi.
Tin tức phát sóng đã chuyển đề tài, chú họ bị anh cho bảo vệ lôi ra ngoài, mặc cho tiếng cầu xin truyền đến bên tai cứ làm ngơ không nghe thấy.
Anh đưa mắt nhìn giấy tờ trên bàn, có lẽ anh hai sẽ thích món quà này lắm.
Nhưng mà phải để qua một khoảng thời gian, tránh anh hai gặp phải phiền phức.
Mục Song Ngư bước vào, nhìn em trai một lượt, hài lòng mà giúp Mục Thiên Xứng cài hoa cưới.
Em trai lúc này rất có khí chất, có ngoại hình, có học thức, có bản lĩnh, là vì gia đình cũng vì để bản thân xứng đáng với bạn đời mà cố gắng nỗ lực từng ngày.
Mục Thiên Xứng chính là niềm tự hào, sự kiêu ngạo của anh.
“Bên Nhân Mã cũng chuẩn bị xong rồi, em ra trước đi.”
“Vâng.”
Hai người cùng quay sang một phía, nhìn Đới Bạch Dương vô hồn ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.
Mục Song Ngư đi đến, đặt tay lên vai y.
Đới Bạch Dương chậm rãi quay qua nhìn anh.
“Bạch Dương, đi thôi, Xử Nữ đến tìm cậu rồi.”
“Xử Nữ?”
Mục Song Ngư gật đầu.
Đới Bạch Dương nghiêng đầu, hình như đang ngẫm nghĩ, đôi mắt hơi lay động.
“Chồng tôi?”
Mục Song Ngư cười nhẹ: “Đúng rồi.”
Cửa phòng được người bên ngoài gõ nhẹ ba tiếng, sau đó là Vương Xử Nữ dẫn Thất Cưu bước vào.
Cậu bé nhìn thấy bố nhỏ, nhanh chóng đi đến nắm lấy tay y.
“Bố nhỏ, con với bố lớn đến rồi.”
“…”
Vương Xử Nữ đi đến bên cạnh Đới Bạch Dương: “Cảm ơn hai người đã giúp tôi trông nom em ấy.”
“Nên làm thôi.”
Vương Xử Nữ kéo y đứng dậy, vòng tay ôm trọn y như đang bảo vệ.
Đới Bạch Dương cũng chỉ theo bản năng tựa đầu lên vai anh.
“Đến giờ rồi.”
Mục Song Ngư mở cửa giúp em trai, Mục Thiên Xứng chỉnh trang lại đồ cưới, cuối cùng nghiêm trang bước ra ngoài, đi về phía lễ đường cử hành hôn lễ.
Những kỷ niệm đã qua chậm rãi hiện lên theo từng bước chân của anh, nụ cười trên môi cũng càng ngày càng rõ ràng, bước chân ngày càng nhanh hơn.
Hai người dừng lại sau cánh cửa trắng phủ hoa hồng, đứng đối diện nhau.
Biện Nhân Mã nâng tay lên, Mục Thiên Xứng trang trọng nắm lấy tay của Biện Nhân Mã, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cậu.
Hướng Đến Ánh Mặt Trời
- Hoàn-
//.